“Mày sẽ đuổi hết khách của chúng ta đấy, thằng quỷ!”
Mắt hổ phách ngước lên nhìn người vừa phát ngôn, cũng là anh chàng lớn hơn cậu vài tuổi làm công việc pha chế quầy.
“Em mệt lắm, tha cho em đi.”
“Mày lại thức khuya nữa đó hả?”
Lần này không có câu đáp lại, không phải vì Song Ngư đã ngủ, mà vì cậu lười phải trả lời.
Trước đã mệt, Song Ngư dạo gần đây càng thêm mệt mỏi hơn. Dù là ngày thường hay ngày nghỉ, cậu đều quần quật làm việc. Xong việc ở quán thì chạy đến chỗ làm bán thời gian, hoặc nhận việc phát tờ rơi, thậm chí đến cả trông trẻ nếu có thể. Cậu bằng mọi giá phải kiếm đủ tiền cho cuộc phẫu thuật của mẹ.
Song Ngư chỉ còn mỗi mẹ thôi, cậu nhất định bất kì cách gì cũng không để bà rời khỏi cậu.
“Ngư Vũ! Ê, Ngư-”
“Im mồm!”
Anh chàng là đồng nghiệp thân thiết của Song Ngư từ trên chạy xuống, miệng oang oang gọi tên cậu. Tuy nhiên, chỉ vừa mới đưa mắt nhìn thôi, không chỉ bị tiền bối ngắt lời, lại còn nhận lại một ánh mắt hận thù không mấy thiện cảm trước khi thẳng tay đấm cho một phát vào đầu.
“Em làm gì sai cơ? Ủa, ngủ rồi sao?”
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, Song Ngư theo đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cậu cảm thấy đau đầu, cả cổ họng cũng bỏng rát khó chịu.
“Nếu cứ làm việc quá sức như vậy, không sớm thì muộn thằng nhóc cũng kiệt quệ.”
“Thằng này nó cứng đầu kinh dị! Nếu có ai thuyết phục được nó, em lập tức bái sư học đạo!”
Trước khi chìm hẳn vào cơn mê, bên tai Song Ngư nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của anh tiền bối và thằng bạn của mình.
Nhưng dù cơ thể này ra sao cũng được, cậu nhất định cũng sẽ không dừng lại. Cho đến khi mẹ cậu khỏi bệnh, cậu sẽ không dừng lại. Không bao giờ.
Lúc đó, Song Ngư đã nằm mơ. Có lẽ vì cậu quá mệt.
***
Trong giấc mơ đó, Song Ngư thấy mình đang ngồi bên dưới cầu trượt trong công viên, hai chân thu chặt và tay yếu ớt ôm lấy vai, cậu thỉnh thoảng lại hắt hơi liên tục vài cái.
Song Ngư còn nhớ, cậu lúc đó vì tin lời rủ rê của một cậu bạn cùng lớp mà trốn nhà chạy ra đây, cuối cùng nhận lại một lời nói dối. Không một ai tới cả, ngoại trừ cậu.
Khi đó cậu thật sự rất ngây thơ và ngốc nghếch, có thể thản nhiên tin vào lời đám trẻ con hay bắt nạt mình. Chúng giẫm lên bức tranh của cậu, đá ghế khi cậu định ngồi xuống, thậm chí còn vứt đồ của cậu. Tất cả nhũng trò đùa ác ý đó đều xuất phát từ lòng ganh tỵ, bởi vì Song Ngư là con nhà giàu có.
Vừa định trở về nhà thì trời đột nhiên chuyển mưa, một lúc sau thì đổ xuống như trút nước. Song Ngư lập tức nhìn quanh tìm chỗ trú đỡ, cuối cùng đành bò vào bên dưới cầu trượt. Dù cậu không bị nước mưa xối thẳng, nhưng những giọt nước tạt vào cũng đủ khiến cả cơ thể nhỏ bé của cậu lúc đó ướt sũng nước mưa.
Nếu ba mẹ mà biết, cậu thể nào cũng bị mắng tan xác cho coi.
“Anh hai, em vừa nghe tiếng gì đó!”
Mặc dù trời mưa rất lớn, lớn đến ù ù tai cậu, Song Ngư vẫn chắc chắn mình vừa nghe được tiếng của một cô bé nào đó, nhưng cậu lại quá mệt và đau đầu để ngó ra xem thử.
“Em chắc chứ? Anh chẳng nghe thấy gì cả!”
“Tiểu Sư Nhi, không về nhanh thì em sẽ cảm mất!”
“Em chắc chắn có nghe thấy mà!”
Một loạt tiếng chạy dưới nước vang vào tai Song Ngư. Không lâu sau đó, một cô bé chợt thò đầu vào bên dưới cầu trượt nơi cậu trú, đôi mắt to tròn ngây ngô nhìn cậu.
Cô bé ấy có một đôi mắt màu nâu cafe trong veo.
“Hai anh thấy chưa? Em không có sai nghen!”
“Thiệt tình, con bé này! Ướt cả rồi nè!”
Trước mắt Song Ngư, thêm hai cậu con trai nữa xuất hiện, mỗi người cầm một cây dù. Người hiện tại đang mắng nhẹ cô bé, cũng là người đang dịu dàng lau đi vài vết nước còn vương trên người cô, chợt đưa mắt sang nhìn cậu.
Một đôi mắt màu nâu cafe giống y hệt như đôi mắt của cô bé kia.
“Nhóc làm gì ở đây? Trời mưa thế này, sao không về nhà đi!”
Cho đến tận bây giờ, Song Ngư vẫn còn nhớ rất rõ cái giọng nói hách dịch ngày hôm đó, kể cả ánh mắt tỏ vẻ bề trên dù chưa rõ lớn hơn cậu bao nhiêu. Dù sao, cậu ta của hiện tại cũng chẳng khác gì.
“Thiên Bình, mày im coi!”
“Cậu ổn chứ? Cậu ướt cả rồi nè~!”
Chợt nhảy bổ khỏi vòng tay anh trai, cô bé ngay lập tức ngồi xổm bên cạnh cậu. Đôi mắt màu nâu cafe híp lại, nở một nụ cười thân thiện đáng yêu.
Song Ngư khi đó bỗng chốc cảm thấy xung quanh tối sầm, cả người trở nên nặng nề hẳn đi.
...
Khi cậu vừa mở mắt tỉnh dậy, còn chưa kịp định thần thì một loạt âm thanh chí choé đã vang ngay vào tai.
“Cậu ấy bị sốt kìa! Anh hai, anh đi lấy thuốc đi!”
Hình như là âm thanh từ máy chơi game.
“Sao lại là anh? Cái con bé này, thật là, tự dưng đưa người lạ về nhà!”
“Hai đứa bây ngưng cãi nhau coi, vả lại đây là nhà tao! Bà ơi, cháo xong chưa vậy bà?”
Lần này là tiếng mở cửa và tiếng bước chân chạy xuống cầu thang.
“Anh đúng là cái đồ máu lạnh! Xí~”
“Con nhóc này!”
Mắt màu hổ phách nãy giờ im lặng quan sát cuộc trò chuyện, nửa muốn lên tiếng, nửa lại muốn nằm yên xem. Cho đến khi cô nhóc kia vì hờn dỗi vớ vẩn gì đó mà quay phắt sang và vô tình đụng phải mắt cậu. Chớp vài cái, con nhỏ một mạch chạy ngay lại giường nơi Song Ngư đang nằm.
“A! Cậu dậy... Úi!!”
Nhưng trước khi kịp chạy đến bên chỗ Song Ngư nằm, cô bé nọ chợt mất đà ngã sõng soài, mặc dù rất rõ ràng là sàn nhà hoàn toàn trống trơn và bằng phẳng.
Tự mình chống tay ngồi dậy, lại còn gãi gãi đầu, đôi đồng tử màu nâu cafe của cô chợt thu vào hình ảnh cậu bé trên giường đã ngồi lên từ bao giờ, thậm chí bây giờ còn rướn người về trước mà đưa tay ra trước mặt cô.
Thú thật, Song Ngư cũng không nhớ lúc đó cậu đã nghĩ cái gì nữa. Có lẽ, chỉ là vô thức mà làm cũng nên.
“Hì hì, cảm ơn cậu!”
Song Ngư vui vẻ mỉm cười đáp lại.
Vẫn cầm máy chơi game, tay vẫn bấm liên tục, chỉ có mắt cứ nhìn chằm chằm nhỏ em cùng thằng nhóc lạ hoắc. Song Ngư khá chắc rằng khi đó đã lạnh sống lưng vì ánh mắt như muốn chọc thủng cậu của ông anh trai nào đó.
“À, tớ tên Sư Tử, anh Yết hay gọi tớ là Tiểu Sư Nhi, mẹ thì gọi là Tiểu Sư, còn cậu?”
Song Ngư vì câu hỏi của Sư Tử mà rơi vào dòng suy nghĩ, cứ phân vân không biết trả lời thế nào. Bởi vì mỗi khi cậu nói ra tên mình, y như rằng lập tức sẽ bị trêu chọc rồi bị đặt cho những cái biệt danh quái gở.
Cá ngố. Đồ hai mang. Vảy cá. Mỹ nhân Ngư.
Sư Tử hơi nghiêng đầu, đôi mắt ngây ngô chớp vài cái tỏ vẻ chờ đợi.
“Có tên cũng không nói được, nhóc bị gì thế hả? Không chịu nói? Tự kỷ?”
Theo Song Ngư nhớ lúc đó thì anh ta tên là Thiên Bình. Hai tay khoanh lại trước ngực, Thiên Bình mặt đanh lại lườm nguýt cậu.
“Là Sư Tử hỏi mà, có phải anh đâu!”
Một giây im lặng trôi qua, cho đến khi Sư Tử bất chợt phì cười đến mức ôm lấy bụng, trong khi Thiên Bình mặt mày đỏ gấc vì bực bội.
Nhìn anh trai thẹn quá hoá giận, Sư Tử tay lau đi nước mắt chảy ra vì cười nhiều. Cô bé nhảy đến cạnh Song Ngư, vui vẻ nghiêng đầu cười tươi tắn.
“Vậy tớ gọi tên cậu là bé Mưa nha! Tại chúng ta gặp nhau khi trời mưa mà~”
“Tiểu Sư Nhi, tự tiện đặt tên cho người ta là không hay đâu em!”
Bên ngoài bước vào một cậu bé khác, hai tay cẩn thận bưng một tô cháo nóng. Cậu ta có một đôi mắt màu khói lãnh đạm nhưng cũng đầy ấm áp.
“Nhưng!”
Nhìn vẻ mặt phụng phịu của Sư Tử, Song Ngư lại không kiềm được mà lên tiếng, dù rẳng cậu căn bản không hề thích gì cái tên cô đặt cho mình.
Bởi vì suy cho cùng mà nói, Song Ngư rất ghét mưa.
“Không sao đâu ạ! Với lại, nếu muốn, chỉ cần em đặt tên khác cho cậu ấy là được mà!”
Không chỉ mỗi Thiên Bình còn đang giận dỗi hay Sư Tử mải mê nghịch ngợm, đến cả Thiên Yết chín chắn cũng vì câu nói của cậu nhóc lạ mặt là cậu thu hút sự chú ý. Cho đến khi cô vui vẻ chạy ngay lại chỗ cậu, vẻ mặt trẻ con sáng rỡ mong chờ.
“Tên gì vậy? Tên gì á~?”
“Bé Nắng! Vì tớ là Mưa nên cậu là Nắng!”
“Hể, tại sao? Tớ không hiểu.”
Sư Tử khi đó không hề biết, rằng lý do cậu gọi cô là Nắng không phải cô đặt tên cậu là Mưa. Song Ngư còn nhớ rất rõ, khi nhìn thấy Sư Tử lần đầu tiên, khi cô tìm thấy cậu bên dưới cầu trượt, dù rằng khi đó trời mưa rất to, nụ cười ngây thơ của Sư Tử dường như phá tan tất cả sự lạnh giá xông đến cậu.
Hệt như một ánh nắng ấm áp.
...
Sau lần đó, Song Ngư càng lui tới nhà của ba người họ hơn. Vì ở trường không hề có bạn, cậu chơi với họ thật sự rất vui. Đến nỗi nếu có thể, Song Ngư muốn chuyển luôn đến gần nhà họ.
Dù Thiên Bình rất ưa cạnh khoé Song Ngư, nhưng anh chàng đó cũng rất hay cứng họng trước những câu nói của cậu, cuối cùng trở thành trò cười cho Sư Tử và Thiên Yết. Bởi vì cậu là con một, Song Ngư thừa nhận rằng khi đó, cậu đã ngưỡng mộ tình cảm anh em thắm thiết giữa họ biết bao nhiêu.
Tuy nhiên không lâu sau đó, bà của Thiên Yết qua đời, mọi thứ đối với anh ấy khi đó dường như sụp đổ. Cả cậu cũng vậy nữa, cậu quý người bà đôn hậu đó bao nhiêu. Sư Tử khóc rất nhiều, khóc đến nấc lên rồi thiếp đi lúc nào không hay trong vòng tay của cậu và Thiên Bình.
Người anh trai chín chắn trưởng thành hơn tuổi mà Song Ngư luôn ngưỡng mộ trở nên suy sụp đến đáng thương. Và một thời gian sau, Thiên Yết bị Triệu tộc đưa đi mặc kệ cậu có đồng ý hay không.
Ban đầu cứ tưởng vẫn còn anh em Thiên Bình và Sư Tử ở cạnh, vậy mà chỉ vài tháng sau, đến lượt chính Song Ngư phải rời đi. Vì công tác của tập đoàn gia đình, cậu cùng ba mẹ phải chuyển đến nơi khác sống.
Khi đó, Sư Tử và Song Ngư năm tuổi, Thiên Bình và Thiên Yết sáu tuổi.
Song Ngư ước gì cậu không chuyển đi, hoặc ít nhất là đi muộn hơn một chút. Nếu như vậy, cậu có thể biết được chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì khiến cho mối quan hệ anh em mà cậu luôn ngưỡng mộ đến ganh tỵ giữa Thiên Bình và Sư Tử sụp đổ đến mức dường như không thể cứu vãn.
Cả nỗi đau lặng lẽ mà cô phải chịu bây giờ, bí mật khổ sở nào đó mà cô liên tục bắt ép mình phải giấu thật kĩ. Một sự đau đớn vô hình.
Và nếu như vậy, có lẽ chính cậu cũng sẽ không rơi vào bất hạnh. Gia đình của cậu có lẽ sẽ không tan vỡ.
Mà, đó thật ra chỉ là suy nghĩ ích kỷ của Song Ngư, rằng cậu chỉ đang đổ lỗi cho số phận quá tàn nhẫn mà thôi.
***
Khi Song Ngư lim dim mở mắt thức dậy, cậu bị ánh đèn trong bar làm cho chói mắt. Dụi dụi mắt một hồi, Song Ngư ngồi thẳng dậy, hai tay vươn vai một cái.
Dù đã ngủ không rõ nhiều hay ít, cơn đau đầu của Song Ngư vẫn chưa hết. Thật tệ hại, nó thậm chí còn nặng hơn.
Vì cảm thấy cổ họng hơi khô, Song Ngư lười nhác với tay định lấy ly rượu của mình. Tuy nhiên, anh tiền bối lại nhanh hơn cậu, lập tức giật cái ly khỏi tầm với của Song Ngư.
“Mày đi về ngủ đi, không thì nghỉ ngơi một chút! Anh sẽ xin nghỉ giúp mày.”
“Nhưng-”
“Hay mày muốn lây bệnh cho khách? Khi đó, mày sẽ phải tốn khối tiền bồi thường cho người ta đấy!”
Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ đánh vào ngay điểm yếu chủ chốt của Song Ngư. Cậu chắc chắn và đương nhiên không bao giờ muốn mất đi những đồng tiền quý giá của mình vào những việc vớ vẩn cỏn con.
***
Khi Song Ngư vừa rời khỏi quán cũng là lúc trời đổ mưa to. Mắt mệt mỏi nhìn lơ đễnh lên bầu trời đen xám xịt, chân cậu lững thững bước đi. Vì xe đạp bị bể bánh, Song Ngư từ sáng đã không dùng tới nó. Cậu lẽ ra sẽ đi xe buýt, nhưng vì trời quá tối để còn chuyến, Song Ngư chỉ còn cách đi bộ về nhà.
Mắt kính bị nước làm mờ đi, tóc và người ướt sũng nước mưa, Song Ngư không còn cách nào khác ngoài việc đứng lại bên đường nghỉ chân. Cậu thật sự mệt đến không bước đi nổi.
Đầu quay vòng vòng liên tục, Song Ngư cảm thấy mắt mình từ nhoè trở nên hoa dần đi. Trước khi cậu kịp nhận ra, cả người Song Ngư đã đổ về phía trước.
“A! Cẩn thận!! T-Từ từ nào!”
Tuy nhiên, thay vì ngã xuống vỉa hè đầy nước mưa kia, Song Ngư lại được ai đó giữ chặt lấy. Nhưng có lẽ vì hơi quá sức, cuối cùng lại đỡ cậu ngồi luôn dưới đất.
Tay lau lau màn nước dính trước mắt mình, Song Ngư có thể nhận ra cả giọng nói lẫn khuôn mặt này là của ai.
“Sư.. Tử...?”
Bé Nắng...
“Cậu thiệt tình! Làm cái quái quỷ gì vậy hả?!”
Lạ quá.
“Trời ạ! Cậu sốt cao đến thế, lại còn dầm mưa như vậy. Cái tên điên khùng này! Gì? Lại còn cười nữa!? Ê!!”
Sư Tử mặt mày nhăn nhó, vừa khó chịu vừa bất mãn. Cái tên bốn mắt không biết lang thang gì ngoài đường giờ này, lại còn trong tình trạng sức khoẻ không tốt, chưa kể còn bắt cô phải đỡ cậu ta. Chết tiệt, nặng quá đi mất!
Đó là chưa kể đến việc bốn mắt làm cô bị ướt sũng lây!
Thật không hiểu nổi, cô việc gì phải lo lắng vớ vẩn nhỉ?!