- Đi về phía trước một chút đi. – Diệp Tòng Y nghe được thanh âm bình tĩnh của chính mình.
Thành phố về đêm không ngủ, hơn chín giờ tối, đúng là thời gian rực rỡ nhất, ánh đèn neon rạng rỡ chiếu sáng dưới màn đêm, rọi sáng nơi nơi, đây là cảnh tượng phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất.
Diệp Tòng Y đi ở phía trước, hai tay Trầm Hàn Sanh để trong túi quần, yên lặng đi theo sau cô, đến một khúc quanh, nàng bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay vì sao không để ý đến tôi?”
Diệp Tòng Y không tự chủ được dừng cước bộ, Trầm Hàn Sanh lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô: “Cậu thậm chí... Không liếc mắt nhìn tôi một cái.”
Diệp Tòng Y không dám quay đầu, im lặng một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Cậu biết nguyên nhân.”
- Tôi không biết, nếu cậu vì lời nói của tôi hôm đó mà tức giận...
- Vì sao tôi phải tức giận? – Diệp Tòng Y đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Lời cậu nói đều là thật, chồng tôi sắp về, tôi sẽ không gặp mặt cậu nữa.”
Sắc mặt Trầm Hàn Sanh trắng bệch, không tự chủ được lui về phía sau từng bước một: “Cậu... Cậu nói cái gì?”
Diệp Tòng Y cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói: “Hàn Sanh, chúng ta đã kết thúc.”
- Kết thúc? – Đầu óc Trầm Hàn Sanh đột nhiên trống rỗng, theo bản năng lặp lại những lời này.
- Đúng vậy, tôi với cậu chỉ là nhất thời xúc động, nhất thời hồ đồ.
- Nhất thời hồ đồ? Cậu nói dối! – Trầm Hàn Sanh tới gần cô, nhìn ánh mắt cô, thanh âm hơi khàn khàn: “Tòng Y, tôi hiểu cậu, hiểu cậu hơn cả những người bên cạnh cậu... Lời nói dối cũng có thể đả thương người khác, xin cậu đừng gạt tôi, càng đừng gạt chính mình.”
Giọng nói của nàng toát ra vẻ đau khổ, làm trái tim Diệp Tòng Y run lên, nước mắt cơ hồ sẽ tràn khỏi mi, trầm mặc một lát, cô nhẹ nhàng hít một hơi: “Được rồi, tôi thừa nhận là có chút thích cậu, nhưng thế thì sao?” Cô ngước đầu lên, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn: “Tôi và cậu đều nói qua, tôi đã có gia đình có con cái, tôi không thể vì cậu mà ly hôn, mà tôi cũng yêu chồng mình, chắc vì anh ấy không có bên cạnh, nên tôi cảm thấy tịch mịch, nhưng hiện tại anh ấy sắp về đây, tôi cũng không thể lén lút cùng cậu như mấy ngày trước được.”
Khuôn mặt trước mặt quen thuộc đến như thế, nhưng biểu tình lại lạnh lùng xa cách, Trầm Hàn Sanh kinh hãi nhìn cô, trong lòng hi vọng âm thanh ô tô gào thét trên đường cái quấy nhiễu thính lực của nàng, mà câu kế tiếp của Diệp Tòng Y lại cho nàng một đả kích lớn: “Hàn Sanh, đối với chuyện mấy ngày trước tôi thực xin lỗi, nhưng tôi hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, tôi không muốn tiếp tục như vậy.”
Trầm Hàn Sanh nghe xong những lời này, nước mắt bỗng nhiên im lặng rơi xuống, Diệp Tòng Y không đành lòng nhìn nàng, đem mặt xoay qua một bên.
- Tòng Y...
Diệp Tòng Y cứng rắn quyết tam, từ miệng phun ra vài chữ: “Đừng gọi tôi là Tòng Y, nếu sau này không tránh được gặp mặt, tôi hi vọng cậu có thể nhớ kỹ điều này, thân phận của tôi là bà Tào.”
Lòng Trầm Hàn Sanh như chìm vào vực sâu vạn trượng, cả người đều cương cứng ở đó.
Dưới ngọn đèn mờ, hai người như bức tượng điêu khắc, thẳng thắn đối mặt. Gió đêm ôn nhu thổi, làm mái tóc Diệp Tòng Y rối loạn, thổi lất phất bộ váy trên người cô. Trầm Hàn Sanh để lộ ra đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn duyên dáng, bỗng nhiên nhớ đến thời gian yêu đương cuồng nhiệt của các cô thời đại học, nếu không phải lời nói lạnh như băng này, lời nói vô tình này, cảnh đêm này, các cô vẫn tốt đẹp như những năm đó. Lần đầu tiên nàng có một loại cảm giác, chỉ một mình mình nhớ lại chuyện thuộc về hai người, là điều không có ý nghĩa gì cả.
Nàng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, bỗng nghẹn ngào nói: “Tôi không hề muốn phá tan gia đình của cậu, nếu chúng ta vẫn như vậy, tôi không cam đoan mình sẽ không có lòng tham, nhưng hiện tại, thật sự không có, nếu tôi có một hi vọng xa vời đi nữa, đó cũng chỉ là... Có thể thường xuyên gặp cậu.”
Diệp Tòng Y vẫn đang nghiêng mặt qua một bên, mím môi, không phát ra một tiếng, nhưng trong mắt cô đã ánh lên tia lệ quang.
- Tôi biết cậu không chỉ có chút thích tôi, cậu cũng rất để ý đến tôi. – Nước mắt Trầm Hàn Sanh chưa khô, khóe môi lại hiện lên một nụ cười chua xót: “Nhưng tôi cũng tin cậu yêu chồng mình. Cậu yên tâm, về sau tôi sẽ không gặp lại cậu nữa, sẽ không làm cho sai lầm này tiếp tục xảy ra.”
- Thực xin lỗi, cám ơn cậu.
Diệp Tòng Y đi về phía trước vài bước, nhẹ nhàng lướt qua nàng, lại dừng lại, thấp giọng nói: “Duyệt Nhan, em ấy rất thích cậu, hi vọng cậu có thể quý trọng.”
Trầm Hàn Sanh mở to hai mắt, nhìn bóng dàng cô dần dần đi xa, sắc mặt bỗng nhiên u ám như bầu trời dày đặc mây đen, nàng không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên đi nhanh vài bước, nắm lấy cổ tay cô: “Là vì Duyệt Nhan?”
Thanh âm của nàng trở nên vô cùng trầm thấp, ẩn ẩn tia tức giận, lực đạo trên tay bất giác tăng thêm, cổ tay Diệp Tòng Y bị nàng siết đau, lại quật cường nghễnh đầu: “Không phải!”
- Cậu hung hăng đả thương tôi, là vì em ấy? – Trầm Hàn Sanh dùng sức lôi kéo, làm cho cô hướng mặt quay về phía mình, thấy mặt cô đầy lệ, nàng không chuyển ánh mắt đi, nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng đau đớn, nhưng phẫn nộ lại càng nhiều hơn, cứ như vậy chằm chằm nhìn cô thật lâu, ánh mắt nàng dần dần trở nên lạnh băng, châm chọc nói: “Làm cậu chịu khó dụng tâm như vậy, buổi tối nói nhiều như vậy, thật đúng là tỷ muội tình thâm nhỉ!”
Diệp Tòng Y muốn thoát khỏi sự khống chế của nàng, nhưng vẫn là phí công vô ích, cô nhịn không được kêu lên: “Cậu buông ra!”
- Buông, tôi đương nhiên sẽ buông cậu ra! – Trầm Hàn Sanh cố nén đau đớn trong lòng, vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, sau đó nắm lấy khuôn mặt cô, hung hăng nói từng chữ một: “Tôi muốn hỏi cậu một câu, nếu lấy tôi và người nhà cậu ra lựa chọn, có phải cậu vĩnh viễn sẽ chọn người nhà mình không?”
Diệp Tòng Y hít thật sâu một hơi, ngăn chặn lệ nơi hốc mắt, thẳng tắp nhìn nàng, thanh âm như hàn băng: “Người nhà đương nhiên vĩnh viễn quan trọng nhất!”
- Tốt, tốt... – Một chút ảo tưởng của Trầm Hàn Sanh bị cô đánh nát, buông lỏng tay cô ra, nước mắt mãnh liệt tiến ra, trong miệng lại cười to: “Ha ha, tốt lắm! Tôi rốt cuộc cũng không cần đi tìm đáp an nữa.”
Cô vừa khóc vừa cười, nói năng có chút lộn xộn, như người có chút thần kinh, Diệp Tòng Y chưa bao giờ thấy qua nàng luống cuống như vậy, không khỏi có điểm bị dọa, vô thức cô tiến lên muốn đến gần nàng, nhưng Trầm Hàn Sanh lại vươn tay, làm động tác ngăn cản, lớn tiếng nói: “Cậu đừng đến đây!”
Phút chốc nàng thu liễm nụ cười, lui lại phía sau vài bước, thanh âm vô cùng lạnh lùng: “Tôi sau này sẽ như cậu mong muốn, không bao giờ tìm cậu, không bao giờ gặp cậu nữa! Mà cậu, tốt nhất đừng bao giờ nhớ ra tôi, nhớ rõ, đừng bao giờ!” Nói xong, nàng dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, xoay người chạy về phía trước.
Nàng tựa hồ dốc toàn bộ sức, chạy trốn thật nhanh, trong chớp mắt biến mất ở chỗ góc quanh, nước mắt Diệp Tòng Y rốt cuộc cũng ngăn không được nữa, cuồn cuồn từ hốc mắt trào ra, cô ngơ ngác nhìn hướng nàng rời đi, cơ hồ khóc không thành tiếng: “Hàn Sanh, tôi không muốn đả thương cậu, nhưng tôi không còn cách nào khác... Tôi đánh mất đi tư cách yêu cậu, tôi không giống Duyệt Nhan, tha thứ cho tôi...”
Cảm giác như mình đã ngủ thật lâu, mơ vô số lần, tuy nhiên khi tỉnh lại, vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, mở to mắt, liền thấy mình đang nằm trong một căn phòng huy hoàng, được bày biện xa hoa rực rỡ nguy nga, mà gối đầu và chiếc giường mềm mại khiến nàng cảm giác như nằm trong đống bông, trong mũi tràn ngập một mùi nước hoa vô cùng dễ ngửi, tựa hồ lộ ra một cỗ quen thuộc.
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, sau đó lại lần nữa mở ra, đập vào mi mắt vẫn là chiếc đèn treo thạch anh hoa lệ kia, theo bản năng nàng đưa tay nhéo mạnh vào người một cái, đau quá! Nàng mới ôm đầu lảo đảo, có chút kinh hoàng nhìn chiếc giường siêu bự kia, vô thức nhìn nhìn trên người mình, vẫn mặc bộ trang phục hôm qua, nàng liếm liếm đôi môi khô, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, ừm, đi quán bar Tiểu Phương, Hà Na ở đó, cùng Hà Na uống rượu, sau đó...
Chuyện sau đó sao lại hoàn toàn không nhớ rõ?
Trầm Hàn Sanh cau mày, khổ sở suy nghĩ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ngọt ngào: “Sao thế? Vừa tỉnh dậy đã bắt đầu ngây người rồi sao?”
Trầm Hàn Sanh cả kinh, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trịnh Duyệt Nhan một thân áo choàng tắm màu trắng mềm mại, hai tay ôm vai, cười như không cười nhìn nàng, bộ dạng kia, hiển như là vừa từ phòng tắm ra.
- Em... – Nàng giương miệng.
- Em cái gì? Tửu lượng không tốt thì đừng uống, biến thành chật vật như vậy, thật làm người ta sợ.
- Đây là nhà em? – Trầm Hàn Sanh thế này mới quan tâm mình đang ở chỗ này.
Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái: “Khách sạn em ở.”
- Em mang tôi về?
- Đúng vậy, em mang chị về. – Trịnh Duyệt Nhan đem sửa chữ trong lời nói của nàng, sau đó tìm một bộ quần áo vứt cho nàng: “Nào, tắm rửa một cái, một thân toàn mùi rượu, hiện tại phòng của em toàn mùi này, cũng khó cho em không ghét bỏ chị.”
Trầm Hàn Sanh tiếp được quần áo, nhìn một chút, đúng là phong cách nhàn nhã ngày thường của mình, một cái quần dài cộng với một cái áo thun cổ hình chữ V màu xanh lá cây nhạt, nàng còn muốn nói gì đó, Trịnh Duyệt Nhan khoát tay một cái, có điểm không kiên nhẫn: “Đi đi, còn gì thì chờ tắm rửa sạch sẽ xong, tỉnh táo nói chuyện với em.”
Trầm Hàn Sanh giật giật môi, đành quay đầu lại đi về phía phòng tắm.
Nằm trong bồn tắm bong bóng xà phòng siêu lớn, tâm tình quả nhiên có chút nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể cũng nhẹ đi vài phần, vải của y phục cũng dễ chịu, Trầm Hàn Sanh nhịn không được xem nhãn hiệu, kết luận là không biết.
Trịnh Duyệt Nhan nằm nghiêng người trên giường chơi với Tablet PC, thấy nàng đi ra, tùy ý đem đặt máy qua một bên, cao thấp đánh giá nàng một chút, vừa lòng gật đầu: “Ừm, quần áo vừa người.” Thế rồi ngồi dậy, lược lược mái tóc dài sau đầu, xuống giường: “Đi thôi, đi ăn một chút.”
Trên chiếc bàn hình trái xoan bày đầy đủ các loại thức ăn sáng, bánh sừng trâu, bánh Đan Mạch cuốn, xúc xích... Tuy nhiên dưới chỗ của Trịnh Duyệt Nhan bảo Trầm Hàn Sanh ngồi xuống, trước mặt chỉ có một chén cháo trắng và một dĩa trứng chiên, Trầm Hàn Sanh đương nhiên rõ sau khi uống rượu phải chú ý gì, liền cầm lấy muỗng, ngoan ngoãn ăn cháo.
- Tối hôm qua bị đả kích gì sao? Tự nhiên lại đi uống rượu với Hà Na. – Trịnh Duyệt Nhan cũng không nhìn nàng, chỉ vừa uống cà phê vừa xem tờ báo trong tay.
Tối hôm qua? Đả kích này cũng vài ngày rồi. Khóe miệng Trầm Hàn Sanh nổi lên một nụ cười tự giễu, từ đêm gặp mặt Diệp Tòng Y, nàng liên tục mấy ngày đều ở bệnh viện trực, cho đến khi hai chân tê dại, hai tay mỏi nhừ, chỉ sợ rảnh rỗi, lần này uống rượu quá đà, cũng là một loại hình thức phát tiết.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nhìn nàng: “Chị biểu tình vậy là sao?”
- Không có gì, đời người không tránh được vài lần say. – Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói.
- Có người nào đó đã nói qua, một bác sĩ mà toàn thân mùi cồn thì không phải bác sĩ tốt. – Trịnh Duyệt Nhan kéo dài thanh âm.
Trầm Hàn Sanh không để tâm nói: “Cho nên tôi không phải bác sĩ tốt.”
Trịnh Duyệt Nhan buông ly trong tay, lẳng lặng nhìn nàng một lát, chớp chớp mắt: “Chị có vẻ... Hơi không được bình thường.”
- Em muốn mắng tôi, nói tôi đầu óc không bình thường sao?
Trịnh Duyệt Nhan nhịn không được cười khẽ: “Chị hiểu lầm em to rồi, em không có ý đó.” Duyệt Nhan nhìn nhìn nàng: “Trở nên so với trước kia đáng yêu hơn một chút.”
- Được rồi, tôi coi như là em khen tôi. – Trầm Hàn Sanh đem một khối trứng chiên nuốt xuống, sau đó nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Tóm lại là đối với chuyện hôm qua, cám ơn em.”
- Ừm, đột nhiên không đáng yêu nữa.
- Tôi nghiêm túc.
- Cũng không cần cám ơn. – Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Chỉ cần báo đáp là được rồi.”
- Báo đáp thế nào? – Trầm Hàn Sanh hơi hơi nhíu mày.
_________________