Khai giảng.
Từ trong đáy lòng, tôi mơ hồ chờ mong, cố gắng đến trường từ sáng sớm, không ngoài dự đoán, sân trường lúc này không có ai cả, nơi nơi đều trống rỗng.
Trong ký túc xá chỉ có một người ở đó, là Hàn Sanh. Đây là thần giao cách cảm sao? Khi nhìn thấy cậu ấy, trong nháy mắt tôi trở nên hưng phấn không tự chủ được, nhào tới ôm cậu ấy.
“Hàn Sanh, tớ biết cậu sẽ đến sớm, tớ biết mà.” - Tôi ghé vào vai cậu ấy, thế mà kích động không biết nói gì mới tốt, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu này.
Phản ứng của tôi tất nhiên là ngoài dự đoán của cậu ấy, tôi cảm giác được thân người cậu ấy có chút cứng lên, đợi một lúc lâu mới đưa tay ôm ngược lại tôi, sau đó chậm rãi siết chặt.
Tôi thích cảm giác vùi mình vào ngực cậu ấy, thích cậu ấy ôm chặt tôi như vậy, nhưng cậu ấy không nói lời nào cả, vẫn không lên tiếng. Qua thật lâu, tôi ngạo mạn chầm chậm buông cậu ấy ra, khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy, trong mắt lại tràn ngập chói lọi tia vui sướng, dáng vẻ kia siêu đáng yêu, tôi cười chạm vào mặt cậu ấy: “Hàn Sanh, thật tốt, lại gặp được cậu!”
Tôi vừa nói vừa nhảy, quấn quít lấy cậu ấy, dông dài nói không yên, cậu ấy lại vô cùng im lặng, vừa thay tôi trải giường chiếu, vừa nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại quay đầu đưa mắt nhìn tôi một cái, cho tôi một nụ cười nhợt nhạt, trong nháy mắt, tôi như được ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi, đắm chìm trong một loại hạnh phúc không thể tả.
“Tòng Y, tớ có cái này cho cậu.” – Cậu ấy bày xong giường của chúng tôi, xếp chăn ngăn nắp, từ túi lấy ra một quyển vở ghi chép mới tinh, trân trọng đưa cho tôi.
“Ò, đây là cái gì?” – Tôi rất ngạc nhiên.
“Nửa đâu là ghi chép môn hóa, bình thường thầy giảng, tất cả tớ đều ghi lại, nhưng có vẻ vụn vặt quá nên nghỉ đông tớ sắp xếp tổng kết nội dung quan trọng lại, tổng kết bài tập liên quan đến phương trình. Phần sau là một số bài hình học cậu hay sai, có hóa, có số nữa, tớ đã phân tích rất cặn kẽ, phía sau có bài tập, tớ thêm vào những dạng mới để cậu làm. Chắc sẽ có ích cho cậu.”
Khi cậu ấy nói, tôi đã muốn khẩn cấp mở quyển vở ra, bên trong quyển vở và con người cậu ấy có chút khác biệt, đúng là lối chữ xinh đẹp ngay ngắn khéo léo, vô cùng bắt mắt dễ nhìn. Tôi thật sự nghi ngờ có phải chăng mười ngày nghỉ đông cậu ấy đều dành toàn bộ để viết quyển vở này, cậu ấy biết hai môn này là hai môn tôi kém nhất.
Tôi vừa kinh ngạc vừa cảm động, ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Hàn Sanh...”
“Đây là... Quà sinh nhật tớ tặng cậu.” – Không biết là do ngượng ngùng hay còn vì nguyên nhân nào khác, ánh mắt cậu ấy vẫn không nhìn vào tôi, khẽ nói: “Tớ không biết nên tặng gì cho cậu, hơn nữa... Hơn nữa tớ cũng không có...”
Tôi không đợi cậu ấy nói xong chữ kia, ôm cậu ấy lần nữa, nói không ngớt: “Hàn Sanh, đây là món quà tuyệt nhất, thật đấy! Tớ lớn già đầu rồi mà chưa bao giờ nhận được món quà nào quý giá và tâm huyết như vậy!”
Tôi muốn xúc động rơi lệ, giọng trở nên ngọng nghịu, Hàn Sanh vuốt mái tóc tôi, nói nhẹ nhàng bên tai tôi: “Tớ hi vọng lần này chúng ta có thể thi tốt, đến cùng một thành phố học đại học.”
Đến cùng một thành phố học đại học? Không, tôi không nắm chắc, trong lòng tôi không phải chưa từng len lén nghĩ tới, không phải chưa từng khát vọng, nhưng tôi không dám đem suy nghĩ này nói ra. Hàn Sanh là ngôi sao sáng chói, các thầy cô đều mong chờ cậu ấy thi vào trường đại học hạng nhất của Trung Quốc, hào quang của cậu ấy khiến tôi cảm thấy mình thật lu mờ, cho dù thi cùng một nơi, tôi cũng không dám hi vọng xa vời, bởi vì chỗ cậu ấy thi, nhất định sẽ cần điểm cao hơn rất nhiều, mà bố mẹ tôi tuyệt đối sẽ không cho phép tôi tùy tiện học một trường vớ vẩn nào đó.
Tôi ở trong lòng cậu ấy lắc đầu: “Hàn Sanh, không, cậu chắc chắn là muốn thi ở Bắc Kinh hay Thượng Hải, bên đó toàn trường giỏi, tớ không thi nổi.”
“Tòng Y, dù tớ thi được bao nhiêu điểm, tớ cũng chỉ muốn vào Học viện Y của tỉnh.”
“Hả?” – Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi trường muốn vào, nhưng lại làm cho tôi vô cùng ngạc nhiên.
“Tớ xác định chắc chắn mình muốn học y, đây là tâm nguyện của chị hai tớ.” – Hàn Sanh buông tôi ra, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Học viện Y của tỉnh tốt lắm, hơn nữa SV thi vào điểm cao sẽ được miễn học phí, còn có thể lấy học bổng toàn phần, tớ muốn giảm bớt gánh nặng cho chị hai, sớm tự lập một chút.”
Tôi vẫn cảm thấy rất đáng tiếc: “Hàn Sanh, cậu hoàn toàn có thể thi vào Đại học Y khoa tốt nhất.”
“Sau này vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” – Hàn Sanh lôi kéo tay tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn ngập nụ cười: “Cho nên, học kỳ này chúng ta phải cùng nhau cố gắng, tớ tin tưởng cậu có thể thi vào một trường đại học giỏi, cậu cũng tin tưởng chính mình, được không?”
“Được.”
Tôi trả lời thật kiên định, bởi vì giờ này khắc này, Hàn Sanh lại gieo hi vọng vào lòng tôi, tôi không cần lo lắng khi kết thúc học kỳ sau, chúng tôi sẽ chia xa.
Học kỳ này, nhất định sẽ rất bận rộn, cơ mà tôi lại đột nhiên không lo lắng chút nào.
Ngày 12 tháng 3.
Trừ buổi tối cãi nhau hôm ấy, đây là lần thứ hai Hàn Sanh ngủ song song trên giường với tôi.
Tình trạng đêm này hoàn toàn khác với đêm đó, đêm đó là bắt buộc, cậu ấy muốn xin lỗi tôi, đêm nay tôi ăn vạ, cố ý bắt cậu ấy sang đây ngủ. Nhưng mà cậu ấy vẫn nghe theo sang đây, tôi lại khẩn trương kỳ lạ, thân thể cố gắng không đụng cậu ấy, nhưng nội tâm tôi vẫn có một khát vọng nho nhỏ, khát vọng này rất kỳ quái, chính tôi cũng không biết vì sao, tôi chỉ muốn được Hàn Sanh ôm, tôi muốn cậu ấy ôm tôi giống lần trước.
Tôi nghĩ mình rất ỷ lại vào cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy, tôi cứ như đứa con nít.
Trong ký túc xá rất im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của người khác, Hàn Sanh bên cạnh không truyền đến một động tĩnh nào, tôi có chút chán chường, cậu ấy có phải đã ngủ rồi không?
Nhưng tôi không ngủ được, một chút buồn ngủ cũng không có, trong bóng tối, tôi mở to hai mắt, trong đầu đều nhớ đến Hàn Sanh, nụ cười của cậu ấy, giọng nói của cậu ấy, ánh mắt dịu dàng của cậu ấy. Qua một lúc lâu, rốt cuộc tôi không nhẫn nại được nữa, nghiêng người sát lại gần Hàn Sanh, ghé vào tai cậu ấy, nói thật nhỏ: “Hàn Sanh, tớ muốn cậu ôm tớ ngủ.”
Tôi xác định giọng của mình chỉ có hai người nghe thấy, nhưng mà lời vừa thoát ra khỏi miệng, tôi lại cảm thấy giọng điệu của mình như một cô bé mới vài tuổi đầu đang làm nũng, khuôn mặt của tôi không khỏi nóng lên.
Hàn Sanh không nói gì, thân thể lại hơi giật, một lát sau, tôi cảm giác được cậu ấy vươn tay, ôm tôi vào lòng, trong lòng tôi thở phào thật dài, giống như tìm được nơi mình thuộc về, ôm sát thắt lưng cậu ấy, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Cơ thể tôi thu thành một đoàn trong lòng cậu ấy, lần này cảm giác hoàn toàn khác, không có buồn bã, không có uất ức, tôi thỏa thích tiếp nhận sự ấm áp từ cậu ấy, cảm nhận hơi thở làm người ta yên tâm của cậu ấy, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập nữa, hơi thở ấm áp của cậu ấy phủ lên sườn mặt, bên tai tôi, dây thần kinh nhạy cảm trong cơ thể tôi rung động theo hơi thở của cậu ấy, như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại lan truyền toàn thân, tần suất tim đập của tôi chợt nhanh hơn, theo quán tính muốn tránh khỏi hơi thở của cậu ấy, nhưng giây kế tiếp không tự chủ được lại đến gần.
Mặt của tôi càng nóng ghê gớm hơn, hô hấp trở nên hỗn loạn, tay càng nhanh chóng nắm lấy quần áo Hàn Sanh.
Không thể giải thích được, cảm giác rất kỳ quái, cuối cùng tôi cũng không biết mình thiếp đi thế nào.
Ngày 18 tháng 4.
Học kỳ một năm cuối cùng của cấp ba, tất cả mọi người đều khẩn trương chưa từng có, bầu không khí trong lớp rõ ràng áp lực hơn rất nhiều. Đối với tôi mà nói, áp lực đương nhiên vẫn phải có, nhưng cuộc sống như vậy, thế mà tôi lại càng ngày càng thích thú. Giống như mọi thứ đều khác biệt, bởi vì có Hàn Sanh.
Ban ngày tinh thần dạt dào, buổi tối lại như tra tấn, hoặc cũng có thể là vui sướng hơn nhiều so với ban ngày, tất cả là do tôi sinh ra cảm giác khác thường với cậu ấy, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Mỗi buổi tối tôi được cậu ấy ôm, tôi đều phải mất rất lâu mới có thể thật sự ngủ được, chỉ cần cậu ấy hơi gần lại tôi một chút, cơ thể tôi như mẫn cảm, run rẩy phản úng, nhưng tôi thích, không chỉ có thích, thời gian trôi qua, tôi muốn càng ngày càng nhiều.
Không biết bao nhiêu lần, trong bóng đêm, khi chúng tôi nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, tôi khát vọng muốn chạm đến môi cậu ấy, tôi khát vọng đôi tay cậu ấy ôm tôi có thể di chuyển.
Lúc ban đầu khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi bị chính mình làm hoảng sợ, ban ngày nhớ đến, xấu hổ gần chết, quả thật không dám tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của Hàn Sanh, nhưng sau đó vẫn như thế. Tôi mơ hồ cảm thấy như vậy là không đúng, tôi muốn tách ra với Hàn Sanh, nhưng sâu trong lòng tôi, vạn vạn lần không muốn.
Ca Đức nói, chàng trai nào không chung tình, cô gái nào không hoài xuân? Nhưng chẳng lẽ đối tượng tôi hoài xuân lại là Hàn Sanh sao?
Ngày 29 tháng 4.
Tôi mơ một giấc mộng, giấc mộng về Hàn Sanh, là một giấc mộng nóng mặt tim dập dồn đập, một giấc mơ phải nói là quá xấu hổ. Khi tỉnh lại, tôi rõ ràng cảm giác được trên mũi mình có cái gì đó, ấm áp, mềm mại, đó là môi Hàn Sanh, môi Hàn Sanh dán trên mũi tôi.
Không cách nào hình dung được cảm giác đột ngột này, tim đập như hươu chạy, nhảy thình thịch một cách ghê gớm, bởi vì cảnh trong mơ mà thân thể trở nên mềm nhũn, không khơi dậy nổi một chút sức lực, trong lòng, trong yết hầu, trong miệng, khô nóng dị thường.
Tôi ngừng thở, thở mạnh cũng không dám, nhúc nhích cũng không dám, tôi không biết Hàn Sanh rốt cuộc đã ngủ chưa, bản thân phản ứng quá lớn, tâm trạng rất loạn, mất đi năng lực phán đoán, tôi nhất thời hi vọng cậu ấy đang ngủ, lại hi vọng cậu ấy chưa ngủ, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn chờ mong môi cậu ấy có thể dời xuống một chút, xuống một chút nữa.
Trong bóng đêm, một khắc chờ đợi mong muốn của mình xảy ra, như chờ đợi muôn thuở muôn đời, chờ đợi khiến tôi và Hàn Sanh đều hóa thạch.
Nhưng không ai cử động, không ai di chuyển một tấc nào cả.
Tôi rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, nhắm chặt mắt, mặt ngửa lên, môi từng chút một, từng chút một hướng về phía trước. Trong lòng tôi vô cùng khẩn trương, thậm chí cũng không có tâm tư suy nghĩ hành động này có ý nghĩa gì, hay mang đến hậu quả gì. Tôi chỉ biết, tôi thích Hàn Sanh, thể xác và tinh thần không kiềm chế được nữa.
Quá trình tiếp cận dong dài, khiến trán tôi thấm rịn một tầng mồ hôi, khoảnh khắc tôi chạm vào môi cậu ấy, toàn thân gần như lả đi, nhưng cảm giác này tốt lắm, rất mềm mại, mang theo mùi hương nhàn nhạt, thân nhiệt tôi nóng đáng sợ, run rẩy đáng sợ, nhịn không được nắm chặt quần áo bên hông cậu ấy, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên cánh môi của cậu ấy.
Tôi cảm giác được thân thể Hàn Sanh hơi giật giật, sau đó, đầu cậu ấy cũng giật giật, môi bắt đầu nhẹ nhàng ma sát với môi của tôi.
Cậu ấy thức, hơn nữa còn như tôi mong mỏi, như trong giấc mộng, cậu ấy hôn tôi... Đôi môi cậu ấy dừng ở môi tôi, tôi cảm giác được một loại kích thích mạnh liệt, trong cổ họng như sắp khẽ rên thành tiếng, nhưng giống như cậu ấy biết tôi muốn làm gì, nhanh chóng chặn môi tôi lại.
Chúng tôi điều chỉnh tư thế nằm một chút, tôi ôm cổ cậu ấy, cậu ấy ôm thắt lưng tôi, chúng tôi một lần lại một lần, không biết mệt mỏi hôn môi đối phương, chỉ giới hạn như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thiếp đi trong nụ hôn ngọt ngào làm người ta đầu óc choáng váng hai mắt lu mờ.
Ngày 30 tháng 4.
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy do tiếng loa phóng thanh của trường, nhưng không dám nhìn đến ánh mắt Hàn Sanh, không dám nhìn tới biểu tình của cậu ấy, giống như một đứa trẻ ăn vụng.
Lúc tập thể dục buổi sáng, tôi suy nghĩ, nụ hôn đầu tiên của tôi đã mất, mà nụ hôn đầu tiên của tôi đối tượng là Hàn Sanh. Không có cảm giác hối hận, mỗi động tác, mỗi chi tiết trong ký ức vẫn còn mới mẽ, ngọt ngào tận sâu trong đáy lòng khắc vào tim, chỉ xấu hổ tối qua người chủ động lại là mình, nhưng cũng thấp thỏm lo lắng trong lòng Hàn Sanh thấy chuyện này thế nào, nghĩ thế nào về tôi.
Trong lòng thật sự rất loạn, tiết thứ nhất không nghe lọt cái gì, tiết thứ hai cũng tiếp tục ngẩn ngơ, Hàn Sanh từ dưới bàn vươn tay cầm tay tôi, nói thật nhỏ một câu: “Tòng Y, tập trung một chút.”
Ánh mắt của cậu ấy thật dịu dàng, tràn ngập quan tâm, còn mang theo một chút trách cứ.
Tất cả những băn khoăn của tôi khi chạm vào ánh mắt cậu ấy, đã bay lên chín tầng mây.
Rất ăn ý, cả hai đều không nhắc đến chuyện tối qua, cậu ấy vẫn thản nhiên như vậy, tôi cũng không tình nguyện để lộ ra cảm xúc khác thường của mình, chỉ làm như không có gì xảy ra.
Buổi tối, đèn tắt chưa được vài phút, tôi đã nhào tới vùi người vào lòng cậu ấy, cậu ấy cũng tự nhiên ôm lấy tôi.
Không có hành động gì khác, chúng tôi ôm nhau, thật im lặng, thật trầm mặc, cũng thật hạnh phúc, nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp.
Có một cảm giác, sau khi những gì tối qua xảy ra, quan hệ giữa tôi và Hàn Sanh đã gần như hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên biến thành cái gì cơ? Tôi biết mình suy nghĩ gì, nhưng cũng không dám nghĩ, cậu ấy thì sao? Cậu ấy nghĩ thế nào?
Ngày 9 tháng 5.
Khi tôi quay trở lại ký túc xá lấy đồ đạc, nghe được Trương Vân Sơ nói: “Xem hai đứa nó tốt đẹp chưa, y chang như đồng tính luyến ái, ghê tởm thật, đi đường cũng nắm tay nhau đi, thời tiết cũng đã bắt đầu ấm, mỗi đêm còn ngủ cùng giường, trên giường còn luôn truyền đến âm thanh xì xoạt, các cậu có nghe thấy không? Lỗ tai tớ linh lắm.”
Khi tôi đi vào trong, không khí ký túc xá đột nhiên trở nên rất bối rối, Ngũ Vi ho khan một tiếng, bắt đầu thu dọn sách vở, một nữ sinh khác cũng làm bộ rót nước uống, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến tình hình chúng tôi bên này, như chờ trò hay lên sàn diễn.
Tôi như xẹt qua không khí, lướt qua bên người Trương Vân Sơ, cầm đồ đạc đi ra, lúc trước khi ra khỏi cửa, tôi bỏ lại một câu: “Đồng tính luyến ai thì thế nào? Cậu xía vào à? Dù cậu xía vào, trên người cũng có thể gầy đi được bao nhiêu cân?”
Trên đường về phòng học, lòng tôi có vài phần khoái trá do trả thù, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của Trương Vân Sơ, cậu ta từ nhỏ đã béo phì, điều ham muốn nhất trong đời là giảm béo, kiêng kị nhất người khác nói mình béo.
Nhưng những lời này cũng nhắc nhở tôi, tôi nên nhìn thẳng vào cảm tình của mình với Hàn Sanh.