Trịnh Duyệt Nhan lười biếng ngồi trên ghế sa lon, hai chân giao nhau, tay phải nhẹ nhàng khoát lên trên tay vịn ghế sa lon, tay trái thì bưng một ly rượu, nàng vẫn duy trì tư thế này thật lâu, dường như đang ngẩn người, lại dường như đang suy tư, trên bàn trà là chai rượu đã cạn phân nửa, tức nàng đã uống không ít.
Nơi hoa lệ mà lại trống trải này, an tĩnh cực kỳ, an tĩnh đến mức cái thảm lông dê thật dày truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần càng rõ ràng lọt vào tai.
- Đừng bật đèn. — Trịnh Duyệt Nhan vẫn không nhúc nhích, đưa lưng về phía người đằng sau, nhẹ nhàng phun ra những lời này.
Trầm Hàn Sanh hơi ngẩn ra, men theo thanh âm đi tới, đứng nhìn nàng một chút, rồi cầm lấy bình rượu bên cạnh, nhìn qua: “Khuya như vậy rồi, em không nghỉ ngơi cho tốt, lại một mình ngồi ở đây uống rượu, còn uống nhiều như vậy?”
- Người ta khi cô đơn lạnh lẽo, sẽ như vậy. — Tay Trịnh Duyệt Nhan chống đầu nhìn nàng: “Chị không biết sao?”
Trầm Hàn Sanh cầm lấy ly rượu của nàng, để trên bàn trà, sau đó ngồi xuống ở bên người nàng, nhẹ giọng nói: “Tôi gọi điện thoại cho em rất lâu.”
- Sao? Lo lắng cho em sao? Nếu em nhận, chắc chị cũng sẽ không tới nhỉ.
- Nhan Nhan, tôi...
- Không được trốn tránh vấn đề, không nói điều khác, chỉ cần trả lời không hoặc có. — Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, ngồi xổm ở trước mặt nàng, một đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Trầm Hàn Sanh dĩ nhiên nói không nên lời bất kỳ lời biện hộ nào, Trịnh Duyệt Nhan đưa tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ nàng, thanh âm càng ngày càng thấp: “Hàn Sanh, chị không biết em có bao nhiêu ghét vẻ mặt này bây giờ của chị, em rất ghét cái do dự của chị.” Nói rồi, môi tiến lên nghênh tiếp.
Cánh môi dịu dàng của nàng, đầu lưỡi mềm mại, hòa lẫn với hương thơm ngọt lạnh của rượu, hô hấp nóng rực phả vào gò má và bên tai, hết thảy đều say lòng người như vậy. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, trên mặt nổi lên từng tầng đỏ hồng, nàng ôm Duyệt Nhan vào trong ngực, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, mái tóc mềm mại của nàng, nhưng không chủ động, chỉ phối hợp, như là dung túng cho nàng ngang ngược.
Thế nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn mang theo hận ý cực lớn, ùn ùn cuốn sạch, như tuyên bố quyền sở hữu của mình, chiếm lĩnh mỗi một nơi trong khoang miệng nàng, cướp đoạt mỗi một hơi thở. Tất cả nhung nhớ và tình yêu đều để môi lưỡi ở đây ở phát ra, tất cả lửa giận đều là tứ chi đang dây dưa ở đây hừng hực thiêu đốt.
Trong căn phòng u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ, hai người gần như sắp hít thở không thông, đột nhiên cùng nhau từ trên ghế sa lon lăn xuống, ngã lên tấm thảm thật dày.
Trầm Hàn Sanh nằm ngửa trên đất, hô hấp nặng, nàng đưa tay sờ sờ cánh môi đã sưng lên của bản thân, đột nhiên khẽ nói: “Duyệt Nhan, xin lỗi.”
- Chị ấy ảnh hưởng lớn đối với chị như vậy sao? — Trịnh Duyệt Nhan nằm bên người nàng, thanh âm vẫn ngọt như cũ, nhưng lại nghe không ra bất kỳ cảm tình gì: “Chị cũng không nhớ em.”
- Không, tôi nhớ em. — Trầm Hàn Sanh lắc đầu phủ nhận, sau đó nuốt một ngụm nước bọt: “Thế nhưng hiện tại, tôi làm không được, hiện tại tình cảnh cậu ấy như vậy, tôi thật sự... Thật sự không thể chỉ lo cho cuộc sống của mình, mình mình vui sướng.”
Trịnh Duyệt Nhan trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Hàn Sanh, trong lúc ở cùng chị, em đã làm một vài chuyện không quanh minh chính đại.”
- Tôi biết.
Trịnh Duyệt Nhan cười đến có chút châm chọc: “Vì sao chị không tìm lấy cớ này để chia tay? Như thế, chị không cần để ý cảm thụ của bất kỳ kẻ nào, có thể mỗi ngày ở cùng chị ấy, mãi cho đến khi chị ấy vượt qua cửa ải khó khăn này.”
- Bởi vì tôi biết tình cảm của em đối với tôi, bởi vì... Như vậy không công bằng với em. — Trầm Hàn Sanh hơi dừng lại một chút, lại nói: “Tôi cũng không thật sự trách em, muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách tôi.”
- Công bằng? Chị rất lưu tâm từ này? — Trịnh Duyệt Nhan nghiêng người tới, mắt nhìn nàng: “Vậy chị nên ngẫm lại, những năm gần đây, tất cả công bằng với chị sao? Hàn Sanh, vì sao chị vẫn bị quá khứ trói buộc chứ? Người phải học quyết đoán, mới có được giải thoát.”
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Em cũng không hoàn toàn hiểu tất cả mọi thứ xảy ra những năm này với tôi, em cũng không thể hiểu rõ, với tôi mà nói đó là cảm giác thế nào.”
- Em hiểu. — Trịnh Duyệt Nhan khởi động thân thể, khóe môi phủ lên một tia cười nhàn nhạt: “Khi đó, chị bần cùng, lại hèn mọn, xuất thân thấp hèn cũng thì thôi đi, lại không có địa vị ở trong lòng cha mẹ, chị cảm giác mình quả thật như chú chó nhỏ chú mèo nhỏ bị vứt bỏ, không người thương, không ai yêu, thế nhưng lòng tự trọng của chị lại lớn đến đáng thương, không thể làm gì khác hơn là dùng lạnh lùng để ngụy trang mình, không thể làm gì khác hơn là liều mạng học tập, để mong thay đổi hiện trạng. Vừa lúc đó, có một cô gái vừa đẹp lại dịu dàng xuất hiện, chị ấy thoạt nhìn không ở cùng một thế giới với chị, nhưng chị ấy không chút nào nhìn khinh chị, chị ấy đối tốt với chị, quan tâm chị, còn tận lực thận trọng để bảo toàn tự tôn của chị. Em đương nhiên hiểu rõ nó có ý nghĩa như thế nào đối chị, chị ấy ở trong lòng chị, không khác công chúa nhỉ, địa vị này, không cách nào lay động được đúng không? Em tin lúc đó nếu chị ấy muốn chị vì chị ấy đi tìm cái chết, chị cũng bằng lòng.”
- Hiện tại tôi cũng bằng lòng.
Những lời này cơ hồ là buột miệng nói ra, sắc mặt Trịnh Duyệt Nhan cứng đờ, Trầm Hàn Sanh mở mắt nhìn nàng một chút, lại nói: “Cái này và tình yêu không liên quan.”
- Em biết nói điều này không có ý nghĩa gì lớn. — Giọng Trịnh Duyệt Nhan xa xăm, ánh mắt lại chăm chú dị thường: “Nếu như lúc đó đổi lại em là chị ấy, em cũng sẽ đối với chị như vậy, em tuyệt đối sẽ không đối với chị như người bình thường, em biết chị đáng được đối đãi tốt.”
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng không chớp mắt, yết hầu đột nhiên có chút nghẹn ngào, đưa tay nắm tay nàng, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, Trịnh Duyệt Nhan liền thuận thế nằm trên ngực nàng.
- Hàn Sanh.
- Ừ. — Trầm Hàn Sanh nhẹ vỗ về mái tóc dài của nàng.
Mười ngón Trịnh Duyệt Nhan quấn lấy cùng nàng, qua một lúc lâu, mới nói: “Chị có nghĩ tới, chị đối với biểu tỷ em, hay là... Hay chỉ là ơn huệ nhiều hơn, đã không phải là tình yêu rồi.”
Trầm Hàn Sanh cắn môi dưới, cũng không tiếp lời.
- Hàn Sanh, như vậy được không? — Trịnh Duyệt Nhan cũng không quản phản ứng của nàng, tiếp tục nói: “Biểu tỷ muốn ở chỗ chị, để cho chị ấy ở, hiện không còn nơi nào để chị ấy quay về, chị ấy có gì cần giúp một tay, chị cũng có thể giúp chị ấy, nhưng chị dời đến Tử Duyệt đi. Chị đã nói, chị ấy chuẩn bị ly hôn, thế nhưng vụ này không phải đơn giản là có thể ly được, Tào Vân Tuấn ở phương diện này tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu như mọi người cho là hắn sẽ bởi vì chân tướng bị vạch trần mà xấu hổ áy náy, phải đồng ý ly hôn, vậy thì quá ngây thơ rồi, nhưng em có thể giải quyết vấn đề này, em biết hắn muốn cái gì...”
- Nhan Nhan. — Trầm Hàn Sanh cắt đứt nàng, nhíu mi tâm nói: “Xin lỗi, tôi... Tôi hiện tại phải ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy cần người ở cùng.”
Trịnh Duyệt Nhan nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu, mới tiến tới hôn xuống bên tai Trầm Hàn Sanh, thanh âm nhẹ như một mảnh lông chim, như là yếu ớt buông thả, hoặc như là ôn nhu uy hiếp: “Hàn Sanh, em chỉ muốn nói cho chị biết, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, tình huống này, em không nhịn được lâu, sự kiên nhẫn của em sắp đến giới hạn.”
Ngày hôm nay không phải liên hoan gia đình cuối tuần, cũng không phải ngày lễ hay sinh nhật gì đặc biệt, nhưng Trịnh Thái lại tự mình gọi một cú điện thoại, chính miệng ra lệnh bảo Trịnh Duyệt Nhan về nhà ăn cơm tối.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ quái, Trịnh Thái cau mày, biểu tình so với mọi khi còn nghiêm túc hơn một chút, bà Trịnh cũng giống có thêm tâm sự, giữa hai lông mày mang theo một luồng buồn rầu nhàn nhạt, ngay cả Trịnh Duyệt Nhan nhìn cũng không có tinh thần bằng bình thường. Đối mặt với một bàn món ăn quý lạ, ba người tựa hồ đều không muốn ăn gì.
Trịnh Thái gắp một đũa đồ ăn để vào trong chén, bỗng nhiên nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Nhan Nhan, con thật không biết biểu tỷ ở đâu sao?”
Trịnh Duyệt Nhan cúi đầu ăn: “Vâng.”
Biểu tình Trịnh Thái rõ ràng không tin: “Con hỏi Hà Na rồi? Con bé vẫn không liên hệ với bọn con sao?”
- Ba, rốt cuộc muốn con nhắc lại mấy lần?
- Chuyện này thật quá kỳ quái. — Trịnh Thái để đũa xuống, mắt nhìn phía bà Trịnh: “Chị và tỷ phu bà gọi điện thoại tới, khóc sướt mướt, nói Tòng Y mấy ngày không về nhà, tìm không được, bảo tôi cho người đi tìm. Tôi hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra, bao gồm cả Vân Tuấn nữa, tất cả mọi người đều nói không nên lời một nguyên cớ, bối ra bối rối, nghe như Tòng Y bị bắt cóc ấy.”
Trịnh Duyệt Nhan cười cười, ngẩng đầu lên: “Ba, ai bắt cóc đứa cháu bảo bối của ba, chắc ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Trịnh Thái tức giận nhìn nàng một cái, nói với bà xã: “Nhìn dáng vẻ bà, chắc là biết nội tình gì phải không? Muốn tôi tìm người, cũng phải nói với tôi một chút nguyên nhân chứ.”
Bà Trịnh chột dạ không dám nhìn hắn, chỉ khẽ nói: “Hình như Tòng Y và Vân Tuấn mâu thuẫn cãi nhau một chút, cho nên... Cho nên bỏ nhà đi ra ngoài.”
- Cái gì? — Trịnh Thái ngạc nhiên: “Vợ chồng mâu thuẫn chút, lại hoảng hốt lo sợ, điều động binh lực? Tôi còn tưởng rằng xảy ra điều gì to tát, trì hoãn cả Hội nghị buổi chiều!” Nói xong, nắm chặt lấy khăn ăn màu trắng ở trên bàn.
Bà Trịnh không dám lên tiếng, thần sắc Trịnh Thái dần dần hòa hoãn xuống: “Tòng Y luôn luôn dịu dàng hiểu chuyện, sao lại có chuyện bỏ nhà đi? Vân Tuấn làm cái gì?”
Bà Trịnh không cách nào đem nguyên nhân nói cho ông biết, cảm thấy việc này thật đau đầu, bưng chén, nhịn không được thở dài một tiếng vô cùng nhẹ, Trịnh Thái suy nghĩ vòng vo, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Dù sao vẫn không đến mức Vân Tuấn chịu không nổi mê hoặc ở bên ngoài, làm chuyện gì có lỗi với Tòng Y?”
- Nếu như anh ta thật sự làm chuyện như vậy, ba sẽ làm sao bây giờ? — Trịnh Duyệt Nhan thẳng người lên, cười như không cười nhìn Trịnh Thái.
- Nhan Nhan, thật có việc này?
Trịnh Duyệt Nhan mặc dù không nói, nhưng biểu tình kia không khác gì ngầm thừa nhận.
Trịnh Thái giận dữ, tay vỗ lên bàn vài cái: “Vân Tuấn nếu dám khốn nạn ức hiếp Tòng Y như vậy, ba nhất định sẽ không bỏ qua nó! Ba gọi điện thoại ngay bây giờ, bảo nó lăn tới đây thành thật khai báo rõ ràng!”
- Nhan Nhan đừng thêm phiền nữa, không có chuyện như vậy. — Trịnh phu nhân thấy Trịnh Thái đứng dậy giận đùng đùng, mắt choáng váng, cũng đứng dậy vội vàng gọi: “Lão Trịnh, ông ngồi xuống trước, hãy nghe tôi nói.”
Lúc này Trịnh Duyệt Nhan mới lười biếng dựa vào ghế một chút, khẽ cười nói: “Ba, đừng nổi giận, con nói chơi với ba thôi.”
- Rốt cuộc thật hay giả? — Trịnh Thái quay đầu, thần sắc đã hết sức khó chịu.
- Giả ạ. — Khóe miệng Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ: “Ba, biểu tỷ phu luôn luôn sùng bái ba, coi ba làm mẫu chuẩn, tấm gương học tập, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này, ba thì có một vạn trái tim lương thiện mà.”
Trịnh Thái trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt tái xanh, nhất thời không biết lời của nàng là thật tâm hay là giả, khiến cho cơn tức cũng bốc hơi, cũng không tức giận nữa, chỉ sững sờ ở đó.
Trịnh Duyệt Nhan giả bộ làm như không phát hiện ông khác thường, tự nhiên đứng lên: “Được rồi, không phải là gọi về dùng cơm sao, hiện tại cơm cũng đã ăn, con còn có hẹn với bạn. Ba, mẹ, con về phòng mang theo chút đồ đạc, rồi đi liền.”
- Ai, Nhan Nhan, con về à? — Bà Trịnh vội vã gọi nàng: “Đợi dì dượng con đến, con ở nhà, chào một tiếng.”
- Có cái gì để nói chuyện? Bọn họ cùng lắm là nói với ba mẹ chuyện biểu tỷ, con lại không giúp được gì, ở lì ở đây làm gì, con còn có việc.
Trịnh Duyệt Nhan lên lầu cũng không quay đầu lại, trở lại phòng ngủ của mình, trong tiện tay thu thập một chút đồ đạc, cầm túi đi ra, lúc xuống lầu, Trịnh Thái đã ngồi trong phòng khách uống trà, bà Trịnh cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt khẩn trương lo lắng, khi Trịnh Duyệt Nhan đi qua, thì một câu nói vừa vặn bay vào tai: “Cái gì? Tòng Y gọi điện thoại cho hai người? Con bé nói bây giờ sẽ về nhà?”