- Ai, Duyệt Nhan, mày không cần uống nhiều vậy đâu, coi chừng xỉn! – Hà Na thấy nàng một ly lại thêm một ly, nhịn không được tới gần nàng, hai tay để lên miệng thành cái loa, hét lớn bên tai nàng.
Trịnh Duyệt Nhan đưa tay lược tóc, ngoái đầu lại nhìn rồi cười, đề cao thanh âm: “Say cũng không sao, mày ở đây để làm gì?”
Nói xong lại ngửa đầu, đem nốc cạn một ly rượu, Hà Na trừng mắt nhìn nàng: “Hôm nay mày bị gì vậy? Đột nhiên gọi tao tới, còn uống nhiều như vậy, cãi nhau với Trầm Hàn Sanh hả?”
- Ai nói?! – Trịnh Duyệt Nhan lưu động sóng mắt, cười khanh khách nói: “Tao với chị ấy tốt đẹp bao nhiêu à!” – Sau đó đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay nàng lôi kéo: “Đi, tao với mày nhảy.”
- Khoan khoan, mày chờ tao chút. – Hà Na nhìn thấy bộ dạng tràn đầy sức sống của nàng, biết vấn đề tối nay chính là khi nào mới có thể về đây, một tay chống đầu, một tay từ trong túi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Phương, thế rồi mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy mọi nơi đều là đầu người lắc lư, sớm đã không thấy bóng dáng Trịnh Duyệt Nhan. Nàng mới nhớ tới vừa rồi Duyệt Nhan uống không ít, trong lòng nảy lên vài phần sốt ruột, vội vàng rời khỏi chỗ, hướng đến chỗ sàn nhảy, gần như từng bước từng bước đẩy người khác đi, đưa mắt tìm kiếm, qua một hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng điên cuồng nhảy múa của nàng, người bên cạnh nàng đều tự động lùi ra một chỗ trống, một đám người vây quanh nàng, thưởng thức dáng người nóng bỏng của nàng, phấn khích vì kĩ năng nhảy, tiếng cười tiếng hoan hô liên tiếp vang, Hà Na bị những âm thanh đó làm cho đầu óc càng choáng vàng, không kìm hãm được ấn ấn thái dương.
Lưu luyến ở quán bar một vài giờ, khi đi ra khỏi, Hà Na hít thật sâu không khí trong lành, cuối cùng khi cảm thấy thư thái, cũng là lúc Trịnh Duyệt Nhan cũng còn một chút thanh tỉnh, nàng nghiêng đầu hỏi Duyệt Nhan muốn đi chỗ nào, người sau nỉ non nói ra hai chữ “Tử Duyệt”, liền ngã vào ghế phó lái, không còn phản ứng gì, Hà Na thở dài, cúi người thay nàng thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe, ô tô nhanh chóng hướng đến khách sạn Tử Duyệt mà bay đi.
Câu lạc bộ hộp đêm Lạc Đình lúc này toàn oanh thanh yến ngữ, vô cùng nào nhiệt. Một nam thanh niên béo ục ịch thấp lùn lại ngồi trên ghế sô pha vô cùng sang trọng, mỗi tay ôm một nữ tử trang điểm tinh xảo, thần thái cực kỳ lỗ mãng, cằm hơi hơi nâng lên, hướng hai cô gái trẻ tuổi kiều diễm: “Xuân Nhã, Y Lộ, Tào tiên sinh lần này có đại ân với anh, đêm nay dù thế nào, bọn em cũng phải tiếp đãi cậu ta thật tốt, nếu không anh sẽ không vui đâu.”
* Oanh thanh yến ngữ: Tiếng cười nói của nữ nhân.
- Hứa tổng, ngài cứ yên tâm, điều này không cần ngài phân phó. – Nữ tử lẳng lơ kia vô cùng yêu diễm, nhẹ nhàng chậm rãi ngồi lên đầu gối Tào Vân Tuấn, ngón tay dài nhọn cởi bỏ áo sơ mi trắng của Tào Vân Tuấn, sau đó vỗ về nước da ngăm của hắn, nũng nịu nói: “Có thể thay ngài tiếp đãi một nhân vật như Tào tiên sinh, là vinh hạnh của bọn em.”
Tào Vân Tuấn không ngờ hắn giúp Hứa Kình thắng tòa tranh đoạt gia sản, chẳng những cho thù lao lớn, lại còn dùng phương thức đặc biệt như vậy để báo đáp, không khỏi mỉm cười lắc đầu: “Hứa tổng, cái này chắc không tốt.”
- Ai. – Hứa Kinh vung bàn tay đầy đặn lên, cười nói: “Bây giờ không bàn bạc gì nữa, thế giới nam nhân chính là như vậy, điều này cũng bình thường thôi. Hôm nay tôi gọi riêng mấy mĩ nữ quen biết đến đây, cậu không cần cố kị gì cả, đây là chỗ của tôi, chỉ cần vui vẻ thôi.” – Nói xong, hắn lại cười mờ ám: “Cậu suy nghĩ gì tôi biết cả, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể giữ bí mật cho nhau, chúng ta là bạn bè, phải không? Về sau còn rất nhiều chuyện phải giúp đỡ lẫn nhau.”
- Đúng vậy, là bạn chí cốt của Hứa tổng, Tào tiên sinh sao nhẫn tâm cự tuyệt tâm ý của Hứa tổng. – Khuôn mặt Y Lộ mang nụ cười, miệng ngậm một ngụm rượu, dán vào môi Tào Vân Tuấn, từng chút một truyền toàn bộ vào miệng hắn, Tào Vân Tuấn khó kìm lòng nổi, ôm Xuân Nhã, đem rượu trong miệng nàng uy cho nuốt xuống hết, đầu lưỡi hai người liền giao hòa một chỗ, không muốn tách ra.
Xuân Nhã vuốt ngực hắn một chút, sát lại bên tai hắn, khẽ cắn, nhẹ nhàng thở hổn hển, cười nói: “Tào tiên sinh, hôm này em và Y Lộ cùng anh một đêm được không?”
Tào Vân Tuấn uống rượu chưa đã miệng, híp mắt nhìn về hai gương mặt kiều mị, cảm thấy bị dụ hoặc không thể cự tuyệt, nghĩ đến Diệp Tòng Y giờ phút này đang ở xa ngàn dặm, tay nâng cằm Xuân Nhã lên, khàn giọng nói: “Em cảm thấy có nam nhân nào lại ngu ngốc từ chối yêu cầu động lòng người của em chưa?”
Hứa Kình cùng vài nữ tử khác đã biến mất từ lúc nào, ghế lô cũng đã biến thành một gian phòng sang trọng.
* Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Tào Vân Tuấn cùng hai người Xuân Nhã triền miên trên giường lớn một lúc lâu, mồ hôi chảy đầm đìa, thở hồng hộc, nghỉ ngơi một lúc lâu, Y Lộ đứng dậy đi vào phòng tắm, Xuân Nhã vừa tắm xong đi ra ngoài, bò lên giường, nằm trong lòng hắn như một chú mèo, liếm cổ hắn, khẽ cười nói: “Anh vừa rồi... Thật dũng mạnh, người ta bị anh giày vò gần chết.”
Lời này Tào Vân Tuấn nghe vào tai, tất nhiên vô cùng hưởng thụ, trên mặt hắn bất giác toát ra vẻ tươi cười, Xuân Nhã ghé vào người hắn, nhẹ giọng nói: “Sau này... Sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt không?”
Tào Vân Tuấn híp mắt nhìn nàng: “Em tính giữ mối quan hệ này với tôi?”
- Đương nhiên, anh trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, bộ dạng lại anh tuấn mê người như vậy, em nghĩ, dù là nữ tử nào đi nữa, nhìn thấy anh cũng đều vui vẻ kính dâng tất cả. Khi Hứa tổng hôm nay đem anh giới thiệu với chúng em, em liếc mắt một cái đã động tâm.
Tào Vân Tuấn thấy nàng tuổi trẻ xinh mĩ mạo, nói chuyện cũng rất xuôi tai, nâng hai má nàng lên: “Tôi cũng rất thích em.”
- Sau này chúng ta có thể gặp nhau không?
- Bà xã tôi vài ngày nữa sẽ về, tôi chỉ sợ mình không có thời gian.
Xuân Nhã giật mình: “Anh rất yêu bà xã à?”
- Đương nhiên.
Trong lòng Xuân Nhã hiện lên một tia thất vọng khó hiểu: “Cô ấy rất đẹp?”
Tào Vân Tuấn cúi đầu nhìn nàng, bên môi hiện lên nụ cười, giọng điệu vô cùng chân thật đáng tin: “Cô ấy rất đẹp, hai người cũng không có cách nào so sánh với cô ấy, cơ mà...” – Hắn chuyển hướng chủ đề: “Chuyện giường gối cô ấy không hề có tình thú, điểm ấy, vạn vạn lần kém với hai người.” Nói xong, hắn xoay người một cái, dễ dàng đem nàng đặt dưới thân, môi kề sát vào tai nàng, cười nhẹ nói: “Cho nên, nếu về sau em muốn gặp tôi, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể gặp nhau một hai lần.”
Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất, vương đầy phòng, Trịnh Duyệt Nhan tỉnh lại từ giấc ngủ dài, cảm thấy ánh nắng mặt trời đâm vào mắt không mở ra nổi, đóng lại, sau đó lại một lần nữa mở ra, thế rồi mới ý thức được mình đang ở trong phòng của Tử Duyệt.
Ai dám mở rèm ra khi nàng đang ngủ? Nàng ôm đầu, từ giường ngồi dậy, trên mặt phủ một tầng tức giận mỏng, vừa nghiêng đầu đã thấy Hà Na ngồi ở trên ghế, thấy nàng ngồi dậy, nhẹ giọng mở miệng nói: “Dậy rồi? Tao cũng ăn sáng rồi, nếu mày con ngủ tiếp, chắc tao sẽ gọi bọn họ đưa cơm trưa lên luôn.”
Trịnh Duyệt Nhan hơi ngạc nhiên, thế rồi mới nhớ lại chuyện tối qua, sắc mặt nàng vẫn còn buồn ngủ, một tay xốc chăn lên, thầm oán nói: “Tao đang ngủ, mày mở rèm làm gì, thật là!”
- À, tao muốn mở ra, tao thích ánh mặt trời. – Thần sắc Hà Na bình tĩnh, giơ giơ lên vật gì đó trong tay: “Cơ mà thứ này không thích hợp dể xem dưới ánh mặt trời.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn quyển nhật ký màu xanh trong tay nàng, sắc mặt như gặp phải quỷ, lập tức thay đổi, chậm chạp nói: “Hà Na, mày...”
- Thật có lỗi, cái này hôm qua tao phát hiện dưới gối của mày. – Hà Na trong miệng nói lời áy náy, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt, nghe không ra một chút hối hận nào: “Tao hơi tò mò nhưng chỉ xem một chút thì hoàn toàn không ức chế nổi ý niệm muốn xem trong đầu. Cả buổi tối, không ngủ nằm bên cạnh mày, tuy vẫn chưa xem hết, nhưng cũng đủ nhiều rồi.”
Khuôn mặt nàng hiện lên một nụ cười thản nhiên, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trịnh Duyệt Nhan, quan sát từng biến hóa nhỏ trên khuôn mặt nàng, thật lâu sau, ánh mắt dần lộ ra thần sắc đau đớn và phẫn nộ: “Mày biết không? Tao mất hết một đêm để hiểu chân tướng mọi chuyện, bây giờ tao không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, bản nhật ký này, đảo loạn cái nhìn của tao về rất nhiều người bên cạnh, đảo loạn cả ý nghĩ mà tao tự cho là vô cùng đúng.”
- Hà Na, mày nghe tao nói đã... – Trịnh Duyệt Nhan vốn đang ngây như phỗng đứng đó, nghe nàng nói vậy, trên mặt lập tức hiện ra tia sốt ruột, muốn mở miệng giải thích.
- Duyệt Nhan, bây giờ tao muốn hỏi mày, cái này mày lấy từ đâu? Ở chỗ Trầm Hàn Sanh à?
Trịnh Duyệt Nhan khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng khẽ gật đầu.
- Khi nào mày lấy được? Khi nào biết quan hệ của Tòng Y và Hàn Sanh? – Hà Na từng bước ép hỏi, bằng những hiểu biết nàng đối với Trịnh Duyệt Nhan, trong lòng nàng không thể không nghi ngờ.
- Mặc kệ mày tin hay không, nhưng hôm qua tao mới đọc xong. – Chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, Trịnh Duyệt Nhan cúi mặt xuống, nhưng sau đó ngẩng đầu lên: “Nhưng tao cũng không muốn giấu giếm mày, tao đã biết quan hệ của biểu tỷ và Hàn Sanh khá lâu rồi.”
- Lâu đến nỗi trước khi mày và Hàn Sanh đến với nhau sao? – Hà Na nói chuyện trở nên không chút khách khí.
- Đúng vậy. – Trịnh Duyệt Nhan cư nhiên hào phóng thừa nhận.
Hà Na “hô” một tiếng, từ ghế đứng dậy, phẫn nộ nói: “Tại sao mày lại làm vậy? Biết chuyện hai người họ, tại sao mày còn làm như vậy?! Chị ấy là biểu tỷ của mày mà, Tòng Y có bao nhiêu đáng thương mày biết không? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy với chị ấy?!”
Áy náy trong mắt Trịnh Duyệt Nhan chợt lóe quá, không kiên nhẫn xoay người lại: “Bởi vì tao yêu Hàn Sanh.”
- Không, chính là mày ghen tị với Tòng Y! Chính là nhắm vào chị ấy! – Hà Na lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy thất vọng: “Tao hiểu mày mà, mày thích trở thành tiêu điểm đến cỡ nào, bạn bè cũng vậy, mày sẽ đối với họ tốt, nhưng dù là thời điểm nào đi nữa, mày cũng không để ai tỏa sáng hơn mày. Tòng Y đến nơi này, mày cảm thấy chị ấy đoạt yêu thương của cha mẹ, đoạt đi bạn bè mày, đoạt đi nhiều ánh mắt chú ý vốn thuộc về mày. Mà khi mày có dục vọng chinh phục, Trầm Hàn Sanh lại không để mày vào mắt, cho nên mày liền muốn chinh phục trái tim chị ta, hơn nữa còn biết chị ta là người yêu trước kia của Tòng Y, mày càng muốn nhanh chóng nắm lấy, đúng không?!”
Sắc mặt Trịnh Duyệt Nhan trầm xuống, híp hai mắt lại: “Hà Na, từ nhỏ đến lớn, trong số những người bạn, tao đối với mày tốt nhất, thì ra trong lòng mày nghĩ về tao chỉ có thế?”
- Đúng, mày đối với tao rất tốt, lúc tao khó khăn, mày luôn là người đầu tiên giúp đỡ tao, tao không phủ nhận mày rất tốt, nhưng tính tình của mày chính là như vậy, từ nhỏ đã như vậy. Trong đêm tiệc Tết nguyên đán hồi năm nhất cao trung, chỉ vì tao nhảy giỏi hơn mày, được nhiều người khen ngợi hơn mày, mày thế là một tháng không thèm nói chuyện với tao. – Hà Na nhìn nàng, ánh mắt không khiếp sợ chút nào: “Chúng ta đều rất hiểu ưu điểm và khuyết điểm của nhau, cũng có thể bao dung lẫn nhau, cho nên nhiều năm qua chúng ta vẫn thân thiết như vậy, nhưng mày đối với Tòng Y như vậy, đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn tha thứ của tao!”
- Một âm mưu, một cạm bẫy kinh thiên! – Nàng giơ giơ quyển tập trong tay, ánh mắt như có tia lửa chớp động: “Mày biết trong lòng tao đang có cảm giác gì không? Không thể tin nổi, khiếp sợ, xúc động, phẫn nộ, áy náy, đau lòng, tự trách... Tòng Y đáng thương, thảo nào chị ấy nói cuộc sống vô vị như nước sôi, thảo nào chị ấy nói không xác định được mình có yêu Tào Vân Tuấn không, thảo nào Hàn Sanh làm cho chị ấy cảm thấy như đã từng quen biết, thảo nào sau khi mất trí nhớ chị ấy lại yêu Hàn Sanh, thì ra hai người họ mới là một đôi thật sự, mà tất cả mọi người đều muốn chia rẽ! Trước kia tao không thể lý giải nổi tình cảm giữa hai nữ tử, hiện tại, tao lại cảm thấy xấu hổ vì mình quá ngu, quá nông cạn!”
Hà Na càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm: “Tao cũng chưa nói cho mày biết nhỉ, Tòng Y yêu Hàn Sanh, ngay khi mày nói với tao mình thích Hàn Sanh bao nhiêu, Tòng Y cũng yêu Hàn Sanh. Nhưng tao khuyên chị ấy buông bỏ, chị ấy vốn đang do dự, thì sau khi nghe nói mày yêu Hàn Sanh, chị ấy lập tức nhịn đau buông bỏ. Nghe điều này, trong lòng mày có chút hổ thẹn, chút khó chịu nào không?”
Trịnh Duyệt Nhan lạnh lùng nói: “Không, một chút cũng không có! Là chị ta không có dũng khí buông bỏ gia đình mà thôi, trước kia tình yêu của chị ta yếu đuối, lựa chọn mất trí nhớ, bây giờ cũng là yếu đuối, tao sẽ không vì chị ta yếu đuối mà gánh lấy trách nhiệm. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù chị ta có suy nghĩ cho tao đi nữa, tao cũng sẽ không cảm động, đối với tao mà nói, tình yêu không có bố thí, không có nhường nhịn, chỉ bằng bản lĩnh của mình thôi!”
- Đúng thế, đây là mày mà, đây là Trịnh Duyệt Nhan mày! Khó chịu chỉ có tao, hổ thẹn cho có tao, tại sao lại khuyên chị ấy như vậy, tại sao lại cho rằng chị ấy chỉ là nhất thời mê luyến, khuyên chị ấy lấy gia đình làm trọng! Người xung quanh Tòng Y chỉ toàn những kẻ bịp bợm, mà tao lại ngu si bóp chết tình yêu của chị ấy, chị ấy vốn có cơ hội tìm về, không phải giống như con rối gỗ đặt đâu nằm đó, bi thương đến mất phương hướng! – Hà Na hối hận không thôi, vừa nói, vừa lùi dần về phía sau, đột nhiên thét chói tai: “Tao muốn đem cái này cho Tòng Y xem, tao muốn cho chị ấy biết tất cả! Tao muốn cho chị ấy thấy rõ mặt mũi những người bên cạnh chị ấy!”