Vừa phòng bị vừa lắng nghe tiếng bước chân run lập cập của đối phương, Doãn Từ cảm thấy sự phòng bị của mình có thiên hướng làm to chuyện.
Hiện giờ y không muốn hỏi sư phụ gà mờ có thân thế ra sao nữa, mà y muốn biết sư phụ gà mờ là cái thứ gì hơn.
Hai người tiếp tục bước cách nhau một bước trong bầu không khí gượng gạo, không ai nói một lời.
Cấm địa về đêm không một tia sáng, biện pháp chiếu sáng lại không bằng quỷ mộ. Thềm đá dưới chân bám chi chít rêu xanh khiến con đường trở nên trơn trượt vô cùng. Doãn Từ mượn được đèn lồng chỗ người dân mà đi đứng cũng phải cẩn thận đủ đường, huống hồ là một đứa trẻ. Không biết cô bé đã nhắm mắt xuống đây như thế nào.
Diễn kịch cũng phải diễn tròn vai, Doãn Từ nép sát vách đi, đi một bước lại dừng một bước.
Các gian đá hầu như đã hoàn toàn trống rỗng, cùng lắm là còn mấy mảnh quần áo dư thừa, hoặc là vàng bạc trang sức. Không nói đến thi thể, ngay cả xương cốt họ cũng không nhìn thấy mẩu nào.
Lần đưa tang trước đấy có quá nhiều người, thành ra hai người không có cơ hội quan sát cẩn thận. Hôm nay nhìn mới thấy, ngay cả con đường người giấy cũng có sâu có chuột, vậy mà cấm địa lại không có lấy nửa con.
Không biết là do không thông ra ngoài hay do thuật pháp mất hiệu lực ở đây, mà toàn bộ hố sâu vừa rét vừa yên lặng, như miếng băng mỏng ngưng tụ toàn bộ không khí trên mặt nước.
Không có bóng dáng Dẫn Đăng.
Hai người tìm xung quanh một hồi rồi đi thẳng đến bậc thềm cuối. Bậc đá cuối cùng cũng là bậc lạnh nhất, bề mặt đã kết băng, cực kỳ khó đi.
Doãn Từ đã để ý đến gian chôn Liễu thẩm. Quả nhiên, bên trong trống rỗng, chỉ có mấy bộ quần áo nhăn nhúm một bên làm toát ra vẻ lạnh lẽo u buồn.
"Dẫn Đăng và Bạch Vĩ đều không có trên này." Thời Kính Chi hắng giọng, "Bên dưới quái lạ, ngươi theo ta về trước đã... Hả?!"
Những bậc đá dưới cùng bất thình lình vô cớ biến mất. Sau lưng rét lạnh, dưới chân trống không, hai người rơi thẳng xuống dưới.
Doãn Từ đứng gần vách đá hơn, y một tay túm cổ tay Thời Kính Chi, một tay bám lên vách đá.
Bản thân y thì không sao, nhưng Thời Kính Chi mà ngã xuống thì sẽ chỉ ngã thành nhân thịt cáo. Doãn Từ thích chết thì thích vậy thôi chứ cũng không muốn dẫn con nhà người ta xuống làm bạn dưới hoàng tuyền.
Chưa kể đến việc mình chưa chắc đã chết.
Doãn Từ bám chắc vách đá. Khi tốc độ đã được kìm hãm thì y bỗng thấy có gì chạm lên mu bàn tay.
Một thứ gì đang vuốt ve tay mình.
Ngẩng phắt đầu lên, Doãn Từ nheo mắt lại. Đèn rơi cách đó không xa còn le lói sáng, giúp y có thể thoáng nhìn ra...
Một bàn tay vói ra từ gian đá.
... Rõ ràng bọn họ vừa kiểm tra và thấy các gian đá đều trống rỗng.
Nhưng bàn tay kia lại tồn tại thật. Nó gầy quắt như xác khô, hình dạng cũng rất quái dị bởi những ngón tay dài gấp đôi người thường là ít nhất.
Nó lạnh, khô, và không có độ ấm.
Cái tay này xuất hiện từ sâu trong gian đá, như là chân nhện. Nó gập theo một góc độ không hợp lý với tay người rồi bẻ những ngón tay y ra một cách gần như là êm dịu.
Doãn Từ im lặng và bình tĩnh trượt xuống. Y lo rằng, Thời Kính Chi nhìn thấy thứ này lại sợ chết đi sống lại, đến lúc đấy sẽ còn khó cứu hơn bình thường.
Thời Kính Chi thì chỉ nghĩ là do Doãn Từ không chịu nổi sức nặng. Hắn điều chỉnh tư thế rồi cắm lá cờ lên trước, dương hỏa bao lấy trúc Trừng Ngân khiến nó cắm xuyên đá như xuyên vào đậu hũ.
Hai người trượt xuống một đoạn và treo lơ lửng giữa không trung một cách khá là lúng túng. Vì họ đang phải giáp mặt trực tiếp với một quái vật áo trắng cùng treo trên vách đá. Tiếp xúc gần làm hai người ngửi được rõ ràng mùi tanh máu thịt. Tuy không cử động nhưng quái vật áo trắng lại có nhiệt độ cơ thể như một người còn sống, chính điều này đã khiến người ta càng thêm phần khó chịu.
Thời Kính Chi thay đổi nét mặt liên hồi, xem chừng chỉ ước được buông tay ngã chết ngay cho xong chuyện.
Doãn Từ kiên quyết bám sợi dây xích mà treo mình cùng quái vật.
"Sư tôn, làm sao đây?"
Tình huống khẩn cấp nên Thời Kính Chi cũng không giận dỗi đồ đệ thêm. Sau giây lát bình tâm, hắn nổi dương hỏa toàn thân chiếu sáng bừng mảng bên trên cấm địa.
Ý định ban đầu của hắn chỉ đơn giản là muốn xem xem họ đã rơi xuống bao xa, để còn nghĩ cách trèo lên. Ai ngờ hành động này của hắn đã hại hắn phải thấy toàn cảnh bên trên.
Vô số cánh tay nhỏ dài thò ra từ bên trong gian đá và đan xen lẫn nhau thành một tấm lưới chặn đầu bọn họ, rõ ràng không tính cho họ trở lên.
Mà vậy thì hay rồi, Thời Kính Chi hoàn toàn không được chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn run cả người mà trượt xuống thêm theo cây trúc, suýt thì trực tiếp ngã lộn nhào. Doãn Từ vừa giữ hắn vừa thật lòng nói: "Dù sao cũng tạm không lên được, hay là xuống xem thử xem sao."
Thời Kính Chi nuốt nước miếng đánh ực: "A Từ, ngươi nghiêm túc hả?"
Cấm địa gần ngay gang tấc, Doãn Từ cũng chẳng muốn vòng vo: "Thần nữ đã bắt đầu đề phòng hai ta, bây giờ có thoát thì cũng khó lòng lấy được tin tức khác. Sư tôn, đến cũng đến rồi..."
Thời Kính Chi nhất thời không biết tấm lưới tay phía trên hay là lời nói "đến cũng đến rồi" của đồ đệ đáng sợ hơn.
Có điều Doãn Từ nói đúng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp, mà Thời Kính Chi thì hoàn toàn không muốn sống quãng đời còn lại tại thôn Nguyên Tiên. Ngẩng đầu nhìn tấm lưới tay, Thời Kính Chi hít sâu một hơi: "Ta mượn kiếm Điếu Ảnh."
Hai người đổi vị trí một cách trúc trắc giữa không trung. Thời Kính Chi một tay cầm cờ, một tay cầm kiếm và cắm chúng luân phiên vào vách đá rồi lần xuống vững vàng. Doãn Từ thì vừa ôm chặt cổ sư phụ vừa liếc nhìn xung quanh.
Càng xuống sâu, số lượng quái vật áo trắng càng đông đúc. Chúng treo mình im lặng trên đầu sợi xích với kích cỡ khác nhau, từ mấy chục dần đến trên trăm. Theo đó, mùi thịt sống mỗi lúc một nồng xộc vào mũi khiến người ta cồn cào gan ruột.
Không biết cái mũi của con cáo họ Thời còn chịu được không.
Chẳng rõ đã đi được bao lâu, rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy ánh sáng le lói.
Họ đã chạm đến đáy cấm địa. Nhìn xuống từ trên cao, đáy hố xuất hiện vô số thứ gì quái đản trông như lá sen khô. Chất lỏng xanh ngắt từ đâu đó túa ra, xuôi theo dòng mà tích thành một làn nước mỏng ánh chiếu những tia sáng trong trẻo hiền hòa.
Đáy vũng nước lắng bùn màu đậm, hình như có thứ gì xen lẫn bên trong, nhưng vì khoảng cách quá xa nên hai người không nhìn được rõ.
Chính giữa chiếc hồ cạn được vây quanh bởi đám "lá sen khô", là một "đài sen" bằng đá hình thù kỳ dị.
Đường nét lồi lõm của nó trái ngược với đài sen bình thường, trông nó như một chiếc bát rỗng chứa đầy chất lỏng xanh ánh sáng. Trong bát dựng không ít bệ đá hình trụ cao hơn mặt chất lỏng với độ lớn nhỏ không đồng đều. Nhìn từ trên thì cũng miễn cưỡng đoán được ra chúng là những "hạt sen" màu tối.
Chất lỏng liên tục tràn ra khỏi đài sen đá. Dòng chảy đứt quãng của chúng va chạm vào mặt nước bên dưới và tạo nên âm thanh rì rào, như thể một thác nước.
Đó cũng là cảnh tượng có sức sống duy nhất dưới đáy hố, vạn vật còn lại đều điêu tàn, đình trệ, và toát ra một cảm giác tĩnh lặng diệu kỳ.
Đã chứng kiến nước hồ ăn thịt người ở tầng hai quỷ mộ, nên Thời Kính Chi không muốn chạm vào bất cứ chất lỏng không rõ nào. Mượn lực cột cờ, hắn đạp lên tường và phóng thẳng lên bệ đá ngoài cùng của "đài sen". Thời Kính Chi đã hành động cẩn thận hơn lúc mới gặp đôi chút, thậm chí hắn còn tranh thủ đổi tư thế mà bế ngang Doãn Từ.
Chẳng qua hắn tiếp đất không được thuận lợi cho lắm.
Thành công không đến trong một sớm một chiều, dù đã khổ luyện ngoại công mấy ngày nay nhưng Thời Kính Chi vẫn chưa hoàn toàn nhuần nhuyễn. Nếu không có đồ đệ làm đệm bên dưới thì Thời Kính Chi đã phải tiếp đất bằng răng.
Đáp xuống ngay rìa một bệ đá có chu vi chưa đến một trượng, hai người suýt thì lăn xuống nước.
Doãn-nệm-thịt bị Thời Kính Chi ghim vào lòng, không dễ nhúc nhích, nên đã thật sự bị cán dẹt. Hiếm có khi y nổ đom đóm mắt, nhất thời không muốn nói lời nào.
Hành động nghiền đồ đệ thành vỏ bánh bao khiến cơn giận ban đầu của Thời Kính Chi cũng tan sạch, hắn bò dậy trong ngượng ngùng: "A Từ, vừa rồi vi sư... ọe!"
Chưa dứt lời hắn đã biến sắc và vội quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Doãn Từ trở mình bò dậy, rồi cũng thấy nguyên do cơn nôn mửa của Thời Kính Chi.
Là người.
Bên dưới thứ chất lỏng sáng long lanh như phỉ thúy đang nằm vô số người. Mấy chục người trong bát đài sen, và trên trăm người bốn bề hồ cạn.
Không, có lẽ gọi là "nằm" thì không chính xác, những người này đã mất dạng người từ lâu. Họ trần truồng, như thể được nhào nặn từ những chiếc đèn cầy mềm yếu nhất, rồi lại bị châm lửa thiêu một cách từ từ, đến khi thân thể chuyển sang trạng thái sền sệt. Thân xác họ cô đọng trong làn nước, bắp thịt màu đỏ nhạt lật ra bên ngoài và lẫn lộn với nội tạng thành một thứ bùn đỏ quái dị nào đó.
Nhưng họ vẫn sống.
Không ít nhãn cầu chưa hoàn toàn hòa tan vẫn đang chậm rãi chuyển động trong lỗ hổng trên xương sọ. Trái tim nát tươm nổi lên trên da thịt, nó đập một cách nặng nề. Máu đang chảy, một cách vô cùng chậm chạp, giữa lớp da biến dạng.
Doãn Từ không biết họ còn ý thức hay không, y hy vọng là không.
Đây không phải con đường chết mà y hằng theo đuổi.
Thời Kính Chi nôn hồi lâu mới bình tĩnh được. Dưới ánh sáng xanh u ám, sắc mặt hắn không khác người chết mấy.
"Ta ngửi thấy Liễu thẩm." Thời Kính Chi khẽ phát run, "Ta từng chế thuốc cho thẩm ấy, và ta nhớ mùi của nó."
Giờ phút này Doãn Từ không có tâm tình trêu chọc hắn. Thời Kính Chi mới hai bảy tuổi, không phải một kẻ điên vặn vẹo. Thế nên phải bất ngờ đối mặt với cảnh tượng này thì không tiếp thu nổi là chuyện đương nhiên.
Trải đời nhiều như Doãn Từ mà cũng phải bàng hoàng trong một khoảnh khắc.
Quỷ mộ quỷ quyệt, nhưng sự quỷ quyệt của nó không vượt ra khỏi phạm vi "thiện và ác của con người". Thứ trước mặt thì không giống thế, bất luận là gì thì nó cũng không phải là thứ mà con người có thể làm ra.
Doãn Từ im lặng tiến lại gần, để cho Thời Kính Chi vùi đầu vào vai y. Thời Kính Chi lập tức ôm chặt đồ đệ như tìm được sợi rơi cứu mạng, hắn hít sâu một hơi, qua hồi lâu mới coi như trấn tĩnh.
Một khi đã biết hình dạng thật của thứ bùn đỏ trong hồ cạn thì mùi tanh tưởi lấp đầy không khí cũng sẽ khiến người ta ghê tởm vô cùng.
"Suỵt." Doãn Từ vỗ vỗ lưng hắn, "Ta dai mạng, chuyên khắc yêu tà, sư tôn còn nhớ chứ?"
"Nhớ." Thời Kính Chi xoa xoa khóe miệng rồi cười đầy yếu ớt. "Ta hiểu đậu tương tư ra sao rồi. Có lẽ Bạch Vĩ... đang ở ngay đây."
Không sống không chết, cho nên đậu tương tư không hóa tro tàn, nhưng lại không thể duy trì nguyên trạng.
Dường như bởi nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người, một tiếng nghẹn ngào nhỏ bé bỗng truyền ra từ trong bóng tối hỗn loạn. Thời Kính Chi khựng lại và cao giọng hỏi: "Dẫn Đăng?"
Tiếng nghẹn ngào lại hóa thành òa khóc bi thương. Lần này hai người đều nghe được rõ ràng, đó đúng là âm thanh của một bé gái. Âm thanh ấy phát ra từ bệ đá chính giữa nhất, không cách bọn họ quá xa.
Hai thầy trò đứng bên mép bệ đá nhỏ. Thời Kính Chi lảo đảo đứng dậy rồi bắt đầu tiến về trung tâm đài sen đá.
Dưới ánh huỳnh quang yếu ớt, bóng đêm có thể làm nhiễu loạn diện mạo sự vật đứng gần. Họ thấy những bóng người đứng thẳng trên những bệ đá khác. Những cái bóng này cao chừng chín thước, im lìm, không động đậy, tuyệt đối không phải kích cỡ của một cô bé.
Nếu muốn đến bệ đá trung tâm thì hai người không thể tránh được việc phải đi qua bọn chúng.
Không ai trong số hai thầy trò tùy ý hành động, như thể đã đạt đến một sự ăn ý nào đó. Thời Kính Chi cũng không dám nổi lửa, vì sợ sẽ đánh thức cái bóng. Hai người nín thở, chỉ lần theo ánh huỳnh quang mà tránh từng cái bóng quái dị và rón rén đi về phía trung tâm.
Đến nơi, sau khi chắc chắn xung quanh tạm an toàn, Thời Kính Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Huỳnh quang chính giữa đáy hố sáng hơn vòng ngoài một chút, nhờ đó bọn họ cũng thấy được toàn cảnh nơi này.
Một pho tượng thần to lớn chưa hoàn thiện đứng thẳng trên bệ đá, Dẫn Đăng thì đang ngồi thút thít dưới chân tượng thần. Cô bé cuộn người, không dám nhúc nhích, tựa như hoa quả cúng bái bị rơi trên đất.
Đừng nói đến Dẫn Đăng, ngay cả Thời Kính Chi, sau khi thấy rõ tượng thần, cũng không dám nhúc nhích.
Pho tượng thần cao chừng một trượng ba thước, khá khổng lồ, là kích cỡ thường thấy tại triều Duẫn. Thậm chí họ còn nhận ra hình dáng đang được đắp lên- cũng là một khuôn mặt thường thấy- Thần quân Đế Ốc, thần linh trong quốc giáo của Đại Duẫn.
(* Đế ốc là một loại cây trong Sơn Hải kinh; quốc giáo là tôn giáo chính của một quốc gia)
Nhưng nó không phải một pho tượng thần bằng đất bình thường.
Khung xương của nó không phải sắt hay gỗ, mà là xương người thứ thiệt.
Nó dùng cơ man là xương người, cấu tạo tinh vi mà đối xứng. Xương cánh tay thành hàng, xương đùi thành bó. Xương chậu được ghép nối chỉnh tề, xương sườn đan chéo lẫn nhau. Xương sọ lớn nhỏ bất đồng xâu thành chuỗi, chúng chồng chất lên nhau một cách hỗn loạn nhưng thú vị. Ngay cả răng người cũng được đem ra làm vật trang trí mà khảm chi chít cạnh nhau.
Thịt bám vào xương, ngoài ra hỗn hợp của mạch máu và gân cũng quấn khung xương của tượng thần thành một thể thống nhất. Thịt sống sền sệt phủ xung quanh nó được ép phẳng từng lớp một, chúng trở thành cơ thể và trang phục cho tượng thần. Để đảm bảo mớ thịt không bị biến dạng, giữa thịt còn trộn lẫn những sợi tơ bé nhỏ màu xanh lá, giống hệt thứ tuôn ra từ mắt Liễu thẩm.
Trong ổ bụng được đắp nặn tinh vi là một bọc tim lẫn lộn, chúng đang nảy lên chậm mà khẽ. Xen kẽ giữa mớ thịt nát là những con mắt biến dạng, ánh mắt vô định như chìm vào giấc ngủ sâu.
... Một pho tượng thần còn sống.
Hiện giờ nó mới được đắp vẻn vẹn một nửa xác thịt, thành ra cơ thể nó nửa sống động nửa âm u. Các chi tiết trên mình nó đều chưa được khắc họa tỉ mỉ, rõ ràng là bán thành phẩm. Đầu nó chưa được chạm trổ ngũ quan, chỉ mới được phân chia bố cục đại khái, thịt trát xung quanh theo một cách rời rạc nên có thể thấy cả mạch máu.
Tượng thần hơi cúi đầu, cử chỉ đem đến cảm từ bi hệt như Thần nữ làm người ta rợn tóc gáy.
Dẫn Đăng ngồi dưới chân bức tượng khổng lồ này, tay trái của cô bé bị biến dạng- có lẽ bởi đã chạm phải thứ gì đó- nay đã loáng thoáng thấy được dấu hiệu của thịt nát.
Thời Kính Chi bước lại gần, định bế cô bé lên. Bất chợt một ánh sáng xanh vút qua. Không biết hắn đã vô tình kích hoạt thuật pháp gì mà lại khiến toàn bộ cấm địa sáng bừng trong phút chốc. Ánh sáng gắt tràn vào làm mắt người đau nhói.
Bóng tối tan đi, toàn cảnh cấm địa hiện ra trước mắt.
Doãn Từ chưa kịp quan sát tường tận xung quanh. Vừa rồi màn đêm đậm đặc, nên họ chỉ có thể nhìn thấy những nơi được huỳnh quang tỏa đến. Nay vạn vật hiện hình khiến thần kinh căng như dây đàn sắp đứt của mọi người được thả lỏng hơn.
Phía sau tượng thần bằng thịt là một tượng thần khổng lồ chân chính.
Tượng thần này khảm sâu trong vách đá, chỉ để lộ cái đầu và nửa thân trên đồ sộ. Chắc hẳn toàn thân nó có thể lấp kín trọn cái hố này.
Tất nhiên nó không do con người đắp nên- dường như nó được tạo ra một cách tự nhiên từ vô vàn rễ cây mà không có dấu hiệu của con người tham dự.
Tượng thần hơi cúi người, như đang quan sát chúng sinh, ánh sáng chiếu lên ngũ quan kết từ rễ cây của nó.
Gương mặt của Thần quân Đế Ốc như nữ lại như nam, trông nở nang và xinh đẹp. Chẳng qua khác với những tượng thần trong miếu thờ, khuôn mặt này không hề có vẻ từ bi, thay vào đó là hờ hững vô ngần. Những cánh tay mảnh dài ban nãy hiện buông thõng xung quanh tượng thần, chúng vặn vẹo như một một con nhện yêu ma sắp chết.
Thời Kính Chi vừa vịn cột cờ vừa trợn mắt há mồm. Hắn loạng choạng, sau đó cũng cố đứng vững được mà không bị ngã ngồi xuống đất.
Sắc mặt hắn trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xuống vội quá, lẽ ra nên bảo Diêm Thanh xem cho một quẻ. Ít nhất cũng phải dẫn con ngỗng kia theo."
Doãn Từ im lặng không đáp.
Y đứng đối diện với tượng thần thịt. Nhìn từ góc độ của y, hai bức tượng làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên một cảm giác mỹ miều quái đản.
Trước có xương thịt lả tả, sau có cỏ cây ngát trời. Cảnh tượng chúng sinh chốn nhân gian cũng chỉ đến đây.
Không biết vì sao, Doãn Từ lại mơ hồ cảm thấy một cảm giác quen thuộc như đã từng gặp gỡ. Rõ ràng nơi đây không phải nơi vùi thây của y, nhưng lại giống một điểm quy tụ nào đó.
Quả là hoang đường biết bao.
________
Tác giả có lời:
Thời Kính Chi: Nếu ta có tội, thì xin luật pháp hãy trừng trị ta, chứ đừng bắt ta phải ghé thăm âm phủ thế này _(;з" ∠)_
Doãn Từ: Bái thầy xong thầy vượng mình quá, mỗi tội hướng vượng cứ sai sai thế nào
_(;з" ∠)_