Tiếng bước chân của Cao Thiên càng lúc càng xa, trong thiên lao lại quay về tịch mịch yên ắng, khiến người ta ngạt thở. Không lâu sau, tiếng bước chân đi rồi quay lại, từ từ đi đến trước cửa lao. Ngôn Phi Mặc chăm chú lắng nghe một lúc rồi từ từ mở mắt ra, đứng trước cửa lao là Minh Duệ đế Tiêu Tránh, một bộ huyền y, đang trừng mắt nhìn nàng.
Ngôn Phi Mặc đứng dậy, cung kính hành lễ với ông ta: “Bệ hạ giá lâm, vi thần vô cùng hoảng sợ.”
Tiêu Tránh nhìn nàng, cười khẽ: “Phi Mặc, khanh mà cũng biết hoảng sợ à? Trẫm không tin.”
“Từ khi vào đến kinh thành vẫn sợ hãi, thần đã rất sợ rồi, sợ chỉ sảy chân sẽ vạn kiếp bất phục, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, sao có thể hiểu được tâm tư của thần.” Ngôn Phi Mặc ngênh đón ánh mắt của ông ta, thành khẩn nói.
“Phi Mặc, vạn kiếp bất phục của khanh gì? Là hoàng hậu nương nương sẽ sống không hạnh phúc? Hay tiểu điện hạ gặp nguy hiểm? Hay là chuyện gì khác mà ta không biết?”
Ngôn Phi Mặc ngẩn người một lúc, rồi bật cười thật lớn: “Bệ hạ, người là trượng phu của hoàng hậu nương nương, là phụ thân của tiểu điện hạ mà, người nói như thế, há chẳng phải là nực cười lắm sao? Nếu như người không thể khiến thê tử của mình hạnh phúc, con trai mình an toàn, thì người là trượng phu gì chứ? Là phụ thân gì chứ?”
“Vậy ngươi đang chê trách trẫm không làm tròn trách nhiệm của trượng phu và phụ thân?” Tiêu Tránh điềm nhiên nói.
“Thần nào dám.” Ngôn Phi Mặc khẽ cười, “Bệ hạ là vua một triều, quốc gia thiên hạ, đâu thể lưỡng toàn. Phi Mặc chỉ là kẻ phàm phu tục tử, lúc hoàng hậu lưu lạc ngoài cung, thu dưỡng thần, cứu mạng thần, đối xử với thần như con ruột, đưa thần tới Linh cốc học nghệ, đối với Phi Mặc ân trọng như núi, Phi Mặc chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Tiêu Tránh bỗng bật cười, ông vốn là nam tử tuấn lãng, xưa nay vẫn lạnh lùng trầm mặc, nụ cười này lại khiến khuôn mặt vốn tuấn tú càng thêm phần sinh động, có vài nét giống với Tiêu Tử Bùi, Ngôn Phi Mặc không khỏi ngẩn ngơ, khuôn mặt của Tiêu Tử Bùi lại hiện ra trước mặt.
“Phi Mặc, trẫm nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao trước đây Tiểu Nhạc lại thu dưỡng một đứa trẻ như ngươi, Tiểu Nhạc trước giờ qua loa đại khái, mà tầm nhìn thu dưỡng trẻ con không ngờ lại vô cùng xuất chúng.”
“Nghe hoàng hậu nương nương nói, khi ấy Phi Mặc rất ngốc, bị đám trẻ con hành hạ mặt mũi bầm dập, suýt chút nữa là mất mạng rồi. Bọn buôn người vừa thấy có người muốn mua thì vội vàng bán rẻ.” Ngôn Phi Mặc nhớ lại chuyện cũ, trong lòng càng ấm áp bội phần, “Sau đó, hoàng hậu nương nương nói, tuy thần nhỏ người, nhưng cốt cách thì không hề nhỏ, tĩnh dưỡng khỏe rồi, ăn phải ăn ngon, dùng phải dùng đồ tốt, còn thường sai khiến người khác, làm người tức đến mức suýt chút nữa thì ném thần đi luôn.”
Tiêu Tránh hứng thú lắng nghe, hỏi: “Ngươi không nhớ được gì sao?”
Ngôn Phi Mặc gật đầu, buồn đáp: “Sau này thần lâm bệnh nặng, quên hết cả rồi, hoàng hậu nương nương không còn cách nào khác, mới gửi thần vào Linh cốc học trị bệnh.”
Tiêu Tránh nghĩ ngợi rồi nói: “Chẳng trách, Tiểu Nhạc thường nói phụ thân ngươi là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, Tiểu Nhạc là dưỡng mẫu (mẹ nuôi) của ngươi, vậy chẳng phải ta là kẻ bạc tình bạc nghĩa đó ư?”
Ngôn Phi Mặc không khỏi bật cười: “Hoàng hậu nương nương thường hay nói đùa, bệ hạ bao dung cho.”
Tiêu Tránh chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ông nói: “Ngươi yên tâm, hoàng hậu là chân ái cả đời của ta, đời này ta quyết không phụ nàng; Tiêu Khả là đứa trẻ ta yêu quý, thông minh quảng đại, đảm đương việc lớn.”
“Bệ hạ nói vậy, Phi Mặc có thể yên tâm rồi.” Ngôn Phi Mặc đáp lời, “Lần này bệ hạ tới đây chắc chắn không phải để nói chuyện phiếm ngày thường, có chuyện gì xin người cứ nói hết ra đi.”
Tiêu Tránh chắp tay sau lưng đi lại ngoài phòng giam, có lẽ trong lòng đang có nhiều phiền muộn, không lâu sau, ông dừng bước, hỏi: “Ngôn Phi Mặc, kế hoạch lần này của ngươi đúng là quá chu toàn cẩn mật, cố ý để Tiêu Hồng nắm đằng chuôi, ra tay trước; ngươi điều tra ra bí ẩn nhưng không hề lộ ra, còn phái người âm thầm xúi giục, nặc danh trình báo; cấu kết ngoại tộc, tham ô cứu tế, hai đại tội này đã đủ khiến Tiêu Hồng không còn đường lui, lòng sinh ý phản nghịch; ngươi sắp xếp mật thám trong cung, đưa trẫm và hoàng hậu vào mật đạo, tính kế chu toàn; ngươi trộm lấy hổ phù, điều động đại quân, làm lòng người rối loạn. Sao ngươi có thể chắc chắn mình sẽ không khéo quá hóa vụng? Ngươi có thể nắm chắc giang sơn Đại Diễn sẽ không vì sai lầm đó mà rơi vào tay kẻ khác? Nếu có sơ sẩy, ngươi có chết ngàn lần cũng không đền nổi tội!” Tiêu Tránh càng nói càng giận, giọng nói đầy nghiêm trọng.
Ngôn Phi Mặc chăm chú quan sát Tiêu Tránh, nàng cười khẽ: “Bệ hạ, thần cũng muốn không đánh mà thắng, từ từ tiếp đại điện hạ chu toàn, chỉ tiếc, thời gian của thần không nhiều, lực bất tòng tâm. Thần cũng không có kế gì vẹn toàn cả, chỉ nghĩ nếu như có gì sơ sẩy, bất cứ lúc nào thần cũng có thể đồng quy vu tận với Tiêu Hồng.”
Tiêu Tránh hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như ngày đó, sau khi chuyện của ngươi bại lộ, trẫm lập tức trị tội ngươi và hoàng hậu, ngươi định thế nào?”
Ngôn Phi Mặc thản nhiên nói: “Thần không ở chỗ nào quá lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa hoàng hậu và Tiêu Khả phiêu bạt chân trời góc bể.”
“Ngươi dám!” Tiêu Hồng tức giận quát.
“Bệ hạ minh giám, thần dám thật. Nếu bệ hạ không tin tưởng và yêu thương hoàng hậu, thần cho rằng, hoàng hậu không cần thiết phải ở lại trong cung.” Ngôn Phi Mặc không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn Tiêu Tránh, ánh mắt trong veo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau, cuối cùng Tiêu Tránh cũng thở dài một hơi, nói: “Phi Mặc, vậy hiện giờ, trẫm đã vượt qua khảo nghiệm của ngươi chưa?”
“Bệ hạ đang trong cơn thịnh nộ vẫn không bỏ hoàng hậu nương nương mà đi, cũng không muốn ban tội cho thần vì sợ hoàng hậu nương nương đau lòng, đủ thấy bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, tình thâm như biển, cuối cùng thần cũng có thể yên tâm rời đi rồi.”
Tiêu Tránh hơi biến sắc: “Phi Mặc, ngươi… ngươi có ý gì vậy?”
Ngôn Phi Mặc quỳ xuống, dập đầu với Tiêu Tránh nói: “Bệ hạ, Ngôn Phi Mặc vì tư lợi cá nhân, dẫn dụ Tín vương mưu phản, gây ra cung biến lần này, tự thấy tội nặng khó mang, suốt đêm khó ngủ, khẩn cầu bệ hạ ban cho thần được chết, an ủi vong linh người chết trên trời!”