Một năm sau.
Lại một mùa xuân nữa lại sang, trong vách đung đưa ngoài vách cười.
Tiêu Tử Bùi vừa tỉnh dậy sau giấc mơ trưa, hắn mờ mịt nằm ngửa ở trên giường, từng cái chau mày từng nụ cười của người trong giấc mộng vẫn rõ ràng như cũ——lúc nàng cưỡi ngựa, lúc nàng thản nhiên, khi chuếnh choáng hơi say… cuối cùng gương mặt người trong mộng bỗng hóa thành hư ảo, bộ váy dài thướt tha, nàng ngồi trên xích đu vui vẻ đung đưa, cây hoa hạnh kề bên rụng rợp trời rực rỡ, lấp phất rơi trên mình người đó…
Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên, tất cả mọi hư ảo đều tan biến, theo sau đó là giọng nói ồ ồ của Tiêu Thiển: “Công tử đã dậy chưa? Vương phi phái người mời công tử qua phủ.”
Tiêu Tử Bùi ngẩn người giây lát, hắn ho khan vài tiếng rồi mới trả lời: “Về báo hôm nay ta không khỏe, ngày mai ta sẽ tới hỏi thăm mẫu thân.”
Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, sau giây lát, cửa bị đẩy ra, Tiêu Thiển đi vào, đứng bên sập dài, quan tâm hỏi: “Công tử, có phải bệnh cũ lại tái phát rồi không? Thuốc hoàng hậu nương nương gửi tới còn để đó chưa dùng, người trong cung đều nói thuốc này linh nghiệm lắm, chi bằng lấy ra dùng thử?”
Tiêu Tử Bùi ngồi dậy, lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần đâu, ta nói mấy lần rồi, trả chỗ thuốc đó lại về cung đi, ta không cần.”
Tiêu Thiển hơi hoảng hốt: “Công tử, sao người lại không biết quý trọng sức khỏe mình như vậy! Năm ngoái người ốm nặng một đợt, nằm trên giường gần nửa năm, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, vừa nghe nói người Tây Lương vực dậy thì lại ôm bệnh chạy ra chiến trường chém giết, không biết lo lắng giữ gìn gì, bao nhiêu vết thương lớn nhỏ chồng chất, Vương phi khóc bao nhiêu đâu phải người không biết, người…” Hắn dừng lại một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí nói, “Ngôn đại nhân trên trời có linh, nhất định ngài ấy cũng không thích nhìn công tử hủy hoại bản thân mình như thế!”
Tay Tiêu Tử Bùi run lên, trà kỷ bên cạnh cũng rung chuyển theo, chén trà phía trên lắc lư, rồi rơi vỡ tan tành trên mặt đất. Một năm nay, không ai dám nhắc đến ba chữ “Ngôn Phi Mặc” trước mặt hắn, sợ hắn nghe thấy mấy chữ này sẽ trở thành một Tiêu Tử Bùi điên cuồng năm trước.
“Tiêu Thiển, cốc vỡ rồi đổi cái khác là được, nhưng người mình yêu không còn nữa, ta không thể tìm được người khác nữa đâu.” Tiêu Tử Bùi thì thầm trả lời, bật cười cay đắng, “Không phải ta không muốn đi gặp mẫu thần, nhưng gặp mẫu thân rồi không biết nên nói gì đây. Bà sẽ mong ta cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường, nhưng ta… không thể miễn cưỡng bản thân mình.”
Lòng Tiêu Thiển chua xót, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chúng ta đừng đi. Công tử, hoa hạnh cách vách đã nở rồi, người có muốn đi xem không?”
“Nở rồi?” Tiêu Tử Bùi chán nản hỏi.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Tiêu Thiển thấy hắn có vẻ hứng thú thì vội vàng thêm mắm dặm muối nói, “Hình như nở rất nhiều đấy, nhất định công tử sẽ thích, nếu Phong đại nhân mà nhìn thấy, thể nào cũng ngâm thơ cho xem.”
Do dự giây lát, cuối cũng Tiêu Tử Bùi cũng không thể thoát ra khỏi sự mê hoặc của hoa hạnh, hắn rửa mặt, thả bộ đi đến tiền sảnh, ra khỏi cửa lớn, rồi tới trước cửa phủ đệ mình từng tới rất nhiều lần trong mơ. Năm ngoái, hắn phụng chỉ rời quân Mạc Bắc trở về kinh thành đón năm mới, Minh Duệ đế hạ chỉ ban thưởng, phong hắn làm Kiền vương, ban một tòa phủ đệ, hắn nhất quyết chọn tòa nhà cách vách Ngôn phủ ngày xưa, sau khi Kiền vương phủ hoàn thành, mỗi ngày hắn vẫn ra vào đây, nhưng trước giờ không dám đi tới tòa tiểu viện ngày xưa nhìn thử, chỉ sợ tức cảnh sinh tình, vật còn người mất, có lẽ nơi ấy cũng giống như tâm tình của hắn.
Tiêu Tử Bùi đứng trước cửa, ngẩn ngơ cả buổi rồi mới đẩy cửa đi vào, Tiêu Thiển muốn vào cùng lại bị hắn ngăn ngoài cửa.
Từ sau khi Phi Mặc ra đi, người của Ngôn phủ đều lục tục bỏ đi hết cả, đến hai thị tì Thính Vân và Hiểu Phong của nàng cũng không rõ đi đâu. Trong viện rất sạch sẽ, xem ra hạ nhân vương phủ không dám lười biếng, mỗi ngày đều có người sang đây quét tước. Cây hoa hạnh này đúng là rất đẹp, từ xa nhìn lại, nó hệt như một đám mây thật lớn, hồng có, trắng có, chồng chất lên nhau. Trong lúc ngẩn ngơ, hình như hắn còn có thể như được giọng nói thản nhiên của người đó vang lên.
“Tử Bùi, sang năm hoa hạnh nở chúng ta lại nâng chén tán gẫu dưới tán cây này nhé.”
“Tử Bùi, nếu có một ngày, bảo huynh từ bỏ vinh hoa phú quý của kinh thành, đi tới một nơi ở tít chân trời, một nơi giống như tiên cảnh, xây nhà trồng hoa, huynh có đồng ý không?”
“Nào dám nào dám, Tiêu tướng quân là rồng phượng giữa người thường, nào có cái lý không bằng người khác?”
“Tử Bùi, đau không?”
…
Tiêu Tử Bùi ôm chặt lồng ngực, nhíu chặt mày đau đớn. “Ngôn Phi Mặc, nàng nhẫn tâm lắm.” Hắn lảo đảo hai bước, tựa lên cánh cửa, ho mãi không thôi: ngày đó quỳ lâu trước điện Đại Minh, khí lạnh ẩm nhập vào phế phủ, lại thêm đau lòng quá độ, sau một đợt bệnh nặng, dù đã trị khỏi nhưng gốc bệnh chưa trừ, cứ đến lúc giao mùa hắn sẽ vẫn bị ho, ho đến mức cả đêm không ngủ.
“Công tử! Công tử sao rồi!” Tiêu Thiển đứng bên ngoài hốt hoảng đập cửa.
Tiêu Tử Bùi không dám nhìn thêm nữa, mệt mỏi mở cửa ra, sải bước thật nhanh ra ngoài như ai đuổi.
Quay về vương phủ, nhà bếp đã chuẩn bị canh hạt sen tuyết lê mộc nhĩ nhuận phổi, Tiêu Tử Bùi uống mấy ngụm, cảm giác khô nóng trong lồng ngực mới giảm đi một chút, đúng lúc này, trong cung có người tuyên hắn vào cung, Tiêu Tránh có việc cần nghị bàn.
–
Lúc Tiêu Tử Bùi đặt chân vào điện Cam Lộ, Tiêu Tránh đang vẽ vời trước thư án, Ngôn Nhạc Chi đứng bên bận rộn giúp ông phối màu, trên mặt, trên y phục màu dính lên chỗ đen chỗ đỏ, khá là thú vị, Tiêu Tránh vừa múa bút thoăn thoắt, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng vương nét cười rất nhẹ, chiều chuộng vô ngần.
Tiêu Tử Bùi nhìn mà chua xót, hắn cúi đầu xuống, hành lễ rồi hỏi: “Không biết bệ hạ triệu vi thần tới có chuyện gì không ạ?”
Ngôn Nhạc Chi thấy hắn thì sáng mắt hẳn lên, nàng bước nhanh tới trước mặt người kia, cẩn thận hỏi: “Tử Bùi, lâu lắm rồi ta không nhìn thấy khanh, sao không thường vào trong cung chơi?”
Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nói: “Không dám làm phiền hoàng hậu.”
“Sao lại thế!” Ngôn Nhạc Chi không nghe được sự xa cách và lạnh lẽo trong lời nói của Tiêu Tử Bùi, bà vui vẻ nói, “Ta ở trong cung cũng không có việc gì cả, bệ hạ triều vụ bận rộn, hay là khanh thường xuyên vào cung nhé, kể chuyện đánh giặc cho ta nghe, ta nghe đám cung nữ kể lại mà nhiệt huyết sôi trào…”
Tiêu Tử Bùi chợt ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy bà phấn khởi như thế thì trong lòng càng đau đớn bội phần, người trước mặt hắn đây là người mà Ngôn Phi Mặc một lòng bảo vệ, là người thân của Ngôn Phi Mặc. Giờ Ngôn Phi Mặc không còn nữa, theo lý mà nói, hắn nên làm theo những điều Ngôn Phi Mặc vẫn luôn trăn trở, chăm sóc cho họ, nhưng mà, vừa nghĩ đến cuộc sống vui tươi yên ổn của bà ta bây giờ là do Ngôn Phi Mặc dùng tính mạng đổi lấy, nhớ lại lúc bệ hạ ban rượu cho Ngôn Phi Mặc mà chẳng thấy bóng dáng Ngôn Nhạc Chi đâu, trong lòng hắn không thể không ghét bỏ. “Hoàng hậu nương nương, chuyện đánh giặc ngoài máu tanh chém giết, chẳng có gì đáng mà nghe cả. Hầu hạ bệ hạ, dạy dỗ thái tử điện hạ mới là việc quan trọng.”
Ngôn Nhạc Chi sững người, bà cũng nhận ra Tiêu Tử Bùi không vui. Lúc này mới nghi ngờ nhìn lên Tiêu Tránh, lại nhìn vị tướng quân trẻ tuổi anh tuấn trước mặt mình, cẩn thận hỏi: “Thuốc ta đưa tới khanh đã dùng chưa vậy?”
Tiêu Tử Bùi lạnh lùng đáp: “Không dám làm phiền hoàng hậu, bệnh tình của thần đã tốt rồi, ngày mai sẽ gọi người trả thuốc về.”
Ngôn Nhạc Chi mở to hai mắt, không dám tin vào tai mình. “Tử Bùi không dùng sao? Nhưng thuốc đó——”
“Là tâm huyết của hoàng hậu, Tử Bùi chớ đùn đẩy.” Tiêu Tránh gác bút xuống, đi đến bên cạnh Ngôn Nhạc Chi, luôn miệng cười nói.
Tiêu Tử Bùi không khỏi cứng đờ, từ ngày hôm đó trở đi, ngoài chính sự ra, hắn không còn thân mật và thoải mái với Tiêu Tránh như xưa nữa, hắn vẫn tôn kính bệ hạ của hắn, lục thúc của hắn, nhưng sự lạnh lùng của ông với Ngôn Phi Mặc khiến hắn đau đớn khôn cùng, hoặc là, đây mới là mục đích thật sự của Tiêu Tránh: làm một vị đế vương, ông ta có năng lực nắm giữ sống chết, và bất cứ lúc nào cũng phải có người hi sinh để củng cố sự tôn nghiêm đó của ông ta.
Ngôn Nhạc Chi hầm hầm bỏ đi. Tiêu Tránh trầm ngâm nhìn Tiêu Tử Bùi, mỉm cười nói: “Gần đây khí sắc của Tử Bùi còn chưa tốt lắm, phải cố gắng điều dưỡng, nếu không ngũ hoàng huynh lại tìm trẫm tính sổ, trẫm không trả nổi đâu.”
“Bệ hạ nói đùa rồi.” Tiêu Tử Bùi cung kính trả lời.
Tiêu Tránh quan sát hắn, bất giác lại thở dài một hơi: “Tử Bùi, có phải trong lòng con vẫn oán hận trẫm không?”
“Thần không dám.” Tiêu Tử Bùi vẫn cung kính như cũ.
“Ngôn Phi Mặc khi quân phạm thượng, là nữ nhi mà lại tiến vào triều đường, dụ Tín vương mưu phản, không thể giữ lại ở Đại Diễn được nữa, Tử Bùi, ban chết cho nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Tiêu Tránh chăm chú nhìn hắn, bất lực nói thêm.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tránh giải thích với Tiêu Tử Bùi kể từ sau khi Ngôn Phi Mặc chết, ngực Tiêu Tử Bùi se lại, có những điều hắn rất muốn nói ra, nhưng lại cố gắng giữ chặt trong lòng. “Bệ hạ đa nghi rồi, thần không dám oán hận.” Hắn cứng đờ đáp lại.
Tiêu Tránh không biết làm sao, đành lắc đầu mệt mỏi, ông cầm mấy bức hàm trên thư án đưa cho Tiêu Tử Bùi: “Khanh xem đi, đây là quốc thư Đại Sở gửi tới.”
Tiêu Tử Bùi định thần, do dự nhận lấy, hắn mở phong thư ở trên cùng ra, phía trên là một đoạn dài những lời hỏi thăm ca ngợi, cuối cùng có một đoạn viết rằng: lúc vãn bối tới kinh thành quý quốc, nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của quý quốc, cảm động rơi nước mắt, trong thời gian đó, vãn bối còn kết bạn với không ít thiếu niên anh tài ở quý quốc, tâm đầu ý hợp, nhất là Trung lang tướng Ngôn Phi Mặc, tình như huynh đệ. Sau khi hồi quốc, ngẫu nhiên gặp được chuyện lạ, chợt nhớ ra Ngôn đệ và nước ta có rất nhiều liên hệ, để giải tỏa nghi ngờ trong lòng, cầu xin bệ hạ cho phép, phái Ngôn đệ xuất sứ sang nước ta, vãn bối vô cùng cảm kích. Lạc khoản là thái tử Đại Sở Sở Thiên Dương.
Tiêu Tử Bùi hừ lạnh một tiếng, nói: “Bệ hạ nhận được những bức quốc thư này lúc nào? Thần không tin Sở Thiên Dương không biết kinh thành Đại Diễn đã xảy ra chuyện gì!”
“Nhận được năm ngoái. Trong lòng trẫm cũng nghi ngờ tương tự.” Tiêu Tránh trầm tư giây lát, “Khanh thấy Sở Thiên Dương là người như thế nào?”
“Tâm cơ thận trọng, mưu tính sâu xa, nếu là địch thì quả đúng là kình địch một đời.” Tiêu Tử Bùi trầm ngâm giây lát, trả lời đúng trọng tâm.
“Trẫm cảm thấy chuyện này rất lạ kì. Phi Mặc có liên hệ với Sở quốc của hắn là sao? Vì sao trong thứ hắn lại chỉ rõ muốn Phi Mặc đi Sở quốc? Người Tây Lương đã bị chúng ta đánh bại rồi, sao vẫn còn liên tục khiêu khích? Tử Bùi, chuyện này nghi điểm trùng trùng.” Tiêu Tránh nhíu mày nói, “Khanh xem tiếp đi, đây là quốc thư Đại Sở mới gửi tới cách đây không lâu.”
Tiêu Tử Bùi lấy ra, vội vàng liếc nhìn một lượt, trong lòng có một ngọn lửa không tên từ từ thiêu đốt: kinh ngạc nghe trong cung quý quốc xảy ra chuyện, ưu tư rất nhiều, bệ hạ anh minh thần võ, đem cung biến hóa thành vô hình, vãn bối cực kỳ bái phục. Ngôn đệ của ta không việc gì chứ? Vì sao vẫn chưa thấy bệ hạ cho phép xuất sứ? Chúng ta đã từ biệt nhau một năm có lẻ, vãn bối vẫn mong ngày hội ngộ, tất sẽ đưa Trần Lãnh binh tới nghênh đón trước Vị Hà!
Vị Hà là giao giới của hai nước, là ranh giới được chấp nhận trước nay, hai nước chưa từng đóng quân ở hai bờ sông. “Sở Thiên Dương đang uy hiếp chúng ta sao!” Tiêu Tử Bùi nổi giận.
Tiêu Tránh đi qua đi lại trong thư phòng, trầm tư đáp lại: “Tử Bùi, khanh có nhớ trình báo năm ngoài không, lần này chiến thuật của người Tây Lương đã hoàn toàn khác biệt, không dũng mãnh thiện chiến, tốc chiến tốc thắng như trước đây nữa, mà lại quanh co kéo dài, thường xuyên đóng cửa không ra, chuẩn bị tác chiến trường kỳ.”
Tiêu Tử Bùi gật đầu: “Không sai, khi ấy trong lòng thần đã thắc mắc vô cùng, sau khi đánh nhau mấy bận, quân của thần chiếm thế thượng phong, nhưng lại không thể toàn thắng xông lên như lần trước, thêm vào đó sức khỏe của thần không tốt lắm, không thể vượt qua mùa đông của đất Mạc Bắc giá lạnh, do đó trận chiến này mới kéo dài tới giờ.”
Hai người nhìn nhau một lúc, trong ánh mắt lóe lên lo lắng. “Liệu có phải Sở Thiên Dương cấu kết với người Tây Lương, nhân lúc nước ta nội loạn, muốn…”
Lần cung biến này có liên can rất nhiều, Phùng gia có hàng chục căn cơ trong quân lẫn trong triều, đến giờ này, tung tích của Tiêu Hồng vẫn không ai hay biết. Tiêu Tránh từng bước bãi miễn chức mấy chục quan viên tứ phẩm trở lên, Kinh Vệ doanh, cấm quân, Vũ Lâm quân cũng thanh lọc một lượt, giờ đang là lúc mới cũ giao thoa.
Hai người trầm mặc giây lát, Tiêu Tử Bùi nói: “Bệ hạ, đợi thần quay về cẩn thận suy ngẫm, ngày mai lại thương nghị với bệ hạ xem có đối sách gì không.”
Tiêu Tránh gật đầu: “Chuyện này hệ trọng nên bàn bạc tính toán lâu dài.”
Tiêu Tử Bùi đang muốn cáo lui, Tiêu Tránh lại nhìn hắn thêm một lúc: “Tử Bùi nên quay về thăm phụ vương và mẫu phi nhiều hơn, đừng khiến phụ vương khanh nhìn thấy trẫm là lại đầy tâm sự.”
Tiêu Tử Bùi miễn cưỡng cười một tiếng: “Đa ta bệ hạ quan tâm.”
Tiêu Tránh thở dài một hơi, do dự nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng khuyên: “Tử Bùi, mấy ngày nữa là thanh minh rồi, lúc nào đó đến trước mộ Phi Mặc bái tế, hắt chén rượu đục đi.”