• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Tiểu Kỳ

Không đến thời gian một tách trà, Tiêu Tử Bùi lại bối rối lui về sa trướng, đằng sau còn có hai người đi theo, một người trong đó gương mặt tựa phù dung, mắt ngọc mày ngài, cười duyên xinh đẹp, chính là con gái của Liễu thương thư Liễu Minh Vũ. Tiêu Tử Hà cười ha ha nói: “Minh Vũ tỷ tỷ, muội đang định gọi người mời tỷ tới, không ngờ tỷ đã đến trước rồi.”

Liễu Minh Vũ hành lễ với vợ chồng Khánh Vương, khẽ mỉm cười: “Tử Hà muội muội, ta đem theo một ít điểm tâm tự làm, mời mọi người nếm thử.” Nói rồi, nha hoàn bên cạnh dâng đĩa thức ăn trong tay lên.

Tiêu Tử Hà liếc một cái, trong đó có bánh như ý, có bánh đan quế hoa, bánh hoa hồng, tinh xảo nhất phải kể tới là bánh hương hoa mai, mỗi một chiếc hình thù tinh xảo, hương thơm ngạt ngào. “Ca, huynh nếm thử xem.” Tiêu Tử Hà chọn một cái đưa cho Tiêu Tử Bùi.

Liễu Minh Vũ đứng bên cạnh nhìn đầy mong chờ, Tiêu Tử Bùi không còn cách nào, chỉ đành nhận lấy, cắn một miếng, nhai qua loa vài cái, gật đầu tán thưởng: “Không tồi, tay nghề của Liễu tiểu thư thật khá.”

Ánh mắt Liễu Minh Vũ sáng bừng hẳn lên, nàng xấu hổ cúi đầu: “Nếu tướng quân thích, ngày mai ta lại phái người đem tới.”

Tiêu Tử Bùi khéo léo từ chối: “Đa tạ Liễu tiểu thư. Nhưng tại hạ không thích đồ ngọt lắm, thỉnh thoảng mới ăn thôi.”

Liễu Minh Vũ gật đầu: “Vậy tướng quân chắn chắn thích ăn điểm tâm, lần sau ta sẽ làm ít thủy tinh giảo và cháo Bích ngạnh mang qua.”

*Thủy tinh giảo: một loại bánh chẻo có vỏ trong suốt, dịch nghĩa là bánh chẻo pha lê.

*Cháo Bích ngạnh: là cháo được nấu từ một loại gạo tẻ có màu xanh như ngọc, loại gạo này được trồng ở tỉnh Hà Bắc huyện Ngọc Điển, đời Thanh là cống phẩm, chỉ có Hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mới được ăn.

Tiêu Tử Bùi khựng lại, vừa định từ chối, Tiêu Tử Hà bên cạnh đã cười bảo: “Ca muội thích ăn nhất là canh hoa mai, trong chua có mặn, lúc trước tối nào về phủ cũng phải ăn một bát.”

Tiêu Tử Bùi quát khẽ một tiếng: “Tử Hà, đừng làm ta thêm phiền.” Lúc hắn xuất chinh Mạc Bắc, Liễu Ý từng cung cấp các loại quân nhu kịp thời chu đáo, trước giờ vẫn có giao hảo với hắn, Liễu Minh Vũ là con gái của Liễu Ý, hắn không muốn Liễu Ý quá mất mặt.

Tiêu Tử Hà lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn, không nói gì thêm nữa.

Liễu Minh Vũ không để ý, nàng mỉm cười nói tiếp: “Nếu tướng quân thích, lần sau tôi sẽ học làm canh hoa mai là được, có vẻ cũng không khó mấy.”

Tiêu Tử Bùi liếc mắt nhìn Mạc Cấp bên canh, nhìn đến say sưa rồi cười nói: “Không cần đâu, gần đây có Mạc Cấp ở trong phủ ta, ngày ngày đều làm canh hoa mai cho ta ăn, ta ăn đến mức muốn nôn ra rồi.”

Mạc Cấp sững người: “Liễu tiểu thư huệ chất lan tâm*, chắc chắn ta không thể so bì nổi.”

*Chỉ nữ tử tâm địa thuần khiết như “huệ tâm”, phẩm chất cao nhã như “hoa lan”

Liễu Minh Vũ sửng sốt, lúc này mới để ý đến Mạc Cấp đang tránh sang một bên, nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu, cười nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, nhiều người chăm sóc tướng quân thì tốt mà.”

Tiêu Tử Bùi mong đuổi nàng ta đi mau, nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Không biết Liễu tiểu thư nhận được đề mục gì?”

Liễu Minh Vũ thần bí cười, nói: “Tướng quân tới thì biết thôi, hi vọng tướng quân nhìn thấy sẽ thích.” Nói rồi, nàng theo đúng như mong muốn của Tiêu Tử Bùi, lui về sa trướng của Liễu gia.

Tiêu Tử Bùi trầm mặt, chỉ chỉ Mạc Cấp nói: “Ngươi qua đây.”

Mạc Cấp nhìn trái ngó phải, do dự nửa ngày, hỏi: “Tướng quân gọi tôi có việc gì?”

“Theo ta ra ngoài đi dạo.” Tiêu Tử Bùi nói.

Mạc Cấp gãi đầu nói: “Tướng quân, cái này sợ không hợp lễ nghĩa.”

Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi cùng ta ra đằng sau dạo một vòng, hay là muốn ta kéo ngươi ra ngoài?”

Mạc Cấp cầu cứu nhìn vợ chồng Khánh Vương, gương mặt quá giống Ngôn Phi Mặc kia mày ngài nhíu lại, mắt tựa thu thủy, khiến người ta không thể không rung động. Tiêu Ánh thở dài một tiếng, xua xua tay nói: “Oan nghiệt! Cô nương đi đi. Tử Bùi nhà ta xin cô nương chiếu cố nhiều thêm.” Ngụ ý dĩ nhiên là ngầm thừa nhận thân phận của y.

Khánh Vương phi muốn nói lại thôi, bà rầu rĩ cúi mắt xuống. Trong lòng Mạc Cấp thầm kêu khổ, thấy Tiêu Tử Bùi không nhẫn nại giơ tay lên, rất sợ hắn thật sự kéo y đi, nên chỉ đành cúi đầu lẽo đẽo đi theo người kia ra ngoài.

Tiêu Tử Bùi vui vẻ thong thả dạo bước, chầm chậm đi qua trước sa trướng các nhà, thỉnh thoảng dừng lại giây lát trước cửa của bằng hữu hoặc trưởng bối giao tình tốt, xem ra là đã quyết tâm mang Ngôn Phi Mặc giả ra làm bia đỡ đạn. Không lâu sau, Tiêu Tử Bùi dừng lại trước sa trướng của nhà họ Phong, Phong Vũ Dương mặc một bộ bạch y đứng trước cửa, ôn hòa cười với hắn: “Tử Bùi, huynh dọa ta luôn đấy.”

Tiêu Tử Bùi cười nói: “Ta còn tưởng sẽ làm huynh vui cơ, nào ngờ huynh lại sợ như thế.”

“Ai bảo tim ta từng bị đâm chứ?” Phong Vũ Dương bật cười, hắn tỉ mỉ quan sát Mạc Cấp, nhìn một lúc lại chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ: “Tử Bùi, huynh đúng là thần thông quảng đại.”

Tiêu Tử Bùi cười không nói, ghé sát tai hắn: “Hắn là giả đấy, ta bảo hắn dịch dung theo bức họa của huynh.”

Phong Vũ Dương sửng sốt, trách cứ nói: “Tử Bùi huynh làm loạn quá, giả có thật hơn nữa thì cũng không thành thật được, huynh đừng đâm đầu vào bế tắc.”

Tiêu Tử Bùi bỗng phá lên cười, rất lâu sau, hắn thấp giọng nói: “Vũ Dương, huynh có thể không đâm đầu vào bế tắc sao?”

Phong Vũ Dương khựng lại, chua xót trả lời: “Ta có muốn đâm cũng không đâm vào được.”

Tiêu Tử Bùi cười chua chát, hắn chậm rãi lắc đầu: “Vũ Dương, ta cũng không muốn đâm vào. Nhưng, ta không ngăn được.” Nói rồi hắn nhìn Mạc Cấp đang đứng đằng sau ngây ngốc, vẫy vẫy tay, “Qua đây, bái kiến Phong đại nhân.”

Mạc Cấp chậm rãi bước tới, hành lễ qua loa một cái: “Bái kiến Phong đại nhân. Sắc mặt Phong đại nhân xanh xao quá, không biết có phải có bệnh cũ nào đó? Liệu có thể để tiểu——nữ bắt mạch xem sao?

Tiêu Tử Bùi cười khẽ: “Mạc Cấp, tiên sinh gặp ai cũng muốn bắt mạch thế à? Vũ Dương từng bị thương ở tim, rất dễ mệt mỏi thở dốc, ngày thường chỉ có thể uống một ít thuốc kiện thân bổ khí, có xem nhiều hơn cũng vô ích, ngươi khám thử xem.”

Mạc Cấp vừa định há miệng phản bác, Phong Vũ Dương đã cười nói: “Tử Bùi nói phải, dù sao ta cũng là một nửa phế nhân, không cần lãng phí sức lực của cô nương.”

Mạc Cấp nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại dần hiện ra nét ưu thương, lập tức, hai người trước mặt tim lại bỗng đập nhanh, Phong Vũ Dương ho khan một tiếng, quay mặt đi rồi than khẽ: “Tử Bùi, huynh tự giải quyết cho tốt, đừng sa vào ma chướng.” Nói xong thì quay lại sa trướng của mình.

Tiêu Tử Bùi nhìn Mạc Cấp chằm chặp, trầm giọng nói: “Nhắm mắt vào, không được cười.”

Mạc Cấp không cười nữa, nhưng cũng không nhắm mắt. “Vương gia, thứ cho tiểu nhân to gan, có phải ngài rất thích vị cô nương đó không? Nếu như đã thích, sao không đi tìm nàng ấy?

Tiêu Tử Bùi chấn động, hắn lạnh lùng nhìn y: “Ai cho ngươi đoán lung tung? Ta thích nàng ta? Không, sao ta lại thích con người tàn nhẫn như thế được?” Hắn dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi, “Ta hận nàng ta!”

Mạc Cấp sững sờ nhìn hắn, bất giác rùng mình.



Không lâu sau, yến hội náo nhiệt hơn, khuê tú và công tử các nhà bốc được đề thi đều lần lượt đáp đề, thư họa và thi tác đều do các học sĩ của Hàn Lâm viện cũng được người người bình phẩm, rồi sẽ để cử các bài hay cho Tiêu Tránh, một số tài nghệ được lựa chọn khác cũng bắt đầu biểu diễn trên sân lớn trung tâm, đánh đàn, thổi sáo, khiêu vũ, tiếng tán thưởng, tiếng vỗ tay không dứt.

Tiêu Tử Bùi nào có lòng dạ để xem, hắn cứ dẫn Mạc Cấp đi đi lại lại, Mạc Cấp có vẻ lo lắng không yên, không để ý va vào sào trúc ngoài sa trướng của một nhà, sào trúc lung lay, may mà có Tiêu Tử Bùi đỡ được mới không sập xuống.

Hắn bực bội, thấp giọng cảnh cáo: “Tiên sinh, có gì bất mãn thì quay về rồi nói, bằng không bệ hạ trách tội, chỉ sợ ta cũng không bảo vệ được ngươi.”

Ánh mắt Mạc Cấp mơ màng, hồi lâu mới hồi thần, hắn day day trán, cười khổ: “Xin lỗi Vương gia. Hôm nay tiểu nhân mất hết mặt mũi rồi, vương gia đừng quên lời hứa tối qua của ngài, bệnh của ngài không thể kéo dài hơn nữa.”

“Yên tâm, quay về nhà ta sẽ uống thuốc ngươi kê, cho đến khi trị khỏi bệnh.” Tiêu Tử Bùi đáp ứng.

Lúc này Mạc Cấp mới thở ra một hơi.

Đang nói chuyện, Liễu Minh Vũ đã bước lên sân khấu, nàng thay một bộ váy vải Bích Hà xanh biếc mỏng manh hoa mỹ, bên trên thêu một đóa mẫu đơn lớn, lá cây uốn lượn màu hồng, kèm theo một chiếc khăn dài sa mỏng, trong tay là một thanh bảo kiếm, tự nhiên phóng khoáng hành lễ với Tiêu Tránh và Ngôn Nhạc Chi, nương theo tiếng cổ cầm và tiếng tiêu nhảy một bài kiếm vũ, lập tức, áo váy tung bay, khăn sa phấp phới, kiếm khí trong trẻo, Liễu Minh Vũ vòng eo mềm mại, giải thích cái hay của sự kết hợp giữa vũ nhu mì và kiếm cương liệt.

Kết thúc một bài, bốn phía ngập tràn tiếng vỗ tay, Liễu Minh Vũ đứng ở trung tâm vũ đài, hai má ửng đỏ, hơi thở hơi gấp, đúng là tuyệt thế vô song.

Tiêu Tránh tán thưởng gật đầu, nói: “Ngươi là con gái của Liễu Ý? Quả nhiên là tài mạo song toàn.”

Liễu Minh Vũ khẽ mỉm cười nói: “Bệ hạ quá khen rồi. Thần nữ chỉ nghe người ta nói chiến tích của Phiêu Kỵ đại tướng quân ở Mạc Bắc đại thắng Tây Lương, không kìm được cảm xúc dâng trào, một lòng hướng tới, hôm nay thần muốn dùng điệu kiếm vũ này biểu đạt lòng kính ngưỡng đối với Tiêu tướng quân.”

Tiêu Tránh nhìn Tiêu Tử Bùi cách đó không xa, khóe miệng hàm ý cười: “Tử Bùi, khanh thấy sao?”

Tiêu Tử Bùi nhìn Liễu Minh Vũ đang tha thiết mong chờ giữa vũ đài, miễn cưỡng cười nói: “Liễu tiểu thư không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ, thần cho rằng thưởng xuân yến lần này Liễu tiểu thư nhất định sẽ đoạt đầu bảng.”

Không lâu sau, các nhà hiến nghệ xong, Hàn Lâm viện công bố tam giáp đầu của thưởng xuân yến lần này, Liễu Minh Vũ quả nhiên là đầu bảng nữ tử, thưởng cung gấm, trang gấm, vải lụa mềm rực rỡ các loại mỗi loại mười xếp, một đôi trâm phượng mạ vàng chạm trổ khảm ngọc quý. Theo quy củ, nam nữ các nhà tham gia thưởng xuân yến lúc nhập yến sẽ được nhận một đóa hoa trà, sau khi kết thúc hiến nghệ, nếu có người ngưỡng mộ hoặc vừa ý, thì có thể đặt hoa trà đặt trước sa trướng của người đó, nếu như đối phương cũng có ý thì có thể tác thành một đôi giai ngẫu.

Thưởng xuân yến trước đây, xưa nay kinh thành Tứ đại công tử luôn là đối tượng nhận được nhiều hoa nhất, trong tứ công tử, Tiêu Tử Bùi và Ngôn Phi Mặc vẫn mãi dẫn đầu. Lần này cũng không ngoại lệ, lúc yến hội kết thúc, Khánh Vương phủ kiểm kê số hoa trà trước sa trướng, không ngờ lại có đến mười mấy đóa, trong đó có một đóa hoa trà trắng thơm ngát, trên cành còn buộc một chiếc khăn tay màu hồng phấn, Tiêu Tử Hà mở ra xem, có một bài thơ nhỏ được đề bút phía trên, chỗ lạc khoản vẽ một cành liễu.

Tiêu Tử Hà liếc nhìn Mạc Cấp đang trốn trong góc, nàng lo lắng thay cho bạn tốt, cho nên đưa khăn tay cho Tiêu Tử Bùi: “Ca, tâm ý của người ta, huynh nhận lấy đi.”

Tiêu Tử Bùi nhíu mày nhìn thử, rồi đưa cho Tiêu Thiển cạnh bên: “Tử Hà, sao muội lại thay lòng rồi? Mới hơn một năm, muội đã thích người khác làm chị dâu của mình rồi sao?”

Tiêu Tử Hà biến sắc, vành mắt đỏ hoe: “Ca! Huynh tỉnh lại đi! Ngôn Phi Mặc đã chết rồi, tỷ ấy sẽ không quay lại nữa đâu! Huynh muốn muội xem một con ma là chị dâu của mình à, hay muốn muội xem nàng ấy là chị dâu của mình?” Nói rồi nàng chỉ vào Mạc Cấp, “Tiêu Thiển đã nói hết với muội rồi, nàng ta là giả, hắn chỉ là một thuật sĩ giang hồ! Ý định quái quỷ mà huynh nghĩ ra hôm qua là để đối phó với cha mẹ!”

Vợ chồng Khánh Vương vừa nghe thấy, thì sững sờ ngay lập tức.

Tiêu Tử Bùi lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Thiển, kẻ đằng sau không chịu nổi rụt cổ vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK