Tiêu Tử Bùi đứng trước cửa, lòng như muốn nhảy nhót cả lên, mỗi bước đi nhẹ nhàng và mềm mại. Hắn từ từ đi đến bên cạnh Ngôn Chỉ, thấp giọng nói: “Tiểu Chỉ, ta đến đây.”
Ngôn Chỉ nhẹ nhàng khẽ đáp, chiếc khăn voan màu đỏ thoáng đung đưa.
Tiêu Tử Bùi cầm gậy, nhẹ nhàng móc bên ngoài, xốc khăn trùm đầu lên, được chiêm ngưỡng dung nhân của Ngôn Chỉ, mặt như phù dung, môi như đóa mai hồng đỏ rực, đôi mắt dịu dàng, tình ý miên man nhìn hắn.
Đầu Tiêu Tử Bùi như nổ “ầm” một tiếng, vui mừng muốn phá kén khỏi tim, hắn yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, như muốn giữ chặt lấy đôi đồng tử kia.
Ngôn Chỉ cười khẽ: “Ngốc.”
Tiêu Tử Bùi dắt tay nàng, hai tay kéo tới, đưa nàng đi tới bên cạnh bàn. Trên bàn có đặt hai cái chén trong suốt, Tiêu Tử Bùi lấy bình rượu rót đầy, đưa cho Ngôn Chỉ, màu rượu trong vắt, như một hồ nước thanh bình.”Tiểu Chỉ, từ nay về sau, nàng là người của ta rồi, không bao giờ được bỏ đi nữa đấy”.
Tay hắn đan xen vào bàn tay Ngôn Chỉ, cũng giống như vận mệnh của hai người, từ ngày trước đã siết chặt vào nhau. Rượu chảy dọc từ chén vào cổ họng, làm cả đáy lòng người ta cũng hừng hực nóng lên, hắn cúi đầu hôn lên giọt rượu dính trên khóe môi Ngôn Chỉ, tay vươn ra, ôm ngang nàng lên rồi bước nhanh đến bên giường hỉ.
Ngôn Chỉ nằm ngửa trên giường, hai má đỏ bừng giống hệt như nến đỏ. Tiêu Tử Bùi ngây ngẩn nhìn nàng một lúc, rồi thấp giọng kêu tên: “Tiểu Chỉ…”
Ánh mắt Ngôn Chỉ không bao giờ còn lạnh lùng như trước, giờ nó đã mềm mại và đáng yêu hơn nhiều, như kiểu chỉ một lát nữa thôi sẽ chảy ra thành nước.”Ừm…” Giọng nói của nàng dịu dàng nũng nịu, khiến trái tim của Tiêu Tử Bùi lại càng reo thình thịch.
“Tiểu Chỉ…” Tiêu Tử Bùi thở dài, như thở hết những đau khổ biệt li, buông hết những chuyện cũ lướt qua trước mặt: từ một thoáng nhìn qua đã khắc cốt ghi tâm, lần đối chọi gay gắt giữa triều đình, lần cảm động khi cùng rơi xuống vực, những đau khổ đến tê tâm liệt phế ngày sinh li tử biệt, và cả mừng rỡ như điên lúc cửu biệt trùng phùng…
Hình bóng của Ngôn Chỉ trong mắt hắn lướt qua rất nhanh, như muốn bay đi mất, Tiêu Tử Bùi phủ người lên, mạnh mẽ giữ chặt lấy hai tay nàng, hai người đối mặt, hơi thở cực nóng vương vất trên da.
Ngôn Chỉ cắn môi, từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc Tiêu Tử Bùi hôn mình lúc nhẹ lúc sâu, mặc cho tiếng thở dốc của Tiêu Tử Bùi càng lúc càng nặng nhọc. Bỗng nhiên, Ngôn Chỉ cảm thấy trên người mình thoáng lạnh, đai lưng bị kéo ra, từng lớp giá y dần cởi hết, đôi môi nóng bỏng dừng trên da thịt nàng, như đại dương mênh mông man mát, như hòa tan hết cả yêu thương…
“Nhìn ta, Tiểu Chỉ.” Tiêu Tử Bùi thì thầm rất khẽ, “Ta muốn nhìn đôi mắt của nàng.”
Ngôn Chỉ mở mắt ra, đối diện là đôi tròng mắt tối thẫm của Tiêu Tử Bùi, chân thành sâu nặng như gió xuân tháng ba, cứ thế lan thẳng vào lòng nàng. Rốt cục, nàng ngẩng mặt lên, thì thào gọi tên Tiêu Tử Bùi, ôm lấy sau lưng hắn, rồi run run chạm môi mình lên đôi môi người nọ.
Tiêu Tử Bùi rên rỉ thành tiếng, hắn giữ chặt gáy Ngôn Chỉ, siết chặt nàng không cho nàng né ra, nụ hôn càng say mê quấn quít, như trao hết tâm hồn.
Rốt cục, tình ý lan tràn, khó lòng khống chế. Giá y màu đỏ và hỉ phục rơi đầy đất, mạn giường buông xuống, nhẹ nhàng lay động. Tiêu Tử Bùi chuyển động, hòa mình vào cơ thể người yêu thương.
Cảm giác đau đớn khiến Ngôn Chỉ cắn chặt môi, cảm nhận rõ ràng người bên cạnh, không biết từ khi nào, tóc của hai người cũng đan chặt vào nhau, hòa quyện cùng mồ hôi chảy dọc; dần dần, Ngôn Chỉ run rẩy cả người, cơ thể Tiêu Tử Bùi cũng như thể lửa thiêu, đốt cháy cả người nàng
Đột nhiên trong lúc đó, linh hồn hai người đều run lên, cùng nhau chạm tới điểm cao nhất, ánh sáng và lửa đỏ, như pháo hoa nở rộ, như sao trời bay cao.
Rất lâu sau, khi những rung động đã đi xa, hai người mới rơi xuống thế gian, lẳng lặng ôm nhau. Tiêu Tử Bùi vỗ về làn da trắng mịn sau lưng Ngôn Chỉ, thấp giọng nói: “Tiểu Chỉ, lòng ta rất vui.”
Ngôn Chỉ cũng thấm mệt rồi, nàng dán vào lòng hắn, thì thào đáp: “Tử Bùi, đa tạ chàng”.
“Cám tạ cái gì?” Tiêu Tử Bùi ngạc nhiên.
Đôi mắt Ngôn Chỉ dần mờ đi, chốc lại lóe sáng, rồi từ từ, khóe miệng cũng hiện ra ý cười.”Tử Bùi, từ nhỏ ta đã có bệnh ở tim, trời sinh tính tình rất lạnh lùng, ta cứ nghĩ cả đời này mình sẽ nhàn vân dã hạc, ẩn mình trong sơn thủy, cứ thế sẽ lẻ loi một mình suốt quãng đời còn lại. Đến kinh thành, chẳng qua ta chỉ định là một khách qua đường vội vàng mà thôi, không ngờ lại có cơ hội gặp chàng”.
Tiêu Tử Bùi đau lòng nắm tay nàng thật chặt, cười nói: “Là ý trời cả rồi. Trước kia ta cũng nghĩ mình sẽ lưu luyến bụi hoa, phong lưu phóng khoáng suốt một đời, không ngờ ta lại gặp nàng, biết nàng, rồi thương nàng, từ nay về sau, vạn kiếp bất phục.”
Đáy mắt Ngôn Chỉ dâng trào nước mắt, trong lòng kích động, thật lâu sau mới bình ổn tâm tình, nàng khẽ nói: “Tử Bùi, tốt quá rồi, hai chúng ta có thể được như vậy, ta hạnh phúc lắm”.
Hai người lại lặng lẽ ôm nhau, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai lúc ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào song cửa, Ngôn Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng nhìn quanh, từ nhỏ đã luyện tập nội lực khiến đôi mắt nàng cũng nhạy cảm với ánh sáng hơn. Tiêu Tử Bùi vẫn còn say giấc ngủ, khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, mái tóc đen của hai người xõa dài trên gối, quấn quýt cùng nhau, không biết được của ta hay của chàng. Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gọi tên tự người thương, mái tóc đen nắm chặt trong tay, lẳng lặng chờ người thương tỉnh lại.
Kết tóc phu thê, suốt đời ân ái.
Chỉ mong sau này, mỗi một ngày tỉnh lại, nàng vẫn có thể tựa vào trong lòng người thương nói nói cười cười giống như ngày hôm nay.
Hoàn
———-oOo———-
PS: Để cập nhật các chương truyện mới nhất và nhanh nhất, theo dõi tại Thư viện tiểu thuyết: https://www.facebook.com/thuvienngontinh520/