• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Phi Lan một mình ngồi ngây ra trên giường khách sạn, tối qua cậu ngủ không ngon, chẳng mấy chốc đã thấy mệt, cậu không ăn cơm trưa, cứ thế cuộn tròn ngủ thiếp đi.

Lúc ngân hàng nhắn tin thanh toán cho Đào Nguyên thì anh đang gọi điện thoại cho Tống Đông Lai, bên kia chắc đang ăn cơm, khi biết là anh gọi thì sửng sốt, vội hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”

“Không ạ, em ấy dỗi con thôi, nếu em ấy về nhà thì bố nhớ báo cho con nhé!” Đào Nguyên gấp quá hóa rồ, cho dù Tống Phi Lan buồn đến mức nào cũng không bao giờ về Tống gia tìm người an ủi.

Tống Đông Lai buông đũa xuống, nói: “Nó cũng sắp 30 rồi, chẳng còn bé bỏng gì nữa, chắc không sao đâu, con đừng nóng, tìm được nó đã rồi tính.”

Đào Nguyên vâng dạ một tiếng, kết quả vừa cúp máy đã thấy tin nhắn của ngân hàng, địa điểm thanh toán là một khách sạn khá gần công ty. Sau khi kết hôn, Đào Nguyên đưa thẻ của mình cho Tống Phi Lan, hơn nữa lúc ấy Tống tổng đang mất trí nhớ, căn bản không nhớ thẻ mình để ở đâu, cuối cùng mang thẻ của Đào Nguyên theo.

Lúc chuông cửa vang lên, Tống Phi Lan còn đang ngủ say, cậu tưởng là phục vụ lên quét dọn, mơ mơ màng màng ấn nút thông báo miễn quấy rầy, kết quả người nào đó vẫn kiên trì ấn chuông liên tục, cậu đành phải đứng dậy đi mở cửa, mắt nhắm mắt mở lầm bầm: “Không cần dọn dẹp đâu…”

Vừa nhìn thấy người đứng ngoài, Tống Phi Lan giật bắn mình, Đào Nguyên nghiêm nghị nhìn cậu, Tống Phi Lan sợ tới mức hồn phi phách tán, theo bản năng sập cửa lại. Đào Nguyên chen một chân vào: “Không được đóng cửa.”

Tống Phi Lan tự biết cái thân gầy còm của mình làm sao chống cự nổi mãnh nam luyện Judo, đành buông tay, lặng lẽ nâng mí mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

Đào Nguyên không đáp, cất bước đi vào gian phòng, đưa tay đóng cửa lại. Tống Phi Lan bị khí thế của anh dọa sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nghĩ thầm: mình rốt cục đã tạo nghiệt gì cơ chứ, rõ ràng là ảnh muốn cãi nhau với mình mà, người ta trốn hai ngày cũng không được sao?

Cậu nhìn sắc mặt của Đào Nguyên, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, đừng bảo là ảnh muốn bạo hành gia đình nha?

Tống Phi Lan sợ đến độ không dám ho he tiếng nào, nuốt nước miếng cúi đầu lùi lùi ra sau. Đào Nguyên lại trầm giọng nói: “Đứng im, không được nhúc nhích, chân anh đau.”

Tống Phi Lan liền rụt cổ đứng lại, len lén liếc mắt nhìn anh. Đào Nguyên từ từ bước đến, ôm cậu vào lòng, hỏi: “Tại sao không nghe điện thoại?”

Tống Phi Lan mấp máy môi, cúi đầu không nói lời nào, Đào Nguyên lại hỏi: “Sao không về nhà?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Anh nhìn Tống Phi Lan co đầu rụt cổ, bỗng nhiên cảm thấy người này kỳ thật từ nhỏ đến lớn đều không hề thay đổi, vẫn nhát gan như thế, vẫn ngu ngốc như thế, vẫn… làm cho người khác vừa yêu vừa hận như thế.

Tống Phi Lan nhác thấy người nọ càng lúc càng ghé sát vào cậu, hình như là muốn ôm hoặc muốn hôn, cậu vừa nâng tay định phối hợp, cuối cùng lại bị lý trí lấn át. Đào Nguyên ôm cậu vào lòng: “Em có biết anh lo lắng lắm không?”

Lần nào cũng thế, đánh một gậy lại cho một củ cà rốt.

Tống Phi Lan đặt cằm lên vai anh, vừa buồn bực vừa khổ sở, cậu nghĩ thầm, nếu mình không nhớ lại là tốt rồi, tại sao mình lại nhớ lại cơ chứ?

Đào Nguyên ôm cậu một lát thì muốn hôn cậu, trong lòng Tống Phi Lan lệ tuôn như suối, cậu ngả người ra sau, cụp mắt xuống.

Đào Nguyên vịn vai cậu, khom lưng nhìn thẳng vào mắt đối phương, chậm rãi hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Tống Phi Lan lắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Đào Nguyên, chúng ta thật sự cần thời gian suy nghĩ.” Cậu mở lời xong rồi mới dám nâng mắt nhìn anh: “Anh không quen với nếp sống của em đúng không? Từ đêm qua tới sáng nay còn chưa được hai mươi bốn tiếng mà bọn mình đã cãi nhau đến hai lần, anh đã tưởng tượng ra cảnh sau này chúng ta sống với nhau thế nào chưa?”

Cậu dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Người anh yêu là thiếu niên 17 tuổi kia chứ không phải là em. Anh còn nhớ thái độ của anh với em nửa năm trước không?”

Đào Nguyên kinh ngạc nhìn cậu, không đáp.

“Tựa như nhìn một đống bùn nhão vô dụng vậy…” Tống Phi Lan thay anh nói: “Có người sẽ yêu nổi một đứa vô dụng sao?”

Qua một lúc lâu sau, Đào Nguyên mới đáp: “Em đừng nói vậy, anh yêu em thật mà.”

“Em rất hy vọng anh nói thật.” Tống Phi Lan không kìm được, hai mắt cậu đỏ ửng: “Nếu tối qua anh không nói, em còn định đóng kịch cả đời…” Cánh mũi Tống Phi Lan hấp háy, trong lòng buồn bã không thôi: “Nhưng anh biết không, cho dù thế nào đi nữa trong lòng anh vẫn có khoảng cách, anh yêu thiếu niên thức dậy từ trong giấc ngủ, nhưng hiện tại cậu ta đã trở lại thành đồ vô dụng trước kia…”

Tống Phi Lan rốt cục vẫn nhịn không được bật khóc, nước mắt chảy ướt đẫm má, đầu mũi hồng hồng nhìn Đào Nguyên: “Dù anh nhìn em để nhớ lại người đó cũng được, em không quan tâm, nhưng em sợ có một ngày anh vì em của hiện tại mà thậm chí không yêu người đó nổi nữa. Dù sao… trên đời này cũng không ai muốn yêu em cả.”

Đào Nguyên thấy cậu khóc, lòng anh đau xót, anh dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu: “Anh sẽ không làm thế, cho dù là 17 tuổi hay 28 tuổi thì em vẫn là em đấy thôi.”

Tống Phi Lan hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Vậy anh dám nói anh chưa từng mong em vĩnh viễn mất trí nhớ không?”

Đào Nguyên bị cậu hỏi vặn, anh há miệng, lại không biết phải trả lời thế nào.

“Anh đã nghĩ vậy có đúng không?” Tống Phi Lan cười khổ: “Anh vô thức so sánh em với quá khứ, sau đó chợt nhận ra hiện thực thật phũ phàng, trừ phi anh cũng mất trí nhớ, nếu không về sau chúng ta ngày nào cũng cãi nhau, hoặc anh sẽ thầm hối hận, hối hận lúc trước không suy nghĩ kỹ càng đã kết hôn với em.”

“Anh không hối hận.” Đào Nguyên nghiến răng đáp.

“Bởi vì bây giờ còn chưa đến lúc.” Tống Phi Lan đưa tay lau mặt, cậu hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Một ngày nào đó anh sẽ hối hận.”

Cậu sờ sờ chiếc nhẫn kết hôn đã đeo được nửa tháng trên ngón áp út, do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không nỡ tháo ra.

Đào Nguyên đứng đó, nhìn cậu tựa như bị rút cạn sức lực ngồi sụp xuống giường, cậu cong lưng, mái tóc xoăn ủ rũ che khuất đôi mắt đỏ hoe. Qua một lúc lâu sau, Đào Nguyên mới nói: “Vậy em muốn thế nào?”

Tống Phi Lan không dám ngẩng đầu, chậm rãi nhẹ nhàng tuôn ra một câu: “Đào Nguyên, chúng ta ly hôn đi…”

“Không bao giờ!”

Thái độ của Đào Nguyên vô cùng kiên quyết, anh nhấp nhấp miệng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Về sau anh sẽ học cách kiềm chế, anh sẽ không nổi nóng vì những chuyện lung tung, nhưng em cũng phải hứa với anh không được giở thói ngày xưa nữa.” Anh dừng một chút rồi lại tiếp tục: “Anh cho em hai ngày bình tâm lại, đừng nghĩ linh tinh, cũng không được nhắc đến chuyện ly hôn.”

Chẳng biết Tống Phi Lan lại khóc từ bao giờ, cậu thở hổn hển giương mắt nhìn anh: “Nếu không thì sao?”

Đào Nguyên hung tợn đáp: “Anh thao chết em! Thao đến khi em không xuống giường được nữa thì thôi!”

“… Anh đang xem đam mỹ H văn hả? Bình thường em quấn anh làm ba hiệp anh còn chê nhiều.” Tống Phi Lan rầu rĩ đáp, thiếu chút nữa cậu đã phì cười.

“…” Đào Nguyên quả thực không biết phải làm sao với cậu, đành phải tiếp tục xị mặt nói: “Đi rửa mặt đi, mình về nhà.”

“Không phải anh bảo cho em hai ngày sao?” Tống Phi Lan ngồi đó không nhúc nhích.

“Hai ngày chỉ làm bạn cùng phòng.” Đào Nguyên nhìn cậu: “Nếu không chịu anh thao chết em.”

Tống Phi Lan rùng mình chui vào wc, tại sao mỗi lần Đào Nguyên giận lên lại độc miệng thế? Cái người bình thản cẩn thận kia đâu? Hơn nữa làm sao anh ấy có thể làm mình đến không xuống giường được? Chẳng lẽ ảnh không biết câu “không có người đàn ông nào chán chuối chỉ có người đàn ông yếu đuối” sao? (1)

Lúc Tống Phi Lan từ buồng tắm đi ra, Đào Nguyên đang cầm điện thoại của cậu bấm bấm, thấy cậu mà anh vẫn thản nhiên như không, chỉ lạnh lùng nhìn cậu: “Về sau cấm em cúp máy anh.”

Tống Phi Lan cúi đầu không tình nguyện mà “ừ” một tiếng, Đào Nguyên liền bước qua giúp cậu mặc áo khoác, sau đó khoác vai cậu đi ra ngoài. Vốn hai người khá kín tiếng nơi công cộng, cùng lắm là nắm tay nhau chút thôi, lần này Đào Nguyên bỗng dưng khoác vai cậu, trong lòng Tống Phi Lan đột nhiên dâng lên khoái cảm bị chinh phục, sao mình lại biến thái thế này…

Đào Nguyên vẫn luôn ôm cậu giống như sợ cậu chạy mất, cả hai xuống quầy tiếp tân trả phòng. Tống Phi Lan lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cậu hỏi: “Có phải ngân hàng gửi tin thông báo nên anh mới biết em ở đây không?”

Đào Nguyên không nói lời nào, Tống Phi Lan lại rất là thiếu đánh mà bổ sung một câu: “Quên mất, lần sau em tự quẹt thẻ của em.”

Đào Nguyên nghiêng đầu, liếc cậu một cái sắc lẻm: “Nếu em dám chạy nữa anh sẽ nhét hết đống cổ vịt em mua hồi sáng vào mông em.”

“!!!” Tống Phi Lan phản xạ có điều kiện kẹp chặt cúc hoa, trong lúc tưởng tượng còn thấy đằng sau đau rát, cậu thầm mắng Đào Nguyên: Anh à anh mà còn vậy nữa thì ngay cả người sắt cũng phải sụp đổ đấy! Trả ông xã của ngày hôm qua lại cho tui!

Hai người ngồi xe bus, vừa về đến nhà, điện thoại của Tống Phi Lan chợt vang lên, đương nhiên là Tống Đông Lai trăm công nghìn việc tranh thủ “hỏi thăm” cậu, vừa mở miệng ra đã quát: “Sao mày cứ gây chuyện mãi thế?!”

Tống Phi Lan vừa vịn tường đổi giày vừa nói: “Con gây chuyện hồi nào?”

“Lúc nãy Tiểu Đào gọi điện cho bố nói mày bỏ nhà đi, hai đứa cãi nhau à?”

Tống Phi Lan ngẩng đầu nhìn Đào Nguyên đang đứng gần đó uống nước, thở dài đáp: “Không ạ, bọn con chỉ mâu thuẫn chút thôi.”

“Đừng bảo mày vẫn chưa cắt đứt quan hệ với đám yêu quái kia đấy nhé? Tống Phi Lan, bố cho mày biết, lúc trước mày đòi tao hạ chiếu cho bằng được, đám cưới rùm beng ai cũng biết, lúc này mới được có mấy tháng thôi, mày đừng làm tao mất mặt chứ!”

“… Nhìn mặt con giống đứa thích ngoại tình lắm sao?” Tống Phi Lan thật sự nhịn không được nói: “Sao bố thành kiến thế, lỡ là Đào Nguyên ngoại tình thì sao?” Mà trước khi bố nói người khác thì bố xem lại mình đi đã.

Tống Phi Lan nghĩ vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra.

“Đừng nói nhảm nữa, hai đứa bây cuối tuần này đến trung tâm đẻ ngay một đứa cho bố!”

“…” Tống Phi Lan cúp điện thoại còn cau mày, cậu quay đầu bực bội liếc nhìn Đào Nguyên một cái: “Tự dưng anh gọi điện thoại cho ổng làm chi? Giờ thì hay rồi, ổng lại đòi em đẻ nữa kìa.”

Đào Nguyên nhìn thấy sự tức giận trong mắt cậu thì hơi khó chịu, dù sao ban nãy Tống Phi Lan còn đòi ly hôn với anh: “Nếu em không bỏ nhà đi bụi thì anh gọi cho ông ấy làm gì?”

“Ngay cả đứa ngu cũng biết em thà chết còn hơn bước chân vào đấy.” Tống Phi Lan xem thường nhìn anh.

Không biết tại sao, cổ họng Đào Nguyên bỗng dưng phát ra một tiếng gầm gừ khó hiểu, nghe giống như một quả đạn pháo chuẩn bị phát nổ, anh nói: “Lúc ở khách sạn em ăn gan hùm à?”

“…” Tống Phi Lan bị đôi mắt sắc lạnh kia nhìn đến mức rớt tim, cậu chột dạ quay sang chỗ khác, sau đó đành đánh trống lảng: “Anh ăn cơm trưa chưa?”

————————————————

(1) Bản gốc là câu “Không có ruộng nào xấu chỉ có trâu bò yếu”, vốn nói về sự chăm chỉ của người nông dân nhưng bây giờ người ta hay dùng để trêu nhau về việc chiều lòng phụ nữ thôi có thể làm cánh đàn ông mệt chết. Tống Phi Lan dùng câu này để ví von chuyện giữa bên công và bên bị công thì thật ra bên công mệt hơn =)), ý là ẻm thì có thể nằm cả ngày nhưng ảnh thì chưa chắc đâm cả ngày được đâu nên mình mạn phép thay bằng câu trên cho hài và dễ hiểu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK