Đào Nguyên nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười, gật đầu: “Ừ.”
Tống Phi Lan nhất thời xúc động bổ nhào vào lòng người ta, giờ phút này tỉnh táo lại không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu lại không muốn rời xa Đào Nguyên, đành phải cúi đầu im lặng đứng bên cạnh để che dấu sự lúng túng của mình. May mà Đào Nguyên rất ít nói, vừa không an ủi cũng không trêu chọc, vô cùng chuyên chú nấu mì ăn liền.
Lòng trắng trứng chạm vào nước sôi lập tức đông lại, từ trong suốt biến thành màu trắng bao vây lấy lòng đỏ trứng ở giữa.
Tống Phi Lan dựa vào tủ bát bên cạnh, nhìn mì cùng trứng gà chìm trong nồi nước, tỏa ra hơi nóng ấm áp. Đào Nguyên nhanh nhẹn rửa sạch một cây hành rồi cắt nhỏ, lại xoay người dùng đũa nhẹ nhàng đảo đảo để thức ăn chín đều.
Hai mắt Tống Phi Lan nhìn chằm chằm vào tay anh, bỗng nhiên thốt lên: “Anh Đào giỏi thật đấy!”
Đào Nguyên cười cười không đáp, anh hỏi: “Thích ăn trứng sống một chút hay chín hẳn?”
“Trứng sống.” Tống Phi Lan nói.
Đào Nguyên nghe cậu bảo vậy bèn trực tiếp đổ gia vị mì ăn liền vào trong nồi, quấy hai cái, nước biến thành màu đỏ cam, lại rắc hành thái lên trên.”Được rồi, vào bàn ngồi thôi.”
Anh cầm hai bên quai nồi, trên ngón út còn móc một miếng lót cách nhiệt. Tống Phi Lan chống nạng đến trước bàn, lấy miếng lót ra đặt xuống, Đào Nguyên để nồi lên trên, bảo: “Ngồi chờ một lát, tôi lấy chén đũa ra.”
Tống Phi Lan ngoan ngoãn gật đầu, ngồi một bên chờ anh. Đào Nguyên cầm bát ra, giúp cậu múc một chén mì, phía trên còn có hai quả trứng chần nước sôi mượt mà tròn vo.
Tống Phi Lan cám ơn anh, cúi đầu cắn một miếng.
Đồ ăn vừa nấu xong rất nóng, hơn nữa lòng đỏ trứng vẫn còn lỏng, Tống Phi Lan hít hà vài cái, thế mà vẫn không quên nhìn trứng gà của mình, nói: “Đúng là còn sống này!”
Đào Nguyên nhìn cậu, khóe miệng lại một lần nữa nhoẻn cười: “Nhanh ăn đi.”
Người này sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ úp một gói mì thôi đã khen người khác biết nấu ăn, được đối xử dịu dàng một chút đã nói “Anh thật tốt”.
Đào Nguyên không biết trong lòng mình là cảm giác gì, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ mới vài ngày mà như thể còn hiểu nhau hơn cả khoảng thời gian nửa năm trước đó.
Dùng bữa chiều xong, Tống Phi Lan hầu như đã trở lại bình thường, cậu húp sạch sẽ bát của mình, nước mì cay nóng làm môi Tống Phi Lan hơi đỏ lên.
Đào Nguyên thu dọn bát đũa cho vào bồn rửa, Tống Phi Lan cũng bước qua, xung phong nhận việc: “Để em rửa cho.”
Đào Nguyên để cậu làm, anh đi lên lau bàn ăn. Tống Phi Lan còn đang rửa chén, đột nhiên lại quay đầu nói với theo: “Ngày mai anh Đào còn phải đi làm, anh cứ về đi, không cần để ý đến em đâu.”
Đào Nguyên lau bàn xong cầm khăn quay lại, giặt sạch sẽ treo lên móc rồi đáp: “Tối nay tôi không đi, tôi ngủ ở phòng khách.”
Tống Phi Lan đặt chiếc chén cuối cùng lên giá úp, vừa lau tay vừa bảo: “Anh không cần phải thế đâu, em không sao thật mà.”
Đào Nguyên không nói chuyện, ngoài cửa sổ tuyết vẫn chưa ngừng rơi, đã đọng lại thành lớp mỏng trên khu nhà, ánh trăng chiếu xuống, phản xạ một tầng ánh sáng dịu dàng.
Đào Nguyên cầm máy tính bảng hỏi cậu: “Muốn chơi game không?”
Tống Phi Lan lắc đầu.
“Muốn xem phim không?”
Tống Phi Lan lại lắc đầu.
“Vậy xem kịch bản đi, ngày mai công ty sẽ thảo luận về kịch bản lần này, xem trước để mai có ai hỏi còn biết đường trả lời.” Đào Nguyên nói.
“…” Mặt Tống Phi Lan xị thành một đống, biểu tình có chút phức tạp, không ngờ trợ lý Đào lại vô nhân đạo như vậy, người ta vừa mới ôm anh khóc xong mà giờ anh lại lên cơn nữa rồi.
Nửa ngày sau, Tống Phi Lan mới yếu ớt nói: “…Chân em còn chưa khỏi hẳn mà.”
“Mai tôi lấy xe lăn đưa cậu đi.” Đào Nguyên đứng dậy, rút từ trong túi công văn ra một xấp kịch bản dày khự.
Tống Phi Lan không chịu cầm, ngồi trên ghế sa lông ngửa cổ mếu máo nhìn anh, lại còn cố ý nghiêng đầu bán manh, lấy lòng nói: “Tự dưng em lại muốn xem phim.”
Tống Phi Lan cũng biết bản thân mình đẹp trai cơ à, Đào Nguyên nhìn cậu đang nghiêng đầu, âm thầm đưa ra một kết luận như thế, lại cất kịch bản vào trong cặp. Anh bước đến tủ TV tìm đĩa phim, trong tủ chỉ có vài bộ phim thanh thuần của mấy cô ngọc nữ, một ít phim của công ty quay, còn đâu toàn là mấy phim vớ vẩn.
Đào Nguyên tìm trong chốc lát rồi thôi, anh nối máy tính vào TV, tìm trên mạng được một bộ phim hài của Châu Tinh Trì, tên là “Ông vua hài kịch”. Anh quay đầu lại nhìn Tống Phi Lan hỏi: “Xem bộ này được không?”
Tống Phi Lan sao cũng được gật gật đầu, thật ra cậu cũng không muốn xem phim lắm.
Đào Nguyên ấn nút Play, tắt đèn trong phòng khách đi, cả phòng chỉ còn ánh sáng TV lập lòe, chiếu vào trên mặt Tống Phi Lan.
Cả người cậu dựa hẳn vào lưng ghế salon, hai chân buông thõng. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, im lặng ngồi trong bóng tối, không điệu bộ không dối trá, nhìn hệt như một thiếu niên chưa vào đời.
Đào Nguyên đi qua ngồi cạnh, cố ý nói: “Phim này cũ rồi, không biết anh đã xem chưa?”
Tống Phi Lan hiểu ý của đối phương, đáp: “Xem rồi, nhưng lúc ấy em còn nhỏ nên không hiểu lắm, nhưng em nhớ nữ chính trong phim rất xinh đẹp.”
Phụ đề hiện lên, gương mặt của Châu Tinh Trì cũng xuất hiện trên màn ảnh.
Đào Nguyên không nói nữa, Tống Phi Lan ngả sang một bên, hai mắt hư vô nhìn TV, một lát sau cậu chợt nhỏ giọng hỏi: “Anh Đào, em vừa xem phim vừa nói chuyện anh có phiền không?”
Đào Nguyên âm thầm thở phào một cái, anh đan hai tay vào nhau, đoán được Tống Phi Lan chuẩn bị lải nhải, nhưng lúc này nếu cậu chịu tâm sự là tốt, cho dù là thảo luận nội dung phim hay bất kì việc gì khác cũng được. Nghĩ vậy, anh cũng nhỏ giọng đáp lại: “Không phiền.”
Đào Nguyên cho rằng, lấy tiêu chuẩn của Tống Phi Lan, đại khái cũng chỉ thấy buồn cười ở mấy đoạn hài hài mà thôi, không ngờ người nọ lại bảo: “Tội nam chính quá…”
Một lát sau, Đào Nguyên không nghe thấy cậu nói nữa, quay sang nhìn mới phát hiện cậu đã nghiêng đầu ngủ mất.
Tư thế ngủ của Tống Phi Lan hơi xấu nhưng đương nhiên không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp của ai đó cả, lông mi thật dày phủ một lớp bóng xuống mí mắt, miệng khẽ nhếch lộ ra răng nanh trắng muốt, đầu sắp gục xuống, cạnh khóe môi có phản quang lóng lánh, hình như đang chảy nước miếng…
Trợ lý Đào lấy khăn tay lau cho cậu, sau đó lay người tỉnh dậy: “Về phòng ngủ đi.”
Tống Phi Lan mơ màng chớp mắt nói: “A…Em ngủ quên…” Cậu giãy dụa mãi vẫn không bật dậy được, Đào Nguyên liền vươn tay kéo cậu, Tống Phi Lan đứng lên, mắt nhắm mắt mở mò tìm nạng đặt bên cạnh.
Đào Nguyên bật đèn hàng lang, ánh sáng mờ nhạt nhu hòa, Tống Phi Lan chống nạng đi về phòng ngủ, vừa ngáp vừa nói: “Anh Đào à em buồn ngủ quá rồi, anh tự tìm phòng nhé, dù sao anh cũng rành chỗ này hơn em…”
“Ừ.” Đào Nguyên nhìn bóng lưng của cậu, đáp ứng một tiếng.