Đào Nguyên và Tống Phi Lan đang đứng giữa cầu thang, đương nhiên nghe được những gì Tống Tư Tuệ vừa nói.
Chưa kể Tống Phi Lan vốn hiền, cậu sẽ không phản ứng gì, cùng lắm là chửi thầm trong lòng chứ chẳng bao giờ muốn đối đầu với đại tiểu thư nhà họ Tống. Nhưng Đào Nguyên thì khác, lúc trước nhường Tống Tư Tuệ chẳng qua là vì ga lăng phong độ, hơn nữa lúc ấy anh chưa kết hôn với Tống Phi Lan, sợ Trình Mạn Phương ở giữa gây khó dễ, lúc này gạo đã nấu thành cơm, anh cũng chẳng sợ gì nữa.
Vốn tính cách của Tống Tư Tuệ nghiêng về kiểu ngây thơ hồn nhiên, nhưng sau khi trải qua sóng gió ly hôn thì tựa hồ đã bị hao mòn cạn kiệt, những khuyết điểm như thích tranh giành, háo thắng và ngang ngược càng lộ rõ, trông cô ta y hệt mấy người đàn bà chanh chua dưới ngòi bút của Tào tiên sinh. (1)
Đào Nguyên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, Tống Phi Lan nhẹ nhàng siết tay anh, ý bảo không cần chấp cô ta, Đào Nguyên không nghe, giọng điệu khách sáo nói: “Không bằng chị lên khuyên bố đi ạ?”
Tống Tư Tuệ cười nhạo: “Tôi làm sao có bản lĩnh đó, tôi cũng không thông minh bằng hai người.”
“Chị khiêm tốn quá.” Đào Nguyên không kiêu ngạo không xu nịnh cũng không có vẻ giận dữ, cười đáp: “Biết mình biết ta là tốt, chỉ bằng ưu điểm này của chị là đã che lấp được hai khuyết điểm kia rồi.”
Tống Tư Tuệ tức đến đau tim, rất muốn xông lên đánh chết hai tên khốn trước mặt mình, lại bị Trình Mạn Phương kéo lại mắng: “Còn ra cái thể thống gì nữa!”
Tống Phi Lan mím môi nín cười, nhịn mãi đến lúc lên lầu, rốt cục nắm cánh tay Đào Nguyên nhỏ giọng kêu: “Lúc nãy chồng ngầu thật đó! Cuối cùng cũng trả thù được rồi! Bảo đảm Tống Tư Tuệ tức đến xì khói luôn, em chỉ sợ quay đầu lại phát là em bò lăn ra đất mất nên không dám nhìn!”
“Nín làm gì? Thích cười thì cứ cười đi, chẳng lẽ cô ta còn dám chạy lên đánh em à? Luận về đánh nhau thì thêm ba người nữa cũng chẳng là gì với anh đâu.” Đào Nguyên nhìn cậu vui vẻ, anh xoa xoa đầu cậu nói.
“Cảm giác lạ ghê, đột nhiên có ô dù bự thế này đỡ không nổi.” Tống Phi Lan cố ý cười đáp.
Đến trước thư phòng thì hai người nghiêm túc lại, gõ gõ cửa, tiếng Tống Đông Lai từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Đào Nguyên vào trước, gọi một tiếng “bố”, Tống Phi Lan đi sau cũng gọi theo, không biết hai người này ai mới là con ruột. Tống Đông Lai có vẻ đã nguôi nguôi nhưng không biết phải làm sao, ông giả đò nói: “Hai đứa tới làm gì?”
Đào Nguyên đáp: “Mọi người đang chờ bố xuống ăn cơm, lúc trước khi chúng con đi trăng mật, Phi Lan chê đồ ăn ở đó không ngon bằng ở nhà, còn nói nhớ bố lắm.”
Anh vừa nói thế, cho dù là thật hay giả nhưng cũng làm Tống Đông Lai dễ chịu hơn đôi chút, ít nhất còn có cớ xuống nước, ông thở dài: “Hôm nay bố dặn nhà bếp nấu món mấy đứa thích đó, đi xuống ăn đi, bố không đói, cứ kệ bố.”
Đào Nguyên chạm vào tay Tống Phi Lan, ý bảo cậu nói vài câu, Tống Phi Lan lúc này mới giật mình: “Hay bọn con đem cơm lên cho bố nhé? Dỗi thì dỗi cơ mà đừng tự hành hạ bản thân chứ, già cả rồi tuyệt thực lại hại bao tử.”
“…” Tống Đông Lai nhất thời không biết nên đập cậu một trận hay nên khen cậu chu đáo, ông nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể mắng: “Cút đi!”
Tống Phi Lan không để ý cười cười, gọi Đào Nguyên cùng xuống. Trình Mạn Phương đang đứng dưới lầu chờ, thấy hai người liền hỏi: “Ông ấy thế nào? Có làm sao không?”
Tống Phi Lan nghĩ thầm, Tống Đông Lai ngoại trừ hơi đau dạ dày thì cũng không có bệnh nặng, sao trăng gì ở đây? Nhưng cậu chỉ đáp: “Không sao ạ, bố bảo con mang đồ ăn lên.”
Tống Tư Tuệ không chăm sóc ai bao giờ, ngay cả việc đút con gái ăn cơm cũng giao cho bảo mẫu, càng miễn bàn đến chuyện mang đồ ăn cho bố, chỉ có thể trừng mắt nhìn đứa con hoang kia nhảy nhót vui vẻ.
Tống Đông Lai quả nhiên chỉ nói suông mà thôi, thấy Tống Phi Lan bưng cơm tiến vào, trong lòng vẫn thoải mái: “Con cũng lớn rồi, đừng vô tâm chuyện con cái nữa, bố đã bảo thư kí xem…”
Tống Phi Lan ngồi trên salon đơn bên cạnh ông, vừa nhìn ông ăn vừa nói: “Bố à, chuyện này con và Đào Nguyên có quyết định riêng, bố đừng quan tâm, con cũng không có nhiều tài sản như bố để chia cho con cái, cứ từ từ.”
Trong phòng không có ai khác, Tống Đông Lai bưng chén canh cậu đem lên, tâm trạng cũng không tệ lắm, cười nói một câu: “Sao? Bắt đầu thèm muốn của cải của bố rồi à? Nhà này còn ai nữa, về sau là của con với Phi Khanh hết còn gì?”
“Ầy, bố đừng có tính con vào.” Tống Phi Lan liên tục xua tay: “Nếu bố dư dả thì cho mẹ con nhiều thêm chút là được, cái công ty nhỏ của con làm ăn tốt lắm, cũng đủ ăn đủ mặc, bố đừng lo.”
Tống Đông Lai lại uống một ngụm canh, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chẳng biết con giống tính ai nữa, an phận quá chừng.”
“Giống chú Vương nhà hàng xóm đó.” Tống Phi Lan lại ngứa mồm. “Thật ra con cũng không chắc nữa.”
Tống Đông Lai ném thìa vào người cậu: “Cái đồ vô liêm sỉ này! Đúng là mõm chó không mọc được ngà voi!”
Lúc Tống Phi Lan đi xuống thì đoàn người vẫn còn đói meo, người giúp việc cầm lấy khay ăn trên tay cậu. Trình Mạn Phương giục: “Chúng ta cũng ăn cơm đi.”
Bữa cơm này cực kỳ xấu hổ, Tống Phi Lan không nói chuyện với mẹ con Trình Mạn Phương, chưa kể Tống Tư Duy trước khi đi còn thốt ra mấy lời như thế. Hồi đó mỗi lần về Tống gia cậu đều không nuốt cơm nổi, hiện giờ kết hôn xong lại càng không. Người giúp việc đến thu dọn bàn ăn, Tống Phi Lan lập tức kéo Đào Nguyên đứng lên.
Ra khỏi cửa rồi Đào Nguyên mới hỏi cậu: “No chưa?”
“Chưa.” Tống Phi Lan lắc đầu làm nũng, y như động vật không xương quấn lên người anh: “Chồng ngầu quá đi, em sống hai mươi tám năm trời mà lần đầu tiên mới được nở mày nở mặt ở đây như thế đó.”
“Thế này mà gọi là nở mày nở mặt à?” Đào Nguyên vừa ôm eo cậu vừa đi, anh cười: “Ai bảo em hiền thế làm gì? Nếu cứng rắn một chút đã không bị người ta dắt mũi.”
“Dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu. Từ năm 6 tuổi em đã bị họ chèn ép rồi, khó khăn lắm mới sống được đến bây giờ. Thế anh nghĩ làm sao anh lại vớ được một người chồng xinh đẹp như hoa thế? Còn không phải do em ý chí mạnh mẽ sao, nếu không thì chân mệnh thiên tử của anh hai mươi hai năm trước đã ngủm củ tỏi rồi.”
Tống Phi Lan biếng nhác vươn vai, nói: “Giờ này chắc nhà hàng đã đóng cửa hết, chỉ ăn vặt được thôi, anh muốn ăn gì?”
Đào Nguyên cười nhìn cậu: “Về nhà cho em ‘ăn’ nhé?”
Tống Phi Lan cất giọng the thé: “Đang quyến rũ người ta đúng không? Có đúng không hả? Đồng chí Đào Nguyên à anh học nhanh thật đó.”
Đào Nguyên chỉ cười nói: “Vậy em có ăn không?”
“Ăn chớ, sao lại không ăn?” Hai con người đứng giữa nơi công cộng bàn chuyện phòng the, mặt dày hết sức.
Tuy nói là về nhà ăn, cuối cùng Tống Phi Lan vừa đến đầu đường thì thấy một quán bán mì khô Vũ Hán (2) lại thèm, có chút hoài niệm mùi tương vừng thơm ngát, nhất thời quên luôn cả chuyện ăn chuối của Đào Nguyên, kéo tay anh đi thẳng vào trong quán, gọi hai tô mì to, hạnh phúc tràn trề ăn no căng bụng.
Lúc này thời tiết đã ấm dần lên, trong không khí có một mùi hương thoang thoảng. Tống Phi Lan nhìn cây cối bên ngoài xe bus, lá xanh trên tán cây đã xum xuê, đột nhiên hỏi: “Đào Nguyên, ngày mai chúng ta đi Giao Nam được không?”
Đào Nguyên ngẩn ra, anh phủi một bông hoa đuôi sóc (3) rơi trên tóc cậu xuống rồi trả lời: “Được.”
Tống Phi Lan khẽ mỉm cười hôn lên má anh, cậu nắm tay anh nói: “Đây là lần đầu tiên em quyết tâm làm một chuyện gì đó đến thế.”
Đào Nguyên nhẹ nhàng ấn đầu cậu dựa vào vai mình: “Sau này em cũng có thể dựa vào anh, không cần lo lắng chuyện gì cả.”
Khi hai người về đến nhà đã là 5 giờ chiều, bỗng nhiên có điện thoại của cảnh sát gọi tới, thông báo tài xế lúc trước tông bọn họ ở ngã tư đã ra đầu thú. Tống Phi Lan và Đào Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều cho rằng tài xế kia đã trốn biệt, không ngờ ông ta lại tự mình đến đồn công an.
Bên kia nói tài xế đã thừa nhận hành vi gây tai nạn của mình, cũng khai hôm đó uống say nên mới tông vào xe bọn họ.
Lại là say rượu…
Tống Phi Lan cau mày ngồi trên ghế salon, cậu nói với Đào Nguyên: “Ông ta cũng say rượu.”
“Cách lâu như vậy, cũng không kiểm tra được ông ta có nói dối hay không.” Đào Nguyên ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nhưng tài khoản ngân hàng của ông ta đột nhiên dư ra thêm 2 vạn là chuyện có thật, hơn nữa vợ ông ta đang bị bệnh máu trắng.”
Tống Phi Lan nhìn anh một cái, nói: “Anh thấy liệu mình có điều tra được không? Nếu ông ta cứ khăng khăng mình say rượu thì sao? Hơn nữa tai nạn giao thông kiểu này làm sao tìm được chứng cứ tội ‘Cố ý giết người’ và ‘Giết người không thành công’?”
Đào Nguyên cũng im lặng, một lát sau mới đáp: “Mai khoan đi Giao Nam, chúng ta sang nhà Tôn Hưng trước đã.”
Đến đêm, hai người trăn trở trên giường, Tống Phi Lan hiếm khi mất ngủ, Đào Nguyên ôm lấy cậu: “Đừng sợ, ông ta sẽ phải khai thật thôi.”
“Nhưng làm thế nào mới được?”
Đào Nguyên ấn đầu cậu vào ngực mình, để cơ thể hai người dán sát vào nhau, anh nói: “Tôn Hưng gây tai nạn nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Đầu tiên là viện phí của chúng ta, thứ hai là bồi thường xe, số tiền này không nhỏ, em nghĩ ông ta có đền nổi không?”
“Không.” Tống Phi Lan ngẩng đầu chờ anh giải thích.
“Nếu ông ta không có tiền thì chúng ta dùng số tiền kia ép ông ta nói thật, vợ ông ta đang bệnh nặng không chờ lâu được, anh không tin không cạy được miệng ông ta.” Đào Nguyên nhắm mắt, tiếng nói trầm thấp vang lên trong đêm tối.
“Nhưng nếu chủ mưu cho ông ta thêm tiền thì sao?”
“Vậy thì càng tốt.” Đào Nguyên xoa xoa đầu cậu: “Chúng ta chỉ cần tìm xem người chuyển tiền là ai, từ bên giao thông có thể chuyển ngay sang bên hình sự để điều tra.”
Bên tai Tống Phi Lan nghe tiếng tim đập của Đào Nguyên, hai má cậu dán lên làn da ấm áp của anh, bỗng dưng nói: “Chồng à tự dưng em thấy anh thật là quyến rũ đó nha, sao anh có thể thông minh như vậy chứ?”
Đào Nguyên phì cười: “Mau ngủ đi, sáng mai có chuyện phải làm, không được ngủ nướng.”
Tống Phi Lan lúc này mới an tâm, nhưng cậu vẫn không ngủ, y như con sâu nhúc nha nhúc nhích, ôm lấy cổ Đào Nguyên, dán môi lên hôn anh. Đào Nguyên để cậu hôn, cười nói: “Em không muốn ngủ à?”
“Ngủ chứ, nhưng anh đẹp trai quá, làm em nhịn không được muốn hôn một cái. Chồng à, em có tài đức gì mà đời này có thể gặp được một người tuyệt vời như anh vậy chứ.” Cậu vô cùng khoa trương mà tán thưởng: “Không những thông minh mà còn đẹp trai nữa, đầu không bị hói.”
Đào Nguyên ôm cậu cười to, cằm anh gác lên cổ cậu, hơi thở nóng rực phả ra: “Nếu em không ngủ thì chúng ta vận động chút đi.”
————————————————
(1) Tào tiên sinh: Là Tào Tuyết Cần, tác giả của “Hồng Lâu Mộng”. Trong truyện có nhiều người chanh chua, đanh đá, ghen tuông và tham tiền. (Cảm ơn nàng Onlyu ;;__;;)
(2) Mì khô Vũ Hán:
(3) Hoa đuôi sóc: