• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày cuối tuần này xác định không yên ổn được.

Dì Trần tiễn hai người Tống Phi Lan ra cổng, bà mở miệng, do dự hồi lâu nhưng mãi vẫn không dám nói tiếng nào. Đào Nguyên ôm Tống Phi Lan đang thất hồn lạc phách, quay đầu bảo với bà: “Dì cứ về đi, không cần tiễn bọn con đâu.”

Dì Trần cuối cùng vẫn không nhịn được nói một câu: “Phi Lan à, con đừng trách bố con, ông ấy cũng khó xử. Con nghĩ đi, nếu con có hai đứa con ruột tàn sát lẫn nhau thì con biết phải giúp ai?”

Tống Phi Lan không trả lời, Đào Nguyên gật đầu đáp: “Con biết rồi dì, con sẽ khuyên em ấy.”

Ven đường trồng vài cây hòe, trong không khí có hương hoa thoang thoảng. Tống Phi Lan giống như chú sư tử con vừa mất cha, ánh mắt cậu vừa tức giận vừa đau thương, những lời nói hùng hồn ban nãy dường như đã rút cạn khí lực của cậu, bây giờ đi mà chân cứ nhũn ra. Cậu dừng lại, vịn đầu gối thở hổn hển một lát, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Báo cảnh sát.” Đào Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa vai cậu nói: “Lên xe trước nhé?”

“Anh ghi âm lại chưa?” Tống Phi Lan đứng dậy.

“Rồi.” Đào Nguyên mở cửa xe, hai người một trước một sau bước vào.

“Liệu có làm chứng cứ được không anh?”

“Anh cũng không chắc vì đoạn ghi âm này tính ra không hợp pháp (1), nhưng ít nhất cũng có thể cho cảnh sát manh mối để điều tra phá án, Tống Tư Duy không thoát khỏi diện bị tình nghi đâu.” Đào Nguyên dừng một chút lại bổ sung: “Hơn nữa, trong trường hợp bất đắc dĩ cũng có thể lợi dụng truyền thông tung lên mạng, làm Tống Tư Duy thân bại danh liệt cũng không khó.”

Tống Phi Lan nặng nề thở dài, cậu từ từ nhắm mắt, dựa vào lưng ghế: “Bây giờ mình đến đồn cảnh sát ạ?”

“Em còn chịu được không?” Đào Nguyên hỏi. “Hay mình đi ăn gì trước nhé?”

“Không cần, cứ làm cho xong chuyện chính đi đã.”

Khi hai người đến sở cảnh sát, điện thoại của Tống Phi Lan liên tục reo vang, một lần là Trình Mạn Phương gọi, mấy lần sau là Nguyễn Ái Nùng, cuối cùng Tống Phi Lan tắt luôn điện thoại.

Đào Nguyên giao nộp toàn bộ chứng cứ trong tay bọn họ ra, bao gồm video của vụ tai nạn đầu tiên, đoạn ghi âm nói chuyện với Tôn Hưng, tài khoản ngân hàng của ông ta, ảnh chụp Trương Phi Long và ghi âm cuộc đối thoại trưa nay với Tống Tư Duy, trong đó có mấy chứng cứ có thể bị xem là phạm pháp, nhưng cũng đủ để lập án điều tra.

Sau khi xong việc thì hai người ghé sang một tiệm cơm nhỏ gần đó dùng cơm chiều, mới ăn được một nửa, điện thoại của Đào Nguyên cũng vang lên, là Tống Đông Lai gọi tới, khỏi cần nghe cũng biết ông ta muốn nói gì. Đào Nguyên nuốt thức ăn trong miệng xuống, gọi một tiếng: “Bố.”

“Con… Đào Nguyên, bố luôn luôn xem trọng con.” Tống Đông Lai nói, giọng ông qua điện thoại có phần mệt mỏi già nua, chất chứa bất đắc dĩ và thất vọng. “Con tỉnh táo hơn so với Phi Lan, hai bố con mình thương lượng một chút.”

Đào Nguyên vâng dạ đồng ý. Tống Phi Lan ngồi đối diện anh nghe hiểu, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ để đũa xuống mở điện thoại lên, nhất thời di động của cậu kêu liên tục, hiển thị một loạt tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ.

“Chuyện hôm nay bố sẽ bỏ qua.” Đầu dây bên kia, Tống Đông Lai đang cố gắng thuyết phục Đào Nguyên: “Giờ con với Phi Lan tính làm gì?”

“Bọn con cũng chưa biết nữa.” Đào Nguyên không nói thật, thực lực kinh tế của nhà họ Tống rất hùng hậu, nếu Tống Đông Lai muốn hối lộ cảnh sát, chưa biết có thành công không nhưng nhất định chuyện này sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Bên kia quả nhiên nói: “Con cố gắng khuyên Phi Lan để nó đừng giận, vài bữa nữa bố sẽ bảo Tư Duy sang xin lỗi. Hai đứa muốn gì thì cứ nói, tài sản của bố sau này sớm muộn gì cũng là của Phi Lan với Phi Khanh. Còn nữa, nếu bọn con thật sự muốn tố cáo Tư Duy, không những bị người ngoài bàn tán mà còn ảnh hưởng đến hình tượng công ty. Chuyện đã lỡ rồi, dù gì cũng là người một nhà, con bé chỉ nhất thời hồ đồ thôi…”

Đào Nguyên không trả lời, nghe ông nói xong, anh vâng dạ vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Tống Phi Lan thấy anh cúp máy, bình thản hỏi: “Có phải ông ấy muốn lặng lẽ giải quyết việc này không?”

Đào Nguyên gật gật đầu, nói: “Ý của bố là nếu chúng ta không truy cứu thì ông ấy có thể bồi thường cho em một ít tiền.”

“Không cần bồi thường.” Tống Phi Lan nhét đồ ăn vào miệng: “Cho dù ông ta muốn từ mặt em, chúng ta cũng không thể rút lui được.”

Hai người ăn chiều xong thì về nhà, vừa mở cửa, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu của lũ mèo con. Tống Phi Lan vịn vào tủ giày xỏ dép lê, cậu thở dài nói với Đào Nguyên: “Quên mất ba con mèo rồi.”

“Em nghỉ ngơi đi, anh cho tụi nó ăn.”

“Không sao, em không phải Lâm Đại Ngọc, đâu có yếu đuối vậy.”

Tống Phi Lan xuống bếp pha sữa. Đám nhóc con thấy cậu, lập tức há mỏ hệt như đám chim non đang chờ mẹ bón cho ăn, kêu gào ầm ĩ hết cả lên.

Đào Nguyên mở cửa sổ thông gió rồi dọn dẹp phòng ốc, lúc Tống Phi Lan đang cho mèo ăn thì lại có điện thoại gọi tới, Đào Nguyên nhìn thoáng qua, phát hiện là Nguyễn Ái Nùng, anh quay đầu hỏi: “Mẹ em gọi kìa, có nghe không?”

“Chiều nay bà ấy gọi quá trời.” Tống Phi Lan rút núm vú cao su trong miệng Nhị Tráng ra, nó lập tức kêu meo meo. Đào Nguyên bước vào đưa di động cho cậu, Tống Phi Lan nhận lấy, lại đưa bình sữa cho Đào Nguyên: “Anh cho nó ăn đi.”

Đào Nguyên ấn Nhị Tráng lên đùi mình tiếp tục đút sữa, Tống Phi Lan ngồi cạnh nghe điện thoại, Nguyễn Ái Nùng đầu bên kia lập tức tuôn một tràng: “Sao từ chiều tới giờ con không nghe máy?! Làm mẹ sợ muốn chết, còn tưởng mấy con khốn kia muốn giết người diệt khẩu chứ!”

“Con bận, quên sạc pin.” Tống Phi Lan lười biếng đáp.

Nguyễn Ái Nùng không chú ý tới sự thay đổi trong giọng điệu của cậu, tiếp tục lải nhải: “Tìm được chứng cứ sao không báo với mẹ? Ba con kia lần này trèo cao té đau rồi, chiều nay bố con gọi điện cho mẹ, bảo mẹ khuyên con.”

Tống Phi Lan chỉ “dạ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

“Con nhớ ăn nói cho khéo, phải cuỗm một khoản to to vào biết chưa.” Thanh âm Nguyễn Ái Nùng khá vui vẻ.

Tống Phi Lan không muốn nghe nữa: “Mẹ, nếu không còn chuyện gì thì con cúp đây.”

“Từ từ, nghe mẹ dặn nè.” Không biết Nguyễn Ái Nùng có phải cố tình luyện tập không, giọng điệu bà ta cứ nhừa nhựa như đang nhõng nhẽo, thời còn trẻ nói một câu đã làm Tống Đông Lai tê hết cả người. “Mà con cũng đừng cứng rắn quá, nếu quan hệ của hai bố con căng thẳng thì chúng ta không được lợi lộc gì, con nhớ làm nũng với bố…”

“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, mẹ cứ lo đắp mặt nạ đi, cho dù bố không cần con thì cũng vẫn cần mẹ, mẹ cứ yên tâm.” Tống Phi Lan nói xong liền cúp điện thoại, bên kia lại gọi tới nhưng cậu không bắt máy, Nguyễn Ái Nùng tưởng cậu giở tính trẻ con nên cũng không kiên trì nữa.

Ban đêm, thời tiết đột ngột trở lạnh, đang là mùa xuân mà nhiệt độ tự dưng hạ xuống. Nửa đêm, Tống Phi Lan dậy đem đám mèo vào wc mở đèn sưởi.

Sang sớm hôm sau Đào Nguyên đi làm, tối qua Tống Phi Lan không nghỉ ngơi tốt, cậu dậy cho tụi nhỏ ăn xong lại leo lên giường trùm chăn ngủ nướng. Đến 9 giờ, di động của cậu y như phát điên mà rung bần bật, cậu mơ mơ màng màng bắt máy, nghe Tống Đông Lai nổi trận lôi đình quát mắng: “Tống Phi Lan, mày ăn gan hùm hả! Bố mày gọi mà cũng không thèm tiếp đúng không?!”

Tống Phi Lan nằm trên giường ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Tống Tư Duy bị bắt rồi à?”

“Tao không thể hiểu nổi!” Tống Đông Lai tức giận đến mức thanh âm hơi run rẩy: “Sao mày cứ phải tố cáo nó, làm thế thì mày được cái gì? Muốn quậy đến khi cái nhà này tan nát đúng không?!

“Chẳng được gì cả, nhưng mà đã tức.” Tống Phi Lan ngồi dậy xoa xoa đầu: “Bố à, lúc trước Tống Tư Duy muốn giết tôi bố không thèm quan tâm, bây giờ tôi bỏ tù cô ta cũng mong bố đừng nhúng tay vào, đây không phải là lúc thể hiện tình thân.”

“Mày thật sự muốn cá chết lưới rách?”

“Bố vẫn không hiểu hả, không phải tôi muốn, mà là chị ta muốn giết tôi nên tôi báo công an theo quy định của pháp luật thôi, không phải quậy.” Tống Phi Lan mở loa rồi đặt di động lên tủ đầu giường, vừa thay quần áo vừa nói: “Nếu bố muốn làm một vị gia trưởng quang chính liêm minh thì cứ ngồi im, phải tin tưởng lực lượng cảnh sát nhân dân của chúng ta, nhất định họ sẽ chứng minh sự ‘trong sạch’ của Tống Tư Duy.”

“Tống Phi Lan, tao chỉ nói một lần, mày nhanh chóng rút đơn kiện cho tao!”

“Không bao giờ.” Tống Phi Lan mặc đồ tử tế, lại cầm điện thoại đưa lên bên tai, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ không bao giờ hủy án đâu.”

Tống Đông Lai bị cậu chặn họng, ông ta hít sâu một hơi rồi mới xuống nước khuyên nhủ cậu: “Giết người chưa thành công, là chưa thành công! Cho dù con vui đi nữa thì con bé ở tù được mấy năm? Sao con lại cứ để bụng như vậy chứ?”

“Cho dù cô ta chỉ ở trong đó một ngày thôi tôi cũng thấy vui.”

“Hôm qua bố gọi cho Đào Nguyên, nó chưa nói gì với con à?”

“Nói rồi, nghe đồn bố muốn mua chuộc tôi.” Tống Phi Lan lê dép đi xuống bếp, lấy đồ ăn sáng Đào Nguyên mua để trong cà mèn ra. Tống Đông Lai nghiến răng, tức không chịu nổi: “Tao thấy do mày cưới nó nên mới trở thành đứa hỗn láo không để bố mẹ vào mắt đấy! Trước giờ mày có dám làm mấy chuyện thế này đâu?!”

Hơi thở của Tống Phi Lan hẫng đi một nhịp, một lúc lâu sau mới đáp: “Vì kết hôn với anh ấy tôi mới biết thế nào là cuộc sống của một người bình thường, thế nào là cảm giác được yêu thương. Hỗn láo thì hỗn láo, dù sao đám trưởng bối các người cũng làm tôi kính không nổi.”

Cậu dùng muỗng đảo đảo cháo bí đỏ trong bát: “Bố còn chuyện gì không nói nốt đi, dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Cho dù tao từ mặt mày, sau này không chia cho mày lấy một xu, mày cũng nhất quyết không đồng ý?” Tống Đông Lai gằn giọng: “Phi Lan, mày suy nghĩ cho kỹ, đừng có nóng đầu làm ra mấy chuyện không cứu vãn được. Tao có thể tha thứ chuyện hôm qua mày và Đào Nguyên nói năng lỗ mãng, hãy tỉnh ngộ đi.”

Bàn tay khuấy cháo của Tống Phi Lan khựng lại, cậu giật mình, dường như trong ngực có thứ gì đang vỡ nát, một lúc lâu sau, cậu mới dùng thanh âm nhẹ bẫng đến gần như không nghe được đáp: “…Nếu muốn… thì cứ làm vậy đi.”

Đến khi trong điện thoại truyền đến giọng đối phương nói một tràng “được lắm”, Tống Phi Lan mới kịp phản ứng. Cậu bình thản ăn hết chén cháo, thu dọn bàn ăn rồi gọi taxi đến công ty.

Đợt rét tối qua kéo theo một cơn mưa rào, Tống Phi Lan vừa xuống xe thôi mà vai áo đã ướt sũng, khi cậu bước vào phòng làm việc, cả người vẫn còn vương hơi lạnh.

Đào Nguyên thấy cậu đến thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao em lại đến đây.”

“Ở nhà một mình chán quá.” Tống Phi Lan đặt hai li cà phê lên bàn, cậu cởi áo khoác, ngồi trên ghế salon thở dốc, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Đào Nguyên, nếu… nếu không làm được ở Hoàn Vũ nữa thì bọn mình mở quán cà phê đi? Cà phê mèo giống hồi đó anh nói ấy.”

Đào Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, tinh tường phát hiện người nọ đang che dấu chút lúng túng cùng bi ai trên mặt, anh hỏi: “Bố… gọi cho em à?”

“Ông ấy muốn từ mặt em.” Chỉ sau một đêm, Tống Phi Lan dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, biểu cảm của cậu rất bình tĩnh, chỉ ngẫu nhiên toát ra chút đau thương vô vọng: “Bố em là cổ đông lớn nhất của Hoàn Vũ, nếu ông ấy cắt đứt quan hệ với em thì chắc cũng cắt tiền ở đây thôi, ông ta sẽ dùng tài sản để chèn ép chúng ta. May mà hai năm nay em quay mấy bộ phim nhảm cũng kiếm được kha khá, tài khoản của em còn một ít tiền, đủ để chúng ta tự khởi nghiệp, muốn mở khách sạn hay quán cà phê đều được.”

————————————————

(1) Băng ghi âm chỉ được công nhận là chứng cứ hợp pháp nếu bên yêu cầu xuất trình các văn bản có liên quan đến xuất xứ của nó, ví dụ như tố cáo đối tác không tuân thủ điều khoản quy định thì phải xuất trình hồ sơ và giấy tờ liên quan, nếu không thì chỉ được xem là tư liệu tham khảo chứ không thể dựa vào nó để kết luận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK