Mặt trời đã lên cao, những ánh nắng ấm áp bắt đầu chíu rọi vào phòng.
Sở Y Lâm đôi mắt đang nhắm nghiền khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một căn phòng xa lạ.
Chợt nhớ lại những chuyện đã sảy ra vào tối hôm qua, tuy hơi mơ hồ nhưng cũng không phải là không nhớ gì.
Điều này khiến cho đôi mắt cô mở to, đồng tử giản ra.
Sở Y Lâm quay sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình!
vietwriter.vn
Lục Bá Đình nằm bên cạnh, tay anh vẫn còn ôm chặt lấy eo cô, hai thân thể dính xát vào nhau.
Nhìn thấy viễn cảnh trước mắt, hơi thở cô lại thở lên gấp gáp.
- Sao mình lại rơi vào tình huống này chứ, mọi chuyện làm sao giải quyết đây... thật tức chết mà, để mình điều tra được là ai làm, mình nhất định sẽ không để kẻ đó yên -
Nghĩ rồi Sở Y Lâm lấy lại bình tĩnh, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đặt trên eo mình ra, sau đó lại rón rén ôm lấy chăn che lại cơ thể mình.
Cô vừa nhích người một chút đã thấy cái lưng đau như muốn gãy ra, cô định xuống giường thì cái chăn bị Lục Bá Đình giữ lại.
Sở Y Lâm quay đầu nhìn, thấy anh đang đang nằm nghiêng người, chống tay nhìn cô cười xấu xa. Anh đã tỉnh từ rất sớm, chỉ là anh muốn ở bên cạnh đợi cô thức dậy mà thôi.
" Em lại muốn trốn? "
,,Bùm,,đầu của cô như bốc khói khi nghe anh hỏi câu này, lại nhớ đến câu nói hôm qua của anh.
vietwriter.vn
,, Lâm Nhi, em muốn chạy đi đâu,, mặt cô chợt đỏ ửng lên, bình thường cô nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà bây giờ lại không nói ra được câu nào!
" Tôi... "
" Em cứ vậy muốn đi sao?!! "
"Hôm qua tôi....! "
Sở Y Lâm không biết phải nói gì với anh sau chuyện này, cô xấu hổ nhớ lại hành động hôm qua của mình, sau đó vội vàng bước xuống giường thì.
" A... "
Chưa kịp bước đi thì phía dưới đã truyền đến cơn đau, hai chân vô lực mà khụy xuống sàn.
" Không sao chứ? "
Lục Bá Đình vội bước xuống bế cô lên đặt lại trên giường.
Cô tức giận nhìn anh, Lục yêu nghiệt lại làm cô ra nông nỗi này.1
" Hôm qua là tôi bị người tính kế...nên "
" Em yên tâm, tôi không chịu thiệt "
Lục Bá Đình lại bày tư thế nằm áp lên người cô, gương mặt góc cạnh, mái tóc đen rối bời nhưng lại đẹp một cách kỳ lạ, từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng đẹp mắt, đẹp như điêu khắc vậy, anh đang chăm chú quan sát biểu cảm hiếm có trên mặt Sở Y Lâm.
Cô trong lòng thầm oán, đương nhiên là anh không thiệt rồi, cô nhìn lại vết máu trên giường, tuy cô bị hạ dược, nhưng lúc cô tỉnh táo muốn rời đi anh lại không chịu buông tha cho cô,
Đó chính là lần đầu tiên của cô trong hai kiếp, không ngờ lại mất trong tay của người không ưa mình.
Thôi vậy, cứ xem như tình một đêm, dù sao thì cũng sắp hủy hôn, chắc anh cũng không muốn dây dưa với cô đâu nhỉ!
Nghĩ lại một chút, hôm qua cô phản ứng kịch liệt với tên phục vụ như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh, cô như an tâm mà thả lỏng bản thân, từ lúc nào mà cô lại tin tưởng anh như vậy, để lộ ra vẻ yếu đuối của mình trước mặt anh!
" Lục tổng, chuyện hôm qua tôi cũng không phải cố ý, tôi biết anh chán ghét tôi, vả lại chúng ta đều là người trưởng thành hết rồi, chuyện này cứ xem như....!!"
Nói đến đây, cô lại cảm thấy mình thật giống một đứa khốn nạn! ăn xong lại chạy mất, nhưng chắc anh ta sẽ không cắn góc chăn rồi làm ra vẻ mặt uất ức bắt cô chịu trách nhiệm đâu nhỉ!!!
" Xem như... "
" Em nói đúng, chúng ta đều là người trưởng thành, vậy nên càng phải chịu trách nhiệm với hành động của mình, với... tôi không còn ghét em! "
Lục Bá Đình nhìn vào vệt máu trên giường
" Nên nói. Lần đầu không phải rất quan trọng sao!"
Lục Bá Đình cười gian tà nhìn cô nằm trên giường, thấy điệu bộ lãng tránh của cô, anh liền biết cô muốn nói gì tiếp theo rồi.
" Tôi.. tôi... tôi không để ý đâu..." Sở Y Lâm bị anh áp sát lại, lắp bắp trả lời, không ngờ anh lại thật sự bảo cô chịu trách nhiệm, xưa nay chưa từng thấy nam nhân nào như vậy!
" Nhưng tôi để ý, Lần đầu của Lục Bá Đình tôi cũng rất quan trọng. Em không định chịu trách nhiệm sao? "1
" Anh...lần đầu cái gì chứ? "
" Có phải lần đầu hay không, hôm qua em phải biết rồi chứ "
Sở Y Lâm một tay vịn chặt tắm chăn trước ngực, nhìn vẻ mặt đang cười đắc ý của anh thì tức tối.
" Anh còn mặt mũi nói là lần đầu? hôm qua tôi còn tưởng mình chết trên giường luôn rồi đấy! "
" Ý em là, đang khen tôi sức lực tốt sao? "
Là buổi sáng, trước mặt là một tiểu yêu tinh dụ hoặc, lại một câu kích thích động cơ, khiến cho bụng dưới của Lục Bá Đình căng lên.
Sở Y Lâm như cảm nhận được sự bất thường từ anh, khoan đã, anh nằm lên người cô từ lúc nào vậy? liền sau đó một vật to cứng đã chạm vào bên dưới người cô.
" Lục Bá Đình... anh "
Cô đỏ bừng mặt nhìn vào anh mà như không nói nên lời, ánh mắt anh lúc này nhìn cô như sói nhìn thỏ vậy, mới sáng sớm, cái tên này lại động dục cái gì chứ?
" Không thể trách anh, là em trêu chọc anh trước. "
" Tôi?...tôi không có... ưm "
Không để cô nói thêm lời nào, anh giữ chặt hai cánh tay của cô, trực tiếp dùng nụ hôn khoả lắp hết trên môi cô.
Người ta nói rằng, khen một người đàn ông dũng mãnh, sẽ khích thích bản lĩnh trên giường của họ, lần này Sở Y Lâm cũng không biết là tự mình đã đào một cái hố lửa rồi!