Cô tên là Hàn Y Lâm, vốn là con gái duy nhất của chỉ huy cấp cao Hàn Bá Hùng tổng tư lệnh bộ đội đặc chủng quân khu xx, gia tộc Hàn gia ba đời là quân nhân vững gót ở một phương.
Vì vậy từ lúc cô lên 5 tuổi thì đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, ba cô Hàn Bá Hùng là người rất nghiêm khắc và có kỹ cương, dù ba mẹ đều rất yêu thương cô nhưng vì chỉ có một mình cô là người thừa kế tiếp theo của gia tộc nên đặt trên người cô vô số những kỳ vọng.
vietwriter.vn
Chắc vì giống ba mình nên cô từ nhỏ đã rất có tư chất và rất thông minh, học gì cũng đều đạt được thành tích xuất sắc.
Khi lên 10 tuổi cô đã thông thạo hầu hết các loại vũ khí và những môn phái võ thuật kinh điển lẫn kỹ thuật chiến đấu cô đều đã được Hàn Bá Hùng truyền dạy lại.1
Cứ như vậy, dưới sự huấn luyện khóc liệt từ bé của gia tộc, cô đã dần dần trưởng thành một cách hoàn mĩ.
Nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một người con người bằng da bằng thịt, cũng có hỉ, nộ, ái, ố, cô cũng thấy mệt và áp lực.
vietwriter.vn
Nhưng vì cô sinh ra trong một gia tộc lớn, trên người còn mang trách nhiệm, vì vậy cô không được phép yếu đuối, không thể để lộ ra dù chỉ là một chút.
Vì lẽ đó nên cô đã tự toi luyện bản thân mình, trở thành một người vô cùng lạnh lùng và quyết đoán, cô luôn đặt chuyện của gia tộc lên hàng đầu.1
Trong mắt cô chỉ có băng sương gió rét, ngay cả trái tim đầy mệt mỏi và tổn thương của cô cũng được cô che đi bằng vẻ bề ngoài lãnh khốc vô tình ấy.
Khi cô 18 tuổi đã nhập ngũ vào dưới trướng của Hàn Bá Hùng, cô nhanh chóng dùng thực lực của mình để chứng minh.
Cô liên tiếp được giao cho những nhiệm từ cấp bật thấp cho đến cao nhất là cấp s
Mỗi một lần thực thi nhiệm vụ cấp cao đều rất nguy hiểm, đã vài lần cô suýt mất mạng nhưng vẫn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.
Đến khi cô tròn 22 tuổi thì đã là người đứng đầu quân doanh, trở thành chỉ huy của cả một đội binh hùng dũng.
Nhưng trong một lần thực hiện nhiệm vụ cấp s, đã có một sự cố sảy ra khiến cho cô thất bại và mất đi mạng sống, vụ nổ sảy ra khiến thân thể cô văng ra xa.1
Cô nằm yên bất động trên mặt đất, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trên khuôn mặt kiều diễm mang theo vài tia mệt mỏi với những vết xước đang rỉ máu kia bỗng hiện lên một nụ cười nhàng nhạt, ánh mắt cô không còn vẻ sắc bén mà thay vào đó lại có một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống, theo dòng suy nghĩ cuối cùng của cô " cuối cùng...cũng được nghỉ ngơi rồi "1
Sau đó là cô xuyên đến nơi này!1
Kết thúc đoạn hồi ức thì thức ăn cũng được đưa lên.
" Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu
chúc quý khách dùng bữa ngon miệng"
Nữ phục vụ ân cần nói.
" Cảm ơn " Sở Y Lâm gật đầu nói.
Sau khi ăn xong thì cô xem lại đồng hồ trên tay,bây giờ cũng đã gần 1 giờ chiều, cô gọi phục vụ tới thanh toán rồi đứng lên ra về.
Lúc đi đến bên ngoài tới bãi đỗ xe thì có một gã đàn ông dáng đi loạng choạng cũng bước vào bãi đỗ xe, bỗng,, bụp,, một tiếng!
Hắn ta va chạm trúng vào cô, chân cô mang giày cao gót nên cũng loạng choạng sắp té, nhưng vì thân thủ cô linh hoạt nên đã nhanh chóng đứng vững sang một bên.