Đường Nhã bị nhốt bên trong một chiếc lồng sắc, ả ta hiện giờ bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.1
" Giết tôi đi! "
Đường nhã yếu ớt mà cầu xin người đàn ông đang ngồi trước mặt.
" Tôi biết sai rồi, xin hãy giết tôi đi "
Ả ta chỉ có thể van xin được chết, từ khi bị họ bắt về đây, cô ta không ngày nào được sống yên, bọn họ ngày đêm hành hạ, dù cô ta có muốn chết thì họ cũng không để cho cô chết.
vietwriter.vn
Bắt cô sống cũng không được,mà chết cũng không xong, tựa như sống trong địa ngục.
Cô ta muốn cắn lưỡi tự sát, bọn họ liền bẻ hết răng, đau đớn khôn cùng, cổ và tay chân đều bị xích lại, còn tệ hơn một con chó.
Những lúc đau đớn như muốn chết đi, họ lại đưa cô lên bàn phẫu thuật, cứu sống cô, sau đó lại tiếp tục tra tấn.
Khiến cho cô ta đau khổ đến nỗi cái chết đối với cô ta bây giờ là một điều xa sỉ.
Nhưng bao nhiêu đây làm sao có thể giải trừ mối hận trong lòng Lục Bá Đình.
Anh câm hận ả phụ nữ này, Chính ả ta lên kế hoạch, thuê người lái xe đâm chết Sở Y Lâm.
Khi anh điều tra ra chân tướng, người nhà của cô ta cũng có liên quan, điều này khiến anh đã huyết tẩy Đường gia.
Còn kẻ Chủ mưu Đường Nhã, anh cảm thấy dù cho ả ta có chết trăm ngàn lần cũng không làm anh nguôi ngoai cơn giận
vietwriter.vn
" Đừng để cô ta chết "
" Rõ "
Ánh mắt anh lạnh lẽo, để lại một câu rồi rời đi.
Anh lại đến bệnh viện thăm cô.
Sở Y Lâm vẫn như vậy, vẫn nằm bất động trên giường bệnh.
Anh lại đến chăm sóc cô, xoa bóp cho cô, lau người cho cô, lại cùng cô nói chuyện.
Anh nhìn cô mà ánh mắt đau xót.
Nhớ đến dáng vẻ cáu gắt của cô khi bị anh chọc giận, lại nhớ đến lúc cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mỉm cười thật ngọt ngào.
Mọi hành động cử chỉ của cô anh đều nhớ đến, tựa như để an ủi bản thân, rằng cô hiện giờ chỉ là đang ngủ mà thôi!
Ngày ngày cứ trôi qua như vậy, anh tìm khắp nơi trên thế giới, chỉ cần là bác sĩ giỏi, anh đều mời đến để chữa trị cho cô.
Mang theo hy vọng, là một ngày nào đó cô xem tỉnh.
- ----------
Sở Y Lâm lúc này đang chìm trong một khoảng không gian tối đen như mực.
Ý thức mơ hồ, như đã ngủ rất lâu rồi vậy.
Bỗng cô thấy không gian xung quanh thay đổi.
bóng tối dần tan biến, thay vào đó là một khung cảnh rất quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cô thấy mình đang đứng ở trước một cánh cổng.
" Nơi này..."
Nói rồi cô chạy nhanh vào bên trong căn nhà.
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã, đây chính là nhà của cô, là nhà của Hàn Y Lâm.
Cô vui mừng chạy quanh nhà tìm ba mẹ mình. tâm nguyện chính là muốn gặp lại họ một lần.
Và cuối cùng cô cũng đã tìm được họ, cô đến trước cửa phòng, bên trong một căn phòng, ba đang ôm mẹ vào lòng mà an ủi.
" Bà đừng buồn nữa, con gái nhìn thấy được sẽ đau lòng "
" Tôi làm sao mà không thương tâm chứ, dù con bé đã mất ba năm rồi, nhưng tôi vẫn rất nhớ nó "
Hàn phu nhân lau nhẹ nước mắt, bà nhìn vào di ảnh của Hàn Y Lâm trên bàn thờ mà đau buồn.
Sở Y Lâm nhìn thấy cảnh này lại càng đau lòng, Cô đi đến bên cạnh ba mẹ, muốn ôm lấy họ, nhưng cô lại không thể chạm vào được.
" Ba, mẹ, hai người vẫn khỏe, con rất nhớ hai người "
Cô ngồi quỳ xuống bên cạnh họ, cô tủi thân mà khóc nấc lên, có phải ông trời đang trêu đùa cô không.
Để cho cô phải nếm trải cảm giác sinh ly tử biệt những hai lần.
Cho cô sống lại đời thứ hai, cho cô biết được thế nào là yên bình hạnh phúc, rồi lại tàn nhẫn lấy đi hết của cô.
Bây giờ có phải cô đã thành một linh hồn lang thang rồi Không?
" Dù lâm Nhi có đang ở đâu, tôi cũng mong con bé được hạnh phúc "
" Phải, con bé sẽ được hạnh phúc thôi "
Hai ông bà an ủi lẫn nhau, họ chỉ có mình cô là con, bây giờ lại không còn nữa, bảo sao lại không đau lòng.
" Vâng con đã tìm được hạnh phúc phúc, con rất yêu anh ấy, nhưng bây giờ chúng con lại.... "
Cô vừa nói vừa bi thương, nước mắt lại tiếp tục tuông rơi.
" Chúng con lại âm dương cách biệt "
Chợt cô nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
" Lâm Nhi, trở về với anh đi "
Cô giật mình ngẩn đầu lên, nhìn khắp nơi như muốn tìm người đã phát ra giọng nói.
- -------