Phủ Trưởng Công Chúa.
"Công chúa! công chúa!"
Phong Nguyệt Tử Hàm nghe tiếng gọi gấp rút của thị tỳ thân cận-Yến Hà liền dừng bút, nàng vừa ngẩn đầu đã thấy Yến Hà thở hổn hển chạy vào.
Tử Hàm gác bút, trên thư án là một bức tranh thủy mặc giang dỡ. Nàng khẽ trách móc "Yến Hà, ngươi gấp rút vậy làm gì? Chú ý thân phận."
Yến Hà dừng cước bộ, ngó trái ngó phải thấy không có ai mới thoáng thở phào. Yến Hà xách váy bước vào hành lễ rồi mới đứng lên.
"Có chuyện gì vậy? Trong cung lại sảy ra chuyện gì sao?"
Yến Hà cười tươi lắc đầu "Không có ạ. Là hoàng thượng! Hoàng thượng trở về rồi?"
Phong Nguyệt Tử Hàm ngẩn ra, nàng đụng trúng nghiên mực, mực đen trong nghiên vấy bẩn tay áo nàng.
"Công chúa?"
Tử Hàm thở ra một hơi, mỉn cười "Vậy tốt rồi!"
Phong Nguyệt vương triều, Thanh Trầm đế năm thứ 11, hoàng đế Phong Nguyệt Sở Quân khải hoàng trở về.
Phong Nguyệt Tử Hàm được Yến Hà che ô đi trên con đường nhỏ xuyên qua ngự hoa viên đến ngự thư phòng. Đến nơi vừa vặn gặp Hoắc thống lĩnh ngự tiền thị vệ cùng một số quan đại thần khác đến gặp hoàng thượng trở về.
Lúc đi đến gần Hoắc thống lĩnh, Tử Hàm thoáng dừng lại, cúi đầu chào hỏi. Đám quan đại thần thấy nàng cũng cúi người hành lễ "An Hòa công chúa!"
Tử Hàm mỉn cười "Các vị không cần đa lễ, vất vả rồi!"
Chúng quan nói vài lời khách sáo rồi rời đi, chỉ còn Hoắc thống lĩnh cùng Tử Hàm ở lại.
"Ngoài trời vẫn còn mưa, Hoắc thống lĩnh hãy cầm ô này đi." nói đoạn Tử Hàm đem ô trong tay Yến Hà đưa cho Hoắc thống lĩnh.
Hoắc thống lĩnh cũng không câu nệ nhận lấy ô "Công chúa hãy đợi một lát hẳn vào, hoàng hậu đang đến, hãy đợi con bé đến rồi hẳn vào. Tránh gặp phải phiền phức!"
Tử Hàm mỉn cười cúi đầu "Đa tạ, vẫn là Hoắc thống lĩnh suy nghĩ chu toàn!"
Hoắc thống lĩnh thở dài "Công chúa cực khổ rồi!"
"Chút chuyện nhỏ không đáng nói đến."
Hoắc thống lĩnh vừa rời đi, hoàng hậu Hoắc thị cũng vừa đến. Hoắc Liên nhìn thấy Tử Hàm đứng ở bên ngoài ngự thư phòng liền đi đến "Tiểu Hàm sao không vào?"
Phong Nguyệt Tử Hàm ngẩn đầu nhìn Hoắc Liên, hành lễ "Tham kiến hoàng hậu nương nương!"
Hoắc Liên vội đỡ lấy Tử Hàm "Vào trong rồi nói!"
Hoắc Liên cùng Tử Hàm đi vào ngự thư phòng liền bắt gặp bóng nam nhân vận giáp phục khắc rồng giương nanh múa vuốt chưa kịp cởi ra, nghiêm chỉnh, uy nghi đứng trước thư án. Bên cạnh hoàng thượng Phong Nguyệt Sở Quân là thống lĩnh cấm y vệ Phong Nguyệt Bắc Đường.
Hoắc Liên cùng Tử hàm cùng hành lễ "Tham kiến hoàng thượng!"
Phong Nguyệt Sở Quân nâng mắt nhìn, nhìn thấy bóng dáng hắn ngày nhớ đêm thương liền ngẩn người.
"Hoàng thượng?"
"Bình thân cả đi!"
Hoắc thị và Tử Hàm được thị tỳ đỡ đứng dậy. Phong Nguyệt Sở Quân quay sang Bắc Đường "Trẫm đã biết rồi, khanh trở về sắp xếp đi, ngày mai trẫm đến quân doanh xem một chuyến."
Bắc Đường cúi người "Vâng, thần xin cáo lui."
Hoắc Liên thấy Bắc Đường đã đi, nàng biết ở lại cũng chỉ làm bóng đèn liền hướng hoàng đế nói "Thần thiếp lui ra ngoài đợi."
Cũng không để Phong Nguyệt Sở Quân đồng ý hay không Hoắc Liên đã đem theo thị tỳ rời đi, tiện thể còn kéo theo Yến Hà ra ngoài. Trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn Phong Nguyệt Sở Quân và Tử Hàm.
Sơ Quân cởi đi bao cổ tay bằng bạc ra, đi đến trước mặt Tử Hàm, nhẹ nhàng ôm chằm lấy nàng. Đầu Sở Quân vùi vào cổ nàng, dáng vẻ uy nghiêm khí khái ban đầu đã sớm ném đi đến bảy tám tầng mây. Vẫn là khuôn mặt than lạnh lùng đó nhưng giọng điệu có chút mệt mỏi, ôm chặt lấy Tử Hàm không buông.
"Hàm Nhi, trẫm thật sự rất mệt."
Tử Hàm nâng một tay ôm lấy thắt lưng Sở Quân, một tay vỗ nhẹ lưng hắn, khe khẽ thở dài nói "Hoàng thượng, người vất vả rồi"
Năm Thái Hòa đế thứ 33, cuối tháng bảy, cách ngày lập Phong Nguyệt Sở Quân là thái tử còn năm ngày.
Ngự thư phòng
Phong Nguyệt Sở Quân lúc bấy giờ vẫn còn lại đại hoàng tử quỳ dưới thềm lạnh, cúi đầu không nói một lời.
Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn ngồi trên long kỷ, mày nhăn lại vẻ mặt không được tốt lắm, tay chống trán khe khẽ thở dài. Quý phi Hàm Mộc Vân ngồi một bên vành mắt đỏ hoe nhìn trưởng tử của mình chẳng nói nên lời.
Im ắng hồi lâu, Phong Nguyệt Phủ Hàn mới mở lời phá vỡ không khí quỷ dị "Sở Quân, con thật sự..."
Sở Quân mặt lạnh tanh không rõ vui buồn, chắc nịch mà trả lời "Quả thật là vậy." Hắn dừng lại một chút lại nói "Nhưng phụ hoàng hãy an tâm, nhi thần tự biết chừng mực."
Phong Nguyệt Phủ Hàn thở dài.
Hàm Mộc Vân vò khăn tay đến nhàu nhĩ "Sở Quân, con thích Tử Hàm từ khi nào?"
Sở Quân im lặng, thích từ khi nào? Chính hắn cũng không biết được. Có lẽ đã thích Tử Hàm từ rất lâu rồi!
Hàm Mộc Vân thở dài. Sở Quân và Tử Hàm vốn dĩ chẳng có quan hệ huyết thống. Chuyện này không phải không ai biết, cả hoàng thất đều biết cả! Nhưng mà trên danh nghĩa hai người vẫn là huynh muội, thiên hạ cũng chẳng biết thực hư sự việc!
Nếu như Sở Quân kiên quyết muốn lấy Tử Hàm thì lại gặp phải sự phản đối của toàn thiên hạ!
Hàm Mộc Vân nhỏ giọng "Sở Quân..."
"Mẫu Phi..." Sở Quân ngẩn đầu nhìn Phong Nguyệt Phủ Hàn và Hàm Mộc Vân "Xin phụ hoàng và mẫu phi đừng để nàng biết. Hàm Nhi... Với tính cách nàng ấy nếu biết chuyện e rằng sẽ không thể sống trong cung nữa."
Mộc Vân và Phủ Hàn thở dài.
Nếu như Sở Quân không phải là hoàng đế tương lai thì tốt rồi, ít nhất họ còn có thể tác thành cho hai người. Đổi trắng thay đen một phen để lừa ánh mắt thiên hạ. Đằng này, Sở Quân lại là thái tử và Tử Hàm lại là trưởng công chúa!
"Sở Quân, con... Mẫu thân nghĩ con nên giải quyết chuyện này đi. Nếu chuyện con thích Tử Hàm lộ ra ngoài, không chỉ con gặp rắc rối trong việc lên ngôi mà Tử Hàm cũng gặp nguy hiểm."
Sở Quân gật đầu "Con biết."
Từ khi rời khỏi ngự thư phòng Sở Quân luôn ở lại trong Đông cung không ra ngoài một bước. Hắn cũng không biết rốt cuộc là vì sao Tử Hàm biết chuyện, ngay trong đêm trước ngày diễn ra lễ sắc phong thái tử, nàng đến Đông cung tìm hắn.
Còn nhớ ngày đó mưa phùng lất phất, Tử Hàm một thân hoa phục được cung nữ Yến Hà che ô đứng trước cổng cung. Tử Hàm không vào trong chỉ đứng ở bên ngoài, có lẽ nàng sợ bị người khác đàm tiếu.
Sở Quân che ô đứng trước mặt nàng, tỏ ra tự nhiên hỏi "Có chuyện gì sao?"
Tử Hàm không nói gì chỉ lẵng lặng nhìn Sở Quân. Qua hồi lâu nàng hỏi "Chuyện đó... Là thật sao?"
Trong lòng Sở Quân biết được nàng đã biết chuyện, biết hắn thích nàng. Sở Quân cười khổ "Là thật. Muội không cần để tâm, ta tự biết chừng mực."
Tử Hàm nắm chặt gấu áo "Xin lỗi."
Sở Quân chau mày "Mọi chuyện là do ta, muội không sai vì sao lại xin lỗi?!"
Tử Hàm lắc đầu "Hoàng huynh... Huynh là ca ca ta, huynh còn là hoàng đế tương lai của Phong Nguyệt, muội sẽ kéo chân huynh! Muội sẽ xin lập phủ chuyển ra khỏi cung."
Sở Quân cười khổ, hắn biết mà, nếu nàng biết chuyện thì chính là như vậy. Nàng nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình, ôm lấy tổn thương mà chạy trốn.
"Hàm nhi, không cần... Ta sẽ không làm khó muội. Yên tâm!"
Tử Hàm nắm chặt vạt áo, vành mắt đã thoáng đỏ lên.
Sở Quân thở dài, đưa tay xoa đầu nàng "Hàm nhi, xin lỗi!" Nói đoạn hắn quay người rời đi, đi về phía Đông cung dành riêng cho thái tử của một nước.
Tử Hàm nhìn theo bóng lưng hắn, nước mắt lăn dài trên má, cũng chẳng biết rốt cuộc là nước mắt rơi hay do nước mưa ướt.
Ngày 5 tháng 8 năm Thái Hòa đế thứ 33, hoàng đế lập Phong Nguyệt Sở Quân làm thái tử.
Phượng Nghi cung đóng cửa không tiếp khách, suốt mấy tháng liền hoàng hậu và trưởng công chúa không rời khỏi cung một bước.
Thái tử vừa phong còn nhiều chuyện phải lo liệu, Sở Quân bận đến tối tăm mặt mũi chẳng thể phân thân lo lắng cho Tử Hàm bên kia. Không khí trong cung căng thẳng đến cuối năm mới bình ổn lại.
An ổn chưa được mấy ngày, Phong Quốc sảy ra chuyện, Dạ Tuyết bãi công ngơ ngẩn bên mồ Phong Lãnh Nguyệt, chiến loạn dần mở ra lần nữa. Việc này chưa hết việc kia đã tới, toàn đại lục rối tinh rối mù.
Đầu năm Thái Hòa đế thứ 34, hoàng đế phong Sở Uyên làm Duyệt Trắc vương, dẫn quân đi đến chiến trường phía Bắc chống ma tộc.
Cùng ngày hôm phong vương, trưởng công chúa Phong Nguyệt Tử Hàm quỳ trước ngự thư phòng suốt mấy canh giờ trong tuyết cầu đích thân đi xứ đến các tiên môn cầu viện, hỗ trợ chiến trường Miên Trung.
Phong Nguyệt Phủ Hàn nghĩ đến Tử Hàm là một cô gái yếu đuối, không thể để nàng mạo hiểm đi đến phía Đông Nam đang loạn lạc, nhất quyết không phê chuẩn. Nhưng mà Tử Hàm quá cứng đầu, quỳ xuống mấy canh giờ trong trời rét buốt.
Phong Nguyệt Phủ Hàn biết Tử Hàm để trong lòng chuyện của Sở Quân nên muốn rời khỏi kinh thành trốn tránh. Hoàng đế sợ Tử Hàm quỳ đến phế đành ân chuẩn cho nàng. Phong nàng làm An Hòa công chúa, phụng mệnh đến phía Nam cầu viện binh từ tiên môn.
Cùng năm đó, hoàng đế phong Phong Nguyệt Khương Lương làm Vệ Cảnh vương dẫn quân đến chiến trường phía Tây. Phong Nhất Sinh làm Lập Dương vương đi xứ đến các tông môn phía Tây cầu viện binh.
Năm Thái Hòa thứ 38, Duyệt Trắc vương cùng Mục Dung chỉ huy phá tan Tỏa Linh đảo, chấm dứt khói lửa chiến trường phía Bắc.
Năm Thái Hòa thứ 39, Duyệt Trắc vương trở về kinh thành đem theo hai đứa trẻ Phượng Tịch và Phượng Cầm. Cùng năm đó Thanh Trầm thái tử cưới nghĩa nữ của Hoắc thống lĩnh, Hoắc thị làm thái tử phi.
Nửa năm sau, Thanh Trầm thái tử cùng thái tử phi nhận Phượng Tịch và Phượng Cầm làm con nuôi. Duyệt Trắc vương đi đến chiến trường phía Tây tham gia chiến trận.
Cùng năm đó, An Hòa công chúa trở lại kinh thành, ở lại phủ trưởng công chúa trong thành phụ giúp hoàng đế cứu dân tị nạn.
Đến năm Thái Hòa đế thứ 46, Phong Nguyệt Phủ Hàn truyền ngôi cho thái tử Phong Nguyệt Sở Quân, Sở Quân lên ngôi lấy niên hiệu là Thanh Trầm.
Năm Thanh Trầm thứ nhất, Thanh Trầm đế nạp đại tài nữ kinh thành Thủy Hồng làm Thục phi.
Năm Thanh Trầm đế thứ 6, hoàng thượng phong Phượng Tịch làm thái tử hiệu Dực Nhan. Khi ấy Phượng Tịch vừa tròn 16 tuổi.
Một năm sau đó Thanh Trầm hoàng đế xuất chinh đến phía Nam tham gia chiến trận nơi Miên Trung. Dực Nhan vương giám quốc, hoàng hậu Hoắc thị buông rèm chấp chính.
Thục Phi cũng chính là Thủy Hồng nhận phượng ấn quản lí hậu cung, chăm sóc công chúa Phượng Cầm.
Năm Thanh Trầm đế thứ 11, Hoàng đế Phong Nguyệt Sở Quân trở về kinh thành. Chiến trường Miên Trung lâm vào trạng thái đình chiến.
Phong Nguyệt Tử Hàm từ ngự thư phòng đi ra ngoài liền nhìn thấy hoàng hậu Hoắc thị đang đợi. Hoắc Liên nhìn thấy nàng, tươi cười hỏi "Nhanh như vậy đã trở ra rồi?"
Hoắc Liên nhìn y phục đoan chính của Tử Hàm cười tà "Chậc, còn tưởng phải đợi mấy canh giờ. Ôi chao, xa nhau tận năm năm cơ mà!"
Tử Hàm đỏ mặt "Hoàng hậu đùa rồi!"
Hoắc Liên nhíu nhíu mày "Muội còn gọi ta là hoàng hậu? Muội đang trêu chọc cái danh rỗng như ta sao?"
Tử Hàm hơi áy náy, kéo tay Hoắc Liên cười lấy lòng "Xin lỗi, là muội lỡ lời. Hoắc tỷ tỷ không cần để ý!"
Hoắc Liên cười dài "Đã vào cung vậy đến Phượng Nghi cung một chuyến chứ? Cầm Nhi rất nhớ muội đấy!"
Tử Hàm mỉn cười "Ta bồi tỷ thưởng hoa sẵn tiện thăm Cầm Nhi."
"Hảo!"
Tử Hàm và Hoắc Liên đi đến Phượng Nghi cung thì trời đã hết mưa. Vừa vào cung đã thấy nữ tử tầm mười bảy tuổi đứng dưới gốc cây đang hái những hoa cúc vừa nở sau cơn mưa.
Cùng lúc đó bên trong thủy đình vang ra giọng nói ôn nhu "Cầm Nhi cẩn thận chút, không cần hái nhiều quá đâu!"
Phong Nguyệt Phượng Cầm hái thêm một đóa cúc vàng ánh bỏ vào rổ mới ngẩn đầu đáp lại Thục Phi bên trong đình. Cái ngẩn đầu này vừa vặn bắt gặp Tử Hàm và Hoắc Liên đi đến.
Phong Nguyệt Phượng Cầm vội tới hành lễ "Tham kiến mẫu hậu, tham kiến An Hòa công chúa!"
Hoắc Liên nâng Phượng Cầm dậy, Tử Hàm xoa đầu nàng mỉn cười "Cầm Nhi càng ngày càng lớn càng xinh đẹp nhỉ?"
Phượng Cầm ngượng ngùng cười "Công chúa quá lời rồi!"
Thục phi Thủy Hồng ngồi trong thủy đình không nghe thấy tiếng động của Phượng Cầm nữa liền vén màn nhìn đến "Ôi, A Liên trở về rồi đấy à?"
Hoắc Liên lườm nàng ấy "Chú ý thân phận! Gọi hoàng hậu là A Liên còn ra thể thống gì!"
Thủy Hồng cười dài, nàng ấy kéo Tử Hàm vào trong đình thủy, rót trà cho cả hai "Tiểu Hàm gặp hoàng thượng chưa?"
"Đã gặp rồi."
Thủy Hồng "Ồ" lên một tiếng lại nói "Vừa gặp khi nảy sao? Sao vội như vậy đã rời đi rồi? Hay là đêm nay ta đưa muội đến Dưỡng Tâm điện nhá? Dầu gì cũng xa nhau tận mấy năm!"
Tử Hàm cười khổ, hai người này thật là! Một người là chính thê, một người là thiếp thất của Phong Nguyệt Sở Quân đấy!
Hoắc Liên ném rổ hoa vào tay Thủy Hồng "Pha trà đi, thật lắm chuyện!"
Thủy Hồng bĩu môi nhưng không nói gì, lấy hoa cúc pha trà.
Hoắc Liên ngồi xuống một bên dạy Phượng Cầm đánh đàn.
Tiếng đàn lúc có lúc không vang lên, âm thanh du dương khiến ba nữ nhân trong thủy đình nhớ lại những năm tháng thời niên thiếu.
Thủy Hồng ngâm cánh hoa vào nước nóng, giọng điều có chút hoài niệm nói "Nhớ lại ngày đó lần đầu tiên gặp muội là ở hành cung nhỉ? Chính là lần so tài ở cuộc săn bắn mùa đông."
Năm đó ba người Hoắc Liên, Thủy Hồng và Tử Hàm đều có mặt ở hành cung, đều là những nữ tử đứng đầu bảng các mục so tài. Nhiều năm trôi qua, hội ngộ lần nữa lại là trong cung cấm. Thanh xuân tươi đẹp của nữ tử vừa đôi mươi mãi bị chôn vùi ở quá khứ.
Tử Hàm im lặng một lát, cuối cùng nàng hỏi "Vì sao tỷ và Hoắc tỷ lại cam nguyện vào cung?"
Thủy Hồng ngẩn ra, sau đó cười trừ "Đã đến nước này sao còn nói đến cam tâm hay không cam tâm? Không cam tâm thì đã sao? Dù gì ta cũng đã trở thành Thục Phi, nàng đã trở thành hoàng hậu Phong Nguyệt."
Tử Hàm im lặng một chút cuối cùng thở dài "Xin lỗi!"
Thủy Hồng cười trừ "Xin lỗi cái gì! Cũng không phải chuyện của muội, cuối cùng cũng là do bọn ta quyết định thôi!"
Thủy Hồng dừng một lát lại nói "Trước khi nạp ta làm phi hoàng thượng có đến thành Đông gặp ta một lần. Muội biết khi ấy hắn nói gì không? Hắn nói cho ta biết hắn cần một nữ tử quản lí sự vụ lặt vặt trong hậu cung. Hắn cũng nói rõ việc hắn đã có người mình thích... Chính là muội đó. Nếu ta chấp thuận vào cung hắn sẽ cho ta vinh hoa phú quý cả một đời."
Thủy Hồng nhớ lại cái ngày hôm đó lần đầu tiên gặp tân hoàng mà bật cười "Muội nói xem có ai đến đề thân mà nói như vậy không chứ? Hoàng thượng cũng là một tên đầu gỗ nhưng lại rất thật thà!" Nàng ấy nhìn Hoắc Liên bên kia khẽ cười "Có lẽ trước khi cưới A Liên làm chính thê hắn cũng đã nói như vậy."
Tử Hàm cười nhạt, trong lòng vô vàn áy náy. Vậy ra từ khi bước vào cung cấm hai người đã biết rõ sự tình giữa nàng và Sở Quân. Vậy nên hai người mới giúp nàng và hắn che mắt quan lại và bàn dân thiên hạ chuyện tình cảm bấy lâu nay!
"Tỷ có từng hối hận chưa?"
Thủy Hồng rót trà ra ly đưa cho Tử Hàm "Hối hận? Có chứ! Năm đầu tiên vào cung cũng là năm đầu tiên hoàng thượng lên ngôi có biết bao nhiêu chuyện cần phải xử lí. Đã bận bịu lại nhiều quy củ, lúc ấy ta thật muốn trở về thành Đông đán đàn kiếm sống qua ngày cho xong!"
Tử Hàm cuối đầu phiến phiến ly trà nóng lại nghe nàng ấy nói tiếp "Lại nói đến hoàng thượng, hắn cũng thật biết tính toán! Cưới hậu văn võ song toàn thế kia, lúc hắn rời kinh còn có thể buông rèm chấp chính. Hoàng hậu buông rèm chấp chính thì lại thế ta vào quản lí hậu cung, còn để ái nhân quản lí dân tị nạn ngoài thành. Ôi quả thật cáo già!"
Tử Hàm cười trừ "Tỷ đã không cam tâm vì sao còn gắng gượng ở lại. Nếu như tỷ mở lời Sở Quân sẽ không giữ tỷ ở lại."
Thủy Hồng lắc đầu cười "Ở trong cung một thời gian sẽ quen thôi. Huống hồ ta đã tìm được thứ mình yêu thích, vì sao phải rời đi chứ?!"
Tử Hàm mờ mịt nhìn Thủy Hồng.
Thủy Hồng cười nhạt "Tưởng chừng nàng là mẫu đơn cao quý nhưng thật ra lại là hoa hồng đầy gai. Hoa hồng xinh đẹp lại thích bung gai đâm người, cần phải có thời gian thu phục!"
Tử Hàm bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Hoắc Liên ngồi bên kia. Không biết Phượng Cầm nói cái gì với nàng ấy mà Hoắc Liên khẽ cười.
Tử Hàm cảm thấy có chút buồn cười, tưởng Sở Quân là nam chính sở hữu hậu cung ngàn giai lệ, ai biết được thì ra hắn là tấm bình phong trong văn bách hợp!
Thủy Hồng đưa ngón trỏ lên môi, nháy mắt nhìn Tử Hàm "Giữ bí mật nhé, ta muốn A Liên tự mình nhận ra tấm chân tình của ta!"
Tử Hàm mỉn cười gật đầu.
"Này, hai người to nhỏ gì đó?"
"Không có gì, chúng ta nói A Liên thật đẹp!"
"Đã bảo đừng gọi ta là A Liên!"
"A Liên không cần ngại..."
"Thủy Hồng!!!"
"Ta đây!"
"..."
—Trung Thời Loạn Hữu Mảnh Chân Tình—