• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Lê Huyền

Trời tối đen như đáy giếng dầu, ánh đèn ven đường tựa những đốm lửa leo lét đang tỏa ra từng vầng sáng u ấm trong màn đêm dày đặc. Phương Thanh lái xe, An Nham ngồi ở ghế lái phụ chạy dẫn đầu. Các lực lượng cảnh sát chi viện khác từ nhiều phương hướng đang chạy đến tập hợp.

Căn nhà nhỏ trơ trọi của Kha Thiển nằm trước khu ruộng đồng bát ngát, trông về phía công viên Anime xa xa, giống như một lữ khách cô độc đứng gác nơi đó. Xe Kha Ái đỗ trước cửa nhà. Cậu ta đã không còn nơi nào để đi nữa.

Phương Thanh tắt máy xuống xe, dặn dò An Nham: “Định vị di động của cậu ra không phải ở đây sao? Gọi điện cho cậu ta trước xem có bắt máy không.”

An Nham gật đầu, bấm số gọi. Sau năm, sáu hồi chuông không ngờ có người nghe máy thật. Nhưng chỉ có tiếng thở dốc, tiếng nghẹn ngào, vừa đè nén vừa mơ hồ. Kha Thiển không hề lên tiếng.

Phương Thanh cầm điện thoại: “Kha Thiển, tôi là Phương Thanh! Bây giờ, tôi đang ở trước cửa nhà cậu. Ra đây đi, theo chúng tôi về, ngủ một giấc rồi khai báo chi tiết vụ án. Tất cả đều kết thúc, được không? Chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

Có lẽ giọng anh quá ôn hòa, bên kia Kha Thiển bật khóc nức nở: “Sếp Phương… Sếp Phương, tôi không muốn chết. Tôi chỉ muốn thay chị mình thôi…”

Phương Thanh và An Nham đều im lặng.

“Chị của cậu…”Phương Thanh chậm rãi cất lời: “Cô ấy lương thiện, lý trí, thông mình, hiểu chuyện, có trách nhiệm, có nghĩa khí và dám gánh vác. Cho nên, khi cậu khởi nghiệp gặp nhiều khó khăn, cô ấy đã cho cậu tất cả tiền để dành và học bổng của mình, đúng không? Bây giờ đến lượt cậu phải dũng cảm có trách nhiệm để cô ấy tự hào mới đúng. Cậu đã báo thù cho cô ấy rồi. Trên trời, cô ấy có klinh thiêng cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”

An Nham kinh ngạc, yên lặng giơ ngón tay cái lên khen ngợi Phương Thanh.

Bên kia, Kha Thiển nức nở một lúc lâu mới bộc bạch: “Tháng Chín năm ngoái, Kha Ái đến tìm tôi. Đó là lần đầu tiên tôi được sống quãng thời gian vui vẻ như một chú chim tự do trên bầu trời. Tôi thật sự ngu ngốc, khờ dại mà. Có Kha Ái là đủ rồi, sao còn phải cố bám víu những kẻ vừa thối nát vừa ích kỷ kia làm gì? Tôi sớm nên thấy rõ long dạ của bọn chúng…”

Phương Thanh không ngờ lúc này, cậu ta lại bắt đầu nhớ lại chuyện đã qua, ắt hẳn tâm trạng cũng sắp sụp đổ rồi. Anh liếc mắt ra hiệu với An Nham. Hai người đồng thời rút súng, từ từ tiến đến gần ngôi nhà.

“Chị ấy học hành bận rộn, còn tôi cả ngày vô cồn rồi nghề. Ngày nào tôi cũng đến dưới tòa nhà Đại Học Thanh Đô chờ chị ấy tan học. Bất kể đợi bao lâu, trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ vô cùng. Tôi sợ sự hiện hữu của mình sẽ khiến chị ấy bị bạn học khinh thường nên không cho chị ấy nhắc đến mình với người khác…” Kha Thiển sụt sùi kể lại.

Phương Thanh dịu giọng an ủi: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Cô ấy không để ý đến nhưng chuyện này đâu.” Hai người đã đến bãi cỏ trước cửa.

“Ha ha ha…” Giọng cười run rẩy đầy thê lương của Kha Thiển vang lê. “Phải, có lẽ con người trải qua một lần thay da đổi thịt mới có thể hiểu rõ nhưng đạo lý nào. Đêm đó, chị ấy đến thăm tôi. Chúng tôi chỉ là vui chơi với nhau thôi… Nhưng có thể Kha Ái muốn khích lệ sự nghiệp mà tôi theo đuổi nên mới thay trang phục cosplay, hóa trang để biến thành tôi.”

Cậu ta òa khóc.

Phương Thanh tiếp tục trò chuyện: “Sau đó thì sao?”

Trong tích tắc, Kha Thiển cất giọng lần nữa, Phương Thanh khẽ khàng đẩy cửa nhà.

“Tôi… đi mua nước cho chị ấy, nhưng quầy tạp hóa gần nhất cũng phải mất nữa giờ. Lúc trở lại, tôi đã thấy những kẻ đó… Xe của bọn chúng đều đỗ bên ngoài.” Kha Thiển nói nhanh hơ, câu chữ bắt đầu có lộn xộn. “Tôi rất khẩn trương, không biết họ đến làm gì. Tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong… Kết quả thấy Kha Ái đã chết. Chị ấy bị bọn chúng giết chết, người đầy máu… đầm đìa máu.”

Tiếng gào thét của Kha Thiển không chỉ vang lên qua di động, ngay cả trong nhà cũng nghe thấy rất rõ. Phương Thanh ra hiệu bằng ánh mắt với An Nham, ý bảo khi vừa tông cửa xông vào thì tức khắc chế ngự cậu ta.

An Nham gật đầu.

Phương Thanh từ từ bỏ điện thoại xuống, nhưng lời nói hỗn loạn của Kha Thiển vẫn không ngừng truyền đến: “Tôi thấy chúng khiêng chị ấy vào rừng, quan sát chúng thương lượng chia chác số tiền trong nhà tôi như thế nào, trơ mắt nhìn chúng chôn chị ấy, chùi rửa tất cả vết máu, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sao chúng có thể kinh tởm như vậy? Tại sao?

Cho nên tôi đóng giả thành Kha Ái, diễn cả hai vai của chị em tôi. Đột nhiện, tôi không còn hoảng hốt và sợ hãi nữa. Tôi nghĩ chị ấy trên trời linh thiêng, hồn chị ấy đã nhập vào thể xác tôi rồi.

Tôi nhanh chóng quen thuộc với các hóa chất trong phòng thí nghiệm của trường. Lúc thấy xyanua, tôi biết mình có thể dùng thứ này để giết người.

Tưởng Học Nhiễm, hắn đáng chết! Kẻ ác độc nhất chính là hắn. Hắn luôn xem thường tôi. Người đưa ra ý kiến chôn xác Kha Ái cũng là hắn. Vậy nên, tôi đã để hắn chết trong bộ trang phục cosplay và khuôn mặt hóa tran hắn ghét nhất.

Tôi không ngờ các người lại tìm được tôi, tìm được Kha Ái nhanh như thế. Giống như các người điều tra được thủ thuật tạo ra chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ của tôi. Tôi dùng thân phận Kha Thiển đi giết Hứa Sênh, mà thật ra có giết được cô ta hay không cũng chẳng sao…

Tôi biết mình sai rồi. Tôi biết mình sai rồi. Đây là tất cả lỗi tôi phạm phải. Tôi khẩn cầu được khoan thứ… khẩn cầu…” Cậu ta lại khóc nấc lên. “Nhận được khoan thứ… Hãy cứ tôi, cứu tôi với…”

Giọng nói đau khổ và hoảng sợ này khiến Phương Thanh ngây người, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng nhất thời không nghĩ ra. Không còn thời gian chần chừ nữa rồi, bởi vì cửa đã bị anh mở toang.

Trong nhà yên tình, không có ánh đèn, chỉ có một chút ánh sáng bên ngoài soi qua cửa sổ. Tất cả đều nguyên vẹn hệt như lần trước họ đến đây điều tra. Phòng khách không có ai, hai người lại rón rén đi vào trong.

Khoảnh khắc đi đến cửa căn phòng đó, Phương Thanh kinh hoàng nhận ra điểm lạ thường. Kha Thiển vừa được thả ra khỏi Cục Cảnh sát không bao lâu, vì chứng cứ không đầy đủ nên chỉ bị tạm giam hai mươi tư giừ, làm sao cậu ta có thể kịp thời biết được cảnh sát tra ra được mánh khóe và tìm được Kha Ái chứ?

Một cơn lạnh lẽo quái gỡ lan tỏa khắp người. Phương Thanh ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn cảnh tượng đẩm máu và cực kỳ quái dị diễn ra trước mắt.

Kha Thiển bị đóng treo trên tường ngay trước mặt bọn họ. Không sai, là đóng. Trong phòng bật một ngọn đèn vô cùng ảm đạm, đặt ở đầu giường. Thế nên Phương Thanh và An Nham có thể thấy rõ mồn một bộ dạng của Kha Thiển.

Có khoảng hai mươi chiếc đinh sắt màu bạc thật dài xuyên qua bờ vai, cánh tay, lòng bàn tay, bắp đùi, mắt cá chân của cậu ta, đóng chặt vào vách tường phía sau. Máu chảy thành dòng lênh láng. Giờ phút này, Kha Thiển Mặc bộ trang phục cosplay bằng vải sa trắng mà cậu ta yêu thích nhất. Nốt ruồi son chấm giữ mi tâm, tự như con dơi đỏ trong đếm tối, vừa quái dị vừa đáng sợ.

Tây phải cậu còn cầm một chiếc điện thoại đang nhận cuộc gọi. Không cần phải nói, chắc chắn có ai đó đã nhét vào.

Phương Thanh và An Nham kinh hãi đến chết lặng, nhất thời quên cử động.

Kha Thiển cũng ngạc nhiên nhìn họ. Điều kỳ lạ chính là sắc mặt cậu ta trông không quá đau đớn, đôi mắt mơ màng như đang trôi nổi trong ảo giác chập chờn. Phương Thanh đoán có lẽ cậu ta uống phải thuốc gì rồi.

“Xảy ra chuyện gì, Kha Thiển?” Phương Thanh vừa sốt ruột vừa cảnh giác giơ súng nhắm xung quanh. Tuy nhiên, trong nhà không có một bóng người, phòng ngoài đen như mực, không thấy rõ gì cả.

Một giọt nướ mắt chảy xuống trên gương mặt Kha Thiển. Cậu ta cố gào lên như đã gắng gường dùng hết chút hơi sức còn lại: “Sếp, mau ra ngoài, mau ra ngoài… Chạy đi!”

Phương Thanh và An Nham đồng thời giật mình. Thời gian như dừng lại ở giây phút này. Nét mặt Kha Thiển đau đớn và hoảng sợ, tiếng thé yếu ớt khàn đặc của cậu, và cả tiếng đồng hồ “tit tít” đếm giờ vang lên trong tâm trí Phương Thanh.

An Nham chưa kịp hiểu ra sao đã bị Phương Thanh nhanh như cắt lôi đên cửa sổ gần nhất, tông mạnh ra ngoài.

Tiếng nổi ầm vang lên long trời lở đất.

Từ xa, Giản Dao đã thấy xe Phương Thanh và Kha Ái đều đỗ bên ngoài căn nhà. Cảnh sát thuộc các đơn vị khác còn chưa đến. Quả nhiê, Lạc Lang lái xe nhanh thật!

Cô nói: “Cảm ơn anh Lạc, đỗ ở đây được rồi. Anh tránh đi trước tốt hơn.”

Lạc Lang gật đầu nhưng không hề nhúc nhích.

Giản Dao rút súng xuống xe. Có vẻ Phương Thanh và An Nham đã vào nhà rồi. Cô quyết định ở bên ngoài quan sát và giữ vai trò chi viện. Cô thận trong tiến sát hơn, một chân nhẹ nhàng đặt lên bãi cỏ ngoài cửa.

Rốt cuộc, Lạc Lang vẫn phải đề máy, nhưng tầm mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng thẳng tắp, mảnh mai của cô.

Trước khi Giản Dao kịp phản ứng thì một dòng nhiệt hòa cùng ngọn lửa lớn đã nháy mắt chọc thủng căn nhà, như quái thú dữ tợn trong đêm tối lao về phía cô. Cô bị luồng nhiệt hừng hực kia ập vào người, cơ thể bị hất mạnh ra sau, văng ba, bốn mét. Toàn thân cô đau nhức như bị người ta nện bằng búa tạ. Đầu cô đập thẳng xuống thảm cỏ, tai ù đi, đầu óc cũng đình trệ trong chốc lát.

Nhưng cô tức khắc ngẩng lên, một dòng mát tươi rỉ ra nơi khóe miệng. Cô nhìn thấy hai bóng dáng quan thuộc bị sóng xung kích đánh bật ra ngoài, lăn trên bãi cỏ phía xa. Giản Dao khàn giọng hét lớn nhưng bản thân cô đã không còn nghe được giọng của mình. Cô vừa gọi vừa lảo đảo bò dậy, chạy về phía hai người kia.

Họ nằm trên cỏ, khuôn mặt lấm lem, toàn thân bê bết máu, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.

Nhìn chiến hữu kề vai sát cánh bấy lâu nằm đó, Giản Dao bật khóc nghẹn ngào. Nỗi đau đớn khủng khiếp trào dâng tưởng như trái tim bị móng vuốt của ma quỷ bóp nghẹt. Cô gào thét từng âm thanh rời rạc: “Phương Thanh… An Nham…” Nhưng họ vẫn bất động, cô cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cô ôm chặt An Nham nằm ở gần mình hơn, muốn lôi cậu ta ra xa. Đột ngột bị ai đó kéo mạnh từ phía sau,Giản Dao hoảng hốt quay đầu lại, thấy gương mặt lo lắng của Lạc Lang. Anh ta hét lớn gì đó.

Giản Dao đẩy mạnh anh ta nhưng vô ích. Sau đó, tiếng nói của Lạc Lang rốt cuộc đã thông qua màng nhỉ không ngừng chấn động, truyền vào tai cô: “Giản Dao! Đi… Đi thôi! Nơi này nguy hiểm lắm. Lập tức đi thơi, đừng ở lại đây, đi theo anh!”

Giản Dao khóc nữa nở: “Không! Em phải cứu họ, em không thể để họ ở đây! Lạc Lang, gọi điện thoại, mau gọi điện thoại tìm người giúp đỡ. Gọi Cận Ngôn, mau gọi cho Cận Ngôn đi.” Nước mắt cô ào ạt tuôn rơi, nhưng vẻ mặt Lạc Lang kiên quyết hơn cô nhiều. Anh cứng rắn kéo cô ra ngoài.

Nhưng một bóng người xa lạ đã chắn ngay trước mắt họ.

Ngọn lửa phía sau vẫn cháy bừng bừng. Lạc Lang siết chặt lất người Giản Dao, ánh mắt đề phòng nhìn người đối diện. Cô cũng phát giác đối phương không hề có thiện ý. Vóc dáng hắn rất cao, mặc áo hoodie, đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt lẩn khuất trong đêm tối. Cô chỉ thấy được một lọn tóc vàng lộ ra dưới mũ.

Hắn cười thích thú: “Hi, rốt cuộc cũng gặp cô rồi, Jenny!”

Lạc Lang và Giản Dao đồng thời biến sắc. Đúng lúc này, cảm giác đau buốt ập đến khi con dao đâm thẳng vào lưng khiến Lạc Lang choáng váng. Cánh tay đang ôm Giản Dao tức thì buông lỏng. Giản Dao kinh hãi quay đầu. Người phía sau gìm chặt cổ Lạc Lang, rút con dao găm nhuốm máu kề sát cổ anh ta.

Gã cũng mặc áo hoodie đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Gân xanh hằn rõ trên trán Lạc Lang, bên ngực phải không ngừng trào máu. Anh ta liều mạng hất tay đối phương ra nhưng không được. Gã cất tiếng cười khàn ghê rợn. Vẫn giữ chặt Lạc Lang không chút suy suyến.

Tình cảnh trước mắt thật nguy hiểm khôn cùng!

Giản Dao nhắm súng ngay đầu gã, cất giọng lạnh lùng: “Thả anh ấy ra! Nếu không, tôi sẽ nổ súng.”

Nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy sao có thể ngự được bọn họ. Hai người này rõ ràng là tội phạm lão luyện. Ngay lập tức, tên đầu tiên đột ngột lao về phía cô như một con báo săn. Giản Dao nghiến răng, xoay người bắn vào chân hắn. Hắn càng cười sảng khoái, vươn tay bẻ trật cổ tay cô khiến súng lục rơi xuống đất. Cô thốt lên tiếng kêu đau đớn, nhưng khuỷu tay kia vẫn tức khắc thúc vào ngực hắn. Chiêu này là do Phương Thanh dạy cô, là người đang nằm không rõ sống chết trên mặt đất kia dạy cho cô.

Thân thủ đố phương có linh hoạt cỡ nào cũng không thể tránh được cú thúc đau điếng đó. Cơn giận bùng lên, hắn vung tay đánh mạnh vào gáy cô. Giản Dao kêu thét lên rồi ngất lịm.

Hắn xoa ngực cười khổ rồi bế Giản Dao lên, nói tiếng Anh cực nhanh với gã còn lại: “Giết hết bọn chúng, ném xác vào đám lửa, xử lý hiện trường xong thì đến tìm tao.”

Gã còn lại cười đáp: “Vâng.”

Tên đầu tiên bế Giản Dao đi đến chiếc xe màu đen đỗ khuất sau ruộng lúa. Trong chớp mắt, chiếc xe xuyên qua màn đêm thăm thẳm và biến mất như một ánh lửa tàn.

Lạc Lang trợn trừng mắt gắt gao theo dõi cả quá trình. Anh ta nhìn chúng làm hại Giản Dao, bắt cóc cô, bất lực nhìn bóng cô tan dần trong đêm tối. Một giọt nước mắt rơi xuống gò má Lạc Lang. Con dao găm kề trên cổ dường như không còn quan trọng nữa. Lạc Lang vừa mờ mịt vừa đau khổ. Cô gái của anh ra, cô gái bé nhỏ anh ta mới gặp lại sau bao tháng ngày xa cách đã bị người ta làm tổn thương đến vậy.

Gã đàn ông sau lưng Lạc Lang cười giễu cợt: “Ồ… Mày nói xem tao nên giết mày thế nào đây? Bắt đầu xuống tay từ chỗ nào nhỉ?”

“Xin anh…” Giọng Lạc Lang khản đặc. “Xin anh hãy thả tôi đi… Tôi sẽ không hé môi nữa lời. Tôi có rất nhiều tiền, đều cho anh hết… Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn…”

Gã cười sằng sặc, dường như bắt đầu có chút hứng thú trước vẻ nhát gan và hèn mọn của anh ta.

“Mày biết không…” Gã thì thào bên tai Lạc Lang: “Tao thích mấy kẻ vô dụng như mày vậy, rất biết vâng lời, chơi đùa rất vui.” Gã đột ngột buông Lạc Lang ra, đá vào hông anh ta. Lạc Lang ngã lăn ra đất.

“Tao giết hai đứa kia trước rồi từ từ chơi đùa với mày nhé!”

Lạc Lang ngồi câm lặng trên mặt đất. Anh ta biết rõ gã muốn hành hạ, giày vò mình đến chết. Đây chẳng phải là sở thích của mấy tên biến thái hay sao?

Gã đi đến bên cạnh An Nham trước. Một tay gã siết chặt con dao găm, tay còn lại nhấc thân hình rũ rượi như không còn sức sống của An Nham lên quan sát. Bỗng dưng, có sức mạnh ập đến từ phía sau gã khiến gã hoảng hồn. Không kịp trở tay, nắm đấm của Lạc Lang đã đập mạnh vào gáy gã, khiến gã suýt nữa mất đi ý thức.

Gã ngã sõng soài trên mặt đất, nhưng Lạc Lang đời nào để cho gã được toại nguyện? Anh ta túm chặt gáy gã, đập xuống đất từng cú nặng nề đến khi đầu gã vỡ toạc ra, chảy máu đầm đìa, đau đớn đến chết đi sống lại.

Lúc này, Lạc Lang mới thả tay. Gã hấp hối gục trên bãi cỏ, khuôn mặt bê bết máu vẫn nở nụ cười ghê rợn. Đời này, hắn chưa từng gặp đối thủ nào mạnh như vậy.

“Thật sự sảng khoái…” Gã cảm thán. “Rốt cuộc… Mày là ai?”

Gương mặt Lạc Lang được ánh lửa soi rọi hiện rõ vẻ bình thản và hờ hững: “Người giết mày.”

Gã đàn ông nằm trên mặt đất phút chốc cứng đờ. Lạc Lang nhặt con dao găm trên đất cứ vào động mạch cổ của hắn đường dao vừa chuẩn vừa nhanh. Anh ta gì chặt đầu gã, lẳng lặng nhìn tia máu ào ạt phun ra ướt đấm người mình. Gã run rẩy nấc lên từng tiếng.

Đến khi gã chỉ còn chút hơi tàn, Lạc Lang mới ném gã vào căn nhà gỗ đang cháy hừng hực. Đằng xa có tiếng còi xe cảnh sát rít gào. Lạc Lang cúi đầu nhìn Phương Thanh và An Nham nằm trên mảnh đất, cuối cùng rảo bước về phía xe mình. Nhằm hướng của kẻ bắt cóc Giản Dao, chiếc xe lao vút như vũ bão, bỏ lại sau lưng biển lửa rực trời.

Mười lăm phút trước.

Bạc Cận Ngôn dừng xe ở cổng công viên Anime. Camera giám sát bắt được hình ảnh xe Phó Tử Ngộ chạy đến đây.

Công viên Anime rất lớn, nhưng chắc chắn sẽ có dấu vết để lần tìm: Camera giám sát 24/7, vết bánh xe trên đất và chỗ vắng vẻ thưa ngài.

Bạc Cận Ngôn nhanh chóng đến trước một dãy nhà tựa như nhà kho với xám đơn giản và không có nhiều cửa sổ. Bạc Cận Ngôn đẩy nhẹ cánh cửa đnag khép chặp, phát hiện nó không khóa.

Anh lập tức gọi điện về cục.

“Cử một đội đến khu B công viên Anime cho tôi.”

Đầu bên kia lập tức đáp lời: “Xin lỗi giáo sư Bạc, đội của anh đều đi truy bắt Kha Thiển rồi. Mấy đội khác cũng đang chấp hành nhiệm vụ. Tôi sẽ mau chóng điều người đến, nhưng ít nhất cũng phải nữa giờ,”

Cúp điện thoại, Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa nhà kho trầm tư. Phó Tử Ngộ đã mất tích hơn hai giờ rồi, đợi thêm một phút chính là thêm một phần nguy hiêm.

Vì Tử Ngộ, vì người bạn thân nhất trong cuộc đời này của anh…

Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn trời đêm lấp lánh ánh sao, sau đó rút súng bước vào căn nhà. Cánh cửa sau lưng anh từ từ đóng lại.

Giản Dao, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh, An Nham, Phó Tử Ngộ… Không phải tôi đã cảnh cáo các người rồi sao? Tuyệt đối không được đến công viên Anime. Tuyệt đối không được!

Bởi vì cái gọi là chính nghĩa kia vô cùng yếu ớt. Nó luôn hiển hiện dưới ánh mặt trời. Còn tà ác bao giờ cũng ẩn núp trong bóng tối, ẩn giấu trong những tâm hồn lệch lạc và thống khổ ngoài kia. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, nó sẽ há to chiếc miệng đầy máu chờ đợi các người nhảy vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK