• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Lê Huyền

Trên đời này, việc duy nhất khiến Lạc Lang không thể chịu được có lẽ chính là thấy Giản dao bị tổn thương. Ban đầu, ai cũng nhìn ra tình cảnh mất hồn lạc vía của cô. Gần như mỗi ngày, Lạc Lang phải chạy đến bệnh viện, nhà cô và Cục Cảnh sát vài lần để đưa thức ăn tẩm bổ, tài liệu hay đưa đón cô đi làm. Thậm chí vừa nhận được tin tức về Bạc Cận Ngôn, anh ta liền lập tức báo với cô ngay. Lạc Lang tỉ mỉ, chu đáo đến vậy, người xung quanh không biết còn tưởng anh ta mới chính là chồng của cô.

Khi đó, Giản Dao không hề quan tâm đến bất cứ điều gì. Phương Thanh nghi ngờ cô còn không để ý đến sự tồn tại của Lạc Lang nữa kìa. Nhưng anh thì có. Khốn kiếp, Bạc Cận Ngôn bị thương đến nông nỗi ấy, bất đắc dĩ phải bỏ đi. Lạc Lang cứ quanh quẩn bên Giản Dao cả ngày lần đêm là sao? Thế là, có một hôm, Lạc Lang mang hoa quả đến thăm Giản Dao thì bị Phương Thanh phục sẵn dưới lầu tóm cổ, ấn sát vào tường uy hiếp.

“Lạc Lang đúng không? Chỉ là đồng hương thôi, lại sớm tối chăm sóc vợ người khác như thế, có phải ân cần quá mức rồi không?” Phương Thanh lúc nổi giận có chút đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, mặt mày như hung thần ác sát. Không biết có bao nhiêu tên côn đồ đã bị anh dọa chết khiếp rồi.

Lạc Lang tuy bị anh chế ngự, nhìn bề ngoài có vẻ yếu thế, song giọng nói lại vô cùng trấn tĩnh: “Sếp Phương, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.Tôi quan tâm đến Giản Dao xuất phát từ tình cảm bạn bè, giống như anh quan tâm đến cô ấy thôi, không hề có bất cứ suy nghĩ vượt quá giới hạn nào cả.”

Phương Thanh nghe xong thoáng sững người. Thật ra, trông bộ dạng gã đàn ông này rất ngay thẳng, đường hoàng. Nhưng làm sao anh có thể tin tưởng lời nói từ một phía của anh ta chứ? Vậy nên cuối cùng, anh vẫn đuổi Lạc Lang đi, còn gằn giọng: “Hừm, là trung hay gian… chúng ta cứ chờ xem.”

Tuy nhiên, tục ngữ nói rất đúng. Lâu ngày mới biết lòng người. Về sau, Phương Thanh dần phát hiện, Lạc lang đối với Giản Dao mà nói quả thật không có ý đồ gì khác.

Mặc dù anh ta quan tâm đến cô nhưng tuyệt đối không vượt quá giới hạn tình bạn. Anh ta thường xuyên gọi Giản Dao đi ăn cơm, cũng không so đo chuyện cũ mời cả Phương Thanh đi cùng, và chỉ cười xòa trước ánh nhìn lạnh nhạt đầy cảnh giác của anh. Không chỉ vậy, Lạc Lang còn hay cũng cấp tài liệu pháp luật cho đội của họ, nhiệt tình với những cảnh sát hình sự khác hệt như đối với Giản Dao. Thỉnh thoảng, anh ta thuận đường lái xe đưa đón cô, nhưng không phải vào buổi tối, cũng không ở lại lâu. Có lần, Giản Dao hẹn gặp e gái Giản Huyên, nhất thời không khống chế được tâm trạng nên uống quá nhiều. Lạc Lang bắt gặp cảnh đó, vội vàng nhắc Phương Thanh sắp xếp một nữ cảnh sát tới đưa cô về nhà. Anh ta gần như tuần thủ nghiêm ngặt lằn ranh giữa nam và nữ với Giản Dao.

Phương Thanh cảm thấy, hình như Lạc Lang thật sự không có ý nghĩ không an phận nào với cô cả. Mà nếu có thật thì cũng chỉ giấu kín trong lòng, tuyệt đối không lộ ra. Chỉ với điểm này thôi đã đủ để anh thay đổi cách nhìn với anh ta rồi. Vì thế, ba người họ dần trở nên thân thiết và khăng khít với nhau.

Có lần, Phương Thanh hỏi đùa Giản Dao: “Em thấy Lạc Lang thế nào?”

Giản Dao thành thật nhận xét: “Anh ấy là người có tấm lòng bao dung và mục tiêu rõ ràng. Em có thể cảm giác được anh ấy kết bạn với em xuất phát từ thiện ý.”

Phương Thanh gật đầu, sau đó nghe Giản Dao nhẹ nhàng buông lời: “Cận Ngôn không ở đây, nếu người khác có gì không ổn, em sẽ không làm bạn với họ đâu.”

Vậy là Phương Thanh liền sáng tỏ. Trên đời này, lòng dạ của mỗi người đều như một tấm gương sáng, người khác nhìn vào chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình mà thôi.

Về sau, ba người càng lúc càng quen thân, chuyện gì cũng nói với nhau không chút e dè, trở thành những người bạn thân chân chính,

Mùi thịt nướng hòa cũng mùi bia xộc vào mũi. Nhưng mũi Lạc Lang rất tính, anh ta hít hà vài hơi bèn hỏi: “Sao tôi ngửi thấy được mùi thuốc vậy, là ai bị thương à?”

Giản Dao cười đáp: “Là em, chút thương tích còn con thôi, không sao đâu.”

Phương Thanh tặc lưỡi. “Chiếc mũi này làm người ta phải ghen tị đấy.”

Lạc Lang không để ý đến Phương Thanh, uống thêm vài hớp bia rồi len chuyển mấy chai bia còn lại dưới bàn sang chỗ chân mình. Phương Thanh thấy được, chỉ cười không nói.

Nếu nói hiện tại, Phương Thanh là “ông chủ” của Giản Dao thì Lạc Lang chính là anh trai cô. Hai người đều âm thầm chăm sóc cho cô, đó là sự ăn ý không cần nói ra giữa hai người đàn ông.

Phương Thanh vừa hút thuốc vừa trêu: “Sao không dẫn bạn gái anh đến đây?”

Lạc Lang cười xòa: “Cô ấy quen ăn cơm Tây uống rượu vang rồi, không quen ăn tôm càng nướng lề đường, tôi dẫn theo làm gì?” Sau đó, anh ta không hề yếu thế, quay sang công kích lại Phương Thanh: “Bạn gái ảnh hậu của anh đâu? Không phải lúc trước rầm rộ, đình đám lắm sao? Sao không thấy anh dẫn tới ra mắt vậy? Có phải là đại minh tinh nên bất tiện không?”

Lần trước, Phương Thanh bị thương nặng, Kim Hiểu Triết tự mình xông vào bệnh viện Công an, làm xôn xao cả thành phố.

Phương Thanh phun vỏ tôm ra, hờ hững đáp: “Nhắc đến làm gì? Chia tay rồi.”

Giản Dao khẽ vỗ vai anh.

Vẻ mặt Lạc Lang ngượng ngùng: “Xin lỗi, không nghĩ hai người lại như vậy.”

Phương Thanh cười hì: “Bạn gái anh không chịu ăn đồ nướng uống bia lề đường với anh. Còn bạn gái tôi không chịu nổi kiếp sống của cảnh sát hình sự như tôi nữa. Cô ấy nói sợ một ngày nào đó, cô ấy vừa thức dậy thì tôi đã “ đi đời” rồi.”

Giản Dao về đến nhà thì đêm khuya. Cả căn hộ to lớn, trống trải và tĩnh lãng như tờ. Cô nằm trên giường đọc sách một lúc rồi tắt đèn, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Ngoài cửa sổ, bầu trời tăm tối không một ánh sao. Giản Dao đứng dậy đi đến phòng sách. Căn phòng vẫn quạnh quẽ như mọi khi, tất cả sách và tài liệu của Bạc Cận Ngôn được Giản Dao xếp ngay ngắn ở góc phòng. Cô lấy một quyển ra, ngồi xem dưới ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc bảng trắng trên tường.

Đó là chiếc bảng mà Bạc Cận Ngôn hay dùng. Cô đã lau chùi sạch sẽ, chỉ để lại ở góc phải phía trên một con số: 341.

Giản Dao đi đến trước tấm bảng, xóa số 1 đi, viết lại thành số 2. Cô chợt thấy lòng đau nhói, mắt cũng cay cay, nhưng cô cúi đầu, cố kìm nén giọt trào dâng nơi khóe mắt.

Anh sẽ trở về, anh nói anh sẽ trở về. Điều cô cần làm chính là một lòng chờ đợi, ngày qua ngày, tháng qua tháng, thậm chí năm này qua năm khác, chỉ như vậy thôi. Nhưng đến khi nào anh mới xuất hiện trước mặt vợ lần nữa đây?

Không phải cô không tìm được anh. Có An Nham bên cạnh, anh muốn mai danh ẩn tích là chuyện rất dễ dàng. Nhưng nếu nhờ cậy cảnh sát tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được manh mối. Chỉ là Giản Dao sẽ không làm vậy.

Không cần phải hỏi ngày về, vị thẩn thám tài ba với đôi mắt mù loa kia của cô sẻ có ngày tìm được đường về nhà. Giản Dao ngẩng đầu, thẫn thờ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Bóng đêm khiến người ta cảm thấy chạnh lòng và cô đơn cũng bao phủ một mái nhà cao tầng khác đó không xa. Qua ống nhòm, Lạc Lang thấy cửa sổ nhà Giản Dao đã tắt đèn. Sau đó, anh ta cũng lên giường đi nghỉ. Những bức ảnh dán chi chiết trên tường bị tháo xuống phân nữa trong một năm qua, giờ đây chỉ còn lại ảnh cười vui của Giản Dao, Giản Huyên và mẹ cô thôi. Nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh và ôn hòa khi uống bia tối nay của cô, Lạc Lang bất giác nở nụ cười. Anh ta cầm cốc nước đến, uống năm viên thuốc ngủ rồi nhắm mắt lại.

Giờ phút này, chỉ có nhà Phương Thanh vẫn đèn đóm sáng trưng. Đây là căn hộ một phòng ngủ anh thuê ở gần Cục Cảnh sát. Dạo này, anh luôn trằn trọc khó ngủ, bèn quyết định tập vài động tác thể dục, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường thở hổn hển.

Nhắm mắt thật lâu, Phương Thanh lại choàng dậy. Anh mở album trong di động ra, bỗng giật mình hoảng hốt. Ảnh Kim Hiểu Triết vẫn còn đó. Lần trước cãi nhau, anh đã xóa sạch sẽ rồi mà? Thế nhưng hình ảnh của cô, tin tức của cô, thậm chí bất cứ biến động nhỏ nào về cô anh đều có thể tìm được cả đống trên mạng.

Phương Thanh chăm chú nhìn gương mặt cô trên màn hình điện thoại, hơi thở đân dần hỗn loạn. Quả thật, người ta khó mà tự chủ được khi yêu. Mãi đến lúc mệt nhoài cả người, anh mới vứt di động sang một bên, chi kín nửa gương mặt và chím vào giấc mộng.

Tại thành phố nhỏ phía Nam, có một căn nhà đơn độc nằm trên ngọn núi xanh. Ánh mắt trời sớm mai rọi qua khung cửa sổ, nắng vàng lá xanh rực rỡ như thắng cảnh chốn nhân gian.

Trong một buổi sáng tuyệt đẹp như thế, An Nham vẫn ngủ thẳng đến chín giờ mới mơ màng tỉnh giấc. Cậu vươn vai ngáp dài, từ từ bò dậy khỏi giường.

Hình như tên đàn ông độc thân nào cũng cau có khi thức dậy thì phải. Cậu nhăn mặt làm vệ sinh cá nhân rồi đi dép lê loẹt xoẹt xuống lầu. Bước xuống cầu thang cậu mở di động lên, cập nhật tình hình của bạn bè. Nhìn thấy tấm ảnh selfie của Cố Bàng Bàng trong bộ trang phục cosplay mới, tâm trạng của An Nham trở nên phấn chấn hơn. Cậu lặng lẽ bấm like cho cô nàng rồi ầm thẩm tải hình về máy. Sau đó, An Nham ngẩng đầu nhìn cả căn nhà đầy nắng, phát hiện thời tiết thật đẹp.

Cậu đi thẳng đến căn phòng nằm ở góc khuất tầng môt. Cửa đóng kín nhưng không khóa, lỡ như đối phương có việc gì cũng tiện cho An Nham ra vào phòng. Cậu khẽ đẩy cửa ra, cả gian phòng thật yên tĩnh, tối tăm, ngay cả màn cửa cũng che kín mít. Nương theo ánh sáng mờ mờ, An Nham thấy anh nằm thẳng tắp trên giường như một thân cây, trên người đắp hờ một tấm chăn mỏng.

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, An Nham đều lẳng người trong chốc lát. Sau đó, cạu mạnh mẽ gõ cửa không chút nể nang. Ngời đàn ông trên giường thoáng cử động.

An Nham lớn giọng: “Lão đại, nên dậy rồi.”

Lần đầu gặp phải người có thể thức đêm và ngủ ngày nhiều hơn cả mình, An Nham cảm thấy “ngôi vị số một” của mình đã bị người ta cướp mất rồi.

Bạc Cận Ngôn chống tay ngồi lên, mò mẫm tìm chiếc kính râm trên tủ đầu giường. Vài tia sáng hiếm hoi len lỏi trong phòng, hắt lên dáng vẻ cao lớn, gầy gò của anh trong bộ đồ ngủ. An Nham lẳng lặng nhìn đồng hồ rồi quay người đi vào phòng bếp.

Chỉ một lúc sau, cậu đã nấu xong bữa sáng. Bạc Cận Ngôn đi đến bàn ăn. Anh đã thay quần tây, sơ mi và vẫn đeo mắt kính.

Anh Nham lẩm bẩm: “Lúc ở nhà, anh không thể bỏ kính ra sao?”

Bạc Cận Ngôn đáp ngắn gọn: “Không thể.”

Không phải người mù nào cũng cố chấp, trầm mặc và tự ti, như người đàn ông này chẳng hạn. Anh luôn biết cách tận dụng lợi thế mình có được trong mọi hoàn cảnh, ví dụ như lúc này, tuy mắt mù nhưng mũi lại thính hơn bao giờ hết. Anh vừa ngồi xuống ghế, cánh mũi khẽ mấp máy hai cái, sắc mặt liền nặng nề ngay: “Lại là sandwich trứng chiên? Đã một năm mà tài nấu ăn của cậu vẫn không hề tiến bộ, quả thật đáng khâm phục đấy!”

An Nham chẳng buồn đoái hoài đến lời khen độc địa đó. Trai độc thân cần gì phải xấu hổ về tài nấu ăn của mình cơ chứ? Thậm chí, cậu còn cười nhạt: “Anh sai rồi, là hai mưới sáu năm vẫn không tiến bộ.”

Sau đó, An Nham vùi đầu ăn, còn Bạc Cận Ngôn chỉ xiên vài miếng trong đĩa cho có lệ. Anh thật sự khó mà nuốt trôi, có chút hoài niệm mấy bữa ăn sáng phòng phú trước đây do Giản Dao chuẩn bị. Nhưng một khi nhớ nhưng rục rịch trỗi dậy, anh lập tức ra lệnh cho bản thân phải kìm nén lại.

“Cậu không thể chiên cá à?” Bạc Cận Ngôn khó chịu hỏi.

An Nham điểm nhiên cắn sandwich: “Không phải hai hôm trước mới ăn sao? Hơn nữa, có ai sáng nào cũng ăn một con cá đâu chứ?” Nói rồi, cậu liếc Bạc Cận Ngôn. “Mắt anh không thấy gì, ăn nhiều cá cũng không tốt, lỡ hóc xương cá thì sao? Lẽ nào còn muốn em gỡ xương cá giúp anh?”

“Hừm…” Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt công kích: “Cậu lo lắng quá rồi. Tôi nhắm mắt cũng có thể phun ra cả bộ xương cá không thiếu cái nào.”

An Nham á khẩu. Cậu thật sự không muốn nói chuyện với người này nữa. Nhưng vừa ngẩn đầu thấy cặp kính đen và gương mặt tuấn tú sa sầm của anh, trong phút chốc cậu lại mềm lòng: “Cùng lắm hôm nay em đi siêu thị mua hamburger cá, xúc xích cá và cá viên về. Nếu có cá tươi thì mua một con.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong, An Nham không muốn rửa bát chút nào. Phớt lờ đống bát đĩa trong bồn, hai người chạy xe xuống núi.

Thành phố Tuân này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bạc Cận Ngôn chọn ẩn cư nơi đây vì đã từng có mối quan hệ với một người. Ngay cả căn nhà họ đang ở cũng do đối phương lo liệu.

Họ nhanh chóng đến đội cảnh sát hình sự thành phố. An Nham đỗ xe xong, Bạc Cận Ngôn lấy gậy ra, dò đường bước lên bậc thang. Hình ảnh người đàn ông trong bộ đồ tây, mặt mũi sáng sủa, gầy gò và đôi mắt mù lòa đi thẳng vào Cục Cảnh sát luôn khiến người khác chú ý. Thình thoảng cũng có vài lời ban tán khe khẽ, nhưng Bạc Cận Ngôn chẳng buồn bận tâm. Hai tay An Nham đút túi quần, lững thững đi sau anh.

Nhưng hôm nay, họ lại bọ cho “leo cây”. Anh cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm tiếp đón họ áy náy nói: “Xin lỗi giáo sư Bạc, Tiểu An. Hôm nay sếp tôi có việc đột xuất phải đi đón một vị khách quan trọng. Có điều, tài liệu tổng kết vụ việc lần trước giáo sư Bạc giúp chúng tôi phá án đều ở đây. Nếu hai người có yêu cầu gì khác thì cứ nói với tôi.”

An Nham nhận lấy tài liệu. Bạc Cận Ngôn thờ ơ cất lời: “Cám ơn.”

Anh cảnh sát còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Bạc Cận Ngôn lắng tai nghe động tĩnh trong văn phòng một chút, chợt cười hỏi: “Gần đây đang bận vụ án gì vậy?”

Anh ta thoáng ngơ ngác, thấy An Nham cũng nhìn mình vội lấp liếm: “Không có, gần đây không có vụ án nào. Thành phố nhỏ này của chúng tôi chẳng mấy khi xảy ra hung án. Là… cấp trên đến kiểm tra, mọi người đang chuẩn bị thôi.”

An Nham dễ dàng nhìn thấu lời nói dối vụng về đó, sắc mặt thoáng thay đổi. Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm cười, đứng dậy ngay tức khắc, bỏ lại một câu: “Nếu không có vụ án, vậy chúng tôi xin cáo từ.” Rồi quay người bước đi.

Anh cảnh sát liền ngăn lại: “Xin chờ một lát! Tuy hôm nay sếp chúng tôi không ở văn phòng nhưng đã đặt một bàn ở nhà hàng gần đây. Mấy anh em muốn mời hai người dùng bửa để tỏ lòng cảm ơn…”

Bạc Cận Ngôn không hề dừng bước. “Không cần đâu. Tôi không thích ăn cơm với người lạ.”

Anh cảnh sát nghẹn họng, trân trối nhìn theo bóng lưng anh.

An Nham chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh ta rồi bỏ tay vào túi, đi theo Bạc Cận Ngôn.

Rời khỏi Cục Cảnh sát, Bạc Cận Ngôn và An Nham đi ăn trưa. Các thành phố phía Nam có rất nhiều nét tương đồng: Đường phố sầm uất huyên náo, các món đặc sản muôn màu muôn vẻ, nhà cửa cao thấp san sát…

An Nham tìm một quán cơm bình dân, gọi con cá một cân rưỡi và đĩa đùi gà rô ti. Trong lúc đó, Bạc Cận Ngôn hỏi phục vụ: “Có hoành thánh da cá không?”

Phục vụ hơi ngạc nhiên: “Gì ạ? Không có.”

An Nham tặc lưỡi: “Anh có thể đừng yêu cầu cao như vậy đối với việc ăn uống được không?”

Bạc Cận Ngôn thẳng thắn đáp: “Không thể.”

Bất chợt, anh nhớ đến quảng thời gian sau khi về nước, cũng ở một thành phố nhỏ phía Nam, lần đầu tiên anh được ăn món hoành thánh da cá cùng cô, và còn… một người nữa.

Dường như những ký ức tốt đẹp nhất, ấm áp nhất trong đời anh đều có sự hiện diện của hai con người luôn rạng rỡ như ánh mặt trời ấy. Anh từng có được cả hai người, một bên là tình bạn, một bên là tình yêu.

Bạc Cận Ngôn đưa tay đẩy chiếc kính râm, vẻ mặt trầm ngâm, tĩnh lặng.

An Nham ngồi bên cạnh chơi gảm, khóe mắt chú ý thấy chỗ ngồi của Bạc Cận Ngôn quá gần lối đi, người qua kẻ lại rất dễ đụng phải anh, cậu liền nhắc nhở: “Ngồi dịch qua phải một chút.”

Cậu không nói nguyên nhân, nhưng Bạc Cận Ngôn lại nghe lời và xê dịch ghế.

Thức ăn được bưng lên, hai người im lặng dùng bữa. Sau khi ăn lưng lửng dạ, An Nham uống một ngụm hồng trà lạnh rồi ngẩn đầu hỏi: “Lão đại, khi nào chúng ta trở về?”

Bạc Cận Ngôn lặng đi chốc lát mới trả lời:”Nhiều nhất là ba tháng nữa, tôi sẽ kết thúc chuyện này với bọn họ.”

An Nham gật đầu: “Hiểu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK