• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Thùy Miên

Phương Thanh ngẩng đầu đặt vấn đề: “Nạn nhân Phó Vĩ ở khách sạn Diêu gia. Trước mắt, chúng ta chỉ thống kê lễ tân, nhân viên phục vụ, khách thuê phòng xung quanh từng tiếp xúc với anh ta. Người nhà họ Diêu có thể tiếp xúc với anh ta hay không?”

Câu hỏi này không ai trả lời được.

Phương Thanh tiếp tục phân tích: “Nhìn chung, con người Phó Vĩ khá bình thường. Nhưng những người biết anh ta đều phản ánh cùng một vấn đề: Háo sắc. Ở khu vực sân sau của Diêu gia đều là phụ nữ, nơi đây thông đến vườn hoa của khách sạn. Nếu Phó Vĩ từng tiếp xúc với những người đó hoặc một người trong số họ, liệu việc này có liên quan đến cái chết của anh ta không?”

Phương Thanh chợt nhớ đến cổng sau trường tiểu học cách Diêu gia không xa. Công tác điều tra có phương hướng mới, nhưng tất cả mới là suy đoán. Suy xét hồi lâu, anh quyết định đi tìm Bạc Cận Ngôn một chuyến.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang nghe điện thoại của An Nham - cấp dưới của anh ở Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm. An Nham giống Bạc Cận Ngôn, là một thiên tài trong lĩnh vực IT nhưng thiếu hụt khả năng giao tiếp thông thường.

An Nham thành thật hỏi qua điện thoại: “Sếp, khi nào anh về?”

Bạc Cận Ngôn hờ hững đáp lại: “Mấy ngày nữa.”

“Thiểm Tây vừa xảy ra vụ án cướp của giết người liên hoàn, tội phạm không để lại bất cứ đầu mối có giá trị nào, còn khiến mấy chục vị cảnh sát hình sự điêu đứng nữa. Tổ chúng ta có nhận vụ này không?”

“Ồ.”

Hai người cùng im lặng. Đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói của Phó Tử Ngộ, bạn thân của Bạc Cận Ngôn. Anh ta là một bác sĩ rất tài ba, gần đây đang bị Giản Dao dụ dỗ đến làm pháp y cho tổ điều tra của Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ nói cười sang sảng: “An Nham, cậu đúng là thiếu tinh tế, còn không rõ tình huống bây giờ sao? Cận Ngôn hấp tấp đuổi theo dỗ dành Giản Dao. Cậu ta mà dám quay về, không sợ bị Giản Dao bỏ sao?”

An Nham phì cười. Bạc Cận Ngôn lập tức cúp điện thoại.

Giản Dao đang lật xem tài liệu trên bàn. Cô thấy sắc mặt khó coi của anh bèn dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Bạc Cận Ngôn điềm tĩnh lắc đầu. “Không có gì. Hai kẻ thừa thải rảnh rỗi thôi.”

Giản Dao cười, đôi mắt cong cong. Cô đưa cho anh một tách trà, sau đó tiếp tục xem tài liệu liên quan đến gia đình sống cách họ hơn mười mét kia. Giờ này, sắc trời còn sáng sủa, nắng chiếu rọi xuống khoảng sân tĩnh lặng như tờ.

Anh đã xem tài liệu về Diêu Viễn Qua cũng như nội dung cuộc đối thoại của ông ta với Phương Thanh ở Cục Cảnh sát, không có gì để tìm hiểu nữa.

Vợ của Diêu Viễn Qua tên Minh Lan, 45 tuổi, cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của ông ta. Xem ảnh có thể thấy đó là một quý bà đoan trang, lạnh lùng. Bà ta vốn là thiên kim của một gia đình giàu có trong vùng, gia cảnh chỉ kém nhà Diêu Viễn Qua một chút. Sau khi kết hôn, bà ta không đi làm bên ngoài nữa mà ở nhà quản lý quán bar ven hồ thay chồng. Hai người không có con cái.

Minh Nguyệt là em gái út của Minh Lan, năm nay 29 tuổi, cũng sống ở Diêu gia. Cô ta làm việc tại công xưởng Diêu gia sau khi tốt nghiệp phổ thông, nhưng gần đây chỉ quanh quẩn ở nhà. Xem ra, Diêu Viễn Qua đang nuôi cô em vợ này rồi. Minh Nguyệt chưa kết hôn, nhưng có một đứa con trai 5 tuổi không rõ cha ruột là ai. Nhìn ảnh thì thấy vẻ ngoài của Minh Nguyệt không bằng chị mình, bù lại cô ta trắng trẻo và mang đến cảm giác thật thà, chất phác.

Trương Cúc Phương là em họ của Diêu Viễn Qua. Cô ta có dáng người thon thả, da trắng, mắt nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều. Năm nay 30 tuổi, chưa lập gia đình. Trương Cúc Phương từng là diễn viên trong đoàn kịch nói, rất giỏi hát kinh kịch. Nghe nói hiện tại cô ta ở Diêu gia quản lý sổ sách của công xưởng thay anh họ, phần lớn thời gian là nhàn nhã ở nhà.

Triệu Hà, Trần Mai có chức vị không cao, đều do một tay Diêu Viễn Qua cất nhắc lên làm trưởng ca ở nhà hàng. Triệu Hà mặt mũi tròn trịa, năm nay 35 tuổi. Trần Mai dáng dấp gầy gò, 32 tuổi, trông cũng ưa nhìn. Hai người xuất thân từ nông thôn, trình độ học vấn không cao, nghe nói đều chưa lấy chồng. Bởi vì khu nhà của Diêu gia rất gần khách sạn nên họ cũng sống ở đấy luôn.

Trong đó còn có năm người giúp việc, đều là mấy bác gái bốn mươi, năm mươi tuổi. Đôi khi họ sẽ ra gian nhà chính của khách sạn giúp quét dọn vệ sinh.

***

Nghe tiếng bước chân vọng đến, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ngẩng đầu nhìn, thấy Phương Thanh đi trên hành lang với vẻ mặt nặng nề.

“Giáo sư Bạc, có thể trao đổi một lát không?”

Ba người vừa vào phòng, Phương Thanh liền vào thẳng vấn đề: “Dựa theo phác họa anh nói, chúng tôi đã kiểm tra gần một trăm người nhưng chưa tìm được dấu vân tay trùng khớp.”

Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Điều này chứng tỏ phạm vi kiểm tra của các anh chưa toàn vẹn.”

Phương Thanh liếc sang xấp tài liệu trên bàn. “Anh nghi ngờ người của Diêu gia có liên quan đến vụ án này?”

“Họ cũng nằm trong phạm vi điều tra.”

Hai người im lặng chốc lát. Giản Dao bưng trà đến, Phương Thanh cảm ơn cô rồi chậm rãi uống một hớp. Lát sau, anh mới nói ra tâm sự trong lòng: “Giáo sư Bạc, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, kể từ lúc anh phác họa tâm lý tội phạm, lòng dạ mấy anh em cảnh sát chúng tôi luôn lo âu. Xưa nay, chúng tôi phá án đều tìm hiểu kỹ manh mối, từng bước làm rõ sự liên quan giữa nạn nhân và kẻ tình nghi. Động cơ, quá trình gây án, cảm xúc, logic, kể cả hung khí, dấu vết, thủ đoạn của hung thủ… không thể thiếu bất cứ thứ gì. Quá trình này thật ra vất vả và mệt mỏi vô cùng. Nhưng ít ra, chúng tôi cảm thấy yên lòng.

Thế nhưng, tôi phải thừa nhận vụ án này rất khó, thời gian cấp trên yêu cầu lại gấp gáp. Chúng tôi không tra ra một chút liên quan nào giữa nạn nhân và hung thủ hay động cơ và logic phạm tội. Cuộc điều tra rơi vào bế tắc. Các dữ kiện anh cung cấp cho chúng tôi đều rất logic, mọi người đều hiểu, cảm giác như đã vén ra mây mù thấy được trời trăng vậy.

Song phác họa này lại tách biệt với quá trình điều tra và chứng minh thực tế. Chúng tôi đều từng học môn Tâm lý tội phạm ở trường, tôi biết anh trực tiếp đưa ra kết luận từ những hành động của tội phạm. Nhưng nói cho cùng, đây chỉ là một kiểu suy đoán thôi. Hiện giờ, nếu chúng tôi đánh cược tất cả vào đấy, lỡ như… Tôi nói lỡ như thôi, không tìm ra được kẻ khả nghi theo như phác họa của anh thì sao?”

Giản Dao nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.

Anh yên lặng chốc lát, khẽ nhếch môi cười. “Anh không phải người đầu tiên nghi ngờ những phán đoán của tôi về tâm lý tội phạm. Chắc hẳn anh có nghe nói đến thần thám Hàn Trầm, cảnh sát chuyên điều tra theo phương pháp truyền thống ở thành phố Giang? Anh ta cũng từng có thành kiến và chất vấn như vậy. Thuận tiện nói thêm, anh ta tốn năm năm ròng rã mới tìm được vợ mình, trong khi năm đó, tôi chỉ mất một tháng để tìm ra Giản Dao. Tôi hiểu mối nghi hoặc của anh, dù rằng anh không hoàn toàn hiểu rõ bản chất của tâm lý tội phạm.”

Phương Thanh không hề tức giận, chỉ mỉm cười tiếp tục lắng nghe. Nhưng Giản Dao lại nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt tán dương. Giờ đây, đối mặt với sự chất vấn, anh không còn cười khẩy khinh thường như trước mà chỉ nói cười nhẹ nhàng pha chút chế giễu mà thôi. Như vậy chứng tỏ anh đã chững chạc hơn nhiều rồi, đúng không? Khụ khụ, hình như cô hơi thiên vị anh thì phải.

“Tâm lý tội phạm và điều tra truyền thống không có quan hệ đối nghịch, cũng không phân cao thấp với nhau. Trong mắt các anh, chứng cứ là hiện vật, còn trong mắt tôi, chứng cứ chính là hành động. Hơn nữa, phác họa của tôi chưa từng bỏ qua logic phạm tội và chứng cứ.” Bạc Cận Ngôn nhấp một ngụm trà, bình thản phân tích tiếp: “Trong tình huống bình thường, chỉ cần dùng phương pháp điều tra truyền thống là đủ. Nhưng luôn có một vài vụ án, năm này qua tháng nọi vẫn không tra ra dấu vết. Mối liên hệ giữa hung thủ và nạn nhân bị yếu tố con người, thời gian hoặc yếu tối ngoài ý muốn ngăn cản. Vụ án giết người hàng loạt mang tính tổ chức sẽ có những đặc điểm tương đồng. Lẽ nào bởi vì manh mối bị đứt mà để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao? Khi điều tra truyền thống bất lực thì tâm lý tội phạm phải dũng cảm đứng lên.”

Trong lòng Giản Dao chấn động, còn sắc mặt Phương Thanh thoáng nặng nề.

“Quả thật, rất nhiều kết luận của tôi đều được suy luận dựa trên tâm lý học Tội tạm thời bỏ qua nguyên nhân và quá trình còn mơ hồ của vụ án, lợi dụng việc phân tích hành động để trực tiếp khoanh vùng kẻ tình nghi. Các anh là người trong cuộc, còn tôi quan sát từ bên ngoài, đã là suy đoán ắt hẳn sẽ phát sinh vấn đề về tính chính xác. Cho nên chúng tôi phải chấp nhận mạo hiểm hơn các anh nhiều. Trường hợp phác họa chân dung tội phạm sai lầm dẫn đến kết cục để tội phạm chạy thoát xảy ra ở cả trong và ngoài nước. Nhưng chẳng lẽ vì tính rủi ro và sự e ngại sẽ gánh vác trách nhiệm mà chúng tôi phải từ bỏ khả năng phá án cuối cùng sao? Không, không có bất cứ một nhà tâm lý học tội phạm thực thụ nào chấp nhận bỏ cuộc. Dù là một phần vạn khả năng, chúng tôi cũng sẽ cố gắng phá án để người vô tội chết được nhắm mắt.”

Giản Dao và Phương Thanh đều im lặng.

Bạc Cận Ngôn lại cười nói: “Huống chi, từ lúc tôi “xuất đạo” đến nay… Giản Dao, em không nghe nhầm đâu. Theo cách dùng từ mới nhất mà thanh niên IT An Nham nhà chúng tôi cập nhật được thì đó là “xuất đạo”… Tôi chưa bao giờ xảy ra sai lầm.”

Phương Thanh hỏi: “Tiếp theo, hai người định làm gì?”

Bạc Cận Ngôn nhìn căn viện phía xa, thốt ra một lời đầy thâm ý: “Chúng tôi định lén đến Diêu gia xem thử.”

Giản Dao trợn tròn mắt. “Anh định tự ý xông vào nhà dân à?”

Phương Thanh đứng bên ngoài cười xòa. “Hai người là khách du lịch, lại lạ mặt, đi nhầm chỗ không tính là tự ý xông vào.

Giản Dao liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Đây là một trong những chiêu mà mấy cảnh sát hình sự lưu manh như Phương Thanh hay Hàn Trầm vẫn dùng sao? Bạc Cận Ngôn ngây thơ, chính trực nhà cô đã học được từ lúc nào thế nhỉ? Ngoài miệng anh chế giễu họ, nhưng cả ngày chung đụng với nhóm cảnh sát hình sự nên bị lây nhiễm tính xấu rồi sao?

Phương Thanh tiếp tục: “Tôi từng gặp Diêu Viễn Qua, cũng từng hỏi thăm không ít nhân viên của khách sạn, tôi đi không tiện lắm. Nhưng tôi sẽ canh chừng giúp hai người.”

“Vậy đi thôi.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, cầm tay Giản Dao. “Em yêu, anh dẫn em đi tham quan nhà kẻ tình nghi nhé!”

Giản Dao để anh nắm tay một cách tự nhiên. Nhìn dáng vẻ hai người, Phương Thanh cảm thấy buồn nôn chết đi được, nhưng cũng thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Hai vợ chồng họ đi trước, Phương Thanh đi theo sau.

Giản Dao khẽ hỏi: “Em vẫn không hiểu. Chỉ vì người của Diêu gia nằm trong phạm vi điều tra mà anh muốn tiếp cận nhà họ à? Nhưng anh có đến những nhà khác đâu?”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Quả nhiên em là người hiểu anh nhất. Thực ra…” Anh liếc nhìn Phương Thanh đi phía sau rồi thì thầm bên tai cô: “Anh phát hiện được vài chi tiết nhưng không đề cập ở Cục Cảnh sát hôm qua.”

Giản Dao lấy làm lạ: “Sao anh không nói?”

“Chỉ là cảm giác thôi. Nhóm Phương Thanh không chú ý đến nội dung biên bản kia có một sự việc rất nhỏ, dùng cách thức bí ẩn nào đó để che đậy mối liên hệ phát sinh. Có lẽ chính là thứ mà cảnh sát muốn tìm. Anh cảm giác như sự thật bị cái chết và thời gian che giấu kia đang cười nhạo mình.”

Cách nói ví von nghệ thuật của anh khiến Giản Dao không hiểu nổi, chỉ biết cảm thán: “Ồ…”

Bạc Cận Ngôn nhìn cô trìu mến: “Xưa nay, anh không bao giờ nói với ai những ý nghĩa chưa được xác minh đâu. Nhưng em là ngoại lệ, bởi vì anh đã xem em là một phần thân thể của mình.”

Giản Dao cười rạng rỡ: “Em hiểu rồi.”

Khu vực nhà ở của Diêu gia được bao quanh bởi một bức tường thấp, vườn hoa và hàng rào. Bởi vì bên ngoài đã dựng tấm biển “Khu vực tư gia, người không phận sự miễn vào”, lại cách khách sạn một con đường nhỏ, cho nên bình thường khách thuê phòng không ai đến đây.

Ba người tránh khỏi sự chú ý của nhân viên khách sạn, nhanh chóng đi đến căn viện. Vốn dĩ trèo tường là có thể vào bên trong, nhưng ở cửa lại có một con chó đen to nằm trên mặt đất nhìn họ gầm gừ.

Không ngờ, Phương Thanh rất có ích trong trường hợp này. Anh ta ra dấu với vợ chồng Bạc Cận Ngôn, sau đó khom người tiến đến gần con chó kia. Không biết anh ta đã giở chiêu gì mà chỉ một lúc sau, con chó dữ liền ngoan ngoãn nằm yên bên chân anh ta.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều kinh ngạc vô cùng.

Phương Thanh cười nói: “Cảnh khuyển dữ nhất trong đội do tôi huấn luyện đấy.”

Thậm chí khi đã trèo vào vườn hoa Diêu gia rồi mà Bạc Cận Ngôn vẫn thì thầm khen ngợi không ngớt: “Tên Phương Thanh này cũng có tài đấy chứ!”

Giản Dao cảm thấy buồn cười. Người ta vừa nhạy bén vừa cứng cỏi, dẫn dắt điều tra cả một vụ án lớn. Cách đây vài hôm, anh ta còn quật ngã anh chỉ với một chiêu nữa kìa, sao không thấy anh khen ngợi câu nào? Vậy mà chỉ cần thuần phục một chú chó thôi lại khiến anh nhìn không chớp mắt, khen không tiếc lời.

Đúng lúc ấy, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn giật mình nhìn thấy một người đi tới từ hành lang phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK