Bạc Cận Ngôn suy đoán không sai. Giờ phút này, Chu Thao đang bận đến sứt đầu mẻ trán. Trên thuyền đắm không tìm được họ, cũng không thấy phần tài liệu kia đâu, thi thể cũng không vớt được. Chu Thao tin chắc họ chưa chết, chẳng qua không biết trôi dạt đến chỗ nào thôi, cho nên tăng cường lực lượng tìm kiếm dọc theo đường sông.
Đám lâu la trên thuyền vẫn còn sống sót vài tên, nhưng sau khi tra khảo khắt khe, chúng cũng không biết hang ổ của Phật Thủ ở đâu. Chu Thao không rõ nội bộ Phật Thủ rốt cuộc hoạt động bảo mật thế nào, nhưng có thể thấy được tổ chức này quản lý và kiểm soát rất nghiêm ngặt. Ngoài ra, Chu Thao cũng nghe nói Bạc Cận Ngôn đã giả mạo “Rắn Mặt Cười” khi ở trên thuyền, nhờ vậy mới có thể trách thoát kiếp nạn. Điều này khiến Chu Thao vừa buồn cười vừa xúc động. Không ngờ vị giáo sư tâm lý học tội phạm này có thể qua mắt cả đám tội phạm. Vậy nên, anh ta càng tin chắc họ sẽ không dễ dàng bị giết hại.
Vốn dĩ sau hai lần truy quét của cảnh sát, băng nhóm của Rắn Mặt Cười đã bị tiêu diệt toàn bộ, gần như biến mất khỏi giang hồ chỉ trong một đêm. Cái chết của Rắn Mặt Cười cũng bị Chu Thao tạm thời giữ kín. Anh ta luôn thích khiêm tốn cẩn trọng, việc nào cũng có phương án dự phòng.
Cho nên khi nhận được tin có người âm thầm thăm dò tư liệu về Rắn Mặt Cười, Chu Thao lập tức chú ý đến manh mối nhỏ này. Anh trầm tư hồi lâu, suy đoán các loại khả năng có thể xảy ra.
Đầu tiên, đối phương là ai? Trước sự việc lần này, Rắn Mặt Cười đã bị Chu Thao đánh đến hấp hối, cho nên khi ấy mới chó cùng rứt giậu, liều mạng phản kích. Gần đây, tổ chức có quan hệ lợi ích mật thiết với hắn chỉ có mỗi Phật thủ thôi.
Tin tức băng nhóm của Rắn Mặt Cười bị tiêu diệt đã lan truyền. Nếu tổ chức Phật thủ nhận được tin, đáng lý sẽ án binh bất động chứ không phải âm thầm dò la như lúc này. Cộng thêm chúng không hề nghe ngóng về phần tài liệu kia mà lại là tư liệu về Rắn Mặt Cười…
Một ý nghĩ khó tin lóe lên trong đầu Chu Thao, khiến máu toàn thân anh bắt đầu sôi sục.
Phật Thủ đã lấy được tài liệu rồi. Bọn chúng có được tài liệu cũng đồng nghĩa với việc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đang ở trong tay chúng. Đêm đó, ắt hẳn có kẻ trên thuyền thừa dịp đưa họ chạy trốn. Nhưng nếu bọn chúng đã khám phá ra thân phận của Bạc Cận Ngôn thì cần gì phải vất vả tìm hiểu thông tin về Rắn Mặt Cười nữa?
Chu Thao nhớ lại, một gã lâu la trên thuyền từng nói: “Hắn nói hắn là Rắn Mặt Cười… Còn xưng anh em với anh Duyệt của chúng tôi, rất phách lối…”
Gạt được đám lính quèn bên dưới, nói không chừng Bạc Cận Ngôn cũng gạt được lão đại. Dù sao những chuyên gia tâm lý học tội phạm kia đều có tài lừa gạt mà. Chu Thao suy nghĩ chốc lát bèn gọi một thuộc hạ tâm phúc đến, dặn dò đôi câu, cuối cùng chốt lại: “Lần này theo dõi sát sao người của Phật Thủ. Tốt nhất là có thể tìm được đầu mối lần đến hang ổ của bọn chúng.”
Cấp dưới nghe lệnh rời đi, Chu Thao ngẫm nghĩ rất lâu, cảm thấy suy đoán này của bản thân quá đáng sợ. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trời đất xui khiến thế nào mà trà trộn được vào hang ổ của Phật Thủ, trở thành nội gián. Chu Thao khẽ thở dài. Hai thành viên khác của tổ chuyên án là Phương Thanh và An Nham nhận được tin đã dẫn một đội quân tinh nhuệ tức tốc đến trợ lực. Nếu tới lúc đó vẫn không có tung tích của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, có lẽ anh ta phải vận dụng quân cờ cuối cùng. Quân cờ này đã được anh ta chuẩn bị từ rất lâu rồi.
***
Người được Phật Thủ phái đi thăm dò tin tức của Rắn Mặt Cười là A Minh – một lão giang hồ vừa nhanh trí lại không nổi bật. Chẳng qua không ngừng có tin đồn băng nhóm của Rắn Mặt Cười đã bị tóm gọn, người từng thấy mặt thật của Rắn Mặt Cười lại cực ít, nên không thể moi ra tin tức xác thực trong một sớm một chiều.
Chưa đến hai ngày, A Minh đã nghe được tin cảnh sát đang điên đầu tìm kiếm Rắn Mặt Cười khắp nơi. Điều này khiến gã càng thêm thận trọng, làm việc càng kín kẽ hơn. Thông qua các mối quan hệ, khó khăn lắm gã mới nghe ngóng được một người trước đây là thuộc hạ của Rắn Mặt Cười đang lẩn trốn cảnh sát. A Minh hẹn gặp đối phương ở một quán nhỏ trên con phố sầm uất, tốn hết ba mươi nghìn tệ để mua tin.
Đối phương là một thanh niên lôi thôi, nhếch nhác, giữa ngón cái và ngón trỏ có vết sẹo bị chém, còn thấp thoáng lộ ra hình xăm, vì vậy mà không tài nào che giấu được thân phận của mình. Vừa gặp A Minh, hắn đã gấp rút đòi tiền. A Minh cười khẩy, ném phong bì cho hắn. Hắn tỉ mẩn đếm tiền xong, lúc này mới cười nhẹ nhõm, cất tiền trong túi áo cẩn thận: “Anh muốn hỏi gì?”
A Minh hỏi từng chi tiết như chiều cao, dáng vẻ, quá khứ tung hoành của Rắn Mặt Cười. Đối phương cũng trả lời ngắn gọn rõ ràng.
A Minh lại hỏi: “Tại sao lần trước, thuyền của bọn họ lại xảy ra chuyện?”
Đối phương uể oải đáp: “Tôi không biết. Hôm đó, nếu tôi lên thuyền, bây giờ còn có thể ở đây nói chuyện với anh sao?”
“Rắn Mặt Cười có bồ không?”
“Đương nhiên là có rồi, còn giống như bảo bối vậy, lúc nào cũng dẫn theo. Chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.”
A Minh cười khì, châm thuốc cho đối phương: “Mắt của hắn luôn như vậy à?”
“Luôn như vậy.” Đối phương rít một hơi thuốc dài rồi đột ngột ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Anh gặp lão đại của chúng tôi rồi à?”
A Minh chỉ cười cười không nói.
***
Giữ tiết trời ngày thu trong lành, tươi mát, Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn đi xuống lầu, nhìn thấy bốn người đàn ông đang đánh bài trong đình viện yên ắng, trong đó có cả Triệu Khôn và Tần Sinh.
“Ha ha, chết mày nhé!” Cố An chế nhạo đập bài tẩy xuống bàn, ba người còn lại đều sa sầm mặt. Cố An gom hết tiền trên bàn, sau đó liếc mắt nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
“Ồ, Rắn tới rồi hả?” Tần Sinh chào hỏi bọn họ. Triệu Khôn châm điếu thuốc hút, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng buồn đoái hoài tới người khác. Trịnh Thần ngẩng đầu nhìn họ, không nói lời nào.
“Ngồi cùng bàn còn đối chọi gay gắt, chắc chắn địa vị ngang nhau.” Bạc Cận Ngôn thì thầm vào tai Giản Dao. Giản Dao vẫn giữ hình tượng trầm mặc kéo ghế qua để Bạc Cận Ngôn ngồi xuống.
“Hai người họ còn thì thầm tình tứ nữa kìa.” Tần Sinh cười hô hố, ba tên còn lại cũng không giữ kẽ.
Bạc Cận Ngôn dửng dưng đáp: “Dĩ nhiên rồi”, sau đó cúi đầu hôn Giản Dao một cái.
“Chơi không?” Triệu Khôn hỏi.
Ba người còn lại đều nhìn hắn.
“Mù sao đánh bài?” Trịnh Thần lên tiếng.
“Tôi có mắt đấy.” Bạc Cận Ngôn khinh khỉnh.
Trịnh Thần nhường chỗ. Giản Dao ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, bắt bài thay anh, rút được quân gì liền ghé tai anh nói nhỏ. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, ba người Cố An đều là tay lão luyện, thế mà ván đầu tiên đã thua sạch. Bạc Cận Ngôn bảo Giản Dao gom tiền, ngẩng đầu hỏi ngược Trịnh Thần: “Mù có thể đánh bài không?”
Trịnh Thần cười ngượng: “Có thể.”
Tần Sinh góp vui: “Ha ha, có thể khiến A Thần mấy vạn năm mới động đậy nét mặt của chúng tôi cười một lần, Rắn à, cậu đúng là có bản lĩnh đấy.”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Chỉ là cậu ta ngây thơ quá thôi.”
Vừa dứt câu, ba người đàn ông trên bàn đều cười ầm lên, chỉ có Trịnh Thần không cười nổi.
Lúc này, Cố An lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ném cho Trịnh Thần: “Cái cậu bảo tôi mang đến này, ra ngoài là có thể dùng được.”
Trịnh Thần nhận lấy, là chiếc máy mới. Cậu ta sung sướng hí hoáy nghịch điện thoại một hồi. Trong mấy người ở đây, quan hệ giữa Trịnh Thần và Cố An là tốt nhất.
Triệu Khôn châm giúp Bạc Cận Ngôn một điếu thuốc. Động tác nhả khói của anh vô cùng điêu luyện. Tần Sinh cũng đưa thuốc cho Giản Dao: “Em dâu, làm điếu không?”
Giản Dao vừa định nhận lấy thì Bạc Cận Ngôn đã từ chối giúp: “Cô ấy không thể hút.” Anh vừa ngậm điếu thuốc vừa sờ bài. “Tôi định để cô ấy mang thai.”
Câu này là thật. Trong tình cảnh sống chung với lũ lúc này, lòng Giản Dao chợt thấy ấm áp vô cùng. Cô đưa ngón tay đẩy điếu thuốc của Tần Sinh ra: “Thôi, không hút vậy.” Rồi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ung dung xếp bài của Bạc Cận Ngôn. Khóe môi anh nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, vừa ranh mãnh vừa ngông cuồng, thế nhưng cô chỉ thấy thương anh, thương anh vô hạn.
Vì giữ mạng sống, vì muốn tung lưới bắt hết đám tội phạm này, vì muốn tìm được sát thủ mặt nạ, anh có thể biến bản thân thành kiểu người mình căm hận mà không để lộ bất cứ sơ hở nào.
Khói thuốc mông lung quang quẩn trên bàn bài. Giản Dao kín đáo quan sát mấy người này. Tâm phúc của Tống Khôn có lẽ là mấy người ở đây. Có thể cảm giác được tuy bọn họ là lính của Tống Khôn nhưng tình cảm lại thân thiết như anh em. Sát thủ mặt nạ… có thể là một trong những người này không.
Gã mặt mày hiền lành nhất là Tần Sinh. Gã đã theo Tống Khôn bảy, tám năm rồi. Theo dõi hai ngày qua, cô phát hiện, tất cả chuyện về tài vụ Tống Khôn đều giao cho gã xử lý. Cô chưa từng thấy gã rút súng rút dao gì cả.
Triệu Khôn, Trịnh Thần, Cố An theo Tống Khôn trên ba năm. Xét về thời gian, họ đều không mấy phù hợp với thân phận sát thủ mặt nạ. Ba người này chính là mãnh tướng của Tống Khôn. Triệu Khôn lớn tuổi nhất nên có phần trầm tĩnh hơn. Trịnh Thần nhỏ tuổi nhất, lúc nào cũng im lặng ủ rũ. Cố An tính cách kiêu ngạo, lớn lối, thường hay gây sự với Triệu Khôn.
Nhưng hiện tại, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn không thể hỏi thẳng họ: Vụ án xảy ra ở biên giới một năm trước, là ai đã dùng rìu? Một là sợ người Phật Thủ hoài nghi, hai là lỡ như người họ hỏi chính là sát thủ mặt nạ thì sao?
Về phần tại sao đến giờ sát thủ mặt nạ vẫn chưa vạch trần thân phận cảnh sát của bọn họ với Phật Thủ, Bạc Cận Ngôn đã giải thích: Trước tiên, đối với sát thủ mặt nạ, đây là một sự khiêu chiến vô cùng kích thích, sao hắn có thể dễ dàng kết thúc được? Huống hồ, nếu quả thật vạch trần chân tướng, tất nhiên Tống Khôn sẽ tra hỏi cặn kẽ. Sát thủ mặt nạ cất giữ rất nhiều bí mật, hắn vốn không phải người chung đường với bọn chúng, làm sao bằng lòng để lộ con người thật của mình?
Triệu Khôn bỗng hỏi: “Rắn Mặt Cười, nghe nói cảnh sát đang tìm cậu khắp nơi hả?”
Bạc Cận Ngôn “Hừ” một tiếng, ngậm thuốc đáp: “Vậy thì sao?”
Giản Dao chợt mừng rỡ trong lòng.
Triệu Khôn cười thân thiết: “Không có ý định trở về à? Định ở lại Phật Thủ luôn sao?”
Bạc Cận Ngôn nhả khói: “Hừ, Đông Sơn tái khởi vẫn là hảo hán.”
Triệu Khôn, Tần Sinh và Trịnh Thần cười phá lên. Họ cười vì tuy Rắn Mặt Cười là nhân vật lợi hại, nhưng lời nói và hành động quả thật có chút trẻ con háo thắng. Cố An khinh thường nhìn anh: “Mày dám chắc có thể Đông Sơn tái khởi từ chỗ Phật Thủ à? Chỉ dựa vào mày sao?” Hắn ta luôn xù gai, gặp ai là đâm người đó, đám Triệu Khôn cũng chẳng buồn để ý.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, phả ngay một làn khói về phía phát ra tiếng nói: “Tôi có thể hay không đâu phải do anh nói. Đồ to xác hữu dũng vô mưu!”
Ba người Triệu Khôn cười ha hả. Mặt Cố An giận đến xanh mét, còn bị sặc khói của Bạc Cận Ngôn phả ra. Hắn vừa định ra tay trút cơn bực tức thì Giản Dao đã vào tư thế sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này bất chợt có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau mọi người.
“Rắn, tôi có việc bàn với cậu.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Tống Khôn bình thản bước đến, mỉm cười với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.