***
Ở bên kia, Phong Hạo và Thư Nhiễm ngồi trong xe, bầu không khí yên ắng, chiếc xe vẫn chạy êm ả trên đường. Thư Nhiễm bĩu môi hỏi " Anh suy nghĩ gì mà thất thần hả? "
Thư Nhiễm đã bỏ khẩu trang và kính xuống lộ rõ gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ sắc sảo. Cô ấy thân là người của công chúng nên lúc nào cũng cần chưng diện hoàn hảo đẹp đẽ.
Phong Hạo nhìn cửa sổ xe, dời tầm mắt sang Thư Nhiễm, giọng nói nhè nhẹ trầm thấp " Có sao? "
Thư Nhiễm nhìn nụ cười nhạt nhẽo của anh, liền biết anh có chuyện gì đó, từ lúc ở trung tâm mua sắm đến giờ luôn giữ cái vẻ mặt như mất hồn. " Đúng đấy, anh bỏ quên em. " giọng cô ấy pha nét giận dỗi.
Phong Hạo cũng chỉ cười cười.
Thư Nhiễm ngồi gần anh hơn, không có khoảng cách, bàn tay thon thả trắng trẻo vòng qua thắt lưng cường tráng. " Anh hôn em an ủi đi " Thư Nhiễm kề sát đôi môi son đỏ đến cằm của anh. Phong Hạo chỉ cần cúi xuống là chạm được ngay.
Phong Hạo chau mày, bàn tay anh che đi đôi môi đỏ quyến rũ kia. " Đang không có hứng "
Thư Nhiễm khẽ hừ lạnh tỏ ra hờn dỗi, nhưng một lúc sau cô ấy ngoan ngoãn ngồi nép vào lòng anh. Thật ra Thư Nhiễm đã quen thuộc với tính cách của anh rồi. Giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều " Anh thấy cái hotsearch chưa? "
Phong Hạo nhướng mày, khẽ ừ không nói gì thêm. Anh mặc dù chưa xem cái hotsearch nhưng đã được thư ký Cao đề cập nên cũng hiểu sơ qua. Bận bịu từ sáng đến tối nên quên béng đi mất nó còn trên tin tức chưa được xóa bỏ.
" Thế anh giải quyết sao? " không phải lần đầu tiên cả hai đều lên hotsearch cùng nhau, cô ấy không quá lo lắng, chỉ cần đợi Phong Hạo ra tay như mọi lần.
Quả nhiên Phong Hạo trầm ổn trả lời " Lát tôi sẽ nói thư ký Cao gỡ xuống, không cần lo "
Thư Nhiễm mỉm cười, hài lòng nói " Phong tổng thật tốt nha. "
***
Thời gian lại trôi qua 1 tuần từ lúc Đỗ Trình Tranh tình cờ gặp Phong Hạo, cô đã không còn thấy anh nữa như thể lần đó chính là gặp phải ảo giác nhưng cô biết đó không phải ảo giác gì cả, mà là người thật. Từ hôm đó cô lại chú ý đến mấy cái hotsearch nhiều hơn, tin tức đứng đầu về Thư Nhiễm và vị kim chủ thần bí đã bị mất nhanh chóng sau một đêm, kể từ đó cô không còn được thấy thêm tin nào về hai người.
Cuối tuần cô về Đỗ gia chỉ yếu thăm bà và ăn cơm cùng gia đình. Cha mẹ cô vẫn khỏe mạnh, chỉ có sức khoẻ của bà có chút vấn đề, tuổi tác cao bệnh tật đến rất mau. Cô ngủ lại Đỗ gia, buổi tối vì bà cô bị khó ngủ nên Đỗ Trình Tranh hàn huyên cùng bà.
Ban đêm vắng lặng, thích hợp để trò chuyện.
" Tranh Tranh thật mau đã trưởng thành nhiều rồi. " bà ấy nhìn cô, nở nụ cười hiền hậu.
" Dù vậy vẫn là cháu gái nhỏ của bà " cô nắm bàn tay nhăn nheo của bà.
" Ta thấy tâm trạng của con không tốt, có chuyện gì sao? Là vì công việc hả? " bà nhìn sắc mặt kém dần đi của cô, ôn nhu hỏi.
Đỗ Trình Tranh không nghĩ cảm xúc của mình dễ bị bại lộ, có lẽ là vì đêm xuống mọi cảm xúc chân thật của con người không thể giấu được. " Công việc vẫn rất tốt, chỉ là chuyện cá nhân thôi ạ. "
" Nếu vậy là chuyện tình cảm sao? " bà ấy nắm bắt được trạng thái của cô, nhỏ nhẹ hỏi.
Cô nhìn bà đã đoán trúng tâm trạng, cười mỉm không phủ nhận cũng không nói gì hơn.
Bà lúc đầu thoáng ngạc nhiên, không nghĩ thật sự là chuyện tình cảm. Đỗ Trình Tranh từ nhỏ được xem là " con nhà người ta " chuyên tâm học hành, đến khi lớn chỉ lo công việc vì thế trong nhà muốn cô suy nghĩ đến việc hẹn hò rồi kết hôn có một gia đình riêng nên mới cho cô đi xem mắt. Nhưng bà lại nghĩ dù sao cháu gái mình đã lớn, yêu đương là chuyện thường tình.
" Là tiểu tử nhà nào thế? " giọng bà có ý cười tủm tỉm.
Đỗ Trình Tranh xoa bóp nhẹ chân cho bà ấy, ôn nhu nói " Cũng không phải vấn đề lớn đâu ạ "
Cô trước giờ không bao giờ tâm sự chuyện cá nhân với người nhà, luôn một mình giải quyết, tự chủ tự lập rất cao. Bà ấy cũng không có hi vọng nào việc cô sẽ giãi bày ra, tính tình cháu gái bà luôn như thế, bàn tay già nua xoa đỉnh đầu cháu gái, với thân phận một người trưởng bối chỉ có thể đưa ra lời khuyên nhỏ.
" Dù hôm nay có gặp chuyện lớn thì ngày sau hay thậm chí năm sau cũng trở thành chuyện nhỏ. Tình yêu phải có đau khổ, trong cái đau khổ ấy có hạnh phúc, chỉ khi cháu trải qua cái đau khổ mới thấy giá trị của hạnh phúc. "