• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mặc khuôn vô cảm, nhìn chằm chằm vào cái USB trên tay Tang Trì, Tang Trì hiểu ý cắm USB vào laptop

Hiện lên khung cảnh quay lén từ phòng bao xa hoa, trên đó toàn những nhân vật tai to mặt lớn, hình ảnh vốn dĩ không có gì, Tần Mặc hơi thiếu kiên nhẫn:"Tua đi"

Đoạn hình chuyển sang khúc được ba người người bước vào, hắn nhíu mày, Tang Trì bên cạnh nhìn đoạn video sau đó cẩn thận vụng trộm liếc nhìn sắc mặt ông chủ, sau đó mới thấp giọng hỏi:"Tần tổng, có cần tua..."

Tang Trì chưa nói hết Tần Mặc đã cắt ngang:"Không cần"

Hình video quay vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nghe được tiếng nói chuyện của người trong clip, Tần Mặc kiên nhẫn xem xem, đến khi nhìn thấy Mẫn Duật, mi tâm người đàn ông hơi nhíu, đôi mắt màu hổ phách tựa như đóng lửa nóng bỏng thiêu rụi

Môi bạc hơi mím, khuôn mặt đạo mạo thanh lãnh, gắt gao nhìn đôi nam nữ đang nhỏ giọng nói chuyện, bàn tay Tần Mặc không tự chủ nắm thành quyền, các khớp xương gân xanh nổi lên rõ rệt, Tang Trì hô hấp ngưng trọng, thầm cầu nguyện cho bà chủ

Sau đó một giọng nói từ tính trầm thấp bên tai Tang Trì:"Họ quen biết bao lâu?"

Tang Trì khẽ bấm ngón tay, móng đâm vào thịt khiến hắn tỉnh táo:"Họ...họ quen biết chưa đến một ngày"

Người đàn ông khẽ cười tự giễu, ánh mắt không giấu được sự ghen tuông đố kỵ:"Quen biết chưa đến một ngày... Mà đã thân thiết như thế, trợ lý Tang, anh nói xem, vợ tôi có phải hay không nhìn trúng tên đàn ông đó"

Tang Trì rừng mình, thật sự không dám trả lời, chỉ khẽ ho một tiếng:"Tôi... Không biết"

Tần Mặc ấn dừng đoạn video, ngay cái khúc hai người ghé đầu nói nhỏ với nhau, hắn xoa ngón tay, đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng, Tang Trì có thể thấy được sự tức giận trong mắt người đàn ông kia, hàn khí trong phòng càng lúc càng tăng

Cả hai không nói lời nào, sau đó Tần Mặc hất mái tóc đen của mình, lộ ra vầng trán tinh xảo, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ánh mắt vô cảm khẽ rũ, bộ dạng hắn bây giờ vô cùng yêu nghiệt hoang dã, môi mỏng khẽ mấp:"Đầu tiên là Tề Long, tôi biết họ là bạn bè từ hồi trung học, tình cảm đơn thuần chỉ là anh em bạn bè thân thiết, nhưng họ thật sự không biết rằng giới hạn khoảng cách nam nữ mà vẫn thuần túy mà không hề lo ngại, tôi dường như rất nể mặt cô ấy mà bỏ qua cho thằng nhóc đó" Tần Mặc dừng một chút, cười như không cười nhìn Tang Trì:"Nếu như không nể mặt Viên Viên, tôi thật sự muốn phế tay chân của hắn"

Tang Trì sắc mặt không biểu tình, hít sâu một hơi dài:"Nhưng... Phu nhân vẫn còn muốn ly hôn với ngài"

Hắn tị tay lên mặt, thâm thúy nhìn Tang Trì:"Anh nói xem, nếu tôi công khai mối quan hệ vợ chồng giữa tôi và cô ấy?"

Tang Trì không tự chủ mà mà run rẩy, nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Viên Viên mà đáy dâng lên sự cảnh cáo dữ dội, cố gắng lựa lời khuyên nhủ:"Nếu ngài muốn công khai, còn phu nhân muốn ly hôn, thì chắc chắn có khả năng phần thắng sẽ nghiêng về phía phu nhân"

Nói xong, hắn không nhịn được nuốt nước bọt, liếc nhìn biểu cảm của ông chủ

Tần Mặc vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ nhàn nhạt gật đầu:"Nói tiếp"

Tang Trì:"Người nhà phu nhân nhất định sẽ ủng hộ cô ấy, cho dù hai gia tộc Ninh-Tần có vì chuyện này trở mặt thì ông Diệp vẫn sẽ ủng hộ phu nhân, Ninh Cảnh Thiên cũng sẽ ủng hộ cô ấy"

"Nhưng Ninh Cảnh Thiên thật sự chỉ có dựa vào sự nghiệp để lại của ông bà Ninh, chia một phần cho Ninh Chí Đức, đối với chúng ta không có sự uy hiếp nào"

Tần Mặc nghe đến đây, chỉ lạnh lùng cười một cái:"Anh cho rằng mấy năm nay hắn ra nước ngoài chỉ là công cốc thôi sao?"

Tang Trì có chút kinh ngạc, khoé môi hơi giật giật:"Ý ngài là..."

Hắn hơi nhướn mày, bộ dáng cà lơ cà phất:"Hắn hiện giờ đang nắm trong tay một đế chế vững mạnh là một sản nghiệp lớn bên Dubai"

Tang Trì trợn mắt:"Không phải anh ta chỉ đang học tập định cư vài năm bên Mỹ thôi sao?"

Tần Mặc mím môi, một cổ cảm xúc xông thẳng vào não, hắn cảm thấy như thần kinh bị tê liệt, tà khí hiện lên đồng tử, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi:"Tất cả mọi người đều bị lừa, kể cả Ninh gia cũng không hề biết chuyện này"

Tần Mặc chậm rãi bổ sung:"Anh rằng hắn làm như thế là vì ai?"

Không nói thì Tang Trì cũng biết, tất nhiên là vì Ninh Viên Viên rồi

Thần kinh Tang Trì không nhịn được căng thẳng, đây chính là bí mật lớn, không thể tùy tiện nói ra, nhưng người bên cạnh Tần Mặc lâu như hắn thế mà cũng không biết chuyện này, nếu hôm nay ông chủ không nói ra thì chắc chắn trong ấn tượng của hắn đều cho rằng Ninh Cảnh Thiên kia là một kẻ ôn nhu vô hại, không có tí sự uy hiếp nào

Hắn không nhịn được cảm thán:"Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a"

Tần Mặc không trả lời, tiếp tục xem video, phát lên cuộc đối thoại giữa cô gái và người đàn ông kiêu ngạo, Ninh Viên Viên đề nghị chơi phi tiêu cùng Mẫn Duật

Tang Trì liếc nhìn Tần Mặc:"Ông chủ, phu nhân biết chơi phi tiêu?"

Tần Mặc chăm chú nhìn cô trong màn ảnh, ánh mắt cũng không giấu được sự kinh ngạc:"Tôi không biết"

Xem đến đoạn cô gái nói ra hình phạt, đáy lòng Tần Mặc run rẩy hô hấp ngưng trọng, bám chặt vào thành ghế. Tang Trì nhịn không được cảm thán một câu:"Phu... Phu nhân thật trâu bò"

Quả thật vô cùng trâu bò, bịt mắt lại mà có thể phi đến hồng tâm một cái dễ dàng như thế, người thường không ai có thể may mắn như vậy, cái này không còn là may mắn nữa mà chính là chuyên nghiệp

Tần Mặc từ kinh ngạc cho đến khuất phục, hắn kỳ thật cũng chưa bao giờ nghĩ đến vợ mình chính là có bộ dạng tiêu soái như thế, bộ mặt thật của cô dường như lộ ra, không phải cô gái nhỏ mềm mại cứng miệng mà chính là nữ nhân lắm trò độc miệng

Đến cảnh Mẫn Duật chỉ còn một cái quần lót trên người, bị khuất phục mà chịu phạt vô cùng thê thảm. Tần Mặc nhịn không được bật cười thật lớn, ánh mắt mang theo sự si mê nồng đậm, lỗ tai ửng hồng lên

Bộ dáng cười lên vô cùng đẹp mắt

Tang Trì khẽ cảm thán trong lòng, sau đó lại nhìn đoạn video không tiếc lời khen ngợi vỗ tay:"Bộ dạng này của phu nhân thật ngầu!"

Tần Mặc tâm tình vui vẻ cũng hùa theo:"Đúng vậy, cô ấy thật khiến tôi bất ngờ"

Sau đó nghe đến đoạn Trương Chu Hiểu chửi mắng cô, Tần Mặc hai mắt tối sầm, ánh mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông tìm chết đó

Đương nhiên Ninh Viên Viên cũng không thể để bản thân mình chịu thiệt, lập tức bẽ ngón tay người đàn ông, Trương Chu Hiểu đau đến mức lăn ra sàn, cô gái rất không màng hình tượng mà đưa chân lên thô lỗ đạp vài cái trên bụng gã đàn ông, không ngừng chửi thề, tên Trương Chu Hiểu đau đến mức không thể phản kháng, may mắn thay là có người ngăn cản cô lại

Tần Mặc:"....."

Tang Trì:"....."

Vợ hắn từ lúc nào mà đáng sợ như thế

Tang Trì đưa nắm đấm lên miệng, khẽ ho vài tiếng phá vỡ cục diện im lặng này:"Ông chủ, phu nhân cô ấy thật sự rất có cá tính, thật mạnh mẽ a..."

Tần Mặc nghẹn họng

Tang Trì không nhịn được cười trộm trong lòng, ngày tháng truy thê của Tần đại thiếu thật sự rất dài a, có khả năng phu nhân có thể trị được căn bệnh khó ở của ông chủ

Tần Mặc ngậm điếu thuốc trên miệng, tắt đoạn video đi, ánh mắt thập phần nghiền ngẫm, ý vị trên khuôn mặt càng lúc càng đậm, cổ áo sơ mi mở ra hai cúc lộ ra làn da trắng lạnh của người đàn ông, xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, mái tóc che phủ xương lông mày

Đôi đồng tử màu hổ phách xinh đẹp, ánh mắt trời sinh phong tình, bộ dạng hắn lúc này không khác gì công tử nhà giàu phong lưu phóng túng, bộ dạng yêu nghiệt lẳng lơ, Tần Mặc khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn một phần hư không nào đó:"Tôi muốn theo đuổi cô ấy"

Tang Trì đương nhiên biết, nhìn thái độ của ông chủ từ lúc về nước đến giờ vẫn vui buồn liên tục, tất cả đều vì phu nhân a

Làm một trợ lý chuyên nghiệp như hắn, phải biết giúp đỡ ông chủ trong những cục diện khó khăn, cố tỏ ra mình chính là một sát thủ tình trường, Tang Trì tận lực khuyên giải:"Tần tổng muốn theo đuổi phu nhân không gì là khó, chỉ quang trọng là thời gian, nếu tính cách phu nhân là một người mạnh mẽ thì ngài phải ra sức dịu dàng đối với cô ấy..."

Tang Trì chưa nói hết, người bên cạnh đã lạnh lùng cười một cái đầy giả ý:"Nói hay như thế sao vẫn bị cấm sừng?"

Tang Trì:"....." Con mẹ nó đây chính là cái quá khứ đau thương suốt một đời người của hắn

Tang Trì thật không biết mở miệng như nào, tuy thời gian cũng đã 6,7 năm trôi qua, cái bộ dạng thảm hại đó của hắn chính là được Tần Mặc thấy hết, lúc đó Tần Mặc chỉ nhẹ nhàng tặng cho hắn một ánh mắt thương hại còn kèm theo nụ cười khinh thường

Nhưng chuyện đã qua lâu như thế mà Tần Mặc còn nhớ thì chắc chắn chính là ông chủ vô cùng vui vẻ khi thấy bộ dạng thảm hại của hắn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================

Tần Mặc thấy sắc mặt của trợ lý ngu ngốc của mình đổi liên tục liền hừ lạnh một cái, hắn tóm tắt lại hai từ chính là: Ra vẻ

Tần Mặc mím môi, môi mỏng khẽ cong lên một đường cong tuyệt mỹ, khí lạnh trên người hắn tăng lên:"Trương Chu Hiểu... Bắt thằng chó đó lại, mang đến khu nhà tôi mới mua"

Tang Trì không nói chuyện, hắn cũng không hỏi, hắn đương nhiên là biết ông chủ nhà mình muốn "Chơi đùa" với tên Trương Chu Hiểu, Tang Trì thầm thở dài trong lòng, thầm than Trương Chu Hiểu số khổ

Tiếng gõ cửa vang lên

Người đàn ông lười biếng nâng mắt:"Ra mở cửa"

Lục Nghiên thấy cửa được mở, nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ kia mắt sáng như sao, cô ôm một tập văn kiện lại gần, chuyên nghiệp chỉnh lại biểu cảm:"Ông, ông chủ..."

Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ê lệ trước mắt, ấn đường hắn nhíu lại, khàn khàn mở miệng:"Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ?"

Lục Nghiên xấu hổ nắm chặt tập văn kiện trong tay, nhanh chóng liếc sang Tang Trì:"Tôi... Tôi"

Tang Trì đối diện với mỹ nhân cầu cứu sắc mặt vẫn không đổi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tìm, làm bộ không biết. Lục Nghiên cắn chặt răng tức giận muốn nghiến răng nghiến lợi

Tần Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, cầm lấy áo khoác, sải chân bước đi. Lục Nghiên vội vã hô một tiếng:"Chủ, chủ tịch... Anh..."

Người đàn ông dừng bước chân, ánh mắt đào hoa xinh đẹp tà mị, cau nhân đoạt hồn, Lục Nghiên nhìn đến ngẩn ngơ. Tần Mặc chỉ chậm rãi nhàn nhạt nói:"Sau này có gì đừng vào đây, muốn bàn công việc thì cứ chuyển lời cho thư ký Lâm hoặc Tang trợ lý" Nói xong hắn nhanh bước đi

Tần Mặc nói như thế là rất nể mặt lắm rồi

Lục Nghiên bị gián tiếp từ chối, xấu hổ đến mặt đỏ bừng

Tang Trì nhìn người phụ nữ trước mặt, khe khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai cô ta khuyên nhủ:"Từ bỏ đi a, trong lòng ông chủ đã không thể chứa thêm ai đâu"

Cô ta nghe xong, khuôn mặt trở nên hung dữ, hung hăng hất tay Tang Trì ra, ánh mắt không giấu nổi sự cuồng nộ:"Người phụ nữ đó không xứng với anh ấy"

Trong mắt Lục Nghiên Ninh Viên Viên chỉ là người phụ nữ không danh không phận, chỉ biết ra ngoài gây chuyện, trang điểm kỳ quái ăn mặc lố lăng. Mà hiện giờ cô ta đã theo phong cách khác thì, xinh đẹp hơn thì sao, không phải vẫn là kẻ vô dụng ăn bám Tần Mặc à?

Tang Trì tiếc không thể rèn được sắt, ánh mắt không giấu nổi sự nguy hiểm, hắn còn không dám trước ông chủ nói phu nhân này nọ mà người phụ nữ này dám kiêu ngạo làm càn:"Lục Nghiên cô thì biết cái gì? Thân phận của phu nhân là gì? Cô còn không xứng xách dép cho cô ấy!"

Cô ta tức giận đến đỏ mắt, móng tay nhọn đâm sâu vào da thịt, đau đến mức hít một hơi lạnh, cô ta vừa nói vừa nghiến răng:"Anh!" Lục Nghiên kiềm chế cơn giận, nở nụ cười châm chọc:"Ha, có phải anh đã bị người phụ nữ đó mê hoặc? Đến mức có thể vì cô ta mà sỉ nhục tôi như vậy"

Tang Trì khẽ bật cười, khuôn mặt tuấn tú trở lạnh lùng, anh ta khẽ đẩy mắt kính:"Lục Nghiên a Lục Nghiên, tôi đã rất không tiếc lời khuyên nhủ, tự cô muốn đâm đầu vào đường chết, đừng trách tôi không nói trước"

Anh ta nói xong, không chờ Lục Nghiên phản ứng nhanh chóng đi ra ngoài, người phụ nữ chết lặng nhìn bóng lưng người ông biến mất sau cánh cửa, cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi theo bản năng, hai chân run run như muốn nhũn ra, vịn vào bàn chống đỡ. Tang Trì là tên trung khuyển đi theo Tần Mặc nhiều năm, họ quen biết nhau từ hồi đi học. Người đàn ông đó vô cùng hiểu Tần Mặc, những lời cảnh cáo lúc nãy không phải là giả, nhưng Lục Nghiên không muốn tin

Đến hơn 7 giờ, Ninh Viên Viên mới về nhà, dắt theo Quất Quất vào trong, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như đã quên ai đó nhưng không nhớ nổi là ai

Cô mở cửa, cả căn biệt thự tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt của trăng chiếu qua lớp cửa kính, còn nhiêu cô chả thấy cái mẹ gì hết. Ninh Viên Viên nắm chặt dây dắt chó, con ngươi của thú vật như phát sáng trong màn đêm, thấy vô cùng rõ ràng

Cô theo thói quen mò tay ấn vào công tắt điện, nhưng mò mãi cũng không thể nào mò đến được, Ninh Viên Viên bực bội nhíu mày

Cô nghe được tiếng bước chân không rõ ràng thong thả va chạm vào miếng gạch men đắt tiền, dường như người đó đi vô cùng cẩn thận, giảm bớt tiếng bước chân, cô rùng mình một cái

Tần Mặc về rồi sao?

Nhưng nếu như hắn về thì chắc chắn sẽ không để nhà tối như thế, chẳng lẽ tiết kiệm điện?

Nghĩ xong, cô thầm phỉ thổ bản thân tự bổ não ngu ngốc, hắn nhiều tiền như thế thì chút tiền điện đó thì đáng là gì

Nếu như không phải là Tần Mặc thì chẳng lẽ là trộm? Ninh Viên Viên cảm thấy hơi sợ hãi mà run lên, suy nghĩ của cô không phải là không có khả năng, nhưng trước đi là cô đã khóa cửa, ngoài Tần Mặc ra thì không ai có thể vào được

Ninh Viên Viên đang miên man trong suy nghĩ bản thân, con chó bên cạnh cô đột nhiên gừ lên, lúc này cô càng sợ hãi thêm, cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, cắt cổ gà hay đánh người còn không dám đừng nói chi đối phó với trộm, ngỡ như họ mang theo hung khí hoặc đi nhiều người thì kẻ chịu thiệt chính là cô à

Quất Quất đột nhiên gừ vài tiếng, nó thấy một bóng dáng người đàn ông quen thuộc liền im bặt, chỉ rên ư ử một cách ngoan ngoãn

Lúc này cô thực sự sợ hãi thêm, tiếng bước chân càng tới gần. Giống chó mà nguyên chủ nuôi chính là thuộc dòng chó vô cùng mạnh mẽ và biết bảo vệ chủ nhân, đột nhiên nó trở nên ngoan ngoãn như chính là thấy thứ gì đó. Thần kinh cô căng chặt

Cổ tay đột nhiên bị kéo, Ninh Viên Viên la theo bản năng, cô sợ hãi a, cô gái khóc không ra nước mắt

Ninh Viên Viên liều mạng giãy dụa, người đó nắm chặt hai tay cô chế trụ, giam cô lại trong ngực, Ninh Viên Viên trợn to mắt nhanh nhẹn vòng tay qua cổ hắn, hung hăng kéo xuống mở miệng cắn thật mạnh vào cổ hắn

Còn rất có tâm mà nghiến vài cái

"Hãy xem quyền cước lợi hại của ta đây!"

Cả biệt thự chìm trong yên lặng, Ninh Viên Viên mở to mắt, một mùi hương quen thuộc xông vào chóp mũi, ngẩng gương mặt lên nhìn, ánh trăng len lói chiếu vào sườn mặt tinh xảo, khuyên tai kim cương màu đỏ tựa laser phát sáng, đôi con ngươi đồng tử loé lên trong màn đêm tựa hồ như đang nhìn con mồi trong tầm mắt

Chưa kịp đợi cô phản ứng, người đàn ông kia chỉ nặng nề hít một hơi, tay vẫn còn ôm chặt eo cô, dường như sợ cô bị ngã

Ninh Viên Viên lập tức sợ hãi buông ra, tay chân luống cuống, Tần Mặc nhanh chóng mò đến công tắt, căn biệt thự bừng sáng, ngũ quan tuấn mỹ dần huyện ra trước mắt cô, áo sơ mi không gọn gàng, đôi mắt đào hoa cười như không cười như không cười

Cô kinh hãi buông tay:"Anh...anh!" Cô rất muốn nói tại sao anh không bật đèn, tại sao lại giả thần giả quỷ hù vì phải nuốt xuống

Tần Mặc lãnh đạm, gương mặt hơi nhăn nhó, tay chạm nhẹ vào vết thương bị cô căn, da người đàn ông trắng vết thương hiện lên thoạt nhìn chói mắt vô cùng, vết cắn vô cùng dùng lực cho nên lớp da bị rách

Ninh Viên Viên vô cùng kinh sợ, cầm lấy tay hắn ra không cho hắn chạm vào vết thương:"Anh, đừng có chạm vào"

Tần Mặc vô cảm nhìn cô, giống như vết thương này không ảnh hưởng gì đến hắn. Cô kéo tay hắn vào phòng khách, tìm dụng cụ băng bó

Ninh Viên Viên cầm chai thuốc sát trùng, bàn tay có chút run run, đây là nam chủ đó, kẻ có năng sẽ hắc hóa nha. Cmn thế mà cô lại dám cắn hắn thật mạnh như thế

Cô chần chừ, cẩn thận nhìn:"Anh... Ráng chịu đau được không?"

Người đàn ông nhìn cô, bộ dáng tuấn mỹ tự phụ, từ nãy giờ không hề hé răng nói một chữ nào. Ninh Viên Viên khẩn trương nuốt nước bọt, Tần Mặc thu hết biểu cảm cô vào mắt, khoé môi cong lên một đường cong mờ nhạt khó có thể phát hiện, hắn cụp mắt, hơi cúi đầu:"...Ừ"

Bộ dạng này của Tần Mặc trong mắt Ninh Viên Viên chính là cam chịu, sự áy náy trong lòng cô tăng lên, cô hít sâu

Nước sát trùng thấm nhẹ vào vết thương, Tần Mặc bị đau nên giật mình một cái, Ninh Viên Viên tận lực mà cẩn thận nhẹ nhàng hơn, vì căng thẳng nên trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng

Tần Mặc đột nhiên khẽ cười một cái, không mặn không nhạt nói:"Quyền cước của phu nhân thật hại"

Ninh Viên Viên:"....."

Cô căn bản không dám trả lời a, quyết tâm giả điếc không để ý người đàn ông trước mắt nói gì

Tần Mặc dường bị cô chọc cười, bàn tay rất không yên phận mà chơi đùa lọn tóc của cô gái, tóc đen vừa mềm mại vừa dài, ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông quấn quanh đuôi tóc cô, dường chơi đùa rất vui vẻ

Dáng vẻ cô thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trong tấm ảnh mà anh có được, đôi mắt hắn tối lại

Ninh Viên Viên dường như không hay biết được sự khác thường của người kia, sắp xếp lại đồ đạc, nhìn Tần Mặc một cách áy náy, cô không được tự nhiên mà sờ gáy:"Xin lỗi"

Tần Mặc không nói gì dựa vào ghế mà đưa mắt hờ hững nhìn cô, bộ dạng lười biếng, chỉ nặng nề thở dài một hơi:"Thực sự rất đau"

Cô gái mím môi

Tần Mặc không buông tha cho cô mà tiếp tục nói:"Viên Viên"

"H...hả?"

Hắn cụp mắt:"Đau"

Ninh Viên Viên luống cuống trả lời:"Tôi, tôi biết"

Người đàn ông khẽ mở nút áo vạch ra, xương quai xanh tinh xảo hiện trước mắt, cơ ngực như ẩn như hiện, hắn lại mở miệng:"Đau..."

Ninh Viên Viên có chút tức giận:"Cmn anh là cái máy lặp lại à?"

Vừa nói xong, cô nhìn thấy đuôi mắt hắn phiếm hồng, bộ dạng chật vật vô cùng đáng thương, cô chỉ gắng gượng nuốt nước bọt xuống

Cô hiện tại không khác gì nữ cường nhân đang khinh bạc một tiểu mỹ nhân vậy

Ninh Viên Viên khó khăn dời tầm mắt:'Anh, anh muốn gì?"

Nam nhân cười như hồ ly, tóm lấy tay cô, kéo cô gái mềm mại ngồi trên đùi mình

"Anh làm gì đó!"

Ninh Viên Viên mạnh mẽ giãy dụa, khiến nơi nào đó của người đàn ông vô cùng khó chịu, hắn giữ chặt eo cô, Tần Mặc khó khăn thở một hơi, giọng khàn khàn nói chuyện:"Đừng cử động... Ôm một chút"

Ninh Viên Viên không cử động, chỉ liếc mắt nhìn hắn:"Anh..."

Ninh Viên Viên ngại đến đỏ cả mặt, cái tư thế chết tiệt này vô cùng xấu hổ, cô chỉ thể ngồi im để hắn ôm

Người đàn ông khẽ vụng trộm cong môi, tâm tình vui sướng, hắn tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô gái, khoảng cách hai người thật gần, gần đến mức khiến cho trái tim bà cô lớn tuổi như Ninh Viên Viên cũng cảm thấy đỏ mặt

Cô chính là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân trong khoảng cách gần đến như vậy, lại chính là người mà cô cần thiết phải tránh. Ninh Viên Viên trong lòng len lói một tia lo sợ, cơ thể thành thật ngồi bất động trên người Tần Mặc

Cơ thể người đàn ông to lớn cứng rắn, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được, hormene nam tính trên cơ thể hắn

Tần Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt đạo mạo thường trực, nhưng ánh mắt đã nhiễm một tầng sắc dục mà cô không biết

Hắn nhắm chặt đôi mắt, trấn tĩnh bản thân, nâng cô lại vị trí chỗ ngồi:"Xin lỗi em"

Tần Mặc nhanh chóng đứng dậy, đi lên lầu, Ninh Viên Viên hầu như chưa kịp phản ứng thì người nọ đã biến mất sau cánh cửa. Cô đưa tay sờ mặt, gương mặt nóng như bị sốt, hiện giờ cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng

Người đàn ông bước nhanh vào phòng tắm, dùng nước lạnh để dập hoả, nước lạnh ngấm vào cơ thể, khiến hắn run lên

Tần Mặc chống tay lên vách tường lạnh lẽo, vòi sen xả nước khắp người hắn, để dập tắt dục vọng trong người, Tần Mặc đã không biết mấy lần tắm nước lạnh. Từ nhỏ hắn đã ở bên cạnh ông nội, ông nội là người nghiêm khắc, dạy hắn phải biết nhẫn nhịn, không được ăn chơi phóng túng như những người khác, sống phải có trách nhiệm

Cho nên từ lúc trưởng thành đến giờ Tần Mặc luôn giữ bản thân sạch sẽ, tâm tâm niệm niệm chỉ ngủ với người phụ nữ mình yêu, nên sau khi cưới Ninh Viên Viên, Tần Mặc chưa hề có ý định chạm vào cô

Nó dường như là thói quen suốt mười mấy năm, nhưng sau khi hắn về nước, Ninh Viên Viên chính là người đầu tiên gợi lên được dục vọng của hắn. Trước đó Tần Mặc đã từng hoài nghi đến giới tính của mình

Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo như dòng nước chảy trên người hắn

Tần Mặc vuốt mái tóc của mình, đôi môi nhếch lên một nụ cười tàn khốc. Hắn là lần đầu tiên có dục vọng với người khác cho nên sẽ không bao giờ buông tay

Nếu như cô muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ

Sau khi tắm xong, người đàn ông mặc một áo choàng tắm màu trắng, một tay dùng khăn lau tóc

Tần Mặc đi ngang qua bồn rửa tay, hắn dừng lại, nhìn vào chiếc gương

Nước da trắng lạnh của hắn nổi lên vết cắn vô cùng nổi bật, Tần Mặc dùng tay chạm vào vết thương, ánh mắt tràn ngập ý cười

Nhìn vết thương vô cùng ái muội, sẽ khiến cho người khác liên tưởng tới sự kịch liệt vận động trên giường, không ai nghĩ đó chính là tai nạn

Hắn dùng tay xoa lên vết thương, nụ cười một cách đầy yêu nghiệt, dường như rất thích cái dấu vết này. Nếu như người khác thấy được bộ dạng này của Tần Mặc sẽ nghĩ hắn có bệnh mất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK