• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Viên Viên đứng sừng sững dưới cái giá lạnh của mùa đông, nhìn những toà nhà cao lớn và dòng người tấp nập

Cô chợt nhận ra một điều là, bản thân mình thật là có chút cô đơn

Đến đây không có chí hướng, tâm tâm niệm niệm làm một trạch nữ vô lo vô nghĩ, cả ngày thoải mái nằm trườn ở nhà, mỗi ngày đầy đủ 3 bữa chính, cuộc sống không tranh không đấu. Vui vẻ quá còn gì

Nhưng mà, cô đơn bao trùm, cô nhận ra mình có chút yếu mềm

Bước chân càng không biết đi đâu, vô thức đứng đấy như đồ ngốc. Kiếm một cái ghế công cộng, lẳng lặng ngồi xuống

Khăn quàng che kín nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt xinh đẹp hồng hồng ửng ưng. Cô xoa bàn tay nhỏ, đút tay vào túi, ngồi đó không có mục đích

Tần Mặc cách đó không xa, yên tĩnh nhìn đứa nhỏ làm ổ đằng kia, như một đứa ngốc ngồi thẫn thờ nhìn trời

Người đàn ông trầm mặt thở dài, có chút đau lòng không tên

Ngay lúc Ninh Viên Viên ngẩn người, bên cạnh mình có người ngồi xuống, cô giật mình nhìn lại. Bản thân không ngờ lại gặp Tần Mặc ở đây

Mắt cô cong cong tròn tròn:"Mặc Mặc!"

Ninh Viên Viên khẽ hô tiếng, Tần Mặc ôn hoà sắc mặt:"Ừ, tôi đây"

Người đàn ông nâng tay, giúp cô gái chỉnh lại trang phục, rút ra trong túi một cái găng tay bằng lông màu sữa đáng yêu, đeo lên giúp cô

Đôi mắt cô gái chớp chớp, châm chú nhìn từng động tác thuần thục của hắn

Ninh Viên Viên tựa hồ đối với thái độ ân cần săn sóc của Tần Mặc sớm đã quen thuộc, với chuyện này, cô dường như không thấy có gì không đúng. Nhưng đối với người ngoài, có lẽ là không chắc

Cô khịt mũi, hì hì cười:"Tần đại thiếu làm sao lại ở đây? Người như anh trăm công nghìn việc, không lí nào lại có thể xuất hiện ở đây một cách kì lạ như thế được"

Đối với lời nói đầy thâm ý kia của Ninh Viên Viên, Tần Mặc làm bộ như không để ý, sắc mặt bình tĩnh, không có nửa điểm xoắn quýt nói:"Tình cờ có việc nên tới đây, không ngờ lại gặp phải em ở đây"

Ninh Viên Viên bị sự bình tĩnh của Tần Mặc làm cho khuất phục rồi, đối với sắc mặt này của hắn, cô có khi phải dùng kính hiển vi để soi nữa đấy

Tần Mặc cầm một cái hộp giấy, cô nhướn mắt nhìn chằm chằm, mở ra, bên trong hộp giấy có tới 4,5 chiếc bánh donut nhiều màu sắc hấp dẫn

Ninh Viên Viên thực sự bị mê hoặc rồi

Nước miếng đều muốn tuôn ra, lại nhìn thương hiệu bánh, cô không khỏi giật:"A, đây phải chính thương bánh nổi tiếng ở thủ đô hay sao, tôi nghe nói bánh trong cửa tiệm này thực sự rất đắt"

Người đàn ông kẹp tờ giấy sạch sẽ vào bánh, phòng hờ để cầm không bị dơ tay. Chiếc bánh ngon miệng được đưa đến tay cô, đôi mắt xinh đẹp của cô gái lấp lánh ánh sao:"Cảm ơn nhé"

Cắn một miếng, hương vị đặc trưng thơm ngon lấp đầy khoang miệng, Ninh Viên Viên mỹ mãn cảm thấy hạnh phúc

Tần Mặc ngồi bên cạnh, giúp cô vuốt lại mái tóc

Ninh Viên Viên tuy rằng không phải là người thích chia sẻ, nhưng đối với người cô thực sự có thiện cảm, cho dù đối phương có là ai đi nữa Ninh Viên Viên sẽ đối xử như nhau

Ninh Viên Viên vươn tay, kê bánh kề môi Tần Mặc, người đàn ông hơi giật mình, ánh mắt rung động nhìn cô. Ninh Viên Viên không cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt vẫn như cũ trong trẻo:"Mau mau nếm thử, thật sự rất ngon đó"

Dưới cái nhìn ngây ngô và sự thúc dục của cô gái nhỏ, Tần Mặc hé miệng cắn một miếng bánh trên tay cô

Ngọt

Nhưng không ngấy

Tư vị đọng lên trên môi, người đàn ông khẽ liếm, động tác vô tình này, vỏn vẹn bị cô thấy được. Ninh Viên Viên nhìn đôi môi kia, cảm thấy nó đỏ một cách kì lạ, kết hợp với gương mặt hoạ thủy kia

Chính là combo sát thương hủy diệt

Khuôn mặt cô nóng lên, Ninh Viên Viên kì quái nghĩ, gương mặt này rõ ràng là cô nhìn rất nhiều lần. Nhưng mà mỗi nhìn đều tạo cho người khác cảm thấy kinh diễm đến khó tả

Ninh Viên Viên lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ không đứng đắn ra ngoài

Tần Mặc bên cạnh khẽ nhếch môi, tâm trạng cũng đặc biệt vui vẻ

Ninh Viên Viên ăn được hai cái bánh, muốn lấy đến cái thứ ba lại bị Tần Mặc chặn lại, hắn bị nhanh chóng nói:"Không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ không tốt cho sức khỏe"

Cô ngậm ngùi cất cái bánh trên tay, người đàn ông đóng hộp bánh lại để sang bên cạnh:"Ăn không hết thì để dành tủ lạnh, nếu lại muốn ăn, tôi đặc biệt dẫn em đi mua"

Ninh Viên Viên uống ly trà sữa nóng của Tần Mặc, dạ dày được lấp đầy, ăn uống no nê tâm trạng đặc biệt vui vẻ

Ninh Viên Viên dựa vào người Tần Mặc, giống như mèo nhỏ lười biếng, mái tóc dài mềm mại xoã đầy trên vai, đôi mắt xinh đẹp kia long lanh ánh nước

"Mặc Mặc..."

Tần Mặc nghiêng người một chút, để cô dựa một cách thoải mái, cô gái khẽ gọi, thanh âm mềm mại khàn khàn, trái tim người đàn khẽ loạn nhịp, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp:"Ừ?"

Ninh Viên Viên đùa nghịch các ngón tay xinh đẹp của Tần Mặc, như vô tình hỏi:"Cái bánh kia anh mua là đặc đến cửa hàng?"

Lông mi người đàn ông khẽ chớp, nhìn động tác nghịch ngợm tùy ý của cô, giọng nam trầm khẽ trả lời:"Đúng vậy"

Cô gái hơi kinh ngạc:"Trời đất, anh thế chạy đến một nơi xa như vậy đặc biệt mua bánh?"

Ninh Viên Viên âm thầm ước lượng, nếu đi vào buổi sáng, chạy tới đó sẽ mất hơn 1 giờ chạy xe

Cô có hơi không tin nổi

Tần Mặc đối với câu hỏi của cô nửa điểm vẫn không phản ứng, sắc mặt vẫn phi thường bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nhìn cô

Ninh Viên Viên bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm có chút kích động, lại có chút khẩn trương

Người đàn ông trời sinh có một gương mặt mê người, nam nữ đều thích, nhưng trong xương cốt lại sinh ra một sự lãnh đạm ăn sâu, cả hai đều hoàn toàn đối lập, nhưng cớ sao lại hợp tình một cách không thể lý giải

Tần Mặc nâng tay, ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm trên gương mặt cô, như muốn miêu tả lại những đường nét này, ngón tay lướt qua mắt, khẽ chạm lên từng sợi lông mi mềm mại

Ninh Viên Viên bị hành động của Tần Mặc làm cho khó hiểu

Những người đi trên đường đi ngang qua không ít người sẽ quay lại nhìn cả hai vài lần, cảm thán không ít, nam thanh nữ tú, hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn

Tần Mặc vén những sợi tóc của cô ra sau tai, bâng vơ vô tình hỏi:"Tại sao lại ở đây?"

Cô nhếch nhếch khoé môi, tìm đại một lý do nào đó:"Tôi đi dạo, vòng vòng ở đây"

Hắn im lặng, rõ ràng chính là không tin

Nhưng mà, đứa nhỏ này có quá nhiều tâm sự viết trên mặt, càng gặng hỏi cô càng không được thoải mái. Cô muốn nói hay không, không sớm thì muộn, cũng phải từ từ

Ninh Viên Viên theo Tần Mặc về nhà

Cô không có tâm trạng để đi dạo. Tần Mặc nhìn dáng vẻ của Ninh Viên Viên, sau đó nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của người đàn ông

Cô kinh ngạc nhìn hắn, dáng vẻ người đàn ông được mạ lên một lớp ánh sáng mờ ảo, đồng tử sâu không thấy đáy, đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm

Người ta nói, đàn ông môi mỏng đều là những kẻ bạc tình

Nhưng đối diện với người trước mặt này, khiến cô không khỏi động tâm. Hắn hệt như một con yêu tinh xinh đẹp, mang theo vẻ ngoài quyến rũ, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng, vừa ôn nhu vừa đa tình

Nhưng khi hắn cười lên, lại mang một cảm giác lạnh lùng khó tả

Tần Mặc nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, đáy mắt mang theo sự rung động cùng ngọn lửa mảnh liệt trong lòng

Tài xế nhận thấy tình hình đằng sau không ổn, nhanh nhẹn kéo màn chắn lên

Hai người bọn họ bị ánh mắt đối phương cuốn hút nhau, còn quan tâm gì tình hình bên ngoài

Ninh Viên Viên bị bàn tay Tần Mặc nắm lấy, bàn tay sạch sẽ cùng các khớp xương rõ ràng, rõ ràng là một đôi tay đẹp đến mức rất phù hợp với việc đánh đàn

Cô cảm nhận được tay hắn rất lạnh, nhưng cô lại không hiểu sao nó lại rất nóng, giống như thiêu đốt

Đôi mắt cô run rẩy, hàng mi xinh đẹp tựa cánh bướm run run, rõ ràng bị khẩn trương không ít

Tần Mặc dùng bàn tay kia, phủ lấy đôi mắt của cô

Trước mắt tối đen, khiến cô có chút hoảng hốt:"Tần, Tần Mặc?"

Sau đó, ý thức của cô dần biến mất

Ninh Viên Viên ngã xuống vòng tay của Tần Mặc, người đàn ông rũ mắt, chậm rãi để cô tựa lên vai mình

Xác nhận hô hấp cô gái đều đều, hắn cầm lấy khăn tay, lau lau đi thuốc mê bôi lên

Tần Mặc dịu dàng nhìn người phụ nữ tựa lên vai mình, ánh mắt lưu luyến ôn nhu vô cùng

"Viên Viên" Người đàn ông khẽ gọi, cái tên hắn đặt trên đầu quả tim, khiến mỗi ngày đều như muốn phát điên, hàm tên cô ở đầu lưỡi, nhẹ nhàng gọi, từng câu từng chữ, triền miên tận xương

Khi gọi tên người hắn yêu, giọng nói của hắn không biết từ bao giờ đã khàn khàn trầm thấp vài phần, lộ ra gợi cảm khó có thể miêu tả

Mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, ngoan ngoãn tựa như mèo con, yên phận bên cạnh hắn

Đáy mắt người đàn ông lộ ra vài phần thỏa mãn

Vốn dĩ những hành động lúc nãy của hắn, đều chính là có mục đích, thuốc mê được hắn bôi lên tay, thuốc có liều lượng cực mạnh, chỉ cần ngửi thôi đều khiến đối phương có thể mất đi ý thức, chìm sâu vào giấc ngủ, phải mất 12 tiếng mới có thể hết tác dụng

Đôi mắt đào hoa của hắn lộ ra vài phần ôn nhu phong nhã, trên gương mặt tuấn mỹ kia xuất hiện ra tia điên cuồng

Hắn khẽ vuốt ve gương mặt kia, gương mặt này chính là hắn rất từng chán ghét, chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy

Nhưng không hiểu lý do vì sao hắn lại chán ghét nó

Nhưng bản thân hắn biết, mình không hẳn là thích gương mặt này. Mỗi lần nhìn Ninh Viên Viên, Tần Mặc tựa hồ như muốn nhìn xuyên đến linh hồn kia, như muốn nhìn ra một người khác

Hắn chậm rãi vuốt ve, nâng những lọn tóc mềm mại kia, thành kính hôn lên. Mặc kệ đó là ai, cho dù như thế nào, nếu hắn đã xác định được người mình muốn, có chết cũng không từ bỏ

____

Đến nơi, tài xế nhanh chóng mở cửa xe cho hắn, Tần Mặc ôm Ninh Viên Viên, bước chân chậm rãi vững vàng vào nhà

Biệt thự lớn dần hiện ra bóng dáng người, những người làm trước kia của Tần Mặc đều xuất hiện ở đây, họ xếp thành hai hàng dài, khoa trương chào ông chủ

Những người này đều được đào tạo chuyên nghiệp, đối với việc mối quan hệ giữa ông chủ và bà chủ như thế nào, hay kì lạ ra sao, tuyệt đối không tò mò, không nhìn ngó lung tung, lại giống không có gì

Bầu không khí này khiến người ta có chút khiếp sợ, lại có chút mơ hồ mông lung

Tần Mặc bồng cô gái đang ngủ trên tay, bước chân chậm rãi bước đi trên cầu thang, sau đó dừng lại ở phòng Ninh Viên Viên

Hắn đặt cô trên giường

Chậm rãi cởi hết áo khoác ngoài cùng giày trên chân cô

Hiện tại Ninh Viên Viên chỉ mặc mỗi cái váy len màu đen, chiếc váy tôn lên ba vòng xinh đẹp, than hình đẹp mắt được phơi ra trước mắt

Trên mặt người đàn ông phủ lên sự trầm tư

Khoé môi nhếch lên nụ cười lương bạc cùng tà mị:"Rõ ràng chính là vợ chồng, nghĩa vụ vợ chồng sớm muộn gì cũng thực hiện, lại không thể tránh thoát được. Bé ngoan, em nói xem có đúng không?"

Thanh âm hắn trầm ngâm, lại có thêm ý cười nhàn nhạt, khàn khàn. Như đang kiềm nén con thú điên cuồng trong lòng

Đôi mắt xinh đẹp kia đuôi mắt đã nhiễm một tầng sắc đỏ, càng tôn lên dáng vẻ vũ mị yêu nhân kia. Rõ ràng là người, nhưng thời khắc này lại người ta liên tưởng đến một bức tranh sơn thủy mạc hoạ, lại yêu nhiễm kinh người

Chỉ cần một ánh nhìn đều khiến cho đối phương tim đập chân run, người như bị hút hồn, sinh ra ảo mộng lê thê

Vẻ đẹp này đứng trong đám người chính là diễm áp quần phương

Nhưng người con gái hắn thích, dung mạo cũng đẹp không kém. Hai người bọn họ chính mang một vẻ đẹp khoa trương, gặp một lần, nhớ mãi một đời

Di động trong túi Tần Mặc rung rung, người đàn ông mất hứng, khẽ tặc lưỡi một tiếng

Rút lấy di động, đi đến ban công

Sau khi nghe được giọng bên đầu dây bên kia, sắc mặt Tần Mặc lạnh tanh, tựa hồ có thể kết băng, sau đó trên môi nở ra một nụ cười tự phụ

Ninh Cảnh Thiên ở đầu dây bên kia nghiến răng:"Tần đại thiếu, tôi biết cháu gái tôi đang ở cạnh cậu, mau đưa máy cho con bé!"

Mái tóc đen nhánh, hơi rũ xuống, che đi tầm mắt. Ánh trăng mờ nhạt, nương theo phác hoạ lên thân hình cao dài của hắn. Hình ảnh quỷ dị yêu dã này, thế nhưng lại có loại mỹ lệ câu hồn nhiếp phách

Tần Mặc nghiêng người, cười ngã ngớn

Tiếng cười quỷ dị truyền vào tai Ninh Cảnh Thiên, khiến hắn như muốn nổi điên

Mẹ kiếp, vừa thả đứa cháu gái mình không lâu, vì quá lo lắng, hắn gọi cô hỏi thăm tình hình. Sau đó mười mấy cuộc gọi qua đi, lại không có ai bắt máy

Vì sốt ruột, hắn điều người đi điều tra. Được biết cháu gái mình đang ở cạnh Tần Mặc, trái tim thấp thỏm của hắn cũng trở nên buông lỏng

Sau đó lại liên tiếp mấy cuộc gọi vẫn không được hồi đáp

Trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ căng thẳng, cháu gái không là người bất cẩn như thế, đương nhiên sẽ nhận lấy cuộc gọi của hắn

Ninh Cảnh Thiên dứt khoát gọi vào máy của Tần Mặc

Vừa bắt cuộc gọi, bản thân lại nghe một trận cười nhạo của tên chết tiệt kia

Khoé miệng hắn co rút:"Mẹ nó, điên à..."

Tần Mặc bị mắng cũng không tức giận, hoan hỉ gọi một tiếng, bắt chước gọi điệu của Ninh Viên Viên:"Chú nhỏ, chào buổi tối"

Ninh Cảnh Thiên bị giọng điệu doạ cho kinh hãi, sởn gai ốc. Hắn suýt nữa tự cắn lưỡi mình

Người đàn ông ung dung bước đi vào, nhẹ nhàng ngồi trên giường, cô gái nằm trên giường dung mạo mỹ lệ, xinh đẹp tựa như yêu nhân, vẻ đẹp động lòng kinh tâm. Khiến cho người vừa yêu vừa hận, lại dáy lên bản năng chiếm hữu

Tần Mặc chậm rãi vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, dáng vẻ hắn hiện lên sự thoả mãn

Ninh Cảnh Thiên ở bên kia có chút nôn nóng, hận không thể mắng chửi thật nhiều

"Tần Mặc"

Thanh âm bực bội, gọi tên hắn, giống muốn lấy cái tên này nghiền nát hắn

Tần Mặc dựa vào giường, đùa nghịch những sợi tóc kia, khẽ đáp:"Vâng ạ?"

Cả người hắn sởn tai gai ốc, khẽ mắng:"Mẹ kiếp, đoàng hoàng chút đi. Cháu gái tôi đâu?"

Hắn dừng động tác trên tay, sau đó, dùng ngón tay thon dài quấn quanh các lọn tóc. Trên môi là nụ cười thiên sinh lệ chất:"Chú nhỏ kiếm vợ cháu có việc gì a? Cô ấy hiện tại đang ngủ, không tiện, có gì cứ chuyển lời cho cháu, cháu liền giúp người chuyển lại cho cô ấy"

Ninh Cảnh Thiên nghe xong những lời đó, muốn trợn mắt phun máu

Đây là lần thứ hai Tần Mặc chọc điên hắn, mỗi lần nói, điều khiến người ta hình ra hai từ: Ghê tởm

"Ai là vợ cậu, ăn nói cho cẩn thận!"

Tần Mặc làm bộ kinh ngạc nhướn mày:"Chú nhỏ ăn nói kỳ quái, rõ ràng cháu đã cùng Viên Viên đến cục dân chính đăng ký kết hôn, hình cũng đã chụp, giấy trắng cũng ghi tên cô ấy. Chỉ thiếu mỗi cái đám cưới long trọng"

Ninh Cảnh Thiên suýt bị những lời này chọc cho ném di động

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhận rõ mồm mép không qua lại Tần Mặc, cuối cùng thoả hiệp

"Tần Mặc, tôi muốn nói chuyện với cháu gái mình, mau đưa điện thoại cho con bé"

Tần Mặc chớp mắt:"Không cần nói chuyện với cháu gái đâu, cháu trai cũng được mà"

Ninh Cảnh Thiên:"....."

Mẹ nó!

Không đợi Ninh Cảnh Thiên nói ra câu nào. Tần Mặc đã cúp máy, hắn lưu loát mang số của Ninh Cảnh Thiên kéo vào danh sách đen, sau đó ném di động sang một bên

Rồi nằm xuống bên cạnh Ninh Viên Viên

Ninh Cảnh Thiên sau khi bị ngắt máy vẫn chưa hoàn hồn, hắn nhanh gọi lại, biết bản thân đã bị chặn. Người đàn ông tức giận ném mạnh di động

Chiếc điện thoại đắt tiền bị ném đi, va chạm lên nền nhà, văng tứ tung, màn nứt vỡ. Hoàn toàn hư hỏng

Tần Mặc nằm trên giường, chóng tay lên mắt, nghiêng người nhìn cô gái. Trên gương mặt lộ vẻ yêu thích không thôi

Yết hầu gợi cảm nhấp nhô, Tần Mặc thở dài một hơi nặng nề, thấp giọng như đang nói nhỏ với ai:"Bé ngoan, chú nhỏ của em thật phiền phức. Anh ta giống hệt như một con vẹt lèm bèm lặp đi lặp lại, đúng là không biết mệt"

Người trên giường vẫn nằm im bất động, mắt nhắm nghiền, thở đều đều, những lời nói kia rõ ràng là không nghe được

Tần Mặc không mấy quan tâm, hắn dùng ngón tay chọc chọc lên má cô, dáng vẻ như hờn dỗi, ngữ điệu khàn khàn:"Rõ ràng tâm ý của tôi mọi người đều thấy, rành rành trước mắt như vậy. Vì sao? Vì sao chỉ có em là có mắt như mù, ngu xuẩn đến cực điểm như vậy?"

Đây rõ ràng là những lời mắng cô ngu ngốc, nhưng mà ánh mắt hắn lại lộ ra một dáng vẻ cưng chiều cùng sủng nịch

Người đàn ôm thân thể kia, khảm sâu trong ngực. Cái ôm thân mật, mùi hương trên cơ thể như kích thích sợi dây thần kinh hắn

Đôi mắt hắn thâm thúy, đáy mắt hiện lên một cổ khát vọng mạnh mẽ. Không khỏi nhớ cái đêm tối hôm trước, dáng vẻ người con gái kinh diễm động lòng người, làn da khi sương tái tuyết, lại mềm mại nhu nhược trong lòng hắn

Cánh môi đỏ mọng mềm mại, in lên bờ môi lạnh lẽo của hắn. Dáng vẻ yêu kiều táo bạo, đôi mắt phượng cau nhân phiếm đỏ nhìn hắn không chớp mắt

Rõ ràng là từng hành động đều non nớt vụng về, nhưng bộ dáng lại như yêu tinh ngàn năm muốn đoạt hồn

Tần Mặc ôm chặt cơ thể kia, như muốn khảm cô vào trong xương cốt. Trái tim người đàn ông run rẩy, khổ tâm cười giễu

Hắn không ngờ đến, bản thân mình lại có ngày này, rơi vào tình ái, dày vò bản thân bằng những suy nghĩ cực đoan. Hắn biết, tự bản thân mình chuốt lấy, không ai ép buộc cả, cũng không ai đầu độc cả

Sống hai đời, lần cảm nhận được tình ái, chớ trêu sao, lại giống một nổi dày vò, vừa ngọt vừa đắng, lại chát chua không gì bằng

Mỗi ngày đều như kẻ điên, khao khát được cô nhìn đến, mọi thứ trên từng chân tơ kẻ tóc, lại khiến hắn yêu không chịu nổi

Những ý niệm đáng sợ đó, hắn không có can đảm để cho cô nghe, mỗi đêm đều canh cô ngủ sâu, lén lút vào phòng nhìn trộm

Lại cố ý đặt camera ở nhiều ngóc ngách, sợ hãi cô đột nhiên biến mất

Tần Mặc không hiểu sao, bản thân lại cho rằng cô sẽ biến mất, bản thân lại sợ hãi một cách kỳ lạ. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, Ninh Viên Viên mà hắn từng biết trước và Ninh Viên Viên hiện tại, chính là không cùng một người

Ôm người đẹp trong lòng, đáy lòng người đàn ông vẫn thấp thỏm không yên

Họ rõ ràng chính là đôi vợ chồng hợp pháp, vì đến mỗi lần thân mật như vậy đều phải cố tình lén lút

Nhưng những ngày tháng đi qua, dáng vẻ và từng hành động suy nghĩ của Ninh Viên Viên, hắn đều thu vào trong mắt

Cảm thấy cô có chút rung động, sự ỷ lại và tín nhiệm của cô dành cho hắn cũng không phải giả. Tần Mặc mỗi ngày đều trộm âm thầm vui vẻ

Tần Mặc buông lỏng người con gái trong lòng ra, bàn tay khẽ xoa lưng cô, vuốt ve

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào giữa trán, lại chạy xuống mắt. Chậm rãi dọc theo đường sóng mũi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt

Hắn dùng tay vén đi những sợi tóc kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi phía trước. Chậm rãi tiến tới, hôn lên, màn dạo đầu nhẹ nhàng triền miên, nhưng có vẻ cảm thấy không đủ

Người đàn ông tham lam cậy miệng, khiến cái miệng kia hé mở. Hắn nhanh chóng đưa lưỡi mình quấn lấy, cơn khát như ập đến, cắn nuốt toàn bộ hô hấp của cô gái

Dư vị ngọt ngào đã lâu không nếm lại, khiến Tần Mặc nhớ nhung

Môi lưỡi giao nhau, tạo nên những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt

Chợt nhận ra hô hấp của cô trì hoãn, hắn kéo ra khoảng cách, không tình nguyện rơi khỏi sự ngọt ngào kia, một sợi chỉ bạc mỏng được kéo ra, biến mất khi khoảng cách của cả hai kéo dài

Tần Mặc dùng tay, lau nhẹ cánh môi cô

Đuôi mắt người đàn ông phiếm đỏ, nhiễm lại một tầng sắc dục cùng khát vọng

Đôi đồng tử tựa hồ sáng rực trong đêm tối, con ác quỷ dường như muốn cắn nuốt lý trí, muốn chiếm lấy hắn bộc phát ra ngoài

Đây rõ ràng chính là cám dỗ

Một sự cám dỗ ngọt ngào đầy đau đớn, dễ dàng ăn mòn thần trí con người

Tần Mặc cũng không ngoại lệ, hắn chìm sâu vào trong cái cám dỗ, muốn cùng cô ăn trái cấm, hưởng thụ khoái cảm của trần tục này

Sạch sẽ gần 30 năm, rút cuộc cũng bại dưới tay một tiểu yêu tinh, một tấc lại ăn sạch sẽ

Hắn nhìn khôi phục lại như ban đầu, vẫn là hô hấp đều đều, tâm trạng lên xuống

Tần Mặc dường như muốn trả thù nhưng khổ tâm mình nếm trải trong thời gian qua, tức giận khẽ cắn trên đầu vai cô một cái

Hắn không dám dùng lực, nhưng khẳng định là đã để lại dấu vết. Lại một lần nữa, hắn liếm lên cánh môi kia, nhẹ nhàng mút lấy

Thô bạo xâm nhập vào bên trong khoang miệng

Tuy rằng Ninh Viên Viên đã bị chuốc thuốc mê mất đi ý thức, nhưng tiềm thức lại khiến cô thuận theo hắn mà triền miên, đưa đẩy đầu lưỡi, nụ hồn càng thâm nhập vào đi sâu

Ác thú trong người Tần Mặc trỗi dậy, người đàn ông lúc này hết như yêu nghiệt cau đoạt hồn, dưới ánh trăng huyền ảo, lại đẹp đến kinh thiên động phách, hoà mình cùng màn, toả ra sự nguy hiểm chết chóc, vừa quỷ dị vừa huyền ảo

Động tác từ ôn nhu chuyển sang thô bạo, Tần Mặc thở dốc, tì đầu lên hõm cổ cô, giọng điệu thấp thấp thì thầm:"Không đủ, Viên Viên à, tôi vẫn chưa cảm thấy thoả mãn"

Tần Mặc nắm lấy vòng eo kia, run rẩy

Dục cầu bất mãn, dáng vẻ hiện tại của hắn không khác gì một đứa trẻ đang đấu tranh tư tưởng về vấn đề nên hay không nên của mình

Nếu như kẻ khác mà biết được chuyện này của hắn, chắc chắn sẽ mắng hắn ngu ngốc, không có chính kiến

Hắn là một người đàn ông chân chính, đang trong độ tuổi chí huyết phương cương, độ tuổi sung sức của một người đàn ông, lại không phải hòa thượng ăn chạy nhiều năm, thờ ơ với trần tục

Mỹ nhân trước mặt, vươn tay một cái đều có thể chạm tới

Nhưng hắn không nỡ, không thể chịu đựng được khi nhìn cô khóc, không dám đối mặt với thái độ sau đó của cô. Tần Mặc nhận định bản thân hèn nhát, chỉ cần hắn nói ra tâm ý mình, mọi vấn đề đều được giải quyết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK