Theo như ý kiến ban đầu của anh và phó đạo diễn đã thảo luận, nụ hôn này cần phải chạm sâu hơn mới ổn, hậu kỳ đều có thể chế tác nhưng thật sự lúc môi chạm môi, anh lại không muốn bỏ ra, chỉ muốn thâm nhập vào từng chút từng chút sâu hơn, chiếm lấy cô làm của riêng.
Còn Ninh Vy Lan thì sao?
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là bàng hoàng không dám tin, cô muốn chạy thoát, nhưng bốn phía không biết từ khi nào đều bị anh khóa chặt, thêm vào đó tay chân cứ mềm nhũn, không có chút khả năng đỡ hơn, hoàn toàn bị động trong vòng tay anh, mặc kệ lưỡi anh từ từ thâm nhập......
Cả phim trường nín thở.
Nhận thấy sự không chuyên tâm của cô, bàn tay trong bóng tối giữ mặt cô lại, lời nói mơ hồ gần như không nghe thấy: “Chú ý vào.”
Ninh Vy Lan không thốt ra lời, chỉ có thể líu ríu phối hợp, đúng lúc anh lui ra mấy tấc, cô thở hổn hển nhìn vào mắt anh, suýt nữa thì lạc trong đôi mắt thâm sâu đó.
Anh tiếp tục thoại, nói xong câu này, bước chân lảo đảo lùi về sau, rốt cuộc là đứng không vững, liền ngã rầm xuống.
Thời gian ngừng trôi ba giây
Rồi cả phim trường phát ra những tiếng hoan hô, kèm theo các tiếng huýt sáo hết đợt này đến đợt khác, còn có không ít người đang vỗ tay chúc mừng hai người, náo nhiệt vô cùng, Ninh Vy Lan nhìn Tề Chiêu Viễn tự mình đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên quần áo rồi liếc mắt sang đây, cô không dám nhìn anh, chỉ muốn chạy trốn vào xó nào đó.
Khóa trái cửa phòng nghỉ lại, Ninh Vy Lan chạy một mạch đến trước bàn trang điểm, đăm đăm nhìn mình ở trong gương, vạt áo và lòng bàn tay đều là máu giả trên người anh dính vào, đỏ rực cả một mảng, cô nghĩ ngợi lung tung rồi muốn rút khăn giấy ra lau sạch, tay run run không cẩn thận gạt hộp khăn giấy xuống đất.
m thanh bí bách đó vang lên trong phòng nghỉ an tĩnh như bị khuếch đại lên vô số lần, dường như còn có âm vang phản lại như những gợn sóng lăn tăn đang dần lan rộng ra, Ninh Vy Lan nhìn ngẩn ngơ, cả nửa ngày mới ngồi xổm xuống nhặt lên, rồi vùi mặt vào đầu gối.
Cô không nhìn nhầm.
Giống như đáy mắt cô luôn cố gắng che giấu kia, tình ý tương đồng, cô sẽ không nhìn nhầm.
Trước kia cảm thấy những thứ đó không có khả năng, nhưng lúc này toàn bộ đều bị lật đổ, cô siết chặt ngón tay, cuối cùng cảm thấy những thứ đang nhảy nhót vui vẻ kia đều đã sắp áp chế được sự nhút nhát thâm căn cố đế trong lòng, nhiều lần nói cho cô biết.
Dũng cảm lên một chút, không sao đâu, anh và Ninh Triệu Hoa không giống nhau, cô sẽ không đi vào vết xe đổ của mẹ nữa.
Anh ấy là anh ấy, có thể lạnh lùng kiệm lời trước công chúng, hay là một người đồng nghiệp lãnh đạm trong giới, nhưng đối với cô mà nói, anh chính là người khiến cô muốn dũng cảm một lần.
Mặc kệ tất cả.
”Vy Lan, có ở trong đó không?”
Tiếng gõ cửa đã ngắt dòng suy nghĩ của cô, Ninh Vy Lan sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại, liền vội vã đứng dậy chỉnh lý rồi đi ra mở cửa
”Chị tìm em hơi lâu rồi đấy”, Trang Văn lầu bầu, xong nhìn quanh một lượt không thấy ai trong phòng nghỉ mới nói, “Không phải hơ khô thẻ tre sao, mau chóng chuẩn bị đi, có một thông cáo gấp đấy.”
”.......Vâng.”
Quần áo diễn không tính là quá phức tạp, một mình cô cũng tự cởi được, thay lên một bộ đồ khác, Ninh Vy Lan tiện tay tẩy trang một chút rồi mới theo Trang Văn đi về phía đỗ xe bảo mẫu.
Trên đường đi qua phim trường có rất nhiều người, nhưng không ồn ào chút nào cả, mỗi người đều làm việc riêng của họ, Ninh Vy Lan đang muốn thu lại ánh mắt thì bất chợt chạm vào ánh mắt phía xa xa, lúc này bốn mắt giao nhau, khiến cô loạn nhịp, cảm xúc mà những người nổi tiếng thích nhau lại một lần nữa chảy trong lồng ngực.
Đáng tiếc hai người không thể nhìn nhau quá lâu, là anh chuyển hướng nhìn trước, còn Ninh Vy Lan cúi đầu bước đi, vừa ngồi lên xe bảo mẫu thì điện thoại báo có tin nhắn đến.
Cũng không biết có phải là linh cảm không, mà Ninh Vy Lan chưa nhìn đã biết là anh gửi đến, liếc trộm Trang Văn đang ngồi ở ghế phụ lái không chút để ý, cô dựa vào cửa xe, kích mở tin nhắn ra đọc.
Tề Chiêu Viễn: “Tối đoàn phim có tiệc đóng máy, đừng quên đấy.”
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như thói quen, nhưng khi thêm vào ba chữ “Đừng quên đấy”, đã trở thành lời nhắc nhở cô, Ninh Vy Lan mím môi, tâm tình bỗng thấy tốt hơn, rất nhanh trả lời một chữ “ừm”, rồi cất điện thoại vào trong túi nhắm mắt nghỉ ngơi.
*** ***
Mấy việc ở phim trường vừa kết thúc, Tề Chiêu Viễn liền trở về phòng làm việc, Vu Trạch sớm đã ngồi ở văn phòng đợi anh hai người làm việc cùng nhau xong, Tề Chiêu Viễn đang xem tài liệu tự dưng Vu Trạch cười xấu xa mấy tiếng, khoanh tay dựa ra sau.
”Nghe nói, hôm nay cậu đã phá vỡ thông lệ nhận cảnh hôn à, không những nhận, lại còn hôn thật nữa?”
Động tác Tề Chiêu Viễn hơi ngừng lại, không nhanh không chậm ký tên của mình xuống góc dưới cùng bên phải tài liệu, rồi mới lạnh lùng trả lời “ừm” một tiếng.
Vu Trạch lập tức huýt sáo, quả nhiên là thật!
”Không phải từ xưa đến nay cậu không nhận cảnh hôn sao? Cậu biết mấy cô diễn viên diễn chung với cậu ngày trước đều vừa yêu vừa hận đấy, yêu vì thành một đôi với cậu trong phim, hận là vì phim quá thanh thủy, đừng nói ôm ấp hay hôn hít, ngay cả nắm tay còn ít ấy.”
”Sẽ luôn có lần đầu tiên.”
”Bớt bớt đi”, Vu Trạch xì mũi khinh thường, “Tôi còn không hiểu cậu đấy? Cho dù là thử lần đầu tiên đi chăng nữa thì theo như cách hành sự của cậu, cùng lắm chỉ hôn mượn vị trí thôi, không có khả năng hôn thật.” Nói đến đây, Vu Trạch cười hi hi sáp lại gần, nghĩ đến ngày xưa có một tin đồn, liền hỏi: “Cậu và Ninh Vy Lan, có phải là có một chân không?”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tề Chiêu Viễn trầm xuống, đặt bút trong tay xuống nhìn về hướng Vu Trạch, sắc mặt anh không chút lạ thường, lời nói ra khiến Vu Trạch giật mình.
”Có một chân là chỉ nam nữ quan hệ không chính đáng”, Tề Chiêu Viễn nhàn nhạt, “nhưng tôi với cô ấy là quan hệ chính đáng, hơn nữa là quan hệ theo đuổi quang minh chính đại.”
Vu Trạch: “..........”
”Cậu còn có câu hỏi gì không?”
Vu Trạch nghẹn giọng, vội vàng hỏi: “Quan hệ theo đuổi? Nói như vậy, là cậu vẫn chưa thành công à?”
Tề Chiêu Viễn liếc anh ta một cái, rồi “ừm”. Trên thực tế, tuy anh luôn đợi thời cơ thích hợp, hành động không rõ ràng, nhưng trên lý thuyết mà nói, thì chính xác như vậy.”
Vu Trạch lại một lần nữa: “.............”
”Thôi được, vậy chúc cậu sớm thành công.’
”Cám ơn.”
“……”
……
Buổi chiều Ninh Vy Lan có cuộc phỏng vấn tạp chí, chụp trước mấy kiểu ảnh, sau đó cô ngồi vào trong góc chậm rãi uống nước đợi buổi phỏng vấn bắt đầu.
Trong thời gian đó, Trang Văn đi ra ngoài một chuyến, lúc quay lại mang theo vài tờ giấy đến rồi nhét vào tay Ninh Vy Lan.
”Đây là mấy câu hỏi lát nữa sẽ hỏi, có thể còn thêm một hai câu vào, em xem trước xem có vấn đề gì không?”
Cô xem từng câu một, thực ra phần lớn các câu phỏng vấn đều giống nhau, nên trả lời như nào trong lòng cô đã có tính toán sẵn. Hơn nữa cho dù Ninh Vy Lan tiếp nhận bất cứ hình thức phỏng vấn nào đều có một thói quen giống như Tề Chiêu Viễn, đó là hỏi về công việc thì được, còn hỏi về chuyện riêng tư thì không muốn bị can thiệp quá nhiều.
Vì thế trên mấy tờ giấy này, phần lớn câu hỏi đều liên quan đến phim truyền hình, có rất ít vấn đề liên quan đến chuyện cá nhân, Ninh Vy Lan chăm chỉ xem xong liền đặt ở bên cạnh.
Phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Trình tự y như trên mấy tờ giấy kia, biên tập viên hỏi, Ninh Vy Lan trả lời lưu loát, đến cuối, biên tập viên hỏi thêm một câu hỏi dựa trên sự tương tác của fan ở trường quay.
”Vy Lan, câu hỏi cuối cùng là, từ khi hợp tác với Tề Chiêu Viễn đến nay, bạn cảm thấy anh ấy là người như nào?”
Mọi người đều biết, “Một đời Yên Ly” đã đóng máy, là một diễn viên mới, còn là người mới ký hợp đồng với phòng làm việc Tề Chiêu Viễn, có được cơ hội tốt như vậy, trực tiếp hợp tác với sếp trong bộ phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn sách bán chạy nhất trong mười năm trở lại đây, nên cũng sẽ được nhiều sự quan tâm của công chúng hơn.
”Tôi cảm thấy........” Ninh Vy Lan nghĩ nghĩ, cân nhắc câu trả lời cho câu hỏi này: “Anh ấy rất kính nghiệp, là một đối tác vô cùng tốt, đương nhiên anh ấy cũng là cấp trên rất nghiêm khắc, giáo hội tôi rất nhiều.......”
Quan trọng nhất là, ở trong lòng cô, anh là người cô thích nhất ngoại trừ xe bảo mẫu ra, không phải một trong số.
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Ninh Vy Lan và Trang Văn mau chóng về thành phố B, xe chạy lên cao tốc, cô có hơi mệt nên đã ôm cánh tay Trang Văn dựa đầu vào vai cô ấy lim dim.
Vốn dĩ đã để ra rất nhiều thời gian rảnh, ai ngờ vừa xuống cao tốc đi vào thành phố đã gặp phải tắc đường, lại trùng với giờ cao điểm tan tầm nên một bước cũng không di chuyển được.
Vừa đến khách sạn, Trang Văn tạm thời đi nghe điện thoại, Ninh Vy Lan đành theo nhân viên phục vụ lên lầu.
”Tiểu thư, đây là phòng đã đặt trước.” Nhân viên phục vụ chỉ lên đằng trước, cửa phòng còn để hở một kẽ hở nhỏ, có thể mang máng nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
Cô gật đầu: “Cám ơn! Cô đi làm việc đi!”
Nhân viên phục vụ đi xuống.
Tiện tay sửa sang mấy sợi tóc đang rối loạn, Ninh Vy Lan gõ hai tiếng lên cánh cửa, vừa đẩy ra, ba người đang ngồi liền nhau đập vào tầm mắt, tay cô cứng đờ, ngẩn người như trời trồng.
Cô thế nào cũng không nghĩ được, bữa tiệc đóng máy của đoàn phim, lại nhìn thấy một nhà ba người đang vui vẻ hạnh phúc với nhau, đặc biệt trên người Ninh Triệu Hoa tỏa ra tư thái quen thuộc, tự nhiên nói: “Vy Lan đến rồi, còn không mau ngồi xuống”, đột nhiên cô có một sự ghê tởm đến từ đáy lòng, khiến cô gần như muốn bỏ chạy khỏi đây.
Nhưng ông trời không cho cô cơ hội đó, vì có ai đó dán lòng bàn tay ấm áp vào lưng cô đẩy lên phía trước một bước, vừa xoay đầu liền nghe thấy giọng anh trầm thấp: “Sao không vào?”
Ninh Vy Lan mím môi không nói, nhìn xuống không thấy bất cứ người nào cố chấp không nhúc nhích. Lúc Tề Chiêu Viễn đang nghi hoặc, thì có một giọng nói quen thuộc của người lạ truyền vào trong tai, anh đưa mắt nhìn theo, đáy mắt dần lạnh xuống.
”Nghe nói đoàn phim đóng máy đến đây làm tiệc liên hoan, người nhà chúng tôi đúng lúc cũng đang ở đây nên muốn đến ăn cùng,” Ninh Triệu Hoa cười nói, “Không quấy rầy Tề đạo chứ?”
Nghe Ninh Triệu Hoa nói hai chữ “người nhà”, Tề Chiêu Viễn vô thức liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, mặc dù không có bất cứ thay đổi nào, nhưng anh biết, cô đang vô cùng không vui.
Ngay lập tức trong đầu nảy ra ý nghĩ muốn đưa cô rời khỏi đây, nhưng tay vẫn không vươn ra, cuối cùng cô sải bước đi vào, lông mày anh nhướng lên, không nói gì cũng ngồi xuống bên cạnh.
Thực ra Ninh Vy Lan cũng muốn đi khỏi đây, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra được lý do, nên đành tự an ủi chính mình, ngồi mấy phút thôi, mấy phút là xong rồi.
Rõ ràng đói muốn chết, nhưng thấy đồ ăn đầy bàn chẳng còn hứng thú nữa, cô ăn thức ăn trong bát mà không biết mùi vị như thế nào, ánh mắt vô thức nhìn sang bộ dạng gọi là “người nhà” đang vui vẻ ăn uống của Ninh Triệu Hoa, dũng khí muốn bộc lộ toàn bộ với anh lúc này đền tan tành mây khói.
Bị đánh cho hiện nguyên hình, không trượt phát nào.