Ninh Vy Lan vừa bước liền giẫm hẫng vào trong động trống, cả người không cách nào kiểm soát được đã ngã xuống, cũng không biết là đụng phải cái gì mà toàn thân đau đến run rẩy, cô cựa quậy không được, ý thức cũng dần dần bắt đầu mơ hồ.
Trong khoảnh khắc đó, phiêu diêu trở về sáu năm trước..........
Cùng một cơn rung lắc dữ dội, cùng một trận động đất tách núi, cô đứng không vững ở đằng sau mẹ, mắt thấy mẹ bổ nhào về phía Ninh Nhất Thuần, sau đó bị vô tình đẩy ra, cô muốn xông lên đỡ dậy, kết quả rung lắc mạnh hơn khiến cô bị trần nhà nứt toác đè vào.
Không rõ mình hôn mê được bao lâu, Ninh Vy Lan nhận ra cơn đau trên đùi ngọ ngoạy tỉnh lại, xung quanh tối thui tối mù, cái gì cô cũng không nhìn thấy, cái đầu choáng váng bị chậm cả nửa ngày mới nhớ ra đang xảy ra chuyện gì, cô trợn trừng mắt kinh hãi, cẩn thận chuyển tảng vữa đang đè trên chân mình, lí nhí gọi tên mẹ.
Vào lúc sụp đổ, mẹ ở bên ngoài cách nửa mét, cho nên chắc chắn sẽ không ở quá xa.
Cô đang nghĩ như vậy, thì bên tai truyền vào tiếng tí ta tí tách, như van nước không được vặn chặt vậy, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là cơn ác mộng không thể nào quên trong cuộc đời này.
“Vy Lan.”
“Mẹ.” Cô loạng choạng đi đến, mắt đen mở cực to, bàn tay buông thõng bên thân không chế không ngừng run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào dòng máu đang chảy ra từ ngực mẹ, kéo dài trên thanh sắt màu đen, từng giọt từng giọt chảy vào chân rồi thấm xuống đất.
Thanh sắt xuyên qua từ ngực mẹ, cơn đau quá lớn khiến Trang Tế Ngâm gần như không thể nói ra được một chữ hoàn chỉnh, bà hơi cúi đầu, nhìn con gái của mình, rất lâu rồi khó khăn cong môi.
Nước mắt treo trên mi, Ninh Vy Lan không dám khóc ra tiếng, cô xoay người tìm một hòn đá, dùng lực gõ mạnh lên đống đổ nát thê lương, hét lên: “Có ai không, có ai không...?”
Nhưng cô hét khản cả cổ cũng không có tin tức gì, cô không được từ bỏ, gọi đến khi cổ khản đặc tay mỏi nhừ mà vẫn tiếp tục, bỗng có cái gì đó nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô, mềm mại nhưng lạnh lẽo cô không dám cầm lại, chỉ có thể cẩn thận nâng lên, run rẩy an ủi: “Mẹ, mẹ kiên trì thêm lúc nữa, sẽ có người phát hiện ra chúng ra thôi, chắc chắn sẽ có.”
Trang Tế Ngâm không phát ra tiếng, dù biết mình không còn kiên trì được bao lâu nữa, vẫn nhẹ nhàng gật đầu để cô yên tâm.
Có lẽ mọi sự cố gắng của Ninh Vy Lan đều được đền đáp, bên trên rất nhanh có tiếng người truyền đến, giao hòa với tiếng máy đào đất, cô lấy hơi hét thật to cho đến khi võ cảnh và bác sĩ đi xuống.
Tình hình của mẹ không mấy khả quan, thanh sắt xuyên qua người, nếu rút ra sẽ có khả năng mất mạng tại chỗ, dưới đề nghị của bác sĩ, võ cảnh dùng cưa điện cắt đứt thanh sắt, để mẹ cô ngồi trên cáng rồi khênh ra ngoài.
Ninh Vy Lan theo sau, đợi một thời gian dài ở trong bóng tối khiến đôi mắt cô hoa lên khi ra ngoài, nhưng cô mặc kệ, nhoài đến bên cáng của mẹ, nắm chặt lấy tay bà.
Ninh Vy Lan gọi mẹ, muốn nói với mẹ kiên trì một lúc, nào ngờ mẹ lại nhìn sang một hướng khác, cô nhìn theo ánh mắt của mẹ thì thấy Trần Tú Lệ và Ninh Nhất Thuần đang ôm nhau, không còn bộ dạng vênh váo hung hăng như trước, người đầy bụi đất run rẩy.
Cô muốn che mắt mẹ không cho nhìn, nhưng tay chưa kịp giơ lên, trong tầm mắt đã hiện lên một người, đang bưng một cốc nước ấm đem đến cho Trần Tú Lệ, thấp giọng vỗ về, sau đó dìu hai người đi đến xe cứu hộ.
Cô không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ biết miệng hét rất nhanh gọi bố, sau đó cô liền nhìn thấy, người đàn ông cô gọi là “bố” bỗng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn một cái nhưng làm như không thấy rồi dìu người phụ nữ kia rời đi.
Khoảnh khắc đó, cô thấy ánh mắt mẹ như tàn tro nguội lạnh, cũng nghe thấy âm thanh chết tâm của mình.
Nhân viên bệnh viện rất nhanh đổ xô ra, đưa mẹ lên một chuyến xa cấp cứu khác, thần trí cô hoảng loạn theo lên, cửa xe vừa mới đóng, đột nhiên miệng mẹ bắt đầu chảy máu, cô mở to mắt sợ hãi, thấy bác sĩ lên cấp cứu, nhưng hô hấp của mẹ càng lúc càng yếu đi cho đến khi không nghe được gì nữa.
Chầm chậm lại, bác sĩ ngừng động tác, lắc đầu với cô rồi tránh ra ý bảo cô ngồi vào, Ninh Vy Lan cứng đỡ không động, bị y tá đằng sau đẩy nhẹ một cái mới giật mình,
Mẹ đã hơi thở đứt đoạn, sắc mặt xám lạnh như tro, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, cô luôn khắc ghi dáng vẻ này ở trong lòng,
“Vy Lan.....”
Cô ghé sát lại.
“Xin lỗi.......mẹ không thể cho con một gia đình hoàn hảo...........”
Chỉ nói một câu ngắn ngủi mà mẹ đã thở không ra hơi nữa, Ninh Vy Lan không ngừng lắc đầu nói không sao, sau đó ôm mẹ thút thít.
“Vy Lan”, Trang Tế Ngâm chịu đau giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt Ninh Vy Lan, cố gắng hết sức hé môi mỉm cười, “Vy Lan, con phải sống thật tốt...........”
Lời vừa dứt, tay mẹ đã buông thõng xuống, Ninh Vy Lan trợn mắt cứng ngắc cho đến khi cô y tá ở bên cạnh nhỏ giọng tiếc thương cô mới có phản ứng, lập tức nước mắt rơi đầy mặt.
Trời long đất lở.
*** ***
“Mạng nhân dân thành phố B ngày mười lăm tháng tư, trận động đất chính thức được đo: vào lúc 12 giờ 4 phút ngày 15 tháng 4 ở thành phố C (31 độ vĩ bắc, 103,4 độ kinh đông), xảy ra trận động đất sáu độ richter, độ sâu tâm địa chấn mười hai nghìn mét, và cường độ là 11............”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...........”
Trên xe phát sóng tin tức trực tiếp, giọng nữ lạnh lùng truyền đến từ trong điện thoại khiến vỏ bọc tĩnh lặng thường ngày của Tề Chiêu Viễn nứt ra, anh lại một lần nữa quay số của cô, nhưng lại nghe thấy giọng nói cùng ngữ điệu như cũ.
Lâm Dịch lái xe ở đằng trước: “Tề tổng, Ninh tiểu thư sẽ không sao đâu, đoàn phim lấy cảch tâm chấn một đoạn cơ, không nghe điện thoại không chừng chỉ là không mang theo điện thoại bên người..........”
Tề Chiêu Viễn im lặng lắng nghe, nhưng trên tay lại không ngừng quay số, anh sầm mặt, cánh môi dùng lực đến trắng bệch.
Rất lâu, anh lên tiếng, giọng có chút khàn khàn gần như không rõ: “Tôi biết.”
Cô sẽ không việc gì, anh biết điều đó.
Lâm Dịch không nói thêm gì nữa, chân đạp ga phi thẳng đến sân bay.
*** ***. Đam Mỹ Sắc
Vết thương trên người dường như lúc nào cũng muốn nứt ra, mỗi một nhịp thở đều ngột ngạt đau nhức, Ninh Vy Lan cựa quậy mở mắt, đập vào tầm mắt là màu đen quen thuộc, cô ngẩn người một lúc mới phản ứng lại mình đang ở chỗ nào liền kéo khóe miệng cười khổ.
Sau khi tỉnh lại, tất cả cảm quan đều dần dần bình phục, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng hô cứu the thẻ của Ninh Nhất Thuần ở chỗ không xa, cô không quan tâm, khó khăn quay đầu lại, vô tình nhìn thấy chuyên viên trang điểm bị một tảng đá đè lên chân phải cách ba mét.
“Lưu Nhiên, Lưu Nhiên?” Đôi mắt lóe lên, cô thử gọi cô ấy, may thay, gọi mấy lần cũng có phản ứng, Ninh Vy Lan vui mừng nhìn biểu cảm mếu máo của chuyên viên trang điểm, bình tĩnh an ủi cô ấy. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta nhanh thôi, tôi bảo đảm đấy.”
Chuyên viên trang điểm gật đầu, nhưng trong lòng không khống chế được nỗi bi thương: “Tôi tin cô, Vy Lan.”
“Vậy cô đừng ngủ nhé, tay cử động được không, mò xem xung quanh có hòn đá nào to một chút xem?”
Chuyên viên trang điểm thử làm theo lời cô, hai cánh tay đau nhừ, lúc mới sụp đổ bị vật nặng đè lên, lúc này hoàn toàn tê liệt không có cảm giác, cô ấy buồn bã lắc đầu: “Vy Lan, xin lỗi..........”
“Tôi nói hai người các cô”, bất ngờ giọng nói của Ninh Nhất Thuần xen vào, “đến nước này còn phí lời, nhanh chóng hô cứu được không? Các cô muốn chết tôi cũng không để ý đâu, nhưng tôi thì không.”
Chuyên viên trang điểm biết tính khí của Ninh Nhất Thuần, đang muốn xin lỗi, Ninh Vy Lan nhìn ra ý đồ của cô ấy liền chặn họng trước: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi càng không muốn chết hơn cô cơ.”
Ninh Nhất Thuần nghẹn họng.
Có được kinh nghiệm của lần trước, Ninh Vy Lan biết lúc này phí sức la hét hiệu quả sẽ không lớn, liền quyết tâm tìm hòn đá, trên người cô bị một tảng vôi vữa đè xuống, phạm vi có thể cử động cực nhỏ, mò mẫm nửa ngày cũng không mò được hòn nào có thể dùng, không tránh được có chút nản chí.
Ninh Nhất Thuần vẫn la hét không biết mệt, Ninh Vy Lan phớt lờ cái giọng đó, tự mình gọi tên chuyên viên trang điểm, không ngờ dù cô gọi như thế nào, cô ấy cũng không có bất cứ phản ứng nào, trong lòng cô có dự cảm không lành, đang nghĩ xem phải làm như thế nào thì nghe thấy Ninh Nhất Thuần lạnh lùng cười chế giễu.
“Đừng phí sức nữa, cô ta đã sớm ngất đi rồi.”
Ninh Vy Lan ngừng lại.
Ba người bị chôn vùi rất sâu, gần như không nghe thấy âm thanh gì ở bên trên, Ninh Vy Lan bèn tiện tay cầm một hòn đá nhỏ, nín thở chú ý nghe động tĩnh bên trên, giữ lại sức để đợi cứu hộ.
Chỉ là cô muốn an tĩnh nhưng Ninh Nhất Thuần không cho, sau khi la hét mệt nghỉ đột nhiên cười phá lên.
“Ninh Vy Lan, tôi phát hiện tôi và cô đúng là nghiệt duyên đấy, hai lần động đất, cư nhiên đều ở cùng với cô.
“Ô, tôi suýt nữa thì quên, lần trước mẹ cô còn muốn đẩy tôi cơ mà, kết quả thì sao?”
“Vì thế cô ghét tôi thì có tác dụng gì? Tôi có cha có mẹ có tương lai tươi đẹp, cô có không? Cô không hề có!”
Ninh Nhất Thuần vẫn nói không ngừng, nói mãi nói mãi mới bừng tỉnh phát hiện đối phương không chút phản ứng, cô ta hơi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ninh Vy Lan đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng dậy sớm, bay đến đây lại làm việc liên tục như ngựa không dừng vó, một khí tĩnh lặng, sự mệt mỏi từ trong xương toát ra khiến cô khó có thể cưỡng lại, rất mệt, muốn ngủ, nhưng lại sợ, ngộ nhỡ ngủ quên không tỉnh lại thì phải làm sao?
Không được, không được, cô cắn chặt môi để cơn đau sẽ xua tan đi cơn buồn ngủ, cơ thể luôn giữ một tư thế trong thời gian dài sớm đã tê liệt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cảm thấy có âm thanh tí ta tí tách gì đó, xuyên qua bùn đất sắt thép chồng đống lên nhau, làm ẩm ướt không khí xung quanh.
Mưa rồi.
Từ mưa nhỏ rả rích chuyển thành mưa to xối xả, nước mưa thấm vào, Ninh Vy Lan nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được sự ướt át xung quanh, cô thấy chân trái có chút man mát, không biết có phải là lúc rơi xuống bị mất giày hay không mà lúc này lạnh thấu gan bàn chân, không bao lâu sau cô cảm được thân nhiệt của mình nóng dị thường.
Ban đầu chỉ đau đến tê dại, nhưng lúc sau bồi thêm người nóng ran và cô cảm thấy không thoải mái, Ninh Vy Lan nhắm chặt mắt cấu vào lòng bàn tay buộc bản thân phải di chuyển sự chú ý, nhớ anh.
Trận động đất to như vậy chắc chắn anh đã biết rồi, có phải là đang trên đường mau chóng tới đây, có phải là đang sốt ruột gọi điện thoại cho cô............
Rất muốn nói với anh, cô không sao, đừng lo lắng.
Cô sẽ bình an đi ra khỏi đây, nhất định là vậy.
*** ***
Mưa to trút xuống gió lớn nổi lên, càng làm tăng thêm độ khó cho đội cứu hộ, Tề Chiêu Viễn nhảy xuống xe, đi thẳng lên đằng trước bắt lấy Trang Văn sớm đã đứng đợi ở đây từ lâu.
“Cô ấy đâu?”
Trang Văn sợ hãi nén đi giọt nước mắt, kể lại trình tự rõ ràng: “Lúc động đất, tôi với Vy Lan không ở cùng nhau, tôi chỉ biết lúc đó không phải là phân cảnh của cô ấy, nhưng không biết cụ thể cô ấy ở chỗ nào.”
Tề Chiêu Viễn nghe xong liền buông tay, các ngón tay chầm chậm co lại, nắm
chặt thành một nắm đấm, anh trầm mặc, không nói lời nào rồi đi vào vùng núi như đống đổ nát.
Ngoại trừ võ cảnh, bác sĩ và đội tình nguyện, hiện trường vẫn còn một số phóng viên đến tham gia báo cáo thực thời, có không ít người tạm thời chuyển từ bộ phận giải trí sang bộ phận thời sự để đến tiếp viện ở thành phố C, vừa nhìn đã nhận ra người đi đến lúc này chính là Tề Chiêu Viễn. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Sắc mặt âm u đến khó coi, trong ánh mắt lại lộ ra lo lắng không chút giấu giếm, đám phóng viên nhớ tới trước động đất có một đoàn phim ở đây ghi hình, nữ chính là Ninh Vy Lan, chiếc mũi nhạy cảm lập tức đánh hơi được liền lặng lẽ bám theo.
Lâm Dịch đi sau Tề Chiêu Viễn, giúp đỡ tìm kiếm, anh nghe sếp nhà mình gọi khản cổ tên Ninh Vy Lan, trong lòng thầm cầu nguyện không có việc gì và nhanh chóng tìm được, mặc kệ đám phóng viên đang lẽo đẽo theo sau, trong đầu chỉ có mục đích duy nhất là tìm người.
Mưa càng ngày càng to, gần như muốn cộm mắt, Tề Chiêu Viễn tiện tay quệt một cái, đang xác định khoảng này không có định tiếp tục tiến về phía trước, thì bên tai liền nghe thấy tiếng hoan hô đã giải cứu thành công cách một màn mưa, anh liếc nhìn.
Những người được cứu ra toàn thân lấm bùn nhếch nhác lấm lem, nhưng Tề Chiêu Viễn vẫn nhận ra chuyên viên tạo hình chính trong đoàn đội làm cho Ninh Vy Lan, anh hít một hơi rồi sải bước về phía đó, khẩn thiết ngồi xổm xuống nắm lấy vai của chuyên viên tạo hình. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Vy Lan đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Chuyên viên tạo hình vừa mới trở về từ cõi chết, sững sờ một lát mới có phản ứng, nhớ lại bố cục của đoàn phim trước trận động đất rồi chỉ về chỗ đang bị mấy tảng đá to chôn vùi ở đằng không xa.
“Phòng nghỉ, Ninh tiểu thư trước động đất đã vào phòng nghỉ, có lẽ là vị trí đó.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt mấy võ cảnh xung quanh đanh lại, xách công cụ chạy về phía vị trí chuyên viên tạo hình vừa chỉ. Đá to thấp thoáng, có thể nhìn được căn phòng bị chôn vùi đằng trước, mấy võ cảnh vây lại, dùng dụng cụ trong tay thăm dò, quả như dự đoán, bên dưới có người.
“Mau cứu người!”
Tề Chiêu Viễn đứng ở một bên, khuôn mặt không chút sắc máu bỗng chốc có hơi tức giận, anh tìm được một nơi tương đối ít đất đá, gọi tên của cô, mặc dù không có chút hồi âm anh vẫn không từ bỏ, đến nỗi võ cảnh phải bắt đầu đào bới thì anh mới tránh ra, dựa vào tường đá đờ đẫn rồi từ từ nhắm mắt lại. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
<form action="https://www.facebook.com/ajax/ufi/modify.php" data-ft="{" tn=""> </form>