Trước đây trải qua mấy scandal, hình tượng của Ninh Nhất Thuần trong mắt công chúng đã bị vấy bẩn khá nhiều, chuyện này vừa nổ ra, càng làm cư dân mạng ức chế, sự phẫn nộ và cười nhạo của họ trong hai ngày này tăng đến cực điểm, vô số người hâm mộ đã để lại bình luận dưới weibo của Ninh Nhất Thuần, hoặc là chửi rủa, hỗn loạn không thôi.
“Em đang xem gì vậy?”
Trang Văn rửa tay xong quay lại, thấy Ninh Vy Lan nhíu mày xem điện thoại chăm chú liền ghé sát vào coi, quả nhiên.
“Sự việc này đột nhiên được khui ra vào sáng hôm qua, chưa đến mười phút đã nhảy lên hot search rồi, chị biết loại chuyện này thực ra là chuyện rất nhạy cảm, đặc biệt em còn là minh tinh nữa, nhưng khui chuyện này cũng đáng đời con Thuần.”
“Biết ai khui không?”
Trang Văn lắc đầu: “Người khui không tiết lộ bất kỳ tin tức gì nhưng theo chị đoán có thể là người nào đã đi xuống ngày hôm đó.”
Ninh Vy Lan cũng có cảm giác như vậy nhưng không nghĩ ra được.
Im lặng mấy giây Trang Văn xua tay: “Được rồi, em vẫn đang dưỡng sức đấy, đừng xem những chuyện xấu xa này làm bẩn mắt nữa, thực ra trước khi khui ra cũng có một tin tức đủ để chiếm slot trang nhất hai ngày rồi.” Nói đến đây,
Trang Văn thần bí chớp mắt: “Đoán xem?”
Ninh Vy Lan mơ màng, trong lòng lờ mờ có một phỏng đoán, chưa kịp mở miệng Trang Văn đã vỗ tay.
“Không sai, chính là chuyện hẹn hò giữa em và sếp, tuy thời gian công khai hơi ngoài ý muốn nhưng nếu đã công khai rồi vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi, bên công ty định đợi em hồi phục rồi sẽ bàn bạc để ra thông báo, sau tất cả thì mấy ngày này vẫn nên ưu tiên tình hình trong nước.”
Điện thoại của Trang Văn mấy ngày gần đây sắp bị nổ tung nhưng cô đều không nghe một cuộc gọi nào cả, theo chỉ thị của Lâm Dịch đó là trước tiên án binh bất động.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất dồn dập, Trang Văn cúi đầu xem là tin nhắn gửi đến của Lâm Dịch, báo cho cô sếp đã lên lầu để cô có thể chuẩn bị rời đi, cô gửi lại một icon OK rồi cất điện thoại vào túi.
“Sếp đến rồi vậy chị đi trước nhé, bye bye!”
Ninh Vy Lan dõi theo cô rời đi nhớ lại những lời vừa nói ban nãy lại đăng nhập vào weibo, quả nhiên, bên dưới bài đăng báo bình an xuất hiện không ít comment hỏi hai người có phải hẹn hò thật không, có lời lẽ tốt cũng có lời lẽ không tốt, cô vừa mới kéo xuống, bất ngờ điện thoại đã bị cướp đi, lòng bàn tay đã bị ai đó dùng lực nắm lấy.
Tay có chút lạnh: “Lạnh không?”
Cô ngơ ngác rồi lắc đầu.
Tề Chiêu Viễn vẫn không yên tâm lắm liền nắm tay cô nhét vào trong chăn hỏi một cách không yên tâm: “Vừa nãy đang xem gì vậy?”
Đắp chăn xong anh kéo ghế đến bên cạnh ngồi xuống, Ninh Vy Lan thấy anh đột nhiên vươn tay ra liền ngoắc vào ngón tay út kéo anh ngồi xuống mép giường, sau đó dựa vào người, hai má cọ vào lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Anh đột nhiên vỡ lẽ, thuận thế phủ người xuống hôn lên đôi mắt cô, giọng nói nén xuống rất thấp: “Đều thấy cả rồi à?’
Cô nhắm mắt ừm một tiếng rồi lại do dự: “Không mang phiền hà đến cho anh chứ? Em.....”
Nghe xong Tề Chiêu Viễn hơi nhíu mày, sắc mặt không chút biểu cảm hơi trầm xuống.
“Không đâu.”
Từ lúc hai người ở cùng nhau anh chưa từng dùng giọng điệu lãnh đạm này để nói với mình, vì vậy lần này nghe thấy Ninh Vy Lan rất nhanh phản ứng được là anh không vui, cô cắn cắn môi nói “Xin lỗi”
Nghe thấy hai chữ này Tề Chiêu Viễn khá bất ngờ muốn hỏi trong đầu cô đang nghĩ cái gì nhưng tiếp xúc với vành mắt đỏ ửng kia, những lời muốn nói đều bay biến hết. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Anh vươn tay ôm lấy cô, ngón tay khẽ gạt những sợi tóc đang lòa xòa vương trên má, rồi để cô dựa vào vai mình.
“Còn nhớ trước đây anh từng nói gì không, chúng ta không sợ công khai chỉ là hi vọng có một cơ hội thích hợp.”
Cô gật đầu.
“Phòng làm việc bây giờ đang hoạt động rất tốt, em cũng vậy”, anh nhàn nhạt nói, “cho dù không công khai bây giờ cũng sẽ không cách quá xa, anh không thích cuộc sống giấu đầu hở đuôi, anh hi vọng tất cả mọi người đều biết.”
“Nhưng trước mắt là em đồng ý.”
Vành mắt vừa sưng vừa xót dường như có thứ gì đó muốn rơi xuống, cô cố gắng chịu đựng, móng tay đâm vào lòng bàn tay để bản thân trấn tĩnh.
“Nhưng không giống với ngày hôm đó, anh không muốn quan tâm phóng viên gì cả, anh chỉ biết em đang ở đấy đợi anh đến cứu em ra ngoài”, Tề Chiêu Viễn cúi đầu hôn rất nhẹ xuống khóe mắt đỏ ửng của cô, giọng nói càng trở nên dịu dàng, “trong trường hợp đó anh không thể làm ngơ.”
Không phải không biết hiện trường có người đang quay, không phải không biết sẽ bị khui ra, nhưng anh không muốn quan tâm, hết thảy không muốn quan tâm, chỉ muốn biết cô đang ở chỗ nào, có ổn không, có lạnh không, có sợ không mà thôi.
Tiếng đập của tim anh rất trầm tĩnh, cách mấy lớp quần áo vẫn khiến cô cảm thấy yên tâm, Ninh Vy Lan cúi đầu, nhớ tới ngày hôm đó đau đớn nửa mê nửa tỉnh lúc nhìn thấy anh liền kinh ngạc và vui mừng.
Cô biết anh yêu cô, luôn luôn biết điều đó.
Đáy lòng bỗng toát ra một ý nghĩ, nó đến một cách nhanh chóng khẩn trương, cô kéo cổ áo anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm nhiều.
“Đợi em xuất viện, chúng ta đi lĩnh chứng có được không?”
Nói xong bỗng phản ứng lại lời này của mình có hơi.....mặt cô đỏ bừng một mảng, tay muốn buông ra, ai ngờ lập tức bị anh tóm lấy.
Đáy mắt chỉ có ngoài ý muốn, Tề Chiêu Viễn không chút do dự: “Được.”
Cô ngây ngốc, không tin vào mắt mình.
Tề Chiêu Viễn vẫn muốn nói tiếp, nhưng điện thoại đã reo lên không thể không tiếp, anh hơi nhíu mày, đứng dậy đi ra cửa. Ninh Vy Lan sững sờ một lúc rồi bình ổn nằm xuống nhìn sang bên phải xuất thần, vẫn không dám tin, mình cư nhiên lại nói ra câu đó trước. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Nhưng làm sao.....
Thật vui!
Thực sự rất vui!
*** ***
Sức khỏe gần hồi phục, Tề Chiêu Viễn sai Lâm Dịch đi làm thủ tục xuất viện, trước khi đi Ninh Vy Lan muốn đi thăm chuyên viên trang điểm Lưu Nhiên trước.
Chân phải của cô ấy đã bị cắt cụt, phần chăn dưới trống không một mảng, Ninh Vy Lan thấy có chút chua xót, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, mỉm cười ngồi xuống mép giường.
Lưu Nhiên vừa tỉnh lại chưa lâu, nhưng tinh thần không tệ, cánh tay rảnh rỗi kia của cô ấy nắm lấy tay Ninh Vy Lan, cười nói: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, đừng lo lắng, bác sĩ nói tôi qua mấy ngày nữa có thể xuất viện rồi.”
Ninh Vy Lan gật đầu, chân thành: “Không sao thì tốt.”
Cả hai ngầm không nhắc lại sự việc đã qua, sau khi nói vài chuyện khác, Lưu Nhiên đột nhiên kéo Ninh Vy Lan lại gần, thấp giọng: “Mấy thứ trên weibo nói là thật chứ?”
Lúc đó cô vẫn hôn mê, biết Ninh Vy Lan còn mệt chuyện của Ninh Nhất Thuần, đều là trên weibo, Ninh Nhất Thuần cô ta tuy khí nộ bừng bừng nhưng không quan tâm, Ninh Vy Lan tự nhiên muốn bát quái một chút.
Ninh Vy Lan thấy sự mong chờ hấp háy trong mắt cô ấy, phì cười, ngược lại không hề giấu giếm: “Ừm, đúng thế đấy.”
“Vãi chưởng, cảm thấy mình đã biết một tin động trời!” Lưu Nhiên bụm miệng, hưng phấn: “Hai người giấu giỏi thật đấy, hoàn toàn không nhìn ra manh mối nào, nếu không phải ngoài ý muốn hai người định giấu bao lâu nữa đây?”
“Ồ, người tính không bằng trời tính.” Ninh Vy Lan không nói chi tiết rồi cho qua.
“Có điều các cô bị chộp được, trên mạng cũng sồn sồn hết cả lên, định phủ nhận hay là công khai luôn?”
Lưu Nhiên ở trong giới cũng lâu năm rồi, từng thấy vô số cặp nam nữ tinh âm thầm yêu nhau, chung quy cũng chỉ có mấy con đường, hoặc là cẩu tử chưa kịp bắt được đã chia tay, hoặc là bị cẩu tử chộp được xong phủ nhận, hoặc là công khai. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Nếu khoảng cách hai giữa hai người quá lớn, ngay cả công khai cũng sẽ trở thành một việc cần phải cực kỳ cân nhắc, nhưng Lưu Nhiên nghĩ Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan........
Tuy Ninh Vy Lan chưa đứng vững, nhưng theo như sự phát triển của phòng làm việc và tương lai sáng lạn của cô, ngoại trừ hai chữ tương phối ra, Lưu Nhiên chả nghĩ ra được cái khác.
“Không đâu”, lấy điện thoại ra nhìn giờ, thời gian hẹn của Ninh Vy Lan và anh còn hai mươi phút nữa, đã gần đến rồi, cô mơ hồ đáp một tiếng rồi đứng dậy, “tôi đi trước đây, cô tĩnh dưỡng cho tốt nhé, có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi.”
Lưu Nhiên tuy không nỡ nhưng vẫn đành phải đồng ý.
Kéo mũ lưới trai xuống thật thấp, Ninh Vy Lan ra cửa rẽ phải mở thang máy, Tề Chiêu Viễn đang dựa vào tường đợi cô, nghe thấy tiếng liền nhìn tới.
“Đợi lâu rồi chứ?” Cô chủ động xin lỗi khoác tay anh, giúp chỉnh lại khẩu trang, ánh mắt ra hiệu xuống lầu.
Từ sau khi nhiệt độ của trận động đất đã giảm đi đôi chút, chuyện tình yêu của hai người và scandal của Ninh Nhất Thuần đều được đẩy lên trang nhất, cái trước không có bằng chứng xác thực, fan cũng không bình luận quá đáng, nhưng cái sau lại bị công kích thực sự.
Trong một thời gian trên weibo chướng khí mù mịt.
Hai người chọn con đường ít người qua lại, vừa vào hầm gửi xe Tề Chiêu Viễn đã đưa cô đến chiếc xe bảo mẫu được đỗ không xa, không ngờ chưa đi được mấy bước đột nhiên bốn phía đều bị cẩu tử không biết chui ra từ xó nào vây quanh, Ninh Vy Lan giật mình lùi lại một bước, được Tề Chiêu Viễn thuận thế kéo ôm bảo vệ ở trong ngực. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Đám cẩu tử tràn lên, đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, âm thanh hỗn loạn trùng điệp.
Song, Tề Chiêu Viễn không trả lời một câu nào, máy ảnh và micro dí sát bên miệng, anh sợ không cẩn thận làm bị thương cô nên đã ôm cô chặt hơn, sắc mặt nghiêm túc hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Trên xe bảo mẫu Lâm Dịch chú ý đến tình huống, vội vàng liên hệ với bảo an bệnh viện, dẹp loạn đám cẩu tử để hai người thuận lợi lên xe. Sau khi đóng cửa Ninh Vy Lan thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng bàn tay anh vẫn còn đầy mồ hôi lạnh.
Xe vọt đi lên phía trước, đằng sau vẫn còn cẩu tử đang đuổi theo, Ninh Vy Lan quay đầu lại nhìn.
Tuy hai người không trả lời, nhưng hành động đã đủ để làm sáng tỏ, tin không đầy một giờ nữa, đoạn clip ở dưới hầm gửi xe này sẽ được đăng trên các trang mạng truyền thông giải trí.
Cô biết là anh cố ý, có lúc thừa nhận một cách đơn giản ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ của các fan, đặc biệt hai người còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, vì vậy so với dùng lời lẽ thì dùng hành động vẫn tốt hơn.
“Đang nghì gì vậy?” Xác định không còn cẩu tử, Tề Chiêu Viễn mới hé cửa sổ bên cạnh để thông gió.
Ninh Vy Lan hoàn hồn, mím môi ngồi gần một chút nép vào ngực anh nhắm mắt.
“Em đang nghĩ, cuối cùng cũng được về nhà.”
Tề Chiêu Viễn vuốt tóc cô, tay ngừng ở sau gáy, nửa ngày trong cổ họng mới nặn ra được một chữ ừm trầm thấp, khóe môi khẽ cong lên.
Tâm trang rất tốt.
Chuyến bay hai người đi là chuyến bay buổi chiều, về đến nhà đúng lúc nhá nhem tối, ăn uống đơn giản xong, Ninh Vy Lan đi tắm trước, ngồi ở trên ghế sấy tóc, vừa bò lên giường đã thấy anh vừa nói chuyện vừa đi về phía mình, trong khoảnh khắc mất tập trung, trong tay đã bị anh nhét điện thoại vào. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Cô ngơ ngác, vẫn chưa kịp thấy rõ trên màn hình thì bên tai đã vang lên tiếng thông báo nhàn nhạt của anh.
“Mẹ muốn gặp em, nói chuyện với bà một lúc đi, anh đi tắm đây.”
“……”
<form action="https://www.facebook.com/ajax/ufi/modify.php" data-ft="{" tn=""> </form>