Tắm rửa xong liền nằm bò ra giường, Ninh Vy Lan nhận được một mail của Trang Văn gửi đến, bên trong là kịch bản bản mềm của “Phong quang nguyệt tễ”, còn kèm theo một câu.
”Bên đoàn phim vẫn chưa cho chị thời gian cụ thể, đợi cho rồi chị sẽ báo cho em, bản mền này em xem trước cho quen đi.”
Cô gửi lại một chữ “được”, rồi kích vào file đính kèm.
Từ phân tích miêu tả nhân vật đến độc thoại nội tâm, kịch bản này đều viết vô cùng chi tiết, gần như không cần Ninh Vy Lan tự mình phỏng đoán quá nhiều về tính cách nhân vật và ngữ điệu. File này rất dài, cô chỉ xem mười mấy phân cảnh, rồi đứng dậy đi rót nước.
Vừa về phòng, cô đã nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh, là yêu cầu gọi video của anh.
Hình ảnh chuyển từ đen sang mờ tối, kéo ra xa, thiết bị đơn giản trong xe cùng với tiếng bíp bíp như có như không đã nói cho cô biết anh đang lái xe. Truyện Dị Năng
”Trên đường về nhà à?”
Video có chút ồn ào, âm thanh truyền ra không giống với giọng nói bình thường của cô, Tề Chiêu Viễn nhìn vào gương chiếu hậu rồi rất nhanh rẽ phải, đi vào đường chính mới phân tâm liếc vào điện thoại “ừm” một tiếng.
”Vậy sao anh......” sao lúc này lại bật video call chứ, đi trên đường lớn không an toàn đâu.
Chỉ nghe giọng điệu của cô, anh đã biết cô có chút tức giận, đúng lúc đằng trước có đèn đỏ, anh đạp chân phanh cho xe từ từ dừng lại rồi cầm điện thoại đặt ở phía trước.
”Vy Lan, mấy giờ rồi?”
Không hiểu dụng ý của anh lắm, rõ ràng trên thiết bị dẫn đường có đồng hồ nhưng cô vẫn trả lời: “Mười giờ hai mươi rồi.”
Anh nhìn cô sâu xa đầy ý vị: “Em nên đi ngủ rồi.”
Cô ngẩn ra vài giây mới hiểu lời anh nói. Khi không có thông cáo cô có thói quen đi ngủ sớm, đáng nhẽ tầm giờ này đã ngủ được mấy giấc rồi, vì thế anh muốn gặp cô, lại xem xét thời gian mới chọn gọi video call ngay lúc đang lái xe này.
Lồng ngực như bị tưới một chậu nước nóng, nhiệt độ lan ra tứ chi, cô thầm hít thở một hơi rồi lại nhìn sang anh đang tiếp tục lái xe.
”Em đã chốt bộ phim tiếp theo rồi”, Cô lật người, cầm điện thoại ra xa nhìn chằm chằm vào đường nét hoàn mĩ của anh, “Phong quang nguyệt tễ, em rất thích tính cách của nữ chính, muốn thử xem thế nào.”
”Tính cách gì?” Anh tùy tiện hỏi.
”Mạnh mẽ lạnh lùng, có chủ kiến và vô cùng cứng rắn”, cô tỉ mỉ hồi tưởng, “Thân phận của nữ chính được xây dựng là một nữ tướng quân, có thể ra trận giết địch, có thể bày mưu tính kế, cũng tình ý sâu nặng, em cảm thấy....”
Anh bất ngờ chen vào: “Ra trận giết địch?”
”Đúng vậy, bên trong miêu tả chiến tranh nhiều lắm, xem qua lời thoại em thấy rất máu lửa.”
Tề Chiêu Viễn không nói câu nào, ánh mắt lại dần dần chìm xuống.
Đã là nữ tướng quân thì sẽ không thể tránh được các cảnh hành động lớn, anh hiểu cô, nếu không phải cảnh nào thực hiện được, tuyệt đối sẽ không thử dụng thế thân, kiên trì như vậy không có gì không tốt, chỉ là tăng tỉ lệ bị chấn thương, mà anh không muốn nhìn thấy.
Thấy anh cả nửa ngày không thêm lời, Ninh Vy Lan do dự hỏi: “Anh sao vậy?”
”Không sao”, tiến vào tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, anh đậu xe trong bãi, “Em nên đi ngủ đi.”
Ninh Vy Lan nhìn đồng hồ, quả thực không còn sớm nữa, năm giờ sáng mai cô phải dậy sớm, “Vậy em tắt máy đây, anh cũng ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
”Chúc ngủ ngon.”
Đi thang máy lên lầu, Tề Chiêu Viễn mở cửa đứng đó như có tâm sự.
Xem ra anh nên tìm đạo diễn “Phong quang nguyệt tễ” để bàn chút chuyện dùng thế thân......
*** ***
Trên weibo đã có trailer “Một đời Yên Ly” dài hơn mười phút, chế tác hoàn hảo cùng với các tuyến diễn viên diễn xuất tốt, giá trị nhan sắc cao đã đón nhận những lời khen ngợi và kỳ vọng. Mà Ninh Vy Lan cũng vì đó mà có độ nổi tiếng rộng rãi hơn, fan cuồng trên weibo đã vượt qua hơn mười triệu.
Kéo theo đó là càng ngày càng nhận được nhiều tài nguyên trên trời dưới biển, thường xuyên làm việc từ năm giờ sáng cho đến hai giờ đêm mới xong, cứ liên tục như vậy trong mười mấy ngày, mỗi ngày chỉ được ngủ ba tiếng khiến cô gần như thở không ra hơi.
Vừa kết thúc ghi hình, sáu bảy tiếng đi giày cao gót mười mấy phân đứng không, lúc này chân Ninh Vy Lan đau không nói nên lời.
Thay xong quần áo ra, Trang Văn đưa áo phao dày và giày qua, Ninh Vy Lan mặc quần áo vào, đổi sang một đôi giày đế phẳng, cảm giác hình như chân không phải là của mình nữa.
”Đi thôi, hôm nay hết thông cáo rồi.”
Ninh Vy Lan lên xe bảo mẫu ngồi sau Trang Văn, kéo gối ôm rồi nghiêng người nằm xuống, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, trong lúc mơ màng thì nghe thấy Trang Văn hỏi: “Vy Lan, đưa em về nhà nhé, nghỉ ngơi tối ngủ sớm tí.”
Cô vô thức muốn nói “được”, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó: “Hôm nay anh ấy có ở phòng làm việc không?”
Trang Văn gật đầu.
”Thế đừng về nhà, đến phòng làm việc đi.” Bận một thời gian dài như vậy, đã hơn một tháng cô chưa gặp anh rồi.
Muốn gặp anh, ngay lúc này.
Trang Văn hiểu, ngoảnh đầu về phía tài xế nói: “Về phòng làm việc đi.”
Văn phòng anh không một bóng người chỉ có máy tính đang bật, cho thấy quả thực anh có mặt ở đây không lâu, Ninh Vy Lan nhìn xung quanh một lượt rồi thả lỏng người nằm trên ghế sofa, đợi mãi đợi mãi cô ngủ lúc nào không biết.
”Sửa sang nội dung cuộc họp vừa nãy rồi gửi cho tôi.” Tề Chiêu Viễn đóng kẹp tài liệu lại, vừa nói với Lâm Dịch vừa đẩy cửa văn phòng đi vào, ánh mắt anh không cẩn thận rơi trên sofa, bỗng vươn tay ra ngăn Lâm Dịch, “Mau đi đi!”
Lâm Dịch đã nhìn thấy, tự giác rời đi.
Khóa trái cửa lại, Tề Chiêu Viễn chầm chậm đi đến. Cô nằm nghiêng ngủ rất ngon lành, trên mặt còn lớp trang điểm nhè nhẹ, đẹp đẽ nhưng không giấu được sự mệt mỏi dày đặc nơi đáy mắt, anh lặng nhìn một lúc, kéo tấm thảm đơn dày trên sofa đắp cho cô, cẩn thận từng li từng tí ôm cô đi vào phòng trong.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có một cái giường, không có thêm đồ trang trí nào khác, Tề Chiêu Viễn cúi người đặt cô xuống, đồng thời dắt lại góc chăn rồi ngồi trên mép giường.
Giống như cô, anh đã không gặp cô hơn một tháng.
Công việc bận bịu khiến anh không có thời gian phân tâm, chỉ có khoảng thời gian đêm tối tĩnh mịch, mới có thể nhìn tình trạng gần đây của cô qua màn hình điện thoại.
Vốn dĩ buổi tối còn phải ra ngoài một chuyến, nhưng lúc này lại không muốn đi nữa, anh ôm lấy cô cách một tấm chăn, đi khỏi.
Ninh Vy Lan nằm mơ rất nhiều, giấc mơ này qua đi giấc mơ kia lại đến, tất cả đều là quá khứ chân thực trước đây.
Ví dụ hồi còn nhỏ, cô ở trong nhà trẻ cầm mấy bông hoa nhỏ, lúc đến đón bố biết được lập tức vui mừng đưa cô đi mua búp bê mà cô đã thèm muốn từ lâu.
Ví dụ thấy bạn nhỏ khác đều được bố mẹ dẫn đi khu vui chơi, cô cũng muốn đi, nhưng biết công việc của bố bận rộn, chỉ giấu không dám nói, đến khi bị mẹ phát hiện, mẹ đã dẫn cô đi.
Ví dụ, vào ngày sinh nhật của mẹ năm đó, cô hưng phấn gọi trộm điện thoại cho bố, muốn cùng ông chúc mừng sinh nhật mẹ, kết quả là gọi cả trăm cuộc cũng không ai nhấc máy, cô không bỏ cuộc và cố gọi thêm một lần cuối cùng, rốt cuộc là một bé gái nghe máy, lúc đó cô không hiểu còn tưởng gọi nhầm số, bây giờ nghĩ lại đứa trẻ đó chính là Ninh Nhất Thuần...........
Giấc mơ xoay chuyển hỗn loạn, nhảy đến cuộc cãi vã giữa mẹ và Trần Tú Lệ ở khách sạn ngày hôm đó, cô đã nhìn mẹ dịu dàng, hiền lành quen rồi, bộ dạng tức giận sắc bén như vậy thực sự đã dọa cô chết khiếp, cô hiểu hai người đang cãi nhau về vấn đề gì, muốn đi ngăn cản nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy cứ cãi nhau đi, nếu mẹ thắng, nói không chừng bố sẽ trở về nhà........
Nhưng không, bố không những không về mà còn thờ ơ trước toàn thân đầy máu của mẹ, cô bổ nhào về phía cáng để mẹ phấn chấn hơn, họ rất nhanh đến bệnh viện, song tay mẹ đã trượt khỏi ngón tay mình, nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu, không có điểm kết thúc......
”Vy Lan, Vy Lan?”
Giấc mộng rất sâu, giống như một vũng lầy khổng lồ cô cứ lún sâu vào trong đó, càng vật lộn càng bị nhấn chìm, và ngay lúc này có âm thanh gì đó xuyên qua màng tai đi thẳng vào não, cô được kéo ra, trán thấm đầy mồ hôi lạnh.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ngỡ ngàng nhìn anh đang ở rất gần rất lâu sau mới trở về ý thức của mình.
”Mơ thấy ác mộng à?” Tay anh còn đặt sau lưng cô, vuốt ve.
Cô gật đầu, vừa mở miệng cổ họng khô khốc: “Bình thường thôi.” Từ sau trận động đất đó, cô thường nằm mơ như vậy, ban đầu tần suất rất dày đặc, sau này chứng bệnh trầm cảm dần khỏi thì cũng ít mơ thấy hơn, không ngờ hôm nay lại bị.
Tề Chiêu Viễn trầm mặc không nói, kéo tay cô vòng qua cổ mình rồi cúi đầu hôn xuống.
Là một nụ hôn vô cùng thuần khiết, triền miên không dứt, cô cắn nhẹ môi dưới của anh, chỉ cảm thấy những cảm xúc không tốt kia đều bị nụ hôn này mang đi, trong lòng chỉ chừa lại sự ấp áp mềm mại.
Cứ hôn nhau như vậy một lúc, cô buông anh ra nhìn thời gian, sáu giờ đúng không hơn kém một giây, cô chống tay ngồi dậy.
”Anh xong việc rồi à?”
”Ừm, hôm nay được về sớm.”
Cô cầu còn không được liền đứng dậy sửa soạn rồi theo anh đi xuống hầm đỗ xe.
Đã sang đông trời rất chóng tối, xe đi ra khỏi bãi đỗ, trên đường đèn điện đã sáng trưng, từ ghế phụ chỗ cô nhìn ra, đèn đường màu ấm khoảng cách xa gần như bị làm mờ bằng tay, những cột đèn chạy dài đẹp không sao tả xiết.
Vì hai người bận rộn khắp nơi trong thời gian dài, nên trong nhà không còn chút thực phẩm nào cả, Tề Chiêu Viễn liền đưa cô đến một nhà hàng đã từng ghé qua, ăn xong cơm rồi đưa cô về nhà.
Vừa mới tám giờ thời gian vẫn còn sớm, hai người ở trong nhà cùng nhau xem phim, bộ phim “Titanic” cũ rích, nhưng khi tiếng nhạc nền quen thuộc vang lên, Ninh Vy Lan nhắm mắt và nấp sau vai anh.
Anh ngoảnh đầu hỏi cô làm sao, cô chỉ biết cười gượng, rất chậm mới lên tiếng giải thích: “Hồi xưa mẹ em thích xem đoạn này nhất, toàn phát đi phát lại....”
Cuộc sống hạnh phúc mà ngắn ngủi sau khi Jack và Rose ở bên nhau trong phim, Ninh Vy Lan nhớ rất rõ, từ khi mẹ dẫn cô chuyển nhà, trong nhà vẫn luôn treo mấy tấm ảnh tình yêu cũ kỹ, ví dụ bộ phim này, cô biết đó là hoài niệm của mẹ, hoài niệm đã từng giống như trong bộ phim này, có một tình yêu hạnh phúc ngắn ngủi bên bố.
Nội dung sau đó quá bi thương, Ninh Vy Lan không muốn xem tiếp nữa liền tắt ti vi, phòng khách dần rơi vào yên lặng, tiếng mưa như trút nước bên ngoài truyền vào trong tai, cô đi đến bên cửa sổ, vừa đẩy ra đã bị mưa tạt vào mặt đau rát, từng hạt từng hạt mưa lớn giống như đang đập xuống ướt đẫm khắp nơi.
Tề Chiêu Viễn đứng đằng sau, cầm tay cô đóng cửa ngăn cách tiếng mưa rơi lốp bốp bên ngoài.
”Anh đi đây.” Hai người đều rất bận rộn, hiếm có được rảnh rỗi nửa ngày nên sớm đi nghỉ ngơi.
Cô không nói gì chỉ theo anh ra đến cửa, cửa vừa mở tiếng gió gào thét bên ngoài hòa lẫn với tiếng mưa lớn ùn ùn kéo đến, đứng ở bên trong đều có thể đoán được lái xe vào lúc này vô cùng nguy hiểm, ánh mắt cô lóe lên rồi kéo tay anh trước khi anh bước ra khỏi cửa.
“Đừng về nữa”, cô cắn môi không nhìn anh, ngữ điệu mềm nhũn nũng nịu, “ở lại đi, có được không?”