• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị hung thần này đến làm cho người ta không kịp đề phòng, chỉ dựa vào khí thế đã ép được đám người xuống, nhân lúc bọn họ đang giật mình kinh sợ thì Tần Duệ Lâm đã nhanh nhẹn đạp ngã hai người, hắn ra tay rất ngoan độc buộc đám người kia phải lùi về vài bước.

Quang Bàng Nam hoảng sợ nói: “Mày dám đánh người! Không tin tao sẽ báo công an!”

Tần Duệ Lâm nhìn thoáng qua Hạ Hi, sau đó đem gậy sắt trên tay vụt xuống mặt ghế đá, dáng vẻ hung hăng ngang tàng nói: “Cứ việc báo công an, bọn mày cảm thấy tao sẽ sợ sao? Thấy tao có lưu manh hơn so với người khác không? Nói cho bọn mày biết, trò này ông đây thời trung học đã chơi chán rồi! Còn không phục, nhanh chóng lại đây!”

Hắn vừa mới khiêu khích thì có một tên đi lên thật, Tần Duệ Lâm cũng không thèm khách sáo, kéo gậy sắt lên hung hăng đập thẳng vào đùi đối phương. Một âm thanh sắc nét vang lên, một chân người nọ mềm nhũn quỵ thẳng trên mặt đất, chân đứng lên không nổi nữa, đám người còn lại vô cùng hoảng sợ.

Tần Duệ Lâm vẻ mặt hung ác, vẻ ngoan độc này của hắn giống như từ trong lòng xuyên thấu ra, không ai dám hoài nghi lời hắn nói nữa, thân thể bị hắn chăm chú nhìn bắt đầu run lên, không ít kẻ chỉ dám để lại vài câu chửi thề rồi sau đó xám xịt trốn đi mất.

Nhưng kẻ bị Tần Duệ Lâm làm bị thương lại đi không được, ánh mắt Tần Duệ Lâm ngoan lệ nhìn phía ba kẻ kia, dọa cho đối phương phải kéo lê cái chân bị thương về phía sau, sợ hãi hắn sẽ ra tay lần nữa.

Tần Duệ Lâm đi về phia ba kẻ kia nhưng lại bị Hạ Hi nắm lấy tay, cậu thấp giọng nói: “Anh điên rồi sao, bọn chúng báo cảnh sát thì phải làm sao?”

“Anh không sợ.”

“Quên đi, bà nội của Úc Thậm Hiên và nó cũng không bị thương, có bài học này chắc sau này bọn chúng không dám đến nữa đâu.”

Tần Duệ Lâm nhìn về phía Hạ Hi, ánh mắt hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ. Sau đó hắn nghe theo lời Hạ Hi, ném một cái thẻ vào người bọn chúng, lạnh giọng nói: “Trong thẻ này có 200 nghìn đủ cho chúng mày chữa khỏi chân, nhưng mà tao cũng cảnh cáo luôn, nếu sau này chúng mày còn đến thì sẽ không đơn giản như thế này đâu!”

“Mật..mật khẩu?”

“Sau con 1.”

Ba người kia khẽ liếc nhau, nhanh chóng nhặt thẻ lên rồi dìu nhau chạy đi. Tần Duệ Lâm đánh một cái lại cho một viên kẹo ngọt, bọn chúng ngược lại vui sướng không thôi nhưng mà không ai còn dám đến đòi nhà nữa.

Tần Duệ Lâm đến gần Hạ Hi, úc thậm hiên sợ hãi đến mức trốn tiệt phía sau Hạ Hi, cũng không thể trách nó, hành động vừa rồi của Tần Duệ Lâm đừng nói là úc thậm hiên đến Hạ Hi cũng có chút bị dọa sợ, cậu chưa từng thấy Tần Duệ Lâm ngang tang như vậy, có lẽ là lo trước đây cậu không có cơ hội.

Hạ Hi trấn an nói: “Tiểu Hiên đừng sợ, chú ấy không phải là người xấu.”

Úc thậm hiên sợ hãi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, vẫn có chút khẩn trương nói: “Chú Tần…”

Tần Duệ Lâm cười với nó một chút rồi hỏi lại Hạ Hi: “Bà cụ không sao chứ?”

Bà Úc mặc dù chưa hết sợ hãi, song vẫn nở nụ cười hiền hậu: “Tôi không sao, hôm nay phải cảm ơn các cậu, nếu không bà cháu chúng tôi cũng thật không còn cách nào khác, đúng ròi, hôm nay tiểu Hiên có cuộc thi, bây giờ có kịp nữa không?”

Hạ Hi nhìn đồng hồ một chút, nói: “9h 40, còn kịp.”

“Vậy có thể phiền các cậu đưa nó đến trường được không?”

Hạ Hi gật đầu, úc thậm hiên lại cầm tay bà nó, ấp úng nói: “Bà ơi, cháu không đi nữa, cháu muốn ở nhà chăm sóc bà.”

“Nói bậy, sao lại không đi thi được, cháu ngoan nghe lời nào, cùng chú đến trường học, hôm nay bà nội không mở quán, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”

Úc thậm hiên do dự một chút, nó đã đồng ý với bà nội sẽ là người đứng nhất rồi, không thể nuốt lời được, liền dặn dò: “Vậy bà cứ nghỉ ngơi thật tốt nha, không thể trộm làm việc đó.”

“Được rồi, bà nhất định nghỉ ngơi.”

Bởi vì thời gian cấp bách cho nên một chút cũng không thể chậm trễ, Hạ Hi mang úc thậm hiên đi cũng không thể nào yên tâm được, nói: “Bà Tiểu Hiên, người thực sự không có chuyện gì chứ? Có cần phải đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Bà nội úc thận hiên liên tục xuy tay, lớn tiếng nói: “Không có việc gì, thân thể tôi vẫn luôn tốt mà, tiểu Hạ, cậu giúp nhà tôi nhiều như vậy thật sự đã làm phiền rồi!”

“Không gì đâu, nếu là người khác cũng sẽ giúp thôi.” Hạ Hi cẩn thân dặn dò: “Vậy dì nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì có thể gọi điện cho cháu.”

“Được rồi, tâm tiểu Hạ thật tốt, người trẻ giống cậu bây giờ cũng không có nhiều.”

Hạ Hi cười cười, sau đó dẫn úc thậm hiên đi ra ngoài hẻm, lúc cậu cầm tay đứa trẻ mới phát hiện đầu ngón tay nó lạnh như băng, vì sợ hãi mà chảy không ít mồ hôi lạnh. Tần Duệ Lâm cũng ở một bên, hoảng sợ nói: “May mắn mà anh lo lắng nên chạy theo, nếu không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Hạ Hi dừng chân một chút, cậu quay đầu nhìn về Tần Duệ Lâm, sau một lúc lâu còn chân thành nói: “Hôm nay phải cảm ơn anh.”

Tần Duệ Lâm được sủng ái mà lo sợ: “Không …không cần cảm ơn, nếu em thực sự xảy ra chuyện gì anh sẽ không có cách nào tha thứ cho chính mình.”

“Anh lấy gậy sắt ở đâu vậy?”

“Mua ở chỗ phế phẩm phía trước, tôi nghe âm thanh là biết em nhất định có chuyện rồi.”

“Mấy người họ hàng này với nhà Thậm Hiên cả đời không qua lại với nhau, bây giờ thấy có lợi kẻ nào cũng chạy đến, nếu không ai giúp đỡ thì bà nội thậm hiên làm sao thắng được mấy lão gia kia.”

“Đây là tính người, so với tôi còn máu lạnh hơn nữa.”

Vài câu đối thoại này thực nhẹ hàng, hai người giống như bạn bè lâu năm vậy, Hạ Hi thực sự cảm kích Tần Duệ Lâm, nếu như hắn không đến kịp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Mấy kẻ kia có thể ức hiếp người già trẻ nhỏ thì chắc chắn cũng không phải người lương thiện gì, nếu bản thân bị kích động, thì tổn thương ngoài ý muốn nhất định không tránh khỏi.

Hai chiếc xe dừng phìa ngoài hẻm, một chiếc của Hạ Hi, chiếc còn lại của Tần Duệ Lâm. Hạ Hi ôm úc thậm hiên lên xe, cũng nghĩ Tần Duệ Lâm sẽ mở xe mình, không ngờ rằng người này từ trước đến nay vẫn không làm theo kế hoạch, Hạ Hi vừa ngồi vào vị trí lái, Tần Duệ Lâm đã một bước chiếm lấy vị trí lái phụ.

Hạ Hi không nói gì nói: “Bỏ lại xe của anh sao?”

Tần Duệ Lâm sảng khoái nói: “Tôi sẽ phái người.”

Tong lòng Hạ Hi biết tranh cãi cũng không dùng được, hơn nữa lúc này cậu đang rất vội, cũng không muốn dài dòng vói Tần Duệ Lâm. Trước liền khởi động ô tô, sau đó mới mở miệng nói: “Đám người đó còn chưa đi xa, anh không sợ chúng đập phá xe mình sao?”

“Đập được liền đập đi, vừa lúc muốn thay xe mới.”

Hạ Hi nghẹn họng, một lúc sau mới thầm nghĩ kẻ có tiền quả nhiên không ngại đốt tiền, ngược lại dùng được thì trong lòng mới thoải mái.

Trên đường có không ít đèn đỏ, Hạ Hi phải khó khăn lắm mới đem được úc thậm hiên đến phòng học lúc 10 h, thực ra cuộc thi này cúng không có nhiều ý nghĩa, nhưng ở trong lòng trẻ nhỏ lại vô cùng quan trọng, mấy đứa đều nghĩ dùng phương thức này để chứng minh bản thân, sau đó hy vọng nhận được phần thưởng từ cha mẹ.

Hạ Hi để Tần Duệ Lâm mang úc thậm hiên đến phòng học, còn chính mình thì ngồi lại trong xe, Khương Liêm nói rất đúng, bây giờ trong phòng học có nhiều phụ huynh đang chờ đợi, nếu như cậu xuất hiện nhất định sẽ bị nhận ra, Hạ Hi vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị, ít nhất cũng không phải hiện tại.

Đợi cho tần thân chân chính trỏ thành họ “Hạ”, ngày đó cậu có thể hợp tình hợp lý tuyên bố với mọi người đây chính là con trai Hạ Hi!

Thi xong, một đám trẻ con hoan hô nhảy nhót chạy dọc phòng học, tất nhiên có đứa thì hứng khởi phấn chấn, cũng có đứa tủi thân khóc òa. Tần Thần và úc thậm hiên vẫn như cũ, Tần Thần tương đối lạnh nhạt hơn nữa từ trước đến nay vẫn hài lòng với chính mình,  trong lòng úc thậm hiện vẫn trăn trở về bà nội, đồng dạng Hạ Hi cũng có chút bận tâm, vì vậy tan học liền chở úc thậm hiên về nhà bà nội nó.

Tần Duệ Lâm không thể lay chuyển, lần thứ hai đi cùng.

Trên đường Hạ Hi hỏi Tần Thần: “Hôm nay cô giáo cho các con vẽ cái gì?”

“Nhà.”

“Con vẽ có tốt không?”

“Tốt!” Tần Thần tự tin nói: “Con nhất định giành được giải nhất, con vẽ phòng khách, TV, phòng bếp, còn có sô pha, con cùng daddy còn có cha cùng nhau ngồi trên sô pha xem tv, nhưng mà con không vẽ bình hoa vào tranh…”

Cảnh tượng Tần Thần miêu tả làm Hạ Hi ngẩn người một chút, đây là nhà trong lòng Tần Thần sao? Có cậu, cũng có Tần Duệ Lâm. Cậu thu hồi nỗi lòng, tò mò nói: “Đây là điều con muốn sao?” Có lẽ cậu sẽ không thể cùng ngồi sô pha xem tv với Tần Duệ Lâm được.

Tần Thần gật đầu: “Con muốn cha cùng daddy có thể ở cùng một chỗ.”

Ánh mắt Tần Duệ Lâm chuyển về phía Hạ Hi, ý tứ hàm súc nói: “Tôi không có chút vấn đề nào.”

“Cha không thành vấn đề thì có ích lợi gì.” Tần Thần ghét bỏ nói: “Cần daddy đồng ý mới có thể được nhưng mà daddy lại không chịu tha thứ cho cha, ôi, người lớn các người cãi nhau thật phiền phức, ngày hôm qua con cùng Diễm Lôi đánh nhau một trận, hôm nay đã làm hòa vói nó rôi.”

Hạ Hi kinh sợ nói: “Con đánh nhau?”

Tần Thần lập tức ngoan ngoãn làm trẻ tốt, thật thà nói: “Bởi vì nó lấy sách của con không chịu trả còn bắt con phải đuổi theo nó. Lúc con đuổi được rất tức giận liền đánh nó vài cái, sau đó nó đánh lại…” Tần Thần thấy sắc mặt Hạ Hi ngày càng khó coi liền nói: “Nhưng mà con không bị thương, nó cũng không sao, bọn con chỉ là đùa giỡn nhau thôi, này úc thậm hiên, cậu nói có phải không?”

Úc thậm hiên nhìn thoáng qua Tần Thần mới nói: “Vâng ạ, chỉ là đánh trêu thôi.”

Tần Duệ Lâm nói: “Tiểu Hiên đừng sợ nó, sự thật như thế nào liền nói như vậy, nó không dám ức hiếp con đâu.”

Úc thậm hiên vẫn lắc đầu, vội hét lên: “Tần Thần không ức hiếp con.”

Tần Thần hừ lạnh một tiếng, ôm tay mắt nhìn ra cửa sổ.

**********************

Đi vào nhà hàng, Tần Duệ Lâm kêu đóng gói năm phần thức ăn, còn có nhân viên phục vụ tặng nữa (đoạn này khó hiểu thế). Trái với lời cảnh báo của hạ h, xe của Tần Duệ Lâm thực sự không được bảo vệ tốt, song cũng không ai dám đập phá, dù sao cũng có mấy nghìn cái xe, truy cứu trách nhiệm kẻ nào cũng không phá sản được, nhưng mà lại có không ít kẻ có thù với chủ xe tiến hành “thay đổi” bề ngoài.

Đứng mũi chịu sào chính là nắp ca pô, phủ lên trên đó là một con rùa xanh biếc cực kỳ rõ ràng, bức tranh thực sự trừu tượng nhưng vẫn có thể nhìn ra mai rùa cùng mấy cái chân ngắn, người khởi xướng thậm chí còn vẽ thêm một con chó có biểu cảm mệt mỏi, thoạt nhìn rất buồn cười.

Tần Thần ghé vào cửa kính một bên cười ha ha: “Daddy, người xem cái xe kia kìa, phía trên có một con rùa xanh úp sấp, ha ha, thật buồn cười mà!” Nhóc cười không thèm che giấu, không hề chú ý đến vẻ mặt ngày càng đen của Tần Duệ Lâm, thậm chí cười xong còn nóng lòng muốn thử, nói: “Daddy, con sẽ vẽ bức tranh rùa xanh, con cũng có thể vẽ một con ở trước xe chứ?”

Hạ Hi cũng hiểu được buồn cười: “Này hỏi cha con.”

Tần Thần liền quay về phía Tần Duệ Lâm: “Cha con có thể vẽ một con rùa lên không?”

“Không thể.” Tần Duệ Lâm mặt lạnh xuống xe, hắn vòng quanh ô tô nhìn vài vòng, trên mặt hiện lên vẻ không thể nhịn được nữa, Tần Thần cũng đi theo phía sau, ngón tay chỉ lên đầu xe nói: “Cha, con nhìn cái này giống bé thỏ trắng quá.” Bé thỏ trắng chính là đồ trang trí Qinrui Lin treo trước xe.

“Giống cái gì, con không nhìn ra đây chính là xe cha sao.”

Tần Thần há to mồm, trên mặt là biểu cảm khó có thể tin được, Hạ Hi kéo hai đứa nhỏ đi vào trong hẻm: “Đi thôi, chúng ta vào trước, đợi lát nữa rồi bàn tiếp.”

Tần Duệ Lâm đi theo phía sau, cả giận: “Mấy kẻ này không có chuyện gì làm nữa sao? Tôi đậu ở đấy có cản trở sai đâu.”

“Tôi đã nói anh sớm lái xe đi.”

“…”

Lúc đến nhà úc thậm hiên, bà nội nó đã chuẩn bị nấu cơm, bà dùng bếp ga để nấu, hương thơm rau xào cuồn cuộn, úc thậm hiên chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, bà nội nó đi ra ngoài, lo lắng nói: “Ôi trời, tôi không nấu cơm cho các cậu rồi, các cậu chờ một chút, tôi đi nấu lại lần nữa nếu không đồ ăn không đủ, Tiểu Hiên con đi lấy tiền mua ít thịt về.”

Hạ Hi liền cười nói: “Bà Thậm Hiên, không cần đâu, bọn cháu mua đồ ăn đây rồi, không phải bảo bác nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao lại rời giường rồi?”

Bà nội Úc Thậm Hiên cố gắng không xấu hổ nói: “Trời…lại khiến tiểu Hạ phải tiêu pha, hôm nào cậu đến nhớ báo trước, bác làm đồ ăn thật ngon.”

“Cháu muốn ăn thịt dê xuyên.”

“Được, cơm nước xong xuôi bác nướng cho cậu, muốn ăn ít hay nhiều đều có!”

Tần Thần ngay lập tức giơ cao tay: “Con cũng muốn ăn.”

Nhà úc thậm hiên khó có lúc nào lại náo nhiệt như vậy, bà nội thậm hiên cười cười lại gật đầu, cô đơn trống vắng trong lòng nhiều năm nay cũng tạm thời được xoa diệu, bà sờ sờ đầu Tần Thần, vui vẻ nói: “Được, con cũng có!”

Đồ ăn bày hoàn chỉnh lên bàn, bữa tiệc lớn với tay nghề khác xa nhau, cho dù không có bày xoay, nhưng hương vị thức ăn đều đầy đủ, hương thơm mỹ vị bay vào lỗ mũi khiến cho vị giác bốc lên. Bà nội Thậm Hiên bưng lên đĩa dưa muối tụ làm, giới thiệu nó mặc dù không phải của ngon nhưng nhà làm, sạch sẽ an toàn.

Ăn cơm xong, Tần Duệ Lâm mang Tần Thần cùng úc thậm hiên đến trường, Hạ Hi ở lại nói chuyện cùng bà nội Thậm hiên. Bà nội nó tuổi đã lớn, thân thể cũng xuống cấp, nhất là mấy năm kinh doanh quán thịt nướng, thịt nướng không chỉ có lượng khí độc lớn còn dồn thành bệnh ung thư, thân thể bà ngày càng sa sút, lại càng không nên tiếp xúc với khói nướng thịt.

Hạ Hi nói: “Mẹ Tiểu Hiên mấy năm nay không quay lại sao?”

Bà nội Thậm Hiên lắc đầu: “Cô ta lòng dạ độc ác, kiếm được người khác, ai lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ chính con ruột mình thế chứ, rót cuộc chín tháng hoài thai, đi rồi một chút lưu luyến cũng không có.”

“Cháu có thể giúp bác tìm cô ấy.”

“Tìm được thì có lợi ích gì, tâm nó đã không có, vô dụng! Tôi cũng không trông mong vào cô ta, chỉ là lo lắng cho đứa nhỏ Tiểu Hiên, nếu tôi có chuyện thì nó phải làm sao bây giờ!”

Hạ Hi sụt sùi: “Thân thể bác vẫn còn tốt mà, đừng nói mấy lời này, hơn nữa Tiểu Hiên thực sự rất hiểu chuyện, nó so với Tần Thân còn kiên cường, đáng tin cậy hơn.”

Bà nội Thậm Hiên thở dài một tiếng: “Số mệnh tiểu Hiên không tốt, đầu thai đến làm người nhà chúng ta, không có cách nào làm nó có cuộc sống giàu có hành phúc được. Để nó có thể đến trường được cũng là tôi dùng khuôn mặt già nua này liều mạng mới có thể xin được, khi đó để Tiểu Hiên đến trường dường như đã tiêu hết phần tiết kiệm trước kia, tôi là bà nội nó, luôn luôn cố gắng đem lại cho nó cuộc sống tốt nhất, nhưng mà trớ trêu thay hữu tâm vô lực.”

Hạ Hi im lặng nghe.

“Từ lúc Tiểu Hiên còn nhỏ, những đứa trẻ khác cần tiền tiêu vặt còn nó thì không cần đến, còn đem tiền lại cho tôi. Nó biết hoàn cảnh trong nhà, từ đó không hề yêu cầu tôi thứ gì, những điều này làm cho nó dưỡng thành tính cách hướng nội không thích nói chuyện, trước đây nó đã không vui vẻ lại càng không theo bạn bè cùng lứa chơi đùa, tôi lo lắng cho tính cách này của nó. Nhưng mà Tần Thần là một đứa trẻ ngoan, Tiểu Hiên chơi đùa cùng nhóc, sau này nhất định sẽ chậm rãi thay đổi, hiện tại tôi cũng không có mong ước gì chỉ hy vọng Tiểu Hiên lớn lên khỏe mạnh, sau này làm một người ưu tú hơn người.”

Hạ Hi cầm lấy bàn tay của bà nội Úc thậm hiên, chân thành nói: “Bác hãy coi cháu như người trong nhà, sau này có khó khăn gì, chỉ cần nói một tiếng, cháu tuyệt đối không từ chối.”

Từ lúc rời khỏi nhà úc thậm hiên, tâm trạng Hạ Hi vẫn trầm buồn, xã hội chính là như vậy, không có tiền con người hằng ngày phải bôn ba vất vả, có tiền con người cũng phải bôn ba vì tiền mỗi ngày, tiền làm cho biết bao người trở nên liều lĩnh, nhưng so với tình yêu, tình thân, tiền thực sự có quan trọng như vậy không?

*********************

Bởi vì xe của Tần Duệ Lâm thực sự gây mất hình tượng cho nên Hạ Hi vẫn chờ hắn mang xe mới đến, Tần Duệ Lâm kiên trì không chịu ngồi xe mình, nói chuyện này sẽ tổn hại nghiêm trọng đến uy nghiêm của hắn, sau đó không thể không gọi điện cho thư ký nhằm phái công ty sửa xe đến đem cái xe đó về.

Lái xe chưa biết gì lúc đầu rất hưng phấn, gã đã lái qua đủ loại xe, nhưng còn chưa thử cảm giác lái một chiếc xe chục triệu, gã vuốt vuốt hai tay, nóng lòng muốn thử, thậm chí trên đường đến còn tự nghĩ ra một ca khúc sôi sục ý chí chiến đấu. Nhưng tất cả điều này đều vô dụng, bởi vì giây phút hắn nhìn đến thân xe, mong chờ trong lòng hắn âm thầm bị nghiền nát.

Ai lại vẽ một con rùa trên chiếc xe sang trọng như vậy chứ? Đât tuyệt đối là gây nghiệp chướng mà!

——hơn nữa cảm giác này thực sự rất mất mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK