Hạ Hi nằm ngang trên ghế sau ô tô, nhiệt độ bên trong tương đối cao đối với giấc ngủ cũng rất thích hợp, khi cậu tỉnh lại trong cơn mơ màng còn suýt chút nữa ngã xuống vì quên mất đang ngồi trong xe. Tần Duệ Lâm cũng bị dọa không thôi, liên thanh nói: “A Hi, cẩn thận một chút, đây là trong xe đó, còn chưa tới nhà đâu.”
Hạ Hi nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến điều gì đó mà kinh hoàng nói: “Chết rồi! Còn chưa đi đón Thần Thần.”
“Anh gọi lái xe đón rồi, Thần Thần bây giờ đang ở nhà Dì Cố.”
“Đây không phải đường quay về biệt thự.”
“Chúng ta về nhà trọ trước, chỉ có hai người chúng ta.” Tần Duệ Lâm trầm giọng nói: “A Hi, hôm nay còn chưa kết thúc.”
Hạ Hi dời mắt đi, đem ánh mắt hòa vào bóng đem đen đặc.
Lúc xuống xe Hạ Hi đi lên phía trước, Tần Duệ Lâm vòng ra cốp xe phía sau lấy đồ, đang đứng ở cửa xe thì thấy một túi hồ sơ, ngoài Hạ Hi ra thì chỗ này cũng không có ai qua lại cho nên hắn thuận tiện cầm lên, nhưng không ngờ rằng túi hồ sơ không được đóng kín, vừa cầm lên thì toàn bộ giầy tờ bên trong đều rơi ra. Tần Duệ lâm hừ một tiếng, sau đó khom lưng nhặt vào.
Tuy có đèn đường nhưng vẫn rất tối, Tần Duệ Lâm thầm nghĩ phải nhanh chóng nhặt lên thôi, nhưng bên trong đột nhiên lòi ra một văn bản mà mấy chữ ở đầu trang rất nổi bật – Hiệp ước thay đổi quyền nuôi dưỡng.
Hắn ngừng thở, dòng máu chảy trong thân thể dường như đông lại, Tần Duệ Lâm bỏ đống giấy tờ trong tay mình xuống, lại lấy ra thêm một ít giấy tờ còn ở bên trong. Mỗi câu mỗi chữ đều được hắn săm soi chăm chú, ánh mắt hắn từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo cho đến khi đen đặc như tro nguội. Hắn tiếp tục tìm kiếm sau đó nhanh chóng tìm được một cái tên, rõ ràng chính là tên Hạ Hi.
Không sai, chính là nét chữ của Hạ Hi, Tần Duệ Lâm tất nhiên sẽ không bao giờ nhận sai.
Trong nháy mắt hắn suýt chút nữa ngã xuống, văn bản này giống như một chậu nước đá đưa hắn từ phấn khích đến tan vỡ, ngón tay hắn không kiềm chế nổi run rẩy, đau đớn không hề báo trước trong tim lan dần đi. Tần Duệ Lâm phải ngồi lại vào ghế, có như vậy hắn mới có thể tạm nghỉ một chút,
Hạ Hi, thật đúng là….một chút cũng không để lại đường sống.
Một lát sau, Tần Duệ Lâm đem văn bản thứ hai cất ký đi, hắn hít một hơi thật sâu đem vết thương lần nữa giấu nhẹm đi, sau đó thu lại tâm trạng bất ổn, giả vờ trấn định bước nhanh để đuổi kịp Hạ Hi.
Hạ Hi vẫn đứng chờ trước cửa thang máy, Tần Duệ Lâm đưa túi văn bản cho cậu, tùy ý nói: “Đây là đồ của em sao?”
Hạ Hi tựa hồ ngơ ngác một chút sau đó nhanh chóng cầm lấy túi văn bản, trên mặt khó nén được vẻ bối rối: “Là của tôi.”
Tần Duệ Lâm gật đầu, Hạ Hi thấy vẻ mặt của hắn vẫn như thường, chần chừ rồi nói: “Anh đã thấy nội dung bên trong rồi sao?”
“Không, đồ của em anh sẽ không làm bậy.”
“ừm.”
Bữa cơm này cũng nằm trong kế hoạch của Tần Duệ Lâm, hắn mở rộng cửa đi vào, cả căn phòng như chìm trong một biển nến lung linh, ngay ở trung tâm bày một chiếc bàn ăn hình chữ nhật, ngoài ra còn khéo léo sắp xếp xung quanh bàn ăn những ngọn nến tinh xảo lay động. Chính giữa bàn ăn là một giá nến, giá nến này được người thợ khéo léo trình bày năm mươi sáu mươi cây nến dài, các loại đồ ăn đương nhiên cũng được hoàn thành.
Bầu không khí thực sự quá ám muội, Hạ Hi ngây người vài giây mới quay đầu nhìn về phía Tần Duệ Lâm: “Đây là cái gì?”
“A…cái này, hình như mấy người kia trang trí hơi quá mức.”
“Anh nói như thế nao?”
“Anh nói sắp xếp một bữa cơm tối ấm ấp thôi mà.”
“…chắc là bọn họ hiểu lầm.” Hạ Hi dừng lại một chút rồi nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Tần Duệ Lâm chặn lại ở cửa: “Không được, em đã đồng ý sẽ ăn với anh một bữa cơm.”
“Ánh nến – bữa cơm? Tôi chắc chắn không hợp rồi.”
Tần Duệ Lâm bật đèn lên, sau đó nhanh chóng thổi tắt nến: “Anh vứt hết những thứ này đi, như vậy được không?” hắn dừng lại một chút, thấy Hạ Hi đang do dự liền thấop giọng nói: “Hôm nay ăn với anh một bữa cơm, được không?”
“Hôm nay có ý nghĩa đặc biệt gì vậy?’
Tần Duệ Lâm không trả lời, Hạ Hi hỏi xong cũng nhanh chóng nghĩ ra, cho dù cậu có nỗ lực quên đi rất nhiều thứ nhưng trong trí não vẫn có những điều không thể quên nổi, hôm nay là sinh nhật Tần Duệ Lâm khó trách hắn làm ra nhiều hành động khác thường như vậy.
“Ở lại, nhé?”
Đúng theo tiêu chuẩn bữa cơm tất nhiên sẽ co rượu vang đỏ cho phù hợp, Tần Duệ Lâm lấy ra hai cái ly cao cổ nhưng không rót rượu cho Hạ Hi: “Em không thể uống rượu, vậy muốn uống gì khác không?”
“Sữa”
Tần Duệ Lâm rót cho Hạ Hi nửa lý sữa, sau đó tiếp tục rót rượu vang cho mình, hắn bưng ly rượu lên cười nói: “Trước tiên chúng ta uống với nhau một chén, chúc cho sự nghiệp của em thuận lợi, hạnh phúc an khang.”
“Anh cũng thế.”
Tần Duệ Lâm uống một hơi cạn sạch rượu: “A Hi, chắc là em đói bụng rồi? Ăn chút dì đi nào.”
Hạ Hi không khỏi cau mày, cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cậu vừa suy nghĩ vừa động đũa, cho dù cơm nước có rất ngon miệng nhưng vẫn không có cảm xúc. Hôm nay đã có nhiều thứ vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu, đặc biệt là hiện tại cậu vẫn còn ngồi lại đây cùng ăn tối với Tần Duệ Lâm, một bữa tối gần gũi và thân thiện, loại “Hai người hai thế giới” này càng làm tâm trạng Hạ Hi thêm đông cứng.
Cậu vốn không có ý định nói chuyện hiệp ước hôm nay, hơn nữa hiện tại ngoài thân thể thì tâm hồn cũng mệt mỏi, cậu thầm mong được ngủ một giấc ngon lành trên giường.
Bữa cơm tiến hành vô cùng thuận lợi, hai người cũng không nói ra lời nào sát phong cảnh, thoạt nhìn xem như hài hòa ăn cơm. Cơm nước xong, Tần Duệ Lâm vì uống hơi nhiều nên để lái xe chở Tần Thần về, lúc nãy tiễn Hạ Hi ra đến cửa mà suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Hắn vịn tay vào tường, trước mắt là vô số Hạ Hi nhưng một người thôi cũng không chịu ở lại bên cạnh hắn, bọn họ đều mong muốn cách xa hắn, cho dù hắn năn nỉ như thế nào cũng không hề đáp lại.
Hắn muốn giữ Hạ Hi lại nhưng sợ đối phương càng thêm tức giận, chỉ có thể đem khổ sở nén lại trong lòng.
Tần Duệ Lâm nhìn Hạ Hi ra khỏi căn phòng, sau đó nhanh chóng chạy về phía toilet, dạ dày của hắn như một trận dời núi lấp biển chỉ còn cách ghé mặt vào bồn rửa tay nôn đến rối tinh rối mù, sau cùng ngay cả mật đắng cũng suýt chút nữa nôn ra.
Uống rượu không thể xóa tan lo lắng, song có thể làm tê liệt nỗi đau nội tâm nhất thời.
Tần Duệ Lâm kiệt sức, hắn ngồi bệt xuống đât, dạ dày hắn nóng bừng giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong, da đầu choáng váng tê dại, ngay cả đầu lưỡi cũng như bị cắt mất vậy. Hắn ngồi xuống rồi lại đứng lên không nổi, tác dụng phụ của rượu không ngừng tàn phá thân thể hắn.
Tần Duệ Lâm ngửa đầu lên, từ trong cuống họng gào lên một tiếng kêu đau khổ.
Hắn ngồi lần này liền ngồi đến bình minh.
Khi Hạ Hi đém túi văn bản trở về liền phát hiện điều không thích hợp, cách gói này không phải do cậu làm, hơn nữa trình tự bên trong túi văn bản cũng bị sai lệch. Chuyện này chỉ có duy nhất một khả năng là Tần Duệ Lâm đã động vào, thậm chí đọc qua nội dung bên trong rồi, nhưng mà tại sao hắn phải nói dối?
Chuyện này khiến Hạ Hi rất băn khoăn, sau cũng nhận ra được rằng cố lẽ Tần Duệ Lâm chỉ là muốn tận lực trốn tránh chuyện này, hắn giả như không biết gì, thậm chí mấy ngày gần đây không nhìn đến và vấn đề lại không thể giải quyết được.
Mười giờ đêm, Hạ Hi chặn Tần Duệ Lâm trước khu nhà, lúc này hắn đang muốn rời đi thì Hạ Hi lại ngăn hắn lại, cậu chân thành nói: “Anh làm vậy cũng vô nghĩa thôi, chúng ta cùng thử nói chuyện tử tế một lần, được không?”
Tần Duệ Lâm đồng ý.
“Chờ Thần Thần ngủ, mười rưỡi tôi đi tìm anh?”
“Được.”
Mới qua hai ngày ngắn ngủi mà Tần Duệ Lâm dường như tiều tụy đi rất nhiều, sâu trong ánh mắt hắn còn leo lắt một tia hy vọng, nhưng cũng chỉ lay lộng chờ lúc bị dập tắt.
Mười một giờ đêm, Tần Duệ Lâm ở trong nhà sát vách chờ Hạ Hi, hắn mở cửa phát hiện bên trong phòng còn một đồng bừa bộn, bữa cơm hôm trước bị để lại phát ra mùi thiu thối, Tần Duệ Lâm xoa xoa ấn đường, hắn vô thức trốn tránh nơi này đến mức quên tìm người thu dọn bàn ăn.
Tần Duệ Lâm xắn tay đem toàn bộ thức ăn bọc lại trong túi, sau đó mang đến phòng chứa đồ cách đó không xa, lại vừa cẩn thận lau lại bàn ăn. Sau đó không khí có vẻ tươi mát đi không ít, ít nhất cũng che đi mùi gay mũi vừa rồi, hắn làm xong tất cả chuyện này lại như chờ chết đợi ở cánh cửa, ánh mắt vô cùng cô đơn.
Chuông cửa vang lên khiến hắn luống cuống hoảng loạn, Tần Duệ Lâm khẩn trường chát xát hai bàn tay đầy mồ hôi. Hắn vặn cửa mở ra, Hạ Hi đứng trước cửa gương mắt nhìn hắn, cậu dời đi ánh mắt, thấp giọng nói: “Anh đợi tôi lâu lắm sao?”
Giọng Tần Duệ Lâm có chút khàn khàn: “Không có, anh cũng vừa mới tới.”
“À.” Hạ Hi cắn cắn môi dưới dường như đang quyết tâm làm cái gì đó, cậu chậm rãi đi đến ngồi vào một góc bàn ăn, sau đó đem túi văn bản trong tay đẩy về phía trước, trong giọng không phát hiện ra chút cảm xúc nào: “Cái này anh đã đọc qua rồi đúng không?”
Tần Duệ Lâm trì độn ồ lên một tiếng.
“Tôi đã ký tên rồi.”
Tần duệ rừng không nói chuyện.
“Bây giờ cần chữ ký của anh nữa.”
Tàn duệ lâm chắc chắn nói: “Anh sẽ không ký.”
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí như đông cứng lại, bốn phía tĩnh lặng giống như chỉ còn hai người tồn tại trên đời này.
“Anh làm như vậy có ỹ nghĩa gì không? Hạ Hi phiền muộn, thái độ của cậu rất kiên quyết nhưng thái độ của Tần Duệ Lâm cũng kiên quyết như vâỵ, bọn họ tựa như hai tảng đá đụng vào nhau, ai cũng không chịu lùi về sau một bước. “Anh cho rằng không thay đổi quyền nuôi dưỡng, tôi sẽ tái hôn với anh sao? Đây là nguyên nhân anh ký thác hy vọng, tôi có nên diệt trừ loại hy vọng trước hay không? Nếu anh không coi đây là con bài chủ lực thì đã có thể sảng khoái giao Thần Thần cho tôi, có phải không?”
Ánh mắt Tần Duệ Lâm lợi hại nhìn chằm chằm Hạ Hi.
“Lúc bắt đầu tôi đã nói rất rõ ràng tôi vói anh đã kết thúc rồi, chúng ta không có khả năng tiếp tục nữa, cho dù anh quấn quýt bám lấy cũng chỉ vô nghĩa tôi, anh còn tiếp tục như vậy chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể.”
“Anh không muốn làm bạn bè với em.”
Hạ Hi liền giật mình, lập tức gật đầu nói: “Được, anh đem cái này ký vào, chúng ta không cần làm bạn bè, sau đó tôi tuyệt đối không quầy rầy cuộc sống của anh nữa!”
Đáy mắt Tần Duệ Lâm mờ mịt không nhìn ra được vẻ lo lắng ẩn dấu, hắn cất bước chạy đến bên cạnh bàn, sau đó đem “hiệp ước thay đổi quyền nuôi dưỡng” cầm lên. Chỉ là một tờ giấy mỏng mà như nặng nghìn cân, hắn nhìn vào tờ giấy thật lại sau đố đột nhiên dùng sức đem hiệp ước xé thành hai mảnh.
Cảm thấy như vậy tựa hồ vẫn còn thiếu, vẻ mặt bi phẫn của Tần Duệ Lâm trầm xuống, hắn tiếp tục dùng tay xé nhỏ hiệp ước kia cho đến khi trang giấy chỉ còn vụn nhỏ, ghép lại cũng không thể.
Hắn chắc chắn nói: “Anh sẽ không ký, trừ khi em đồng ý tái hôn với anh, nếu không chuyện này vĩnh viễn đừng mơ tới!”
“Tôi không thể tái hôn với anh.”
“Vậy anh cũng không thể ký vào hiệp ước này.”
Hạ Hi châm chọc nói: “Anh nghĩ tôi ngu vậy sao? Nếu như tái hôn với anh thì có cần thay đổi quyền nuôi dưỡng Thần Thần nữa sao?”
Tần duệ rừng chân thành nói: “Anh chỉ muốn tái hôn còn chuyện khác có thể nghe lời em, em nghĩ muốn cái gì, muốn làm gì, tất cả anh đều không có ý kiến.”
“Đáng tiếc… ” Hạ Hi cười nhạt một tiếng: “Tôi chỉ có một việc duy nhất không làm được.”
Tần Duệ Lâm cố sức nắm lấy mép bàn, hắn đang căng thẳng giọng nói cũng mắc nghẹt trong cuống họng, thậm chí còn mang theo tia nghẹn ngào: “Em ghét anh đến vậy sao?”
Hạ Hi trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn một mực không thốt ra lời nào, cậu đã vô số lần muốn thương lượng với Tần Duệ Lâm nhưng vẫn mãi không giải quyết được gì, cậu đột nhiên thấy mệt mỏi chết đi được, mệt đến mức sức lực cả người như dần biến mất. Cậu cất lời, giọng vừa thấp vừa chậm rãi gằn từng chữ: “Bỏ qua cho tôi đi, để tốt cho cả hai.”
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Tần Duệ Lâm cũng bị dập tắt, hắn cay mày, vẻ mặt lộ rõ sự khổ sở cùng áp lực, điều này khiến hắn thiếu chút nữa khóc không tiếng động.
Bàn tay nắm lấy mép bàn của hắn thả lỏng, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ thúc đẩy nắm lấy tay Hạ Hi. Tần Duệ Lâm cố sức nắm tay Hạ Hi, sau đó một tay khác kéo cậu vào lòng, Hạ Hi tựa hồ vì bất ngờ, đang muốn tìm cách thoát thì đã bị Tần Duệ Lâm ôm chặt nửa người trên.
Tần Duệ Lâm lưu luyến ôm chặt Hạ Hi, hắn si mê cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, trên mặt hắn có sung sướng lại có thống khổ giống như đã mất đi linh hồn, hắn tựa đầu vào vai Hạ Hi, gương mặt kề cận cổ đối phương, như gặp phải thống khổ dằn vặt: “A Hi, trước đây em đã từng nói như vậy, bây giờ cũng cần gì phải hung hăng đâm một dao, tại sao khi em bị anh bỏ mặc lại không chịu buông tha anh? Anh không muốn làm bạn bè với em, anh muốn cùng em kết hôn, để em làm vợ cũng là người anh yêu thương nhất.”
Hạ Hi nhắm mắt lại: “Chúng ta không có khả năng làm những chuyện khác.”
“Em không thể…cho anh một cơ hội nữa sao?”
“Tôi đã nói rồi tôi với anh không có cảm giác đâu. Tần Duệ Lâm, thực ra anh cần gì phải quấn quýt lấy tôi như vậy, người tốt hơn tôi chỗ nào mà không có, còn nếu quả thật anh muốn có con thì phải tìm phụ nữ mà kết hôn, cần gì phải nhất định…ừm..ưm…”
Lời còn lại của cậu đều bị chặn trong miệng, Tần Duệ Lâm cúi đầu như một kẻ điên hôn lấy Hạ Hi, động tác của hắn thô bạo không mang chút lưu tình nào. Hắn đẩy Hạ Hi dựa vào tường, một tay khóa chắc hai tay cậu lại, tay kia bóp chặt hàm dưới Hạ Hi phòng bị cắn. Hạ Hi liều mạng lắc đầu né tránh, hai chân đá lung tung vào người Tần Duệ Lâm, Tần Duệ Lâm kêu đau đớn một tiếng nhưng vẫn không có ý định buông cậu ra.
Đầu lưỡi hắn thăm dò vào hàm răng đang mở của Hạ Hi, một đường nhanh chóng tiến vào, còn trêu chọc đầu lưỡi Hạ Hi, Hạ Hi phản kháng không nổi, chỉ có thể rút đầu lưỡi vào trong nhưng Tần Duệ Lâm lại dứt khoát đuổi cho được.
Lưỡi va chạm, nước bọt giao hòa, vách tường trong môi bị liếm đến chết lặng, Hạ Hi phẫn hận nhìn chằm chằm Tần Duệ Lâm, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể dìm chết người khác trong hầm băng. Tần Duệ Lâm thả cậu ra, Hạ Hi như kẻ chết trôi mà liều mạng thở dốc, cuối cùng luồng không khí mới mẻ rớt hít vào phổi hóa giải được choáng váng do thiếu khí, hàm dưới của cậu vẫn bị Tần Duệ Lâm nắm đến phát đau, nếu không phải thực sự không nhúc nhích được nhất định cậu sẽ hung hăng cắn đứt lưỡi Tần Duệ Lâm!
“Anh_______”
Cậu vừa hé miệng Tần Duệ Lâm đã nhanh chóng hôn sâu hơn, lần này hắn không cạy mở hàm răng Hạ Hi nữa mà chỉ làm môi dán môi, hắn hôn rất cố sức, âm thanh tiếng nước của hai đôi môi vừa chia lìa có vẻ không tưởng.
Tần Duệ Lâm dựa sát vào Hạ Hi, chăm chú nhìn cậu rồi thấp giọng nói: “Em không có cảm giác đối với anh, anh không tin.”
“Anh điên rồi!” Hạ Hi đã sát bến bờ sụp đổ, cậu nóng nảy nói: “Biến, mau buông!”
“Anh không thả.” Tần Duệ Lâm vẫn vững vàng giữ chặt Hạ Hi: “Em bây giờ còn đáng yêu hơn lúc đầu, anh vẫn muốn hôn em như vậy, ngoài ra anh còn muốn làm thêm nhiều chuyện khác. Mỗi lần nhìn thấy em anh đều không khống chế được muốn đè em trên giường, anh nghĩ đến lúc em cởi sạch quần áo sẽ như thế nào? Lúc anh tiến nhập vào thân thể em, em sẽ có những cảm xúc gì?”
Hạ Hi giận dữ hét lên: “—— cút!”
“Anh luôn có cảm giác với em, chỉ cần em cười với anh một cái, anh liền không khống chế được cảm xúc, cho nên anh không tin em không hề có một chút cảm giác đối với anh, A HI, không bằng chúng ta làm một lần đi?”
Vẻ mặt của Hạ Hi bình tĩnh có chút đáng sợ: “Anh làm như vậy tôi sẽ hận anh!”
Đáy mắt Tần Duệ Lâm đột nhiên bao phủ một tầng sương mù, hắn vừa hôn môi Hạ Hi vừa khàn khàn nói: “Anh không có cách nào khiến em không hận anh, nhưng anh tin rằng thân thể của em sẽ không quên anh, nó không thể tàn nhẫn như em được.”
Hạ Hi tốt xấu gì cũng là một người trưởng thành cho nên lực công kích cũng không thể nhỏ được, cậu giãy dụa cố gắng để thoát khỏi nhưng bất đắc dĩ bị Tần Duệ Lâm hết lần này đến lần khác giữ lại. Đã vậy mục tiêu công kích sửa thành Tần Duệ Lâm nhưng cho dù Hạ Hi có ra tay như thế nào, Tần Duệ Lâm vẫn một mực không phản kháng, mục đích của hắn chỉ có một.
Tần Duệ Lâm ôm ngang lấy Hạ Hi cũng không dễ dàng gì, hắn cũng trúng không ít đấm, mặt mũi bầm dập, bước chân lảo đảo đi thẳng đến phòng ngủ.
Một phòng vắng vẻ.