• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắn xong pháo hoa nhưng chấn động vẫn còn lưu giữ trong tim.

Dưới trời đêm rộng lớn, Tần Duệ Lâm tháo xuống tấm áo giáp cứng rắn của bản thân, không chút  phòng vệ phô ra hết tất cả những yếu đuối của mình với Hạ Hi. Hạ Hi có thể nghe được tiếng hắn hít thở thật mạnh, cậu bị đối phương ôm chầm lấy, thân thể cả hai dường như hợp lại thành một, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn cố ý tránh phần bụng yếu ớt của cậu ra, hắn tựa đầu vào vai Hạ Hi, ánh mắt không có có tiêu cự nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

“Đừng lên tiếng.” giọng của Tần Duệ Lâm thật khàn: “Ít nhất đừng từ chối anh lúc này.”

Hắn không phải là thần tiên, ngay cả khi lý trí bảo rằng phải kiên định thì vẫn sẽ tổn thương, Hạ Hi một lần lại một lần lạnh lùng với hắn, khiến thành trì kiên cố hắn xây nên cũng bắt đầu dần dần tan rã, hắn không biết nếu lúc này cậu nói ra những lời “Anh làm như vậy có ý nghĩa gì không? Tôi không muốn có bất kỳ loại quan hệ nào với anh, rời khỏi anh mới là bù đắp tốt nhất cho tôi” thì hắn có thật sự sụp đổ luôn không.

Tâm trạng của hắn xuống dốc không phanh, lúc này hắn như con ngựa hoang bị kẹt trên vách núi cheo leo, không để ý một chút sẽ bị đẩy xuống, sau đó tan xương nát thịt.

Hạ Hi vẫn duy trì sự im lặng của bản thân, tâm trí của cậu lúc này thật rối rắm. Có những giây phút cậu gần cứ tưởng đã quên được đi, tiếp tục dằn vặt như vậy thì cả hai đều phải chịu đau khổ nhưng lý trí lại ghìm cậu lại, cậu tự hỏi chính mình, bản thân còn yêu hắn nữa không?

Hạ Hi tự hỏi bản thân một hồi lâu, cậu mờ mịt nói: “tôi không biết.”

Từ lâu cậu đã mất đi khái niệm yêu một người là thế nào? Ngày nhớ đêm mong, đêm không thể an giấc nồng, những biểu hiện này cậu chưa từng xuất hiện, cậu cũng không biết mình còn yêu Tần Duệ Lâm nữa không hay là bây giờ thỏa hiệp cũng chỉ là vì thương hại.

Thương hại sao? Đúng vậy, dù sao cậu đã yêu da diết người đàn ông này, coi niềm kiêu hãnh của hắn cũng là niềm kiêu hãnh của bản thân, nếu là trước đây Tần Duệ Lâm có dáng vẻ này, cậu đã hận không thể thay hắn ôm lấy toàn bộ đau khổ rồi.

Nhưng hiện tại, những đau khổ này hoàn toàn là do hắn tự mình gây ra.

Cục diện bế tắc bị Tần Thần đánh vỡ, đống  pháo hoa trong tay nhóc đã cháy hết, nhóc tò mò nhìn hai cha mình, rồi nói: “Cha, daddy, các ngươi đang làm gì đó?”

Hạ Hi có cảm giác thân thể Tần Duệ Lâm cứng lên, sau đó hắn buông cậu ra, xoay người lại đối mặt với Tần Thần, trên mặt không chút biểu hiện sa sút tinh thần, hắn cười nói: “Pháo hoa có đẹp không?”

“Đẹp!” Tần Thần xoay xoay cây pháo lớn trong tay: “Ngày mai còn được bắn không ạ?”

“Con muốn xem không?”

“Muốn.”

“Vậy bắn, còn cho con bắn.”

“Con có thể mời bạn bè đến cùng ngắm được không?”

Tần Duệ Lâm sờ sờ đầu của nhóc, hứa: “Có thể.”

Tần Thần vui sướng hô lên một tiếng, sau đó cúi đầu đếm đếm vài người bạn muốn mời. Hạ Hi cúi đầu ngồi một bên, bóng đêm che giấu tất thảy những cảm xúc trên mặt cậu, Tần Duệ Lâm liếc nhìn cậu, chỉ cảm nhận thấy khuôn mặt trắng trẻo lạnh nhạt, viết hết lên mặt cảm giác xa cách.

Đã qua mười hai giờ đêm, tin nhắn Hạ Hi gửi Khương Liêm vẫn không có hồi âm, điều này làm cậu nảy sinh bất an. Cậu quen biết Khương Liêm đã lâu, chị chưa bao giờ quên chúc mừng năm mới cậu cả, nhưng hôm nay lại không hề có chút tin tức nào, ngay cả điện thoại di động cũng bị tắt.

Đang tự mình suy đoán thì đột nhiên nghe được Tần Duệ Lâm tiện nói: “Đúng rồi, không phải em nói Khương Liêm quay lại Hàng Châu rồi sao? Làm sao cô ấy có mặt ở thủ đô được.”

Hạ Hi gần như hét lên: “—— chị ấy ở thủ đô?”

Tần Thần dụi dụi hai mắt, nhóc sợ đến run cả người, ánh mắt mang theo chút khiếp sợ nhìn về Hạ Hi.

Hạ Hi vỗ vỗ lưng trấn an Tần Thần, thấp giọn nói: “Không có gì đâu, con ngủ tiếp đi.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Không biết, khi anh đến thì gặp cô ấy lái xe ra ngoài, đi hướng thành  Bắc, anh vội vàng đi tìm em nên không chú ý, bây giờ mới nghĩ ra có gì đó không bình thường.”

Hạ Hi gọi điện thoại cho Khương Liêm, điện thoại vẫn trong tình trạng không liên lạc được, cậu không khỏi cau mày nói: “Không gọi được cho chị ấy, có thể xảy ra chuyện gì không?”

“Cô ấy đi đâu?”

“Thành Bắc… ” Hạ Hi ngẩng đầu nhìn hướng Tần Duệ Lâm, nghiêm túc nói: “Tôi biết chị ấy ở nơi nào rồi.”

Cậu đọc tên một địa chỉ, Tần Duệ Lâm nghe xong khó tin nói: “Em nghĩ cô ấy ở trong đó lúc nửa đêm?”

“Phải.”

“Cô ấy vào trong đó làm chi? Gần sang năm mới nhớ đến cố nhân?”

Hạ Hi cúi đầu nhìn Tần Thần ngủ say, mặt cậu trầm ngâm, hạ giọng thong thả nói: “Đó là bạn trai Khương Liêm, bọn họ lớn lên cùng nhau. Lúc tôi quen Khương Liêm thì anh ta đã chết rồi, mỗi năm Khương Liêm sẽ đến đây tế lễ, mỗi lần giỗ thì đều ngồi ở đó cả ngày, nhất định là chị ấy đã xảy ra chuyện gì, nếu không lại đột nhiên chạy từ Hàng Châu đến thủ đô được, còn chạy đến mộ muộn như vậy.”

Tần Duệ Lâm ngẩn người, tất nhiên không ngờ được Khương Liêm lại có nhưng chuyện cũ như vậy, dù sao nhìn từ ngoài vào chỉ thấy tính cách Khương Liêm vô tư, một chút cũng không giống có liên quan đến chuyện bi thảm như vậy: “Anh ta chết như thế nào?”

“Bị cướp giết chết, là để cứu Khương Liêm. Tên kia sau này nhận án tử hình nhưng mạng sống cũng không thể đổi lại được.”

“Cô ấy không nghĩ sẽ bắt đầu lại lần nữa sao?”

Tần Duệ Lâm hỏi xong mới có cảm giác không đúng lắm, so với sự cố chấp của Khương Liêm thì hắn còn thắng được vài phần, Hạ Hi hiển nhiên cũng ý thức được điều đó, hắn ngậm miệng lại, cũng không hỏi thêm về vấn đề này. Có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, không phải người trong cuộc ai có thể đưa ra kết luận chính xác.

Ô tô chạy thẳng đến nghĩ trang thành Bắc, thời điểm này nghĩa trang đã đóng cửa từ lâu, Hạ Hi bảo Tần Duệ Lâm chạy quanh nghĩa trang một vòng, quả nhiên nhanh chóng phát hiện ra xe Khương Liêm, trong xe không có ai, chắc chắn người đã đột nhập vào trong rồi.

Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ nói: “Cô ấy thật biết làm khổ mình.”

“Xuống xe, chúng ta leo tường vào trong.”

“Em muốn trèo vào?” Tần Duệ Lâm ngạc nhiên nói: “Chuyện này thật điên rồ.”

“Chị ấy sẽ không ra với anh đâu.”

Tần Duệ Lâm im lặng hồi lâu: “Vậy để cô ấy ngồi ở lại đó đi, sớm muộn gì cũng phải ra, em vào trong lỡ có chuyện gì thì sao?”

Hạ Hi lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng thức Tần Thần dậy, nhóc vẫn còn buồn ngủ mơ màng đã nghe Hạ Hi nhẹ giọng bảo: “Thần Thần, ba muốn đi đến nơi này một chút, con đợi trong xe, không được nhúc nhích biết không?”

Tần Thần nửa tỉnh nửa mê gật đầu, lời nói còn mang theo giọng mũi đậm đặc: “Cha và daddy đi đi, con chờ hai người về.”

“Được rồi, thật ngoan.”

Hạ Hi vẫn còn đi dép bông trong nhà, trên người ngoài áo ngủ còn khoác một cái chăn lông, cậu mặc như này xuất hiện ở nghĩa trang đúng là cảnh tượng đặc biệt nhất, may thay bây giờ là ban đêm nghĩa trang không bóng người cho nên cậu cũng bớt xấu hổ nhiều. Nhưng cho dù là như thế, cậu vẫn hung hăng trừng mắt với Tần Duệ Lâm vài lần, hắn không lay chuyển được ý định của Hạ Hi nên chỉ đành theo sát bên cạnh cậu.

Tần Duệ Lâm bấm khóa xe từ bên ngoài, sau đó vững vàng bước theo Hạ Hi. Mục tiêu của Hạ Hi là một con đường, chờ đến gần Tần Duệ Lâm mới phát hiện ra trên mặt đất đã bày sẵn một chiếc ghế.

Hạ Hi nói: “Trước đây tôi đã cùng chị ấy đến đây.”

“Anh đã thay đổi cách nhìn về cô ấy…” Tần Duệ Lâm cảm thán, công phu leo tường của Khương Liêm thật không tồi, đầu tiên hắn dẫm lên ghế rồi bò lên tường, nhìn đến độ cao bên trong mới thở phào một hơi: “May quá, không quá cao, anh đỡ em ở bên dưới.”

Hạ Hi ừ một tiếng, leo tường còn khoác theo chăn lông thật sự không tiện, cho nên cậu đành tạm cởi ra vắt ở tay. Tần Duệ Lâm nhanh chóng nhìn thấy, sau đó vòng lại cởi áo khoác lên người Hạ Hi, cậu chưa kịp từ chối thì đã Tần Duệ Lâm kéo khóa lên bọc kín lại. Cậu đột nhiên phát hiện Tần Duệ Lâm dường như đặc biệt hiểu biết về quần áo, nhất là cách bọc cậu lại thành cái bánh bao.

“Mặc như thế này tôi hoạt động không tiện!” Hạ Hi cãi lại, cái áo khoác này vốn dài, bây giờ mặc trên người cậu gần như che hết nửa đôi chân nhỏ, không chỉ nhấc chân mà bước đi cũng có cảm thấy bị buộc lại.”

Tần Duệ Lâm ngăn cản Hạ Hi cởi áo ra: “Mặc vào đi, trời lạnh như vậy nếu bị cảm thì phải làm sao, sớm biết thế này đã bắt em mặc quần áo tử tế rồi.”

Hạ Hi hừ lạnh một tiếng: “Anh biết thì quá muộn rồi.”

“Đúng vậy, sau này anh tuyệt đối không tái phạm nữa.”

Đầu tiên Tần Duệ Lâm nhảy qua tưởng, sau khi vào trong liền duỗi thẳng hai tay ra, vững vàng nói với Hạ Hi: “Nhảy xuống đi, anh có thể đỡ được em!”

Hạ Hi liếc hắn một cái sau đó bình tĩnh đạp chân lên tường rồi nhảy xuống, vững vàng hạ cánh ở mặt đất, để an toàn, động tác của cậu vô cùng chậm chứ với độ cao như thế, cậu đã nhảy thẳng xuống rồi.

Tần Duệ Lâm mất mát thu hai tay lại, đi đến bên cạnh, chán nản nói: “Rõ ràng chúng ra có thể đi bằng cửa chính mà…” Đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn làm chuyện leo tường nữa.

“Bây giờ nói thì có tác dụng không?” Hạ Hi thấy Tần Duệ Lâm định đem chăn lông phủ lên người mình, ngay lập tức đẩy ra: “Tôi không lạnh, anh khoác đi.”

“Anh không lạnh. ” Thái độ của Tần Duệ Lâm rất kiên quyết, còn bọc Hạ Hi lại: “Em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”

Hạ Hi không muốn tranh cãi chỉ có thể thỏa hiệp mà choàng chăn lông vào, cậu len lén nhìn Tần Duệ Lâm chỉ thấy đối phương mặc một quần áo trong màu đen, nói không lạnh nhất định là nói dối. Cậu há miệng, lời đến họng rồi nhưng lại khó mở miệng chỉ có thể trầm mặc xấu hổ.

Nghĩa trang lạnh lẽo cô độc, gần như là im lặng đầy vẻ chết chóc, bóng đèn như bị bịt kín bỏi một lớp lụa mỏng, mờ nhạt ảm đảm. Tiếng bước chân vang lên nghe càng rõ ràng, còn thêm vài phần hơi thở khủng khiếp. Hạ Hi tìm kiếm dọc bậc thang lên xuống, nhanh chóng thấy bóng người ngồi bệt bên cạnh một bia mộ, nhưng vì ở cách xa quá nên thấy mờ ảo, lại nghĩ lúc này nghĩa trang không có bóng người, trừ khi chính là thấy quỷ.

Tần Duệ Lâm dừng lại ở chỗ cách Khương Liêm vài bước chân, ánh mắt hắn vẫn chăm chú tập trung trên người Hạ Hi nhằm luôn bảo đảm khi đối phương xảy ra chuyện gì hắn có thể nhanh chóng chạy qua.

Khương Liêm dùng một tư thế rất buồn cười ôm lấy bia mộ, chị từ từ nhắm chặt hai mắt thật giống như đang ngủ, trước mộ có để một bó hoa tươi, còn có một quyển nhật ký đã thật cũ. Khương Liêm có thói quen ghi nhật ký, mỗi lần đến thăm người này đều sẽ kể lại cuộc sống của mình không thiếu một chữ.

Hạ Hi nhẹ giọng kêu lên: “Chị Khương…”

Khương Liêm không hề có động tĩnh gì, Hạ Hi bèn thử đẩy đẩy vai chị, một lát sau Khương Liêm mới chậm rãi mở mắt ra, mắt chị sưng đỏ lên, giọng cũng cực kì khàn khàn: “Sao cậu lại đến đây?”

“Điều này không quan trọng.” Hạ Hi ngồi xổm xuống, đơn giản là ngồi thẳng xuống nền đất: “Sao chị lại đột nhiên quay về, đã xảy ra chuyện gì?”

Khương liểm ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”

“Chị lừa quỷ sao, bây giờ chị có hình dạng của người bình thường ư, không có chuyện gì thì ai lại chạy đến thăm mộ lúc nửa đêm chứ, chị không sợ có một con quỷ nhảy ra hù chết à.”

“Quỷ.” Khương Liêm cười khổ nói: “Bây giờ chị đây cũng tình nguyện được gặp quỷ một lần.”

Hạ Hi lặng im một lát, sau đó trấn an Khương Liêm bằng cách nắm chặt tay chị. Bàn tay Khương Liêm lạnh như băng, gần như không còn chút độ ấm nào, chị cố gắng rút tay ra ngoài nhưng lại bị Hạ Hi nắm chặt lấy, Hạ Hi chân thành nói: “Chị Khương, em không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ chị  cần rời khỏi đây. Chỗ này thực sự quá lạnh sẽ làm chị bị đông cứng, không có chuyện gì không giải quyết được, không phải trước đây chị cũng thường khuyên em như vậy, sao bây giờ lại thành chị suy nghĩ luẩn quẩn?”

Khương Liêm không nói gì, chị chỉ cúi đầu, tóc dài rối tung, ánh mắt chị ngập tràn đau đớn giãy dụa, mỗi lần chị cho mình đã rời xa nhân thế rồi nhưng độ ấm bàn tay Hạ Hi mang lại dần khiến chị sống lại.

Hạ Hi gọi chị: “Chị Khương?”

“Anh ấy không còn sống…Hạ Hi, cậu có biết Tần Duệ Lâm may mắn như thế nào không? Tôi thực sự hâm mộ hắn, khi hắn hối hận còn có cơ hội để sửa sai, mà tôi làm sai lại bị đầy thẳng đến địa ngục.”

Chị nhỏ giọng nức nở, áp lực dâng lên tận cùng mà nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK