“Đêm đó nếu không phải chị nổi giận bỏ đi thì sẽ không gặp phải cướp, anh ấy cũng sẽ không chết. Chị thực sự rất hối hận, nếu có thể quay lại một lần, chị sẽ không bao giờ nổi giận với anh ấy. Trước đây, tính tình chị rất xấu vậy mà anh ấy chỉ không ngừng bao dung chị. A Hi, trong lòng chị không ai có thể thay thế anh ấy được, cho dù bao lâu, chị đều không có cách nào quên được anh ấy, chị cũng từng thử rồi nhưng thế nào cũng không làm được!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ ép chị quên anh ấy, còn gán ghép chị kết hôn với người khác.” Tâm trạng Khương Liêm tuột dốc, nói: “Thậm chí bọn họ còn ném đi di vật A Vũ để lại, còn có quà anh ấy tặng chị. Chị tức điên lên, những thứ kia vô cùng quan trọng với chị, chị sợ lắm, sợ có một ngày quên mất đi hình dáng anh ấy.”
Ngữ điệu Hạ Hi chậm dần, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, nhưng chị Khương à, chị không thể ép mình chạy vào ngõ cụt được, nếu đã như vậy chị cần nghĩ theo hướng tốt hơn, chị chỉ cần nhớ về anh ấy, có di vật hay không cũng không quan trọng nữa. Hơn nữa, em tin chắc anh ấy không muốn chị trở nên thế này, chị càng ngồi đợi ở đây, nếu anh ấy thấy được chắc chắn sẽ càng thêm đau lòng!”
“Anh ấy có thể thấy sao?”
“Có thể, em tin anh ấy vẫn đang theo dõi chị, chỉ là bây giờ chị không gặp được thôi.”
…
Cuối cùng với khả năng nói dối của mình, Hạ Hi đã thành công khuyên Khương Liêm rời nơi này, chắc Khương Liêm cũng đau lòng đến mức hồ đồ, không còn nghi ngờ gì với lời nói của cậu nữa.
Khương Liêm đứng dậy nhưng bước chân có chút lảo đảo, Hạ Hi đưa tay ra trước đỡ lấy. Tần Duệ Lâm thấy vậy đành bước một bước lên đỡ lấy chị, còn nói với Hạ Hi: “Em chú ý bậc thang, chúng ta đi từ cửa trước ra luôn.”
Hạ Hi gật đầu.
Bảo vệ mở cửa nghĩa trang, nhìn theo bóng ba người rời đi, ánh mắt còn mang theo vài phần khó tin, chắc là không ngờ tới đêm giao thừa lại có người đi thăm mộ, tất nhiên không ai giải thích cho hắn rồi, chỉ có Hạ Hi trước khi đi còn lễ phép nói lời cảm ơn.
Bảo vệ cũng hiểu thân phận mấy người này không đơn giản, tất nhiên nói lời khách khí.
Đi ra từ cửa trước rồi mấy người bọn họ còn phải đi về phía bên phải thêm một quãng nữa, Tần Duệ Lâm thấy Khương Liêm đã tỉnh táo lại thì gấp rút buông tay ra, ngược lại không biết mệt mỏi dính lấy Hạ Hi, nhưng cậu lại không an tâm: “Anh đã chị ấy đi, tôi không có việc gì.”
Tần Duệ Lâm ngoài đối xử với Hạ Hi thì luôn thiếu tính nhẫn nại với người khác, hắn giải thích: “Bây giờ cô ấy không sao rồi, không chỉ đi lại còn có thể nhảy ngẫu hứng một đoạn nữa.”
“Điều này có vẻ thích hợp với anh hơn đó.” Hạ Hi nhìn về phía Khương Liêm: “Chị có khỏe không?”
Khương Liêm xua tay: “Chị không sao đâu, hay là thôi đi, hắn đỡ chị thì cả hai đều khó chịu. Nếu đổi lại là em, chắc hắn tình nguyện không bao giờ buông tay đâu.”
Chị ấy nói những lời này cũng không phải giả, Tần Duệ Lâm cũng không e dè nói: “Đương nhiên, cô có thể so sánh với Hạ Hi được sao?”
Khương Liêm trắng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, Hạ Hi không hiểu sao có chút xấu hổ, một lát sau hạ giọng nói với Tần Duệ Lâm: “Anh đừng có nói lung tung nữa?”
“Anh tuyệt đối không nói lung tung!”
“…”
Ra khỏi nghĩa trang tâm trạng Khương Liêm dần khôi phục, chị là một người có khả năng kiềm chế rất mạnh, sau một ngày mịt mờ đã có thể lấy lại trọng tâm, tuy rằng còn một chút khổ sở nhưng gần như che giấu hết, không còn chút dấu vết nào. Chính bản thân Khương Liêm cũng hiểu, rốt cuộc khi mới bắt đầu Hạ Hi còn lo lắng chuyện gì.
Ánh mắt Hạ Hi rơi vào bụng cậu, ngạc nhiên nói: “Sao áo cậu lại trùm gối?”
“À.” Hạ Hi giật mình, một hồi lâu mới xấu hổ nói: “Thực ra….là vì em đang lên cân.”
“Cậu lừa quỷ à!” Khương Liêm đột nhiên ấn lên cái bụng Hạ Hi, chị xin thề tuyệt đối không ngờ lại chạm hải một cái bụng mềm mại như vậy, cho dù cách mấy lớp quần áo vẫn có thể sờ được một sinh vật nhưng sự thật này khiến cho chị trợn mắt há miệng, một lát sau lại quay về vẻ thẫn thờ.
Tần Duệ Lâm tiến đến tách hai người ra, không vui nói: “Cô sờ loạn gì vậy.”
Khương Liêm hoàn toàn chìm đắm trong khiếp sợ không thể kiềm chế nổi, chị nhìn lại tay mình, lại nhìn đến bụng Hạ Hi, chốc lại gào lên: “Hạ Hi, không phải em ăn thức ăn của gia súc đúng không! Tại sao có thể lớn nhanh như vậy!”
“… ” chị mới ăn thức ăn gia súc.
“Chết rồi, đây không phải là giả ư, Hạ Hi cậu đừng có nghĩ quẩn đấy? Cậu như vậy sẽ khiến fan khóc lụt bờ sông mất, đây là nguyên nhân ngày nào cậu cũng trốn tôi sao? Cậu định dùng thân hình béo tốt này chào thế giới ư? Cậu chính là nam thần đó! Xong đời, bây giờ nhan sắc của cậu cũng không bù được vóc dáng đâu, chị đây suy nghĩ một chút đã xem có cách nào chỉ khiến mặt cậu xuất hiện là được, bây giờ nhìn được cũng chỉ còn duy nhất gương mặt này thôi!”
Khương Liêm thổ tào mà vẫn sắc bén như cũ, mặc dù Hạ Hi có chút ấm ức nhưng trong lòng cũng thấy an tâm, Khương Liêm có thể nói ra những lời này chí ít cũng chứng minh được chị ấy đã hồi phục không tệ lắm.
Hạ Hi nói: “Chị thay đổi thật là thất thường, chị phải nói cho dù thế nào em cũng vẫn là nam thần của chị chứ.”
“Chị đây không làm được, đây là sự xỉ nhục đối với một kẻ nhan khống* như chị đây.”
Chú thích: 颜控 (nhan khống): ý chỉ những người yêu thích nhan sắc ngoại hình.
Hạ Hi trầm mặc, Khương Liêm còn soi xét cậu thêm vài lần, đột nhiên nghi ngờ nói: “Không đúng, chưa từng nghe qua người nào chỉ béo mỗi cái bụng, bụng bia cũng không khoa trương như vậy. Đừng hòng lừa tôi, tôi không ngu như vậy đâu.”
Hạ Hi đau đầu xoa xoa mi tâm, Tần Duệ Lâm lúc này không nhịn nổi nữa: “Cô không thể giữ lại chút cảm giác bí ẩn sao?”
“Cảm giác bí ẩn? ” Khương Liêm kinh ngạc nói: “Đây rõ ràng là khiếp sợ đó! Tôi sợ đến mức tim bay ra ngoài rồi nè!”
“Sợ đến mức rơi ra sao?”
“Không thấy chị đây rụt tay về sao, Hạ Hi, cậu đừng có đi đường vòng, nhanh nói thật với tôi đi. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Khương Liêm xin thề thời điểm chị đặt câu hỏi tuyệt đối không ngờ đến chuyện mang thai, thậm chí trong đầu chị chẳng có chút ý tưởng nào về nó cả cho nên khi Hạ Hi chần chừ phun ra hai chữ đó, chị cảm giác thế giới quan ba mươi năm theo khoa học của mình đổ cái sầm xuống.
Hạ Hi tiếp tục nói: “Em biết chị không thể tin nổi nhưng sự thật là vậy, em cũng không hiểu lắm tại sao mình lại có khả năng đó. Chị Khương, em rất tin tưởng chị, chuyện này em không muốn lừa dối chị, sự thật chính là như vậy. Trước đây em cũng không cố ý lừa chị, chỉ là nhiều chuyện khó mà giải thích được.”
Tâm trí Khương Liêm thật hỗn loạn, chị cực kì khó khăn nhận ra một việc, ngữ khí càng thêm nặng: “Đó là lý do Tần Thần là con ruột của cậu?”
“Đúng vậy.”
“Nhóc là con của cậu với Tần Duệ Lâm?”
“Ừm.”
“Bây giờ cậu đang mang thai?” Khương Liêm triệt để tan vỡ, chị phát hiện mình không có cách nào hấp thu được thông tin chấn động như này: “Không, điều này chị hiểu, chị muốn hỏi cậu là rốt cuộc cậu và Tần Duệ Lâm làm hòa lúc nào?”
“… ” Hạ Hi duy trì sự trầm mặc.
Tần Duệ Lâm không nhịn được nói: “Không phải chỉ là mang thai thôi sao, biểu hiện của cô cứ như phụ nữ nông thôn lần đầu thấy thành phố ấy? Có gì mà ngạc nhiên vậy chứ?”
“… Rất bình thường sao?”
“Đương nhiên, chẳng qua là do tri thức của cô quá ít ỏi thôi.”
Não Khương Liêm chết máy.
Hạ Hi cắn môi dưới, cậu vô cùng bất an nhìn sắc mặt Khương Liêm, một hồi lâu mới khổ sở nói: “Chị Khương, nếu như chị khó chấp nhận như vậy thì có thể nghĩ em chưa từng nói những lời đó, em biết đàn ông có thai thực sự kỳ quái, thậm chí còn bị xem như quái vật…”
Khương Liêm hoảng sợ, ngắt ngay lời cậu: “Không có đâu, cậu đừng có mà nghĩ lung tung. Chỉ là đêm nay tôi bị nhồi nhét quá nhiều thông tin thôi, não tôi vẫn luôn không đủ dùng mà. Chuyện này cũng không kỳ quái gì, thậm chí là chuyện đáng chúc mừng ấy chứ, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận.” Chị nói xong giống như sợ Hạ Hi không tin còn chêm thêm một câu: “Bây giờ cậu nói mình là thần tiên hạ phàm thì tôi có thể hiểu nổi.”
Hạ Hi không khỏi cười nói: “Cái gì thần tiên hạ phàm, chị đọc nhiều tiểu thuyết quá đó.”
“Có con thật là hạnh phúc, tôi cũng muốn sinh con.”
“Sau này chị sẽ có thôi.”
“Chị đây không muốn kết hôn, nếu có thể mang thai là tốt rồi.”
“Não chị thủng lỗ lớn quá…”
…
Hai người chậm rãi trò chuyện, bầu không khí ấm áp tốt đẹp. Tần Duệ Lâm ngẩn người, vừa nãy Hạ Hi lại nhắc đến từ “quái vật” khiến hắn không có cách nào bỏ qua được, bởi vì lúc hắn quay lại thành phố B chính Hạ Hi cũng nói với hắn những lời này. Hắn biết Hạ Hi rất mẫn cảm với thái độ của người khác với mình, giống như đang nơm nớp lo sợ, cậu sợ hãi người khác sẽ nhìn cậu với ánh mắt chán ghét, thậm chí khi đi lại cậu cúi đầu thấp xuống để tránh người khác buông lời sỉ nhục mình, nhằm đạt được mục đích mình trốn tránh.
Nhưng mà, đến tột cùng vì sao Hạ Hi lại cảm thấy sợ hãi?
Thời gian quá ngắn hiển nhiên nơi này không phải là địa điểm tốt để nói chuyện với nhau, Khương Liêm mơ hồ chấp nhận chuyện Hạ Hi mang thai, tâm trí vẫn còn chưa luân chuyển được, chị từ chối đề nghị đưa về nhà của Hạ Hi, bây giờ chị có cảm giác cần ở một mình, ít nhất phải đem lượng thông tin phức tạp này tiêu hóa đã.
Chết tiệt, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi!
Lúc đến nhà trọ Tần Thần vẫn còn đang say giấc, Tần Duệ Lâm bế nhóc lên, sau đó mới dẫn Hạ Hi vào nhà. Hạ Hi cũng mệt mỏi rã rồi, cởi quần áo ra là đi rửa mặt ngay. Tần Duệ Lâm sắp xếp cẩn thận cho Tần Thần xong, mới yên lặng nhìn nhất cử nhất động của Hạ Hi.
Hạ Hi đi từ phòng khách vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lại từ nhà vệ sinh về phòng ngủ, lúc cậu bước vào phòng ngủ mới chợt ý thức được có một người vẫn ở phía sau mình, cậu quay đầu lại nói: “Anh còn muốn ở đây đến lúc nào?”
Tần duệ rừng do dự nói: “Anh có lời muốn nói với em.”
“Nói đi.”
“Lúc em giải thích với Khương Liêm lại một lần nữa nhắc đến từ “quái vật”. Tần Duệ Lâm chăm chú không rời khỏi Hạ Hi, trầm giọng nói: “Cô ấy không nghĩ như vậy thì sao em lại phải nói trước?”
Hạ Hi ngơ ngác một chút, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Em không phải như vậy, em đang sợ ánh mắt của người khác, nói cho anh biết tại sao em phải sợ?”
“… Bởi vì … chuyện này quả thực không bình thường.”
Ánh mắt Hạ Hi hơi trầm xuống, nói xong thì muốn đóng cửa, Tần Duệ Lâm bước trước một bước ngăn cản cánh cửa, hai tay hắn chống bên cạnh Hạ Hi, cúi đầu nhìn thẳng vào đối phương, không cho phép Hạ Hi trốn tránh vấn đề này.
“A Hi, nhìn anh!” ngữ khí trần duệ lâm mê hoặc nói: “Chuyện này không có gì là kí quái, em không cần cảm thấy khó xử, không ai có quyền xỉ nhục em mà em càng phải càng hãnh diện, điều này cần biết bao dũng cảm mạnh mẽ, em có thể làm được thì có thể thắng được bất kỳ người nào.”
Ánh mắt cậu ngập tràn bi thương, cười lạnh nói: “Chính ánh cũng nghĩ như vậy, có tư cách gì để chỉ trích người khác.”
“Anh đã nghĩ như vậy sao?”
Hạ Hi mím môi, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nhắc lại.
Tần Duệ Lâm hoảng hốt nói: “Anh đã làm gì có lỗi với em sao?”
“…”
“A Hi!”
Hạ Hi lạnh lùng nói: “Ngay cả anh cũng đã quên thì tôi còn nhớ chúng làm gì.”
“Anh…”
Hạ Hi xoa nhẹ xung quanh lông mày, cậu mệt mỏi rã rời nói: “Tôi biết anh có lẽ chỉ thuận miệng nói thôi, tôi không muốn tiếp tục chuyện này nữa, đã là quá khứ rồi anh không cần nhớ lại đâu, tôi chỉ muốn quên đi, ít ra tôi cũng muốn thử quên đi.”
Tần Duệ Lâm chỉ có thể bất lực nhìn cửa phòng trước mắt mình nhẹ nhàng khép lại.