Bộ phim điện ảnh này trên bản chất chính là truyện ký cá nhân của Lăng Tiêu, từ lúc hắn quật khởi đến lúc hắn qua đời, kể lại cuộc đời nhìn như bình thường lại vô cùng huy hoàng của người này.
Cả cuộc đời Lăng Tiêu chưa từng truyền ra bất cứ scandal gì, đã từng có thời kỳ xuống dốc, nhưng càng nhiều là truyền kỳ oanh oanh liệt liệt. Hắn giữ mình trong sạch, quyên tiền giúp cả trăm trường tiểu học vùng núi. Nghe nói sau khi trả tiền chữa bệnh kếch xù, di sản của hắn chỉ còn lại có sáu số, hai mươi mấy năm qua nhận được, phần lớn đều cống hiến cho sự nghiệp từ thiện.
Trên thế giới không phải không có người tốt, thật sự có người tốt tồn tại, nhưng mà người tốt lại luôn không có một kết cục tốt.
Để sắm vai tốt nhân vật kia, dưới sự hướng dẫn của Lương đạo, Dung Hủ giao lưu tâm sự với một vài người bạn tốt của Lăng Tiêu khi còn sống. Càng đi tìm hiểu, lại càng bị một người đơn thuần thiện lương như vậy đả động, Dung Hủ tự nhận bản thân không phải là một ngươi tốt bụng cỡ nào, nhưng mà nếu thật sự có một người như thế xuất hiện bên cạnh mình, hẳn là bất luận như thế nào, cậu cũng sẽ không sinh ra ác ý với đối phương.
Cho nên lúc Dung Hủ sắm vai Lăng Tiêu, mỗi ngày ở trong đoàn phim, đều sẽ tận lực làm cho mình giữ được nụ cười.
Từ sau khi mặc trang phục diễn, cậu liền cong môi mỉm cười, mãi cho đến khi cởi bộ trang phục diễn này ra.
Theo lời một người bạn tri kỷ của Lăng Tiêu nói: “Hắn rất thích cười, phải nói, ngoại trừ đoạn thời kì xuống dốc nhất, mỗi ngày hắn đều rất sáng sủa thích cười. Có điều đoạn thời gian kia dù nhân khí hắn có chút giảm sút, hắn cũng rất lạc quan, cho nên nói… vì sao ông trời muốn một người tốt thế, rời đi sớm như vậy?”
“Thời kì xuống dốc nhất” trong miệng đối phương, chính là chỉ ba năm sau khi Lăng Tiêu ra mắt, gặp bình cảnh trong sự nghiệp.
Lúc này Lăng Tiêu là ngôi sao mới sáng nhất của giới âm nhạc tiếng Hán, diện mạo hắn tuy rằng không xuất sắc, nhưng tiếng ca của hắn đủ để cho hắn đạt được địa vị như vậy. Nhưng thiên phú con người chung quy là có cực hạn, chậm rãi, Lăng Tiêu gặp cửa ải quan trọng trong kiếp sống sáng tác.
Hắn không viết ra được ca khúc tốt.
Loại nhạc gì, hắn cũng cảm thấy không đủ. Rõ ràng người đại diện, người chế tác âm nhạc của hắn đều cảm thấy nhạc hắn viết đã rất tuyệt, nhưng Lăng Tiêu chính là không hài lòng. Vì thế đoạn thời gian kia, Lăng Tiêu một năm không ra bài mới, mãi đến khi hắn gặp Cố Minh Tu.
Một cảnh cuối cùng của ngày đầu tiên khởi động máy, là Dung Hủ và Tần Trình đối diễn.
Trước khi quay cảnh này, La Chấn Đào còn khẩn trương hơn Dung Hủ. Hắn giúp Dung Hủ chuẩn bị túi nước nóng làm ấm tay, lại giúp cậu một lần lại một lần đối lời kịch. Thậm chí sau đó, nữ số ba Lạc Hiểu Thanh cũng chạy tới, khẩn trương hỏi: “Dung Hủ, cậu… chuẩn bị tốt chưa?”
Nhìn bộ dạng đối phương khẩn trương, thiếu niên không khỏi bật cười.
Dung Hủ quay đầu, trước hết nhìn nhìn người đại diện nhà mình vẻ mặt thấp thỏm, lại nhìn sao nữ trẻ tuổi ánh mắt trừng đến tròn xoe kia, cậu suy tư hồi lâu, lại nhớ nhớ hồi lâu, rốt cuộc giọng điệu kiên định hỏi: “Tôi nhớ rõ… cảnh kế tiếp hình như là tôi diễn, không phải là hai người đi?”
La Chấn Đào và Lạc Hiểu Thanh trăm miệng một lời mà rằng: “Đương nhiên là cậu diễn.”
Dung Hủ nhẹ nhàng buông tay.
Cho nên nói, là cậu phải đi đóng phim, vì sao hai người còn khẩn trương hơn cả cậu?
Bất luận La Chấn Đào và Lạc Hiểu Thanh có bao nhiêu khẩn trương, nên đóng thì chung quy vẫn phải đóng. Rất nhanh liền có hậu cần tới nhắc Dung Hủ, ánh sáng và đạo cụ, camera toàn bộ đã chuẩn bị hoàn tất. Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, để thợ trang điểm chỉnh lý trang dung một chút, liền nâng bước đi đến phim trường.
Cậu vừa mới đi đến bên cạnh Lương đạo, vừa ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên rơi vào trong một đôi mắt thâm thúy tối tăm. Trong lòng theo bản năng khựng lại, Dung Hủ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười với Tần Trình, nói: “Xin chỉ giáo thêm.”
Tần Trình yên lặng vươn tay.
Dung Hủ sửng sốt.
Âm thanh từ tính của người đàn ông vang lên: “Xin chỉ giáo thêm.”
Dung Hủ vươn tay bắt tay với đối phương, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, sao Tần Trình này luôn thích bắt tay với người ta vậy? Nhớ rõ trước kia lần đầu tiên họ gặp mặt, người đàn ông này đã thích bắt tay đến, bắt tay đi, chẳng lẽ đây là một loại phương thức biểu đạt hữu hảo của hắn ư? Nhưng ở mặt ngoài, Dung Hủ vẫn duy trì tươi cười, khách khí lễ phép.
Rất nhanh, Dung Hủ và Tần Trình đứng ở vị trí đã định vị tốt, sáu cái máy quay đồng thời chuẩn bị.
Lương đạo cảm khái nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Con người Tần Trình cũng không tệ lắm, hắn rất quan tâm Dung Hủ.”
Phó đạo diễn kinh ngạc hỏi: “Có sao? Vừa rồi hắn không có đối diễn với Dung Hủ mà.”
Lương đạo cười ha ha: “Ông biết cái gì, dù sao hắn cũng phải hiểu biết diễn xuất của Dung Hủ người ta trước một chút, rồi lại đi quan tâm đi? Cảnh này trong kịch bản là ngày kia mới quay, nhưng ngày hôm qua Tần Trình nói với tôi, đem cảnh này diễn trước, chính là để chiếu cố Dung Hủ người ta. Hiểu không?”
Phó đạo diễn yên lặng gật đầu, cái hiểu cái không.
Lương đạo quay đầu, nhìn về phía phim trường. Sau khi xác nhận hết thảy sắp xếp với tổ camera, ông gật gật đầu.
Cảnh diễn này, chính thức bắt đầu!
Trong nháy mắt nghe tiếng clapper board vang lên, Dung Hủ nâng bước, xuyên qua cánh cửa phòng thu âm, bước đi trong hành lang thủy tinh sạch sạch sẽ sẽ. Ngọn đèn chiếu rọi nơi này đến nơi nơi sáng ngời, cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn đem cảnh thành thị bên ngoài bày ra với mỗi một người trong tòa cao ốc này, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa xa xỉ lãng phí, mà nơi này lại yên bình an tĩnh.
Chỉ có tiếng bước chân của Dung Hủ từng chút hạ đất vang lên.
Mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng gạo, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên dùng phấn đánh ra một lớp mờ tối, nhìn qua khí sắc có chút không tốt. Cậu mang theo nụ cười có chút mỏi mệt, một mình đi tới trong hành lang, đến khi đi tới chỗ quẹo, chợt thấy một người.
Trong con ngươi trong suốt nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cậu liền xoay người.
Nhưng mà vừa lúc đó, một tiếng cười nhẹ khàn khàn trầm thấp vang lên, đánh vỡ yên lặng: “Lăng Tiêu?”
Bước chân Lăng Tiêu dừng lại, đưa lưng về phía đối phương.
Người nọ nhẹ nhàng thở một cái, giống như đem vòng khói trong miệng phun ra, một lát sau, hắn lại hỏi: “Cậu là Lăng Tiêu sao?”
Trong kịch bản, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu và Cố Minh Tu gặp mặt. Nói là lần đầu tiên, nhưng kỳ thật Lăng Tiêu từng nghe nói qua tên Cố Minh Tu, Cố Minh Tu lại càng biết về ngôi sao mới siêu cấp đang hot mấy năm gần đây của giới âm nhạc Hán ngữ.
Lúc này hai người đều chưa từng nghĩ, có một ngày bọn họ sẽ trở thành người hợp tác thân mật khăng khít nhất, một viết nhạc, một viết lời. Hơn nữa lúc mới gặp, ấn tượng của Lăng Tiêu với Cố Minh Tu thật sự có chút không tốt.
Mặc quần áo nhìn như rách rưới, tóc để dài, tùy ý buộc ở sau đầu, bộ dạng nghệ thuật gia suy sút chán nản không kiềm chế được. Trong hiện thực tám năm trước Cố Minh Tu đã chết, chết do một vụ tai nạn xe cộ, bộ dạng hắn tự nhiên không có đẹp như Tần Trình, lớn hơn Lăng Tiêu bảy tuổi, nhưng có một loại hơi hở nghệ thuật khó có thể nắm lấy, thuộc loại điển trai suy đồi.
Nói ngắn lại, khi Lăng Tiêu nhìn thấy một người ngồi ở trên cửa sổ, không ngừng hút thuốc, ăn diện còn cà lơ phất phơ như vậy, tự nhiên không có thiện cảm. Bởi vì đối phương thoạt nhìn tựa như một lưu manh văn nghệ bĩ trong bĩ khí, hoàn toàn không phải cùng một thế giới với Lăng Tiêu.
Nhưng mà nếu đối phương đã mở miệng, Lăng Tiêu tính tình tốt cũng không thể làm như không nghe thấy.
Vì thế cậu xoay người, nói ra câu nói đầu tiên trong đời với đối phương.
“Phải, tôi là Lăng Tiêu.”
Ánh trăng sáng tỏ như hoa xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, chiếu rọi trên khuôn mặt Dung Hủ, chiếu ra một đôi con ngươi rạng rỡ lóe sáng. Cậu cười thực ôn hòa, sợi tóc mềm mại rơi ở giữa mày, giữa mắt, ánh trăng thanh nhã dường như chiếu ra một má lúm đồng tiền nho nhỏ nơi khóe miệng cậu, trong hành lang tràn ngập mùi thuốc lá, an an tĩnh tĩnh mà cười.
Nhìn hình ảnh trong camera, Lương đạo nhịn không được thả lỏng thân thể, khen ngợi gật đầu. Ông không kìm lòng nổi mà nghĩ đến: nếu lúc trước Lăng Tiêu cũng có diện mạo như vậy, có thể… còn hot hơn bây giờ hay không?
Rất nhanh ông liền không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì loại suy nghĩ này không có bất cứ ý nghĩa gì, cho dù không có một bộ phim thế này, trong giới ca hát Hán ngữ, Lăng Tiêu cũng là ca thần gần ba mươi năm không ai có thể sánh bằng.
Lương đạo lắc đầu, tiếp tục xem cảnh tượng trong camera, mà ông tự nhiên cũng không nghĩ tới, đối với ông mà nói, thiếu niên ấy quay đầu mỉm cười có thể tạo thành hiệu quả như vậy, thế thì đối với đương sự nào đó mà nói… sẽ là dạng cảm thụ gì.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tần Trình liền thấy mũi nóng lên, dựa vào diễn xuất đứng đầu mới ngăn chặn được dị thường của mình.
Chỉ là ngay sau đó… Dung Hủ thế mà lại đi tới!!!
Dung Hủ đi từng bước đến gần, bởi vì dựa theo tính cách Lăng Tiêu, tuy rằng trong kịch bản không viết, nhưng cậu không có khả năng cách xa như vậy nói chuyện với người ta, như vậy là không lễ phép với đối phương. Điểm này là tình tiết Dung Hủ tự tăng thêm, Lương đạo thấy thế thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh vừa lòng gật đầu.
Vì thế theo Dung Hủ đến gần, ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm. Chờ Dung Hủ hoàn toàn đi đến trước mặt hắn, Tần Trình nâng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu, giữa ngón tay thon gầy mang theo một điếu thuốc, ánh mắt bình tĩnh, không mở miệng.
Dung Hủ cũng cười nhạt nhìn hắn, không rên một tiếng.
Đối diện như vậy tựa như muốn thiên trường địa cửu, cùng lúc đó, sáu cái cameras biến hóa vị trí, từ mỗi một góc độ quay lại cảnh diễn này.
Dung Hủ vẫn duy trì tươi cười ôn hòa, chỉ là trong lòng lại có loại cảm giác khó hiểu. Đây là lần đầu tiên cậu đối diện Tần Trình ở khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện, trong con ngươi Tần Trình lộ ra một chút màu lam vô cùng thâm thúy, điều này làm cho cậu không khỏi liên tưởng đến một loại giải thích đã từng nhìn thấy: bà nội Tần Trình là người Đan Mạch.
Khoảng cách gần như vậy, bốn phía lại an tĩnh như thế, hơn nữa người đàn ông ở trước mắt… đang đè áp diễn xuất của mình.
Có lẽ những người khác đều không chú ý tới, nhưng mà Dung Hủ thân ở trong đó có thể phát hiện, người đàn ông này đang mơ hồ dẫn đường cả trận diễn. Từ âm thanh nhìn như lười nhác của hắn, đến hắn lần lượt cười nhẹ, ngoại trừ Dung Hủ thình lình đến gần khiến Tần Trình hoàn toàn không ngờ tới, tất cả những chi tiết khác của cảnh quay này, dường như đều trong sự khống chế của đối phương.
Lúc nào nên hô lên câu “Lăng Tiêu”, lúc nào lại nên hỏi ra câu “Cậu là Lăng Tiêu sao”, Tần Trình nắm chắc vô cùng tốt.
Tốt đến độ thậm chí Dung Hủ cảm thấy… người này có phải là tâm hữu linh tê với cậu hay không, biết ở thời điểm nào, cậu muốn nghe hai câu này, sau đó hoàn mỹ biểu diễn ra thứ mà bản thân muốn.
Theo bản năng, ý cười bên môi Dung Hủ càng thêm xán lạn vài phần, cậu nâng mắt, nói ra lời thoại của mình: “Vị tiên sinh này, không biết anh là…” Âm thanh dịu dàng trầm thấp, mang theo mềm mại đặc hữu của Lăng Tiêu, nhưng một loại khí tràng vô hình lại từ trên người thiếu niên tản ra, chặt chẽ bắt lấy cả bầy không khí.
Trong ánh mắt tối tăm hiện lên một tia kinh ngạc, Tần Trình dường như phát hiện thứ gì thú vị, thật lâu sau, hắn ngửa ra sau tựa vào trên thủy tinh, nhướn mày nói: “Hợp tác với tôi thế nào?” Ngay sau đó, không đợi Dung Hủ trả lời, hắn đột nhiên nghiêng người tiến lên, mãnh liệt tới gần!
Dung Hủ phút chốc trợn to hai mắt, hoàn toàn giấu không được kinh ngạc.
Động tác thình lình xảy ra như vậy, hoàn toàn không ở trong kịch bản!
Khoảng cách chỉ còn lại không đủ năm cm, ánh mắt Tần Trình gắt gao khóa trên người thiếu niên, Dung Hủ theo bản năng di chuyển ra sau, Tần Trình lại đột nhiên nắm chắc tay cậu, ngưng mắt nhìn cậu, từng chữ nói rằng: “Tôi viết lời, cậu viết nhạc… Lăng Tiêu, cậu cần tôi, cậu nhất định, cần tôi.”
…
“Cắt!”
Lương đạo tức thời “cắt”, khiến Dung Hủ phút chốc từ trong loại cảm xúc vừa rồi phục hồi lại tinh thần.
Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn Tần Trình, còn chưa kịp hỏi “anh sửa lại kịch bản”, chợt nghe Lương đạo nói: “Tuy rằng nói, tôi không nghĩ tới, hai người các cậu đều sẽ sửa kịch bản, nhưng kịch bản này còn sửa rất tốt. Đúng không, Hinh Nhu?”
Chợt nghe cái tên “Hinh Nhu”, Dung Hủ đột nhiên ngơ ngẩn, thấy được người phụ nữ đứng ở bên cạnh Lương đạo.
Vị ảnh hậu xinh đẹp đoan trang ấy không biết từ khi nào đi tới phim trường, cô tháo kính râm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dung Hủ. Lúc nhìn về phía Tần Trình, cô gật gật đầu với phía đối phương, dường như là đang cảm tạ Tần Trình đến tham gia bộ phim này, vì thế Tần Trình cũng hồi đáp cô một ánh mắt.
Sau đó, tầm mắt Hà Hinh Nhu lại về tới trên người Dung Hủ.
Trong mắt cô lóe ra tình cảm khó có thể hình dung, thật lâu sau, cô gật gật đầu, nói rằng: “Đúng vậy, sửa thật tốt, sửa so với trong tưởng tượng của tôi… còn tốt hơn.”
Những lời này khiến không khí phim trường càng thêm thoải mái, diễn viên diễn hay là một chuyện tốt, phải biết, Hà Hinh Nhu chính là bạn tốt nhất của Lăng Tiêu khi còn sống. Từ khi Cố Minh Tu qua đời, Hà Hinh Nhu chính là bạn tốt nhất của Lăng Tiêu, cô cũng là một đối tượng scandal duy nhất trước khi Lăng Tiêu qua đời.
Hà Hinh Nhu là người hiểu rõ Lăng Tiêu nhất, ngay cả cô cũng đánh giá như vậy, còn có thể sai ư?
Dung Hủ theo bản năng cảm thấy, cảm xúc Hà Hinh Nhu có điểm gì là lạ. Không đợi cậu nghĩ lại, công tác quay phim hôm nay đã toàn bộ chấm dứt, Hà Hinh Nhu hào phóng mời tất cả mọi người đến khách sạn bên cạnh thành điện ảnh ăn một bữa khuya, đã sớm không còn bộ dạng cổ quái vừa rồi.
Mà giờ phút này, «Tranh giành» cũng chiếu đến tập thứ hai mươi hai.
Rât nhiều người xem canh giữ trước TV, chờ xem Mặc Sĩ Diêu dùng không thành kế điệu hổ ly sơn, thu hồi phần đất đã mất của Sở quốc.
Trên internet, dưới khu đề tài #Tranh giành#, rất nhiều dân mạng đều kích động nói rằng ——
[ a ha ha ha ~ không biết chờ lúc Đông Ly Lan phát hiện hắn lại bị sư đệ nhà mình lừa, sẽ là biểu tình gì, có thể tức giận đến hộc máu hay không 23333 chờ mong nội dung đêm nay, nội dung đêm nay khẳng định đặc biệt bùng nổ! ]
—— Đông Ly Lan là biểu tình gì, khán giả tự nhiên không có khả năng đoán được.
Nhưng có một điểm trái lại bọn họ không đoán sai, nội dung đêm nay, đúng là đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt bùng nổ.
Bùng nổ đến độ hai tập mới vừa chấm dứt, đề tài #Tranh giành# đã được nâng đến hạng nhất bảng xếp hạng đề tài, quăng hạng hai ước chừng gấp đôi. Tất cả dân mạng đều giận đến mức hận không thể trực tiếp vọt tới nhà biên kịch, lấy cây đao bự bốn mươi mét, tán gẫu nhân sinh với biên kịch một chút!
[ Chết…? Chết?!!! Anh nói lại cho tui một lần xem, Mặc Sĩ Diêu chết hả? Mặc Sĩ Diêu làm sao có thể chết!!! Biên kịch ở nơi nào!!! A a a a a a!!! Anh tan học đừng có chạy, tui cam đoan đánh không chết anh đâu!!! ]
Hết chương 36