Ba phút đồng hồ trước, khi đạo diễn và nữ chính phim dắt tay đi qua thảm đỏ, rất nhiều phóng viên đang kinh ngạc, tại sao không nhìn thấy bóng dáng nam chính Dung Hủ. Ai cũng không ngờ cậu vừa xuất hiện, thế mà lại cùng vào với Tần Trình, hai người còn đi xuống từ cùng một chiếc xe!
Chỉ một thoáng, ánh đèn loang loáng chói mắt chiếu đến toàn bộ thảm đỏ sáng như ban ngày, âm thanh tách tách không ngừng vang lên. Vô số phóng viên muốn chen lên phía trước, đặt vấn đề với Tần Trình và Dung Hủ, nhưng mà hai người này lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ mỉm cười đi về phía trước, rất nhanh liền rời khỏi thảm đỏ, biến mất trong cánh cửa rạp chiếu phim lớn thủ đô.
Các phóng viên cảm thấy thất vọng, lắc đầu thở dài, nhưng nhóm fan ở hiện trường trong một mảnh giật mình, lại đột nhiên sôi trào lên! Bọn họ nhanh chóng đem ảnh chụp mình vừa mới dùng di động chụp được đăng lên trên mạng, mà còn vô cùng hưng phấn phát biểu cảm tưởng.
[ đẹp trai đẹp trai đẹp trai!!! Người thật còn dễ nhìn hơn TV gấp trăm lần!!! ]
[ Lúc @Dung Hủ và @Tần Trình đi cùng một chỗ, sao có thể đẹp như thế a a a a a a a!!! ]
[ hai người kia cũng quá dễ nhìn đi! Tần thần đẹp trai trước sau như một, Dung Dung thế mà lại còn lùn hơn Tần thần nửa cái đầu, cơ mà đẹp quá! Đột nhiên cảm thấy bọn họ thật xứng! Vừa rồi tôi còn chưa kịp phản ứng, bọn họ thế mà đã bước qua mất rồi QAQ! Cầu đi thêm một lần, đi thêm một lần! ]
Triệu Tiểu Húc trước máy tính đã sớm há to miệng, dại ra không nói nên lời.
Hôm nay Dung Hủ mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, lễ phục này cũng không rộng, ngược lại có chút bó sát, hoàn mỹ thuận theo đường cong thân thể cậu. Chân thon dài, eo nhỏ gầy, màu đỏ thẫm phụ trợ khiến đôi mắt phượng của cậu giống như phản chiếu một hồ rượu ngon say nồng, caravat màu đen tinh tế phối với làn da trắng nõn, càng lộ vẻ thanh quý thanh lịch.
So sánh với cậu, Tần Trình ăn mặc có chút tùy ý, chỉ là áo sơmi màu trắng đơn giản với âu phục màu đen, nút áo tùy ý cởi bỏ, nút áo sơmi cũng buông lỏng ra hai nút. Nhưng mà, diện mạo Tần Trình có chút thiên hướng phương Tây, ngũ quan khắc sâu, khí chất lạnh nhạt, loại quần áo đơn giản này mặc ở trên người hắn, sẽ không cảm thấy đơn sơ, chỉ khiến người ta chú ý tới nút cổ tay áo ngọc bích và quần áo cắt may thủ công tỉ mỉ.
Hai người này đặt ở bất luận một thảm đỏ nào, đều tuyệt đối là sự tồn tại làm cho người ta chú ý.
Tần Trình đã từng nhiều lần đạt được danh hiệu “nam sĩ xuất sắc nhất hiện trường” trên tiệc tối, mà đây là lần đầu tiên Dung Hủ đi thảm đỏ. Cậu đứng bên cạnh người đàn ông cao ngất tuấn mỹ ấy, nhẹ nhàng mỉm cười, một luồng khí tràng thâm trầm trấn định liền lặng lẽ tỏa ra.
Triệu Tiểu Húc nhịn không được che hai má, kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.
“Thật… thật xứng! Sao có thể xứng đôi như vậy!!!”
Ba phút đồng hồ sau, một cái weibo không thu hút liền được đăng lên: [#Tần Trình# #Dung Hủ# a a a a a a a a a a a bọn họ đứng chung một chỗ thật đẹp! Quá dễ nhìn! Tôi muốn xem «Tầng mây màu đen»! Lần đầu tiên nhìn thấy Tần thần cùng đi thảm đỏ với nam minh tinh, hơn nữa là với Dung Dung nhà tôi! Dung Dung không thua Tần thần, đẹp đẹp đẹp, tôi muốn liếm liếm liếm liếm liếm! QAQ! ]
Đây chính là một cái weibo trong đó, cùng lúc đó, trên Hoa Hạ, rất nhiều dân mạng cũng đang coi trực tiếp lễ công chiếu «Tầng mây màu đen», cũng đều thấy được cảnh trên thảm đỏ, đồng thời phát ra tiếng sợ hãi.
Có người bị ăn diện thảm đỏ của Tần Trình làm lóa mắt, cảm khái nói: [ Tần thần thật đẹp trai, hot như vậy không phải là không có nguyên nhân. ]
Có người kinh diễm vì lần đầu tiên Dung Hủ đi thảm đỏ: [ đi thảm đỏ không chỉ bề ngoài và dáng người, còn phải có khí chất. Dung Hủ khí chất không tồi, chờ mong «Tầng mây màu đen»! ]
Còn có càng nhiều càng nhiều fan nữ cùng với số ít fan nam, từ trong hành trình dắt tay thảm đỏ của hai người, nhìn thấu một vài thứ không giống thường ——
[ Tần thần công khí mười phần, có điều wuli thiếu soái cũng rất công, thật rối rắm! ]
[ em gái LS, tuy rằng thiếu soái rất công, nhưng mà Diêu Diêu một chút cũng không công nha ~ ha ha ha, tôi chèo thuyền “Tần Dung”! ]
[… Tần Dung không phải là tên một diễn viên thế kỷ trước sao, chúng ta đổi một cái tên CP khác! ]
[ ha ha ha ha hình như là có một diễn viên hạng hai tên Tần Dung, vậy liền đổi thành… Trình Dung? Há há há dù sao thì tui mặc kệ, tui muốn chèo thuyền “Tần thần × Dung Dung”! Bọn họ thật xứng, xứng đôi thành như vậy, thật sự là khiến mặt tui chảy đầy máu! Tui muốn xem lại video thảm đỏ, tui muốn xem lại một trăm lần! ]
Một lần đồng hành thảm đỏ nho nhỏ cũng đã khiến fan hưng phấn thành như vậy, vậy chờ đến hiện trường lễ công chiếu, nhóm fan lại càng phát hiện vô số bong bóng phấn hồng từ sự tương tác của hai người.
Đây là một lễ công chiếu bình thường, trên đài có người dẫn chương trình, có đạo diễn, có diễn viên. Người dẫn chương trình sẽ đặt vấn đề với vài nhân viên chủ chốt, hỏi thăm lịch trình lúc bọn họ quay phim, hỏi thăm cảm tưởng của bọn họ với phim và nhân vật.
Thứ duy nhất không bình thường chính là, dưới đài có rất nhiều minh tinh ngồi.
Những minh tinh đó không phải là vì diễn viên chính hoặc là đạo diễn mà đến, bọn họ đến vì bộ phim.
Trên đài, chỉ có Lương đạo và Tần Trình có tư lịch khiến những minh tinh đó chờ đợi, cho nên lễ công chiếu lần này cực kỳ ngắn ngủi, người dẫn chương trình chỉ hỏi mấy vấn đề, liền kết thúc quy trình. Trong lúc đó, hắn hỏi Dung Hủ một vấn đề, xào không khí hiện trường đến cao trào.
“Dung Hủ, trong quá trình quay phim «Tầng mây màu đen», cậu cảm thấy gian nan nhất là cảnh nào?”
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã khó xử nhíu mày, nhớ lại hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Hẳn là một cảnh khóc. Cảnh đó tôi NG bảy tám lần, cuối cùng ngược lại không ngờ rằng, Lương đạo lại lựa chọn bản quay lần đầu tiên.”
Tầm mắt của mọi người lập tức tụ tập trên người Lương đạo, Lương đạo vô tội nhún vai, nói rằng: “Nhưng mà sự thật chứng minh, bản thứ nhất càng tốt. Không tin… mấy người đến hỏi Tần Trình xem?”
Trước đó người dẫn chương trình rất ít khi đem đề tài dẫn tới trên người Tần Trình, vì vậy người đàn ông đó vẫn đứng bên cạnh Dung Hủ, yên lặng bình tĩnh cầm micro, hạ mắt nhìn đất, dáng vẻ lười nói chuyện. Có điều hắn cũng quả thật không cần nói chuyện, đây không phải là phim hắn làm diễn viên chính, nếu hắn nói chuyện sẽ rất dễ dàng đoạt nổi bật của Dung Hủ.
Xem ra Lương đạo rốt cuộc cho Tần Trình một cái đề tài, người dẫn chương trình cũng đem ánh mắt hưng phấn nhìn sang Tần Trình. Người kia lại lạnh nhạt nâng mắt lên, nhìn Lương đạo một cái, tiếp đó cong môi, cười nói: “Cảnh dó không thể hỏi tôi, dù sao thì tôi vẫn luôn diễn thi thể, tôi hẳn là người duy nhất trong đoàn phim chưa từng xem hiện trường Dung Hủ diễn cảnh khóc.”
Người dẫn chương trình lập tức nói giỡn: “Vậy Tần Trình cảm thấy tiếc nuối sao?”
Tần Trình trịnh trọng gật đầu: “Ừm, rất đáng tiếc.”
Người dẫn chương trình lại nhìn về phía Dung Hủ, cười ha ha: “Không bằng Dung Hủ lại biểu diễn hiện trường cho Tần Trình một chút, bù lại tiếc nuối?”
Đây chỉ là một câu nói vui đùa, Dung Hủ đương nhiên rõ ràng, cậu đang chuẩn bị giảng hòa lướt qua câu chuyện, ai ngờ giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại giành trước cậu vang lên: “Ý kiến hay, có thể chứ?”
Thân thể chấn động mạnh một cái, Dung Hủ rất nhanh quay đầu lại, đã thấy người đàn ông nào đó mang theo ý cười hạ mắt nhìn mình.
Trong rạp một mảnh vui mừng.
Biểu diễn cảnh khóc ở hiện trường là việc rất nhiều diễn viên thường xuyên làm, thậm chí trong một ít phim truyền hình, điện ảnh, ở nghi thức khởi động máy hoặc là lễ công chiếu lần đầu, còn mời hai diễn viên chính ở hiện trường diễn cảnh hôn.
Rất nhiều fan Dung Hủ ở hiện trường giờ phút này trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, bọn họ cũng muốn nhìn bộ dạng Dung Dung nhà mình khóc hu hu đáng thương, nhưng mà lại đau lòng Dung Dung, không muốn làm cho Dung Dung khóc. Dưới dạng tâm tình do do dự dự ấy, khi có một fan hưng phấn nói rằng “Dung Dung khóc lên khẳng định đặc biệt dễ nhìn, đặc biệt dễ nhìn!” Sau đó, toàn thể fan lập tức rộ lên!
Đúng! Muốn xem Dung Dung diễn cảnh khóc, khẳng định đặc biệt dễ nhìn!
Dân ý như thế, Dung Hủ cũng không thể không làm theo.
Kỳ thật cậu cũng biết, Tần Trình và Lương đạo đều đồng ý việc này, là muốn cậu thông qua diễn cảnh khóc ở lễ công chiếu, bày ra diễn xuất của mình. Việc này đối với bản thân phim là một điểm marketing rất tốt, mà đối với cá nhân cậu, có thể biểu diễn trước mặt nhiều truyền thông như vậy, càng là thời cơ cực tốt để chứng minh diễn xuất.
Chỉ cần cậu diễn tốt, ngày hôm sau rất nhiều đại đạo diễn và đoàn phim chế tác lớn đều sẽ biết: Dung Hủ có diễn xuất.
Tiền đề là cậu diễn tốt.
Biểu diễn rất nhanh bắt đầu, chỉ là một cảnh diễn khóc mà thôi, rất nhiều người đều không xem là vấn đề. Bọn họ nhìn thấy Dung Hủ xoay người nhìn về phía Tần Trình, cũng chỉ cho rằng cậu muốn nhớ lại cảnh tượng lúc ấy một chút. Sau đó trong tâm tình không để bụng, bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy: hốc mắt thiếu niên ấy đỏ bừng.
Đỏ bừng trước tiên chính là hốc mắt, đôi mắt xinh đẹp trong suốt lập tức đỏ lên. Nhưng mà, cậu không khóc, chỉ kéo kéo khóe miệng, lộ ra một chút tươi cười. Đây không phải là tươi cười chua xót, cũng không phải tươi cười xấu hổ, cậu chỉ là cười đơn thuần, giống như thật sự rất vui vẻ, theo đó mà đến, là nước mắt từ trong hốc mắt cuồn cuộn chảy xuôi xuống.
“Tưng ——” một tiếng, tim tất cả mọi người đều căng lên.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, bọn họ gắt gao ngưng mắt nhìn màn hình lớn, nhìn thiếu niên kia giống như thất kinh chuyển động ánh mắt, ý cười bên môi càng ngày càng sâu, nhưng nước mắt chảy xuống cũng càng ngày càng nhiều. Nước mắt làm ướt khuôn mặt trắng nõn ấy, hốc mắt là đỏ, môi lại tái nhợt, nụ cười này còn chua xót hơn khóc, nhưng cố tình cậu vẫn luôn cố gắng cười, giống như đang kiên trì cái gì đó, không chịu buông tha.
Điều này làm cho cổ họng tất cả mọi người đều cảm thấy một trận nghèn nghẹn, chờ đến khi có người lấy lại tinh thần, mới phát hiện hốc mắt mình thế mà cũng ướt át.
Một khắc sau, cảnh tượng trên đài càng làm tất cả mọi người kinh hãi!
Tần Trình bỗng nhiên vươn tay, một tay ấn thiếu niên ấy vào trong ngực!
Người dẫn chương trình phút chốc ngây ngẩn cả người, Tần Trình lại bình tĩnh nâng micro lên, giọng khàn khàn nói rằng: “Được rồi, đừng khóc, diễn rất tốt.”
Thiếu niên trong ngực hơi hơi ngơ ngẩn, nước mắt đã dừng lại, tuy rằng giờ phút này còn có chút hãm trong cảm xúc nhân vật chưa thể thoát ra, nhưng Dung Hủ lại trấn tĩnh tránh ra khỏi cái ôm của Tần Trình, tiếp nhận khăn giấy nhân viên công tác đưa tới, xoa xoa nước mắt, cười nói: “Cho nên nói, lúc này anh xem được rồi chứ?”
Tần Trình hơi hơi nhướn mày, cười nhạt không nói.
Giây tiếp theo, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Tiếng vỗ tay như sấm gần như muốn thổi bay nóc rạp chiếu phim thủ đô, bất luận là khán giả, fan, hay là phóng viên truyền thông, ngay cả những người ngồi ở hàng đạo diễn diễn viên, cũng vỗ tay vì Dung Hủ. Về phần trong những diễn viên đó có mấy người là thật lòng khen ngợi, thì cái này không biết rồi.
Dân mạng theo dõi trực tiếp trước máy tính, lại càng là một đám hốc mắt ướt át, thậm chí có người trực tiếp rơi nước mắt.
[ làm gì khiến Dung Dung nhà chúng tôi khóc vậy QAQ Dung Dung đáng yêu như vậy xinh đẹp như vậy, ai nỡ để cậu ấy khóc hả! ]
[ oa oa oa oa về sau không bao giờ muốn thấy Dung Dung khóc, làm tôi đau lòng chết đi được! Đều do Tần thần, tuy rằng cuối cùng anh cho Dung Dung nhà tôi một cái ôm an ủi, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu! ]
Về phần những fan CP “Trình Dung”…
[ vừa khóc vừa ăn, bát bánh chó này tôi ăn còn chưa được sao!!! ]
Sau một sóng nhiệt độ như vậy, người dẫn chương trình lại hỏi thêm mấy vấn đề, lễ công chiếu liền chính thức kết thúc. Đến đây, trực tiếp trên internet toàn bộ chấm dứt, khán giả ở hiện trường có thể trực tiếp xem «Tầng mây màu đen» chiếu lần đầu.
Dưới vạn chúng chờ mong, bộ phim điện ảnh này cuối cùng cũng chính thức mở màn.
Đầu tiên là một đoạn video cực hot trên internet, “video cậu trai ca hát tại tàu điện ngầm thành phố B” ở trên mạng có lượng click hơn trăm vạn. Sau đó hình ảnh trực tiếp chuyển đến cửa tàu điện ngầm thành phố B, tiến vào tầm nhìn người xem chính là người đi đường qua lại vội vàng, không có nhìn thấy bóng dáng Dung Hủ, lại nghe thấy…
Tiếng hát.
Tiếng hát này thanh nhã sạch sẽ, so sánh với dòng người vội vội vàng vàng, giống như thân ở trong một vùng thế ngoại đào nguyên yên lặng. Cậu ấy nghiêm túc hát bài hát này, dường như không có quá nhiều kỹ xảo ca hát, nhưng mà chỉ dựa vào giọng hát tinh thuần ấy, đã có thể đả động lòng người.
Hình ảnh vẫn luôn dừng lại ở trên tay thiếu niên, nhìn cậu chơi đàn ghita, nghe cậu ca hát. Thường thường có người bỏ tiền vào trong hộp đàn ghita, cậu ấy sẽ nhẹ giọng nói một câu “cám ơn”, sau đó tiếp tục hát. Rốt cuộc, có một người đi lên, nói với cậu “tôi muốn ký hợp đồng với cậu”.
Lúc này, màn ảnh rốt cuộc hướng lên trên, một khuôn mặt thanh nhã tinh xảo xuất hiện trong màn hình lớn, sợi tóc nhạt màu và con ngươi trong suốt, bên môi cậu treo một nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng êm tai.
Cậu ấy nói: “Tôi tin tưởng cô, tôi là Lăng Tiêu.”
Chỉ một câu này, liền khiến rất nhiều fan Lăng Tiêu ngồi bên dưới rưng rưng nước mắt. Tình huống như vậy không chỉ phát sinh ở rạp chiếu phim lớn thủ đô, còn có các rạp chiếu phim khác của thành phố B, thành phố S, tỉnh J, tỉnh Z… các nơi trên toàn quốc, mỗi một fan Lăng Tiêu đang xem «Tầng mây màu đen» chiếu lần đầu, đều bưng miệng mình, nhịn nước mắt xuống, mở to hai mắt nhìn thiếu niên ôn hòa trên màn ảnh.
Bởi vì, cậu ấy là Lăng Tiêu.
Giờ phút này, 0h mới qua được năm phút đồng hồ, suất chiếu lần đầu của «Tầng mây màu đen», vẫn còn tiếp tục.
Hết chương 56
Tần Tranh Tranh: bảo bảo đau lòng muốn chết, bảo bảo ôm một cái, chume =3=
Dung Dung:?_? Cũng không biết là ai kêu tôi khóc…
—–
Btw: nay tui đang đọc truyện Vô Củ của Trường Sinh Thiên Diệp, anh công trong này có 1 chiêu diệt tình địch hay lắm mấy cô ạ. Ảnh là vua Tề, còn thụ là anh trai ảnh, cứ anh thụ coi trọng hoặc nhìn vừa mắt người nào là anh công sẽ lập tức nhận người đó làm con trai/con gái nuôi, thành ra thân phận anh thụ nhảy lên thành bác của người ta -> hông yêu đương được. Quả thật là biện pháp diệt tình địch không tốn một binh một tốt nào cả =))))