Mục lục
Cự Tinh Vấn Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải Mẫu Đơn vừa chấm dứt, tin tức liền che trời lấp đất ùa tới.

«Tranh giành» và «Mai phục» toàn thắng ở giải Mẫu Đơn, Dung Hủ cũng nương theo hai bộ phim truyền hình này, chiếm được rất nhiều chú ý. Hơn nữa, cậu còn là một người duy nhất nhận được hai giải thưởng của giải Mẫu Đơn: vừa nhận được giải người mới xuất sắc nhất, lại nhận được giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Trên internet ồn ào huyên náo, nhưng đương sự lại đều rời khỏi sân khấu lễ trao giải đã từng được thế giới chú ý kia, từng người về nhà. Vốn dĩ đoàn phim «Tranh giành» và đoàn phim «Mai phục» đều có mời Dung Hủ đi tham gia tiệc mừng đêm nay, nhưng suy xét đến việc ngày hôm sau Dung Hủ còn phải bay đến Tượng Sơn quay phim, La Chấn Đào liền thay cậu khéo léo cự tuyệt.

Khi Dung Hủ về nhà, vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Tần Trình đứng ở ban công, đang gọi điện thoại.

Thoáng sửng sốt, Dung Hủ không đến quấy rầy, tự cầm áo khoác treo trên giá áo, nâng bước vào phòng khách, đảo mắt liền thấy được bữa ăn khuya đặt trên bàn.

Bào ngư?

Không có.

Tổ yến?

Không có.

Vây cá?

… Mau tỉnh lại, căn bản không có khả năng.

Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, đi đến trước bàn ăn, nhìn mì đêm nóng hôi hổi, yên lặng kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Tuy rằng trong tin nhắn người đàn ông nào đó đáp ứng cứ như đúng rồi, bộ dạng bình tĩnh thong dong “sơn trân hải vị anh đều có thể làm”, nhưng Dung Hủ lại biết, tài nấu nướng của Tần Trình so với mình… hừm, không phân cao thấp.

Cái không phân cao thấp này đương nhiên không phải là nói hai người đều tốt đến không phân cao thấp, mà là nói, bọn họ đều tàm tạm, coi như ăn được. Hai người đều biết làm một ít đồ ăn đơn giản, chẳng hạn như cà chua xào trứng, thịt xào, nhưng nếu khó hơn một chút…

Kỳ thật thịt kho tàu thật sự rất khó làm.

Dung Hủ ngồi ở trước bàn ăn chơi di động, không có lập tức ăn mì. Nhưng mà Tần Trình gọi điện thoại hình như hơi bị lâu, mắt thấy mì sắp nở thừ lừ, thiếu niên chỉ có thể than nhẹ một tiếng, yên lặng cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Ăn mì xong, thế mà Tần Trình vẫn còn đang gọi điện thoại. Hắn đứng ở ban công, đưa lưng về phía Dung Hủ, dường như căn bản không phát hiện thiếu niên đã về nhà, vẫn luôn đối mặt với cảnh đêm thành thị xán lạn phồn hoa, giọng trầm thấp nói cái gì đó.

Sáng sớm từ thành điện ảnh Tượng Sơn chạy về thành phố B, trực tiếp tham gia lễ trao giải, sau cả ngày bận rộn, thiếu niên không khỏi có vài phần mệt mỏi. Dung Hủ đứng ở trong phòng khách, nhìn chăm chú vào bóng dáng Tần Trình, cậu trầm tư một chốc, cuối cùng vẫn không có trở về phòng, mà là ngồi ở trên sofa, bắt đầu chơi di động.

Mười phút sau, chờ Tần Trình kết thúc trò chuyện với Từ Tấn, rốt cuộc xác định xong việc liên quan đến giải Phi Thiên, hắn quay người lại, liền nhìn thấy cảnh tượng thiếu niên ngủ say. Cách cửa sổ thủy tinh sạch sẽ cực lớn, trong phòng khách đơn giản, một thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp không hề phòng bị nằm vật xuống trên sofa, an an tĩnh tĩnh đi vào giấc ngủ.

Ngọn đèn màu vàng ấm ấm áp áp chiếu rọi trên người cậu, làm cậu thoạt nhìn hết sức nhu hòa, hàng mi nhẹ nhàng đổ xuống một cái bóng mờ ở trước mắt. Bức họa này thật sự tốt đẹp đến độ khiến người ta không đành lòng phá hư, người đàn ông chân tay khẽ khàng đi vào phòng khách, đi đến trước mặt thiếu niên, ngay sau đó, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hai người đã ba ngày chưa gặp mặt, vừa mới thổ lộ, xác định quan hệ, đã bị ép tách ra.

Giới giải trí chính là như vậy, người yêu thường xuyên ba ngày hai bận không gặp mặt mũi, trừ khi hợp tác cùng bộ phim, ở cùng một đoàn phim, nếu không thì một năm mười hai tháng có thể ở chung nửa năm được hay không, cũng là một ẩn số.

Có tình cảm bởi vì yêu xa mà dần dần trở thành nhạt, nhưng có tình cảm lại bởi vì tạm biệt mà càng thêm nồng đậm.

Trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu gương mặt an tường yên lặng của thiếu niên, chăm chú nhìn hồi lâu, Tần Trình vươn tay, nhẹ nhàng đẩy lọn tóc mỏng trên trán Dung Hủ ra, lộ ra cả khuôn mặt tinh xảo. Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn thiếu niên, nhìn chốc lát, liền yên lặng đứng dậy, tìm một cái thảm đắp lên cho Dung Hủ, sau đó đến bàn ăn.

Bỏ bát đũa vào trong máy rửa bát, Tần Trình lại đi đến phòng khách, ngồi ở trên sofa đơn bên cạnh, nhắn tin với Từ Tấn, xác định chuyện cuối cùng. Nhìn di động chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên chốc lát.

Nhìn di động một giây, nhìn Dung Hủ ba giây; nhìn di động một cái, nhìn Dung Hủ ba cái.

Chờ đến mười phút sau, Tần Trình đột nhiên bỏ điện thoại xuống, nâng bước đến trước mặt thiếu niên. Hắn vừa mới chuẩn bị cúi người, rồi lại đột nhiên dừng động tác, xoay người ngồi trở về.

Không yên lòng mà lật xem một ít tin tức mới nhất, nhìn đám truyền thông kia thổi phồng Dung Hủ đến ba hoa chích choè, Tần Trình khẽ nhếch môi, mắt lướt qua những hàng chữ khoa trương ấy.

“Vua người mới siêu cấp, ngôi sao mới sáng nhất giới giải trí”, “Nhân khí đứng đầu, một phát kinh người”, truyền thông luôn thích dùng loại từ ngữ khoa trương này để hấp dẫn sự chú ý của độc giả. Trước kia sau khi Hàn Dương Hạo cầm giải thưởng người mới xuất sắc nhất, bọn họ còn từng nói gã là hắc mã cực mạnh trong ba năm kế tiếp, nhưng mà hiện tại thì sao? Vẫn không thấy bóng dáng.

Trong lòng biết rất rõ ràng đám truyền thông đó cố ý khuếch đại sự thật, nhưng trên tay, người đàn ông vẫn bình tĩnh phát biểu bình luận dưới các bản tin ấy ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: nói thật hay. ]

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: không sai, Dung Dung cừ nhất. ]

Cứ như vậy lại qua mười phút, mắt thấy Dung Hủ vẫn an tĩnh bình thản mà ngủ, ngón tay Tần Trình nắm di động dần dần siết chặt lại. Rốt cuộc, một phút đồng hồ qua đi, Tần Trình bỗng nhiên đứng dậy, lần thứ hai đi tới trước người Dung Hủ, hắn cúi xuống, ngưng mắt nhìn cái người mình nhớ nhung trọn ba ngày.

Ngón tay dịu dàng phất đi sợi tóc bên mặt thiếu niên, mặt dài nhỏ xinh đẹp, mũi cao thẳng, còn có… đôi môi mọng. Đôi môi nhạt màu thật mỏng, nhưng mà liếc mắt một cái nhìn qua liền khiến người ta cảm thấy thực mềm mại.

Ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm, hắn mím môi, từng chút một cúi người xuống.

Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến độ hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp mỏng manh của thiếu niên, có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt đối phương. Có thể phát hiện ở đuôi mắt trái thiếu niên, có một điểm nâu nhạt không tính là nốt ruồi, có thể cảm nhận được, trái tim mình đập càng lúc càng nhanh…

Còn kém ba cm, hai cm, một cm, nửa cm…

Sắp sửa…

“Hưm…”

Rầm!

Tiếng vang bất thình lình khiến Dung Hủ bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này cậu mới phát hiện, không biết từ khi nào mình lại mệt đến ngủ thiếp đi. Mở to mắt, Dung Hủ còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên liền nhìn thấy… Tần Trình ngã ngồi trên bàn trà, một cái bình hoa sứ trắng từ trên bàn trà chậm rãi lăn xuống, rơi trên thảm trải sàn mềm mại —— tiếng vang vừa rồi chính là bình hoa va chạm với bàn trà thủy tinh phát ra.

Dung Hủ: “…”

Tần Trình: “…”

Sau một lúc lâu, thiếu niên bất đắc dĩ mỉm cười, hỏi: “Tần Trình, anh ngồi ở chỗ này làm gì thế?”

Tần Trình: “… Chơi di động.”

Dung Hủ sửng sốt: “Anh ngồi ở trên bàn trà… chơi di động?!”

Tần Trình lãnh tĩnh trấn định gật đầu: “Ừm.”

Dung Hủ: “…”

Tuy trong lòng Dung Hủ cảm thấy có chút không đúng, nhưng cậu đâu biết được, vừa rồi còn thiếu nửa giây thôi, người đàn ông nào đó liền thực hiện được! Nhưng theo một tiếng hừ của mình, người nào đó có tật giật mình, đột nhiên ngã ra sau, trực tiếp ngã ngồi trên bàn trà, còn liên lụy bình hoa sứ trắng người ta bị đụng phải lăn xuống đất.

Không ngã ngồi dưới đất đã xem như đủ tốt rồi, nếu thật sự ngã, chỉ sợ người đàn ông nào đó vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn mà trả lời ——

“Tôi xem thử lúc dưới đất không ấm, thì thảm trải sàn… có ấm hay không.”

Nhưng mà, Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, cậu lập tức đứng lên, cùng Tần Trình thu dọn đồ đạc.

Lần này Dung Hủ chỉ trở về một ngày, sáng ngày hôm sau liền ngồi máy bay quay về Tượng Sơn, cho nên cậu cũng không có mang hành lý gì, hiện giờ phải thu dọn, chỉ là hai cái cúp giải Mẫu Đơn.

Nhìn hai cái cúp Mẫu Đơn thủy tinh đó, Tần Trình suy tư một lúc lâu, nói: “Đặt ở nơi đó là được.”

Dung Hủ đi theo sau Tần Trình, vào phòng chiếu phim, đứng ở trước ngăn tủ bày DVD. Ngăn tủ này trước kia Tần Trình từng mở ra rất nhiều lần, Dung Hủ cũng từng mở ra, bên trong có không ít DVD điện ảnh kinh điển, nhưng lúc này đây, Tần Trình lại đi sang bên cạnh một bước, vươn tay mở ngăn tủ cách vách ra.

Khi thấy rõ đồ vật trong tủ, Dung Hủ phút chốc sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tần Trình.

Tần Trình lại trực tiếp lấy hai cái cúp thủy tinh trong tay Dung Hủ qua, đặt ở tầng cao nhất ngăn tủ. Hai bên hai cái cúp thủy tinh kia, bên trái là một tượng phượng hoàng vàng kim, cánh phượng tạo hình từng mảnh tinh xảo, trông rất sống động; phía bên phải lại là tượng người vàng một tay ôm tim, một tay hướng về phía trước, đường cong mượt mà, giống như đang cất tiếng hát.

Cái bên trái là cúp ảnh đế Kim Phượng Hoa Hạ, cái bên phải là cúp ảnh đế Oscar.

Dung Hủ nhìn cảnh này: “…”

Hai cái cúp Mẫu Đơn bị đặt giữa hai trong ba cái cúp vàng thế giới: “…”

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Ngăn tủ này rất lớn, bên cạnh còn có hai ngăn tủ trống, có thể trực tiếp đặt.”

Thiếu niên dở khóc dở cười hỏi: “Anh không thấy có chỗ nào quái quái hả?”

Tần Trình cúi đầu, sắc mặt trấn tĩnh nhìn Dung Hủ, hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không đúng sao? Mấy ngăn tủ này là chỗ chuyên đặt cúp, có một ngăn tủ đã bỏ đầy, về sau em cũng đặt ở nơi này đi, tiểu Hủ.” Cúp của em và cúp của anh tựa vào một chỗ, tựa vào một chỗ ~

Nghe xong lời này, ý cười bên môi Dung Hủ không khỏi càng tăng lên. Cậu biết Tần Trình không nghe hiểu ý mình, ý của cậu là, đặt cúp người mới xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Mẫu Đơn chung với cúp ảnh đế Kim Phượng, ảnh đế Oscar, có phải rất không thích hợp hay không.

Dung Hủ không có nói thêm nữa, ngược lại cười nói: “Được.”

Trong lòng người đàn ông ấy, mỗi cái cúp đều là ngang hàng. Giải Kim Phượng và giải Oscar cũng chẳng tôn quý hơn giải Mẫu Đơn, không có phân chia cao thấp thế nào, có lẽ lượng vàng của chúng nó rất cao, nhưng đối với người nhận giải mà nói, mỗi cái cúp đều là khẳng định với bản thân hắn.

Đây đại khái chính là sự dịu dàng của Tần Trình.

Lúc tối, bày cúp xong, hai người lại đến phòng khách xem tiết mục giải trí mới nhất trong chốc lát. Dù sao thì buổi tối phải sớm nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau còn phải lên máy bay sớm, nên Dung Hủ liền sớm đi rửa mặt.

Đứng ở trước cửa phòng Dung Hủ, Tần Trình mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên trải giường nệm, chuẩn bị đi ngủ. Dung Hủ xoay người, nhìn đến Tần Trình thế mà lại đứng ở trước cửa, cậu mỉm cười, đi lên trước, cười nói: “Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, không phải nói, ngày kia theo Lưu lão đi chọn cảnh sao?”

Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chậm rì rì dời xuống đôi môi nhạt màu của thiếu niên.

Dung Hủ cười nói: “Chờ tháng sau tôi đóng máy, có thể đi tham ban không?”

Tầm mắt Tần Trình vẫn yên lặng nhìn đôi môi mọng kia, thấp giọng nói: “Tháng sau đã khởi động máy, được.”

Dung Hủ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tần Trình.”

Đột nhiên nghe được tên của mình, người đàn ông ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên lại đột ngột mở hai tay, nhẹ nhàng ôm hắn. Hai mắt chậm rãi trợn to, đôi mắt sâu thẳm tối đen của Tần Trình hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng.

Thời gian vào giờ khắc này bị kéo dài vô tận, hơi thở ấm áp của Dung Hủ phất qua bên tai hắn, có thể nghe thấy giọng nói réo rắt kia chậm rãi vang lên bên tai mình: “Câu nói đó của anh… em vẫn chưa trả lời, nhưng em nghĩ anh cũng biết đáp án.”

“Tần Trình, em cũng thích anh.”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung Hủ đã rời khỏi nhà, ngồi máy bay tới Tượng Sơn. Rạng sáng bốn giờ khi cậu đi ra cửa, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi gõ cửa Tần Trình, nhưng không biết, phía sau cánh cửa đó, người đàn ông căn bản cả đêm đều không ngủ.

Lúc ở thành điện ảnh Tượng Sơn, hai người trên cơ bản đã xác định quan hệ, nhưng mà ngày đó, sau khi Tần Trình chân chính nói ra ba chữ kia, Dung Hủ lại chỉ nắm tay hắn, không có đưa ra một đáp án.

Nhưng hiện tại, Dung Dung của hắn, chính miệng nói ra câu thích kia.

Sau một đêm mất ngủ, Tần Trình đeo hai vành mắt gấu trúc, lái xe đi tìm người đại diện của mình, một lần nữa xác định hành trình cuối tuần.

Khóe miệng Từ Tấn co rút, hạn hán lời: “Cậu nhất định có thể tham gia giải Phi Thiên, khẳng định có thể, khẳng định có thể! Chuyện quan trọng nói ba lần, cậu đừng hỏi lại nữa được không, đại thiếu gia của tui?”

Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Thước Xã, giữa trưa cùng ngày, Dung Hủ trở về đoàn phim, tiếp tục quay cảnh diễn trong «Mê thành».

Hết chương 83

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK