Thiếu niên nhuộm tóc màu đỏ nhìn về phía Diệp Dập đang không biết nghĩ gì ngồi bên cạnh mình, tò mò hỏi.
Diệp Dập cũng không thèm để ý tới gã, vẫn như trước chống cằm, biểu cảm mang theo một chút đăm chiêu tự hỏi.
“Tốt lắm Doanh tử, lão Đại nhà cậu hiện tại chính là người đang lâm vào trong bể tình, mỗi ngày đều nhớ tới người trong lòng, nào có thời gian để để ý tới chúng ta?” Liễu Hoa nghiêng người ngồi trên ghế mỉm cười trêu chọc.
“—– người trong lòng?!”
↑ Không cần hoài nghi, đây chính là đại hợp thanh.
Liễu Hoa thở dài, “Chính là như vậy, người nào đó hiện tại cả ngày chỉ nghĩ xem phải làm sao để lấy lòng được người trong lòng, căn bản đã quên mất bản thân bên cạnh còn có một đám huynh đệ nha.”
Thiếu niên được gọi là ‘Doanh tử’ kia thật cẩn thận liếc liếc mắt nhìn Diệp Dập vẫn còn đang chìm trong thế giới của bản thân chưa hoàn hồn lại, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Người trong lòng của Diệp thiếu… là ai vậy a, Hoa ca?”
Liễu Hoa cười cười, đang muốn nói gì đó, dư quang đột nhiên thoáng nhìn thấy sắc mặt của vị bạn tốt kia đột nhiên trở nên hưng phấn lên, không cần hỏi cũng biết vì sao. Gã theo ánh mắt của Diệp Dập nhìn xuống phía dưới, quả nhiên tìm được Hội trưởng đại nhân vừa được nhắc tới. Hắn hiện tại vẻ mặt đang mang theo tràn ngập bất đắc dĩ đi bên cạnh hai nữ nhân.
Gã mỉm cười, mang theo một chút tâm tư ‘Ta đã bị kinh hách, các người tự nhiên cũng phải bị giống như ta’, hơi hơi vuốt vuốt cằm, “Chậc, chính là người kia.”
Mấy người vội vàng quay đầu nhìn lại, “A, đó không phải là Hội trưởng Hội học sinh của trường chúng ta hay sao, Hoa ca? Người Diệp thiếu thích cư nhiên quen biết với anh ta? … Rốt cuộc là cô gái nhìn qua có chút thành thục kia, hay vẫn là —– a, người kia là lớp trưởng của Diệp thiếu!”
Doanh tử đoán, “Vậy khẳng định là lớp trưởng rồi, bọn họ hai người không phải thường xuyên liếc mắt đưa tình với nhau hay sao?”
“Cũng không nhất định a, người có bộ dáng thành thục kia cũng rất được a.” Có người phản bác.
Sau đó mọi người đều quay đầu, lấy chủ đề Diệp Dập rốt cuộc thích ai để thảo luận.
Liễu Hoa sau khi nhìn thấy Diệp Dập kích động lao xuống, lúc này mới nâng đầu lên biếng nhác nói, “Thấy rõ ràng người mà Diệp thiếu của các người muốn lấy lòng là ai đi.”
Mấy người sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó…
Mọi người: = 口 =
“—– Hội trưởng Hội học sinh?!”
…
“Hóa ra chị chính là chị gái của Mộ Ngôn học trưởng a!” Tô Hà có chút ngượng ngùng cười cười, “Lần đầu gặp mặt, em là Tô Hà, chào chị.”
Lăng Mộ Ngữ khoác lấy bả vai của em trai nhà mình, cười rạng rỡ, “Xin chào a, em gái nhỏ, bất quá đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, chị đã sớm gặp qua em.”
“A? Lăng tỷ tỷ… từng gặp qua em?”
Lăng Mộ Ngữ hướng về phía Tô Hà chớp chớp mắt, “Đúng vậy, em gần đây không phải mỗi ngày đều cùng A Ngôn chạy bộ buổi sáng hay sao? Chị trộm nhìn thấy em nha ~”
“Loại chuyện như nhìn lén này, vậy mà chị cũng dám tự hào nói ra.” Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi đem cái tay đang khoác trên vai mình bỏ xuống, “Còn có, em chỉ là bồi Tô Hà học muội chạy bộ vận động một chút mà thôi, chị chạy theo hai người bọn em làm cái gì?”
Lăng Mộ Ngữ vẻ mặt ai oán, “Thân ái, em cũng không yêu chị… Quả nhiên có học muội rồi thì sẽ không cần tới chị gái nữa sao QAQ”
Tô Hà ở một bên không khỏi đỏ mặt.
Mà Lăng Mộ Ngôn lại không khỏi tự hỏi một chút, “… Em có thể nói là không yêu sao?”
“… Lăng Mộ Ngôn, em muốn chết sao!”
“Chị xem, cho nên em không trả lời cũng được.”
Lăng Mộ Ngữ: “…”
“Chúng ta không cần tiếp tục để ý tới tiểu tử này nha, Tiểu Hà. Đi, chị mang em đi chọn đồ vận động.” Lăng Mộ Ngữ ném cho em trai một cái nhìn xem thường, lôi kéo Tô Hà đi về phía trước, “Ánh mắt của em trai ngu ngốc nhà chị rất kém, em sao lại để cho em ấy chọn đồ giúp?”
Tô Hà có chút không biết phải làm sao, bị kéo về phía trước, “A? Cái đó, em…”
Lăng Mộ Ngôn hai tay cắm vào trong túi áo, không sao cả đi theo phía sau, bình tĩnh đáp, “Cho nên mới có chị.”
“Cái này cùng điều chị đang nói tới hoàn toàn không quan hệ với nhau!” Lăng Mộ Ngữ quay đầu hừ một tiếng.”
“Bởi vì có chị cho nên ánh mắt của em mới không tốt đó.”
“… Này có quan hệ sao, Lăng Mộ Ngôn!”
“Ừm.” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, “Dù sao em vẫn cho là như vậy.”
Lăng Mộ Ngữ: “…”
Tô Hà ‘xì’ một tiếng bật cười, Mộ Ngôn học trưởng ở trước mặt của chị gái cảm giác thực đáng yêu nha >////<
“Mộ Ngôn!”
Thanh âm gần nhất đối với Lăng Mộ Ngôn mà nói vừa thập phần quen thuộc lại vừa khiến cho hắn rất đau đầu đột nhiên từ phía sau vang lên. Lăng Mộ Ngôn dừng lại cước bộ một chút, sau đó tựa như không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.
—– đương nhiên, tuy rằng Lăng Mộ Ngôn rất muốn thôi miên bản thân không có nghe thấy, nhưng mà hắn lại quên mất bản thân có một bà chị gái tựa hồ luôn luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ…
Chỉ thấy cước bộ của Lăng Mộ Ngữ dừng lại, tò mò hỏi, “Hình như có ai gọi em, A Ngôn?”
Lăng Mộ Ngôn: “… Chị nghe lầm rồi.”
“Như thế nào có thể, chị rõ ràng nghe thấy có người gọi tên của em nha.” Lăng Mộ Ngữ phản bác nói, còn hướng Tô Hà đi bên cạnh chứng thực, “Đúng không Tiểu Hà?”
Tô Hà trộm liếc mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn một cái, do dự một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lăng Mộ Ngữ lập tức đắc ý hướng em trai giương lên cái cằm, “Em xem? Ngay cả Tiểu Hà cũng nói như vậy!”
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Mộ Ngôn, tôi gọi anh, sao anh không thèm để ý tới tôi a!” Diệp Dập đuổi theo, mang theo vẻ mặt tràn ngập ý cười, “Không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp được anh ở chỗ này, thực khéo nha.”
Lăng Mộ Ngôn vốn không muốn để ý tới y, nhưng thời điểm Diệp Dập kề sát vào, hắn đột nhiên nhíu mày lại, nhịn không được hỏi, “Cậu… hút thuốc?”
Diệp Dập bình phục khỏi tâm tình kích động mỹ nhân nhà mình rốt cuộc cũng đã để ý tới mình (…), sau đó nặng nề lắc lắc đầu. Y tựa như còn sợ bị Lăng Mộ Ngôn hiểu lầm, cho nên vội vàng mở miệng giải thích, “Không có, tuyệt đối không có! Đại khái là vừa rồi mới ngồi cùng đám bạn, cho nên trên người bị nhiễm mùi thuốc lá mà thôi. Mộ Ngôn, không phải anh không thích tôi hút thuốc hay sao, cho nên tôi hiện tại thực sự đã cai thuốc lá nha!”
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, tâm tình đột nhiên trở nên có chút phức tạp. Hắn nhớ rõ khi ấy chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, rằng bản thân không thích mùi thuốc lá, vậy mà… y liền thực sự cai thuốc sao?
“A Ngôn, vị này là… A, như thế nào lại là cậu, cái tên xú tiểu tử này?!” Nhận ra người đang cùng em trai nói chuyện là ai, Lăng Mộ Ngữ trong lòng nhất thời dâng lên ngọn lửa hừng hực, đạp giày cao gót hùng hổ đi tới, “—– còn không mau cách xa A Ngôn nhà chúng ta!”
Diệp Dập: “…”
Vừa thấy người tới hóa ra chính là chị gái của mỹ nhân nhà mình, Diệp Dập không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, “Cái đó… chị gái đại nhân…”
Lăng Mộ Ngữ lạnh giọng đánh gãy lời nói của y, “Ai là chị gái đại nhân của cậu a, đừng có nhận bừa thân thích!”
“Chính là…” Diệp Dập đương nhiên nói, “Mộ Ngôn rất nhanh sẽ trở thành người của em, em gọi chị một tiếng chị gái cũng là đương nhiên a.”
“…” x 3.
→_→ từ từ, người thứ ba từ đâu ra!
Tô Hà vẫn đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn Diệp Dập cư nhiên quang minh chính đại nói ra lời kiêu ngạo như vậy, trong lúc nhất thời không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Cậu ta vừa mới nói gì cơ?
Mộ Ngôn học trưởng… là người cậu ta thích?
… Như thế nào lại có cảm giác không thể hiểu được lời nói của cậu ta?
“Kỳ thực em chỉ là muốn nói lời xin lỗi.” Diệp Dập hoàn toàn không cảm thấy được bản thân có bao nhiêu kiêu ngạo, y giả vờ khụ một tiếng, có chút ngại ngùng nói, “Lần đó em còn tưởng chị là người muốn dây dưa với mỹ nhân nhà em, cho nên nhất thời tức giận, mới nói ra những lời không tốt kia. Nếu biết chị là chị gái của mỹ nhân nhà em, em tuyệt đối sẽ không gọi chị là lão bà bà.”
Lăng Mộ Ngữ: “…”
Nghe xong cái mà Diệp Dập gọi là ‘giải thích’ kia, chị gái đại nhân chỉ có một cảm tưởng, đó chính là —–
Ta có thể chém cậu ta được không! Có thể không!
“Diệp Dập, những lời vừa rồi của cậu là có ý tứ gì!”
May mắn đúng lúc này, Tô Hà đột nhiên đi tới. Tại dưới tình huống không rõ, cô thành công ngăn cản chị gái đại nhân bạo phát.
Đối mặt với chất vấn của Tô Hà, Diệp Dập vẫn như trước mặt không đổi sắc, đôi môi mỏng lười biếng cong lên, “Tôi có ý tứ gì? Lớp trưởng đại nhân không tới mức thuần khiết như vậy đi? Ý tứ chính là tôi cùng Mộ Ngôn lưỡng tình tương duyệt a.”
Tô Hà: “…!!|
Rốt cuộc là bác sĩ của bệnh viện tâm thần nào kê thuốc cho cậu ta vậy? Cậu ta sau khi uống thuốc xong, cư nhiên bắt đầu trở nên vô liêm sỉ… tới như vậy!
Lăng Mộ Ngôn: “… Tôi vì sao không biết, từ lúc nào tôi cùng cậu lưỡng tình tương duyệt vậy?”
“A, nhanh thôi.” Diệp Dập nghiêng đầu qua mỉm cười đáp.
Lăng Mộ Ngôn: “…”
“Diệp Dập, cậu! Cậu cư nhiên dám thích Mộ Ngôn học trưởng!” Tô Hà tức giận tới mức mặt mày đều đỏ lên.
Diệp Dập lơ đễnh nói, “Tôi sao không dám? Cậu còn dám thích mỹ nhân nhà tôi, tôi sao lại không dám?”
“Cái đó, cái đó không giống!”
“Như thế nào không giống?”
“Tôi là nữ, cậu là nam a!” Tô Hà hừ lạnh một tiếng, “Tôi thực không biết từ lúc nào cậu liền biến thành nữ nhân giống tôi?”
Diệp Dập: “…”
“Ha ha ha, Tiểu Hà nói quá hay!” Lăng Mộ Ngữ dựa vào em trai, không chút để ý hình tượng, ôm bụng cười phá lên.
Lăng Mộ Ngôn trong phượng mâu không khỏi hơi hơi hàm chứa ý cười.
“Còn có, cậu căn bản không xứng với Mộ Ngôn học trưởng!” Tô Hà cả giận nói, “Mộ Ngôn học trưởng đã sắp tới giai đoạn quan trọng nhất của thời cấp ba rồi, cậu cư nhiên còn quấn quýt lấy Mộ Ngôn học trưởng, tăng thêm phiền toái cho anh ấy. Cậu căn bản không có suy nghĩ qua cho Mộ Ngôn học trưởng!”
Diệp Dập nhất thời nghẹn họng, lạnh lùng trào phúng, “Vậy cậu không quấn quýt lấy Mộ Ngôn sao? Cậu xứng với Mộ Ngôn sao?”
“Nhưng tôi cũng không có chọc thêm phiền toái cho Mộ Ngôn học trưởng a, tôi cũng chưa từng bao giờ cho rằng bản thân xứng với Mộ Ngôn học trưởng.” Tô Hà cũng không hề lộ ra xấu hổ, ngược lại ngoài ý muốn bình tĩnh hòa nhã, “Bởi vì tôi biết Mộ Ngôn học trưởng sẽ không thích tôi, cho nên chỉ cần yên lặng nhìn thấy anh ấy là tốt rồi, mà cậu thì sao?”
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!] 001 thật lâu không có xuất hiện để xoát cảm giác tồn tại, rốt cuộc cũng chịu đi ra, [Ngôn Ngôn, cậu giỏi quá, tiếp tục cố gắng lên nha, moa moa đa ╭(╯3╰)╮]
Diệp Dập nhất thời lâm vào trong trầm mặc, đột nhiên có chút mê mang.
“Thực sự cảm ơn cô… Tô Hà học muội.” Lăng Mộ Ngôn cũng trầm mặc một chút, đứng ở trước mặt của Tô Hà, thần sắc nghiêm túc xen lẫn chân thành nói.
Tô Hà lúc này mới phát hiện ra bản thân vừa rồi nói gì, trên mặt không khỏi đỏ bừng, có chút bối rối xua xua tay, “Không, không có gì, em vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận… Mộ Ngôn học trưởng không cần phải để ý đâu!”
Lăng Mộ Ngữ cũng đi tới, xoa xoa đầu của Tô Hà, vẻ mặt trìu mến, “Đứa nhỏ ngoan, chị gái sẽ ủng hộ em nha.”
“Ừm, ừm!” Chị gái của Mộ Ngôn học trưởng thật sự là rất ôn nhu nha >////<