[Hôm nay ba giờ chiều, trong sân bay rốt cuộc xuất hiện thân ảnh của tổng tài Lăng thị Lăng Mộ Ngôn. Bảy năm trước Lăng Mộ Ngôn ra nước ngoài sáng lập kỳ tích thương mại, bảy năm sau anh ta trở về sẽ mang đến cho chúng ta cái gì? Tiếp theo xin hãy nghe bản tin chi tiết…]
Điều khiển rơi xuống trên mặt đất, thanh âm nặng nề đột ngột vang lên.
MC xinh đẹp ôn nhu trong màn hình TV vẫn thao thao bất tuyệt, người ngồi trên sopha cũng đã thất thần.
* thao thao bất tuyệt: nói liên tục không ngừng
… Anh ấy đã trở lại?
Tần Tình sắc mặt tái nhợt, con ngươi màu đen hiện lên thống khổ nặng nề, tay cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Suy nghĩ không thể khống chế quay trở về một tối trời mưa bảy năm trước, hồi ức chôn dấu ở nơi sâu thẳm nhất hiện lên trong đầu, mang theo đau đớn khắc khoải.
Cô vĩnh viễn không thể quên được buổi tối ngày biệt ly đó, nhớ rõ trời mưa rất lớn. Nước mưa đập vào trên lá cây vang lên thanh âm ‘lốp bốp’, kết hợp với tiếng gió thổi khe khẽ, diễn tấu ra một khúc hòa âm bi thương. Sắc trời âm trầm kia cùng giai điệu tựa như khóc tựa như gào, dường như vì tình cảm giữa cô cùng hắn chế tạo ra… lời tạm biệt cuối cùng.
Người thiếu niên cô luôn yêu tha thiết kia, đứng ở trước cổng nhà cô, sắc mặt tái nhợt không ngừng đối với bản thân thì thào, tôi không thích em, tôi không thích em, thật sự không thích em…
Cuối cùng hắn chịu không nổi thống khổ ngồi sụp xuống, ôm đầu sụp đổ gào khóc. Rõ ràng thanh âm đã khản đặc sắp không nói được nên lời, lại vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia, tựa như chiếc máy lặp lại bị rơi hỏng, một câu lại một câu, bao phủ ở trong tiếng mưa rơi.
* máy lặp lại: một loại máy móc có thể lưu lại âm thanh, hơn nữa có thể truyền phát lại âm thanh đó nhiều lần. Gần giống với máy ghi âm, nhưng khác ở nguyên lý hoạt động: máy lặp lại chuyển hóa âm thanh thành một loại số liệu, sau đó lưu vào trong bộ nhớ, đến khi truyền phát sẽ biến đổi những con số này thành tín hiệu mô phỏng, thông qua sự khuếch đại của công suất, máy biến điện năng trở thành thanh âm đã lưu
Ngày hôm đó qua đi, cô không còn nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn. Thẳng đến nửa tháng sau, cô mới từ trong miệng giáo viên biết được, hóa ra hắn… đã bay sang Mỹ.
Hết thảy tựa hồ đều trùng khớp với quỹ tích của kiếp trước, chẳng qua lúc này đây, hắn không phải bị Tần gia ép buộc đi Mỹ, mà là bị cô làm thương tổn chủ động rời đi…
Tần Tình nhìn nam nhân tuấn mỹ sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng cao ngạo xuất hiện trên TV, nhẹ nhàng lau đi nước mắt không biết từ khi nào đã chảy xuống khuôn mặt.
“Cậu ta đã trở lại, cô định làm thế nào?” Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt truyền đến, Cảnh Mục Lê cầm cốc nước từ trong phòng bếp đi tới, nhướng mày nhìn Tần Tình, hiển nhiên cũng nghe được tin tức.
Không ngờ thiếu niên tuấn tú bảy năm trước thản nhiên nói chán ghét y kia, hiện tại cư nhiên biến thành bộ dạng này.
Tần Tình mím môi, lạnh lùng nhìn ngược lại y.
“Cô không sợ cậu ta trở về là để trả thù cô sao?” Cảnh Mục Lê ngồi xuống trước mặt cô, thoáng giễu cợt nói.
“Đây không phải việc anh cần để tâm. Lăng thị đã trở lại, kế hoạch của chúng ta rất có thể sẽ bị mắc cạn, anh nên lo lắng không phải chính là vấn đề này sao?”
* mắc cạn: gặp trở ngại
“Vì cái gì sẽ mắc cạn?”
“Bởi vì —–”
“Bởi vì cô cùng cậu ta bảy năm trước là người yêu, nhưng cô lại vứt bỏ cậu ta?” Cảnh Mục Lê uống một ngụm nước, không chút để ý nói, “Cô sợ cậu ta sẽ trả thù, vậy có liên quan gì đến tôi?”
“Cảnh Mục Lê, đừng quên tôi cùng anh là quan hệ hợp tác.” Tần Tình bình tĩnh nói, “Tôi gặp chuyện không may, anh cho rằng anh có quả ngọt để ăn?”
Cảnh Mục Lê thản nhiên nhìn cô, “Như vậy cô vì cái gì muốn cùng cậu ta chia tay?”
“Đây không phải việc anh cần quan tâm, Cảnh Mục Lê.” Tần Tình tươi cười nhìn như ôn nhu, lại ẩn giấu không vui, nói
“Tôi nhớ rõ khi đó Lăng Mộ Ngôn từng nói với tôi, cô vẫn luôn chú ý tôi?” Cảnh Mục Lê vuốt vuốt cằm, cười nhạo nói, “Chẳng lẽ cô thật sự thích thầm tôi?”
“… Anh nói cái gì?” Tần Tình sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, Mộ Ngôn đã sớm chú ý tới?
…
Sân bay.
[Ngôn Ngôn, tôi vẫn không hiểu bảy năm trước cậu vì cái gì lại quyết định đi Mỹ.] Chờ sau khi Lăng Mộ Ngôn ngồi lên xe, 001 rốt cuộc nhịn không được hỏi, [Rõ ràng lúc ấy có thể trực tiếp công lược nam chủ, không phải sao? Vì sao phải phiền toái như vậy?]
“Vậy ngươi cho rằng lúc ấy thiết lập tính cách đơn thuần thiện lương là có thể công lược Cảnh Mục Lê? Đừng quên, bản thân anh ta chính là một người lãnh tâm lãnh tình, bằng không trong nguyên văn Tần Tình cũng không cần phiền toái trước cố ý cùng người yêu chia tay sau lại tìm cách tiếp cận anh ta như vậy, trực tiếp trợ giúp anh ta một phen là được rồi, không phải sao?” Lăng Mộ Ngôn ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, như cười như không nói, “Cho nên khi đó ta chỉ lưu lại cho anh ta một ấn tượng đồng thời khiến cho anh ta không thể đối với Tần Tình sinh ra hảo cảm cùng tình yêu, ngoan ngoãn chờ ta trở lại tiếp tục công lược.”
[Được rồi, giống như có chút choáng váng…]
“… Nhiều năm không thấy ngươi bán xuẩn, quả thực có chút hoài niệm.” Lăng Mộ Ngôn cảm thán một tiếng, “001, nghe nói bán xuẩn có ích cho sức khỏe, ngươi biết không?”
001: [… Không biết!]
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nở nụ cười.
[Ngôn Ngôn, tình trạng thân thể của cậu hiện tại thật sự không tốt a, vẫn nên chú ý thân thể nhiều một chút.] 001 lo lắng nói.
Lăng Mộ Ngôn mỉm cười gật gật đầu, ứng tiếng.
“Tổng tài, chúng ta đến nơi rồi.” Tài xế hợp thời lên tiếng nhắc nhở nói.
Lăng Mộ Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn gã, mở cửa xe, đi ra ngoài.
“Ngươi xác định chỗ này chính là nơi Cảnh Mục Lê đang sống?” Lăng Mộ Ngôn đánh giá khu nhà ở trước mắt, “Như thế nào có cảm giác không giống với thưởng thức của anh ta a?”
[Đây là Tần Tình lựa chọn cho anh ta, Ngôn Ngôn cậu đừng quên Cảnh Mục Lê trước mắt vẫn còn đang ngủ đông nha, làm sao có khả năng đi mua căn hộ xa hoa QwQ]
“Cũng phải.” Lăng Mộ Ngôn trầm ngâm một tiếng, gật gật đầu, sau đó một mình mang theo hành lý đi lên tầng bốn.
Vừa mới đi lên tầng bốn, liền trùng hợp đụng phải Cảnh Mục Lê tiễn Tần Tình ra cửa.
Không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, Tần Tình nhất thời nghẹn ngào. Cô cứ như vậy tham lam quan sát người yêu nhiều năm không gặp, thời điểm nhìn thấy dáng người gầy yếu cùng khuôn mặt vẫn như cũ tái nhợt của hắn, trong lòng không khỏi càng thêm đau đớn.
Lăng Mộ Ngôn cao thấp đánh giá hai người một chút, nhíu mày, xoay người lưu loát chuẩn bị đi xuống dưới tầng.
“Không ngờ cậu chính là hàng xóm mới của tôi, Lăng Mộ Ngôn.” Cảnh Mục Lê chủ động gọi hắn lại, khóe môi nâng lên tươi cười thản nhiên, từ trên cao nhìn xuống Lăng Mộ Ngôn, thanh âm thanh lãnh nhàn nhạt, “Đã lâu không gặp, chúng ta thật đúng là có duyên phận.”
Lăng Mộ Ngôn cước bộ dừng lại một chút, xoay người lộ ra tươi cười khinh thường cùng trào phúng, ánh mắt u sầu, “Xem ra các người sống rất tốt, thực sự khiến cho tôi cảm thấy thất vọng.”
Tần Tình bàn tay đặt ở sau lưng xiết chặt lại, trên mặt lại vẫn mang theo mặt nạ ung dung ôn nhu, “Mộ Ngôn, đã lâu không gặp.”
Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, thanh âm lạnh nhạt, “Không ngờ nữ nhân giống như cô lại đối với một kẻ đã trở nên nghèo túng không rời không bỏ, quả nhiên là chân ái sao?”
“Chân ái?” Cảnh Mục Lê từ chối cho ý kiến nở nụ cười, “Chúng tôi chưa từng ở chung một chỗ, nào có cái gì gọi là chân ái?”
“Chậc, cho nên anh muốn nói với tôi, Tần tiểu thư từ trong nhà anh đi ra, hoàn toàn là hiểu lầm sao?” Lăng Mộ Ngôn cảm thấy thập phần buồn cười, hắn nâng cao cằm, châm chọc nói.
“Quả thực không phải hiểu lầm, Tần Tình ban nãy đúng là ở nhà tôi, nhưng tôi cho rằng chuyện này cũng không thể nói lên tôi cùng Tần Tình ở chung một chỗ.” Cảnh Mục Lê thần sắc bình tĩnh không đổi, phong khinh vân đạm nói, “Ngược lại chính là cậu, tôi rất hiếu kỳ cậu như thế nào lại biết đây là nhà của tôi?”
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng vẫn hừ nhẹ đáp, “Anh hiện tại đứng ở chỗ này, cửa sau lưng vẫn còn mở, nơi này không phải là nhà của anh chẳng lẽ anh chạy đến đây làm kẻ trộm?”
Cảnh Mục Lê lộ ra ý cười khó lường, “Vậy cậu vì cái gì không đoán nơi này là nhà của Tần Tình?”
Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, đột nhiên không biết phải phản bác như thế nào.
“Mộ Ngôn…”
“Tôi có cho phép cô gọi tôi như vậy sao?” Lăng Mộ Ngôn ánh mắt lạnh băng đột ngột hướng tới Tần Tình, không khống chế được lộ ra một nụ cười khẩy, “Xin hãy gọi tôi là Lăng tiên sinh, Tần tiểu thư!”
Thấy khuôn mặt của Tần Tình nháy mắt trở nên trắng bệch, Lăng Mộ Ngôn nhịn không được ở trong lòng dâng lên khoái cảm trả thù.
“Chốc lát nữa Tiểu Tuyết qua đây tìm tôi, cho nên hi vọng Tần tiểu thư có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Lăng Mộ Ngôn nhìn đồng hồ, mặt không chút thay đổi nói, “Tiểu Tuyết không muốn nhìn thấy cô, tôi nghĩ nguyên do trong lòng cô hẳn cũng rõ ràng.”
Tần Tuyết? Tần Tình đôi mắt đỏ bừng, “Mộ Ngôn, anh cư nhiên vẫn cùng cô ta giữ liên lạc? Anh có biết cô ta…”
“Tôi vì sao không thể cùng em ấy giữ liên lạc? Tần tiểu thư thật sự kỳ quái, quản cũng quản quá rộng đi.” Lăng Mộ Ngôn khẽ giật giật khóe môi, ngữ khí mỉa mai nói.
Tần Tình không ngừng chịu đả kích lùi về phía sau từng bước, không thể tin hỏi, “Lúc trước là anh giúp Tần Tuyết tìm được trái tim thích hợp để làm phẫu thuật?!”
Hắn như thế nào có thể làm như vậy? Rõ ràng, rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa…
“Cô thân là chị gái cũng không khỏi quá mức nhẫn tâm đi, Tiểu Tuyết làm phẫu thuật nguy hiểm như vậy cư nhiên ngay cả tới thăm cũng không thèm.” Lăng Mộ Ngôn ngữ khí mang theo chế giễu, thống hận nói, “Cũng đúng, suy cho cùng cô muốn giúp Cảnh Mục Lê ‘đông sơn tái khởi’ a, Cảnh Mục Lê so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn, không phải sao?”
Như thế nào lại kéo y vào? Cảnh Mục Lê nằm cũng trúng đạn sâu sắc cảm thấy vô tội, hóa ra bảy năm nay Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước đem y trở thành tình địch sao? … Vậy mà còn thường xuyên tranh thủ thời gian chú ý đến mình, rốt cuộc hắn đã ôm loại tâm tình như thế nào để chịu đựng a.
Tần Tình cắn môi dưới, âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục cố gắng bảo trì tươi cười ôn nhu trên khuôn mặt, “Được, như vậy tôi xin phép rời đi trước… Mộ Ngôn, tạm biệt.”
Lăng Mộ Ngôn nhấc lên hành lý, mặt không chút thay đổi đi lướt qua Tần Tình, lấy chìa khóa đem cửa nhà mở ra, sau đó không chút lưu tình đóng cửa lại.
Tần Tình ngay cả khí lực cùng Cảnh Mục Lê chào tạm biệt cũng không có, cô thất thần đi xuống dưới tầng, một đường chạy như bay trở về căn nhà Lăng Mộ Ngôn từng sống trước khi ra nước ngoài, mà hiện tại đã bị bản thân mua lại, sau đó quen thuộc đi vào trong phòng ngủ của hắn. Nằm úp sấp trên chiếc giường vẫn như cũ sạch sẽ, vùi đầu vào gối ôm hình con gấu mà cô tặng cho hắn, Tần Tình an tâm nhắm lại đôi mắt.
Trong phòng vẫn tràn ngập mùi hương độc nhất thuộc về hắn, thời gian ngây ngốc càng dài lại càng nhớ hắn, khiến cho cỗ tưởng niệm kia càng thêm điên cuồng tăng lên.
Mộ Ngôn…
Mộ Ngôn…
Mộ Ngôn…
Rốt cuộc, từ sau buổi tối biệt ly đó, Tần Tình lần đầu tiên không chế không được sụp đổ khóc rống lên.
~ ~ ~ ~ ~
* máy lặp lại: