Lăng Mộ Ngôn lo lắng cắn môi dưới, con ngươi màu đen ướt sũng nhìn y, thoạt nhìn hết sức chọc người trìu mến.
Lăng Mặc Duệ giật nhẹ khóe miệng, có chút gian nan mở miệng nói, “Tôi còn chưa khóc, cậu khóc cái gì?”
Lăng Mộ Ngôn khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hắn quẫn bách mềm mại nói, “Bởi, bởi vì cảm giác rất đau a.”
“Tôi không sao… đã quen rồi.” Lăng Mặc Duệ nhẹ nhàng nói.
“Quen cái gì! Bọn họ dựa vào cái gì đối xử với cậu như vậy?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày bất mãn quay đầu lại trừng mắt liếc vài đứa nhỏ đang đắc ý cười một cái.
“Vì sao…”
“A? Cái gì?” Lăng Mộ Ngôn không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi, “Mặc Duệ, cậu vừa mới nói cái gì?”
Lăng Mặc Duệ bình tĩnh hỏi, “Vì sao lại giúp tôi?”
“Vì sao?” Lăng Mộ Ngôn bị hỏi như vậy, hắn xấu hổ gãi gãi sau gáy, “Giúp người còn phải hỏi… vì sao sao?”
Lăng Mặc Duệ ngây ngẩn cả người.
Lăng Mộ Ngôn lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng, một đôi con ngươi màu đen trong suốt sạch sẽ tựa như không trung, “Tớ chỉ là muốn giúp cậu mà thôi, cái đó, nếu nhất định phải tìm một lý do thì…” Hắn khó xử cau cau cái mũi, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời, mặt mày cong cong nói, “Ừm, bởi vì tớ rất thích màu sắc đôi mắt của cậu a, màu lam tựa như màu sắc của bầu trời, không giống màu mắt của tớ, rất đẹp!”
Hắn nở nụ cười, bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhợt nhạt, mang theo đáng yêu cùng tính trẻ con khó nói nên lời.
Lăng Mặc Duệ chỉ cảm thấy trong lòng chan chát, có một loại tư vị không nói được nên lời. Tựa hồ lại cảm nhận được loại ấm áp lúc cha mẹ còn sống, lại tựa hồ không quá giống.
Y giống như cảm nhận được dương quang đã lâu không gặp.
Vì thế, vẻn vẹn chỉ một chút ấm áp này, Lăng Mặc Duệ sớm ở trong lòng quyết định ngày sau nhất định phải hoàn trả mọi người trong Lăng gia gấp trăm lần, vào lúc này lại yên lặng đem một người bài trừ khỏi phạm vi báo thù.
“Mộ Ngôn, cậu làm như vậy chúng ta còn chơi như thế nào a?” Bên kia Lăng Doanh hai tay khom lại làm hình cái loa, hướng Lăng Mộ Ngôn bất mãn hô, “Cậu đem đồ chơi của chúng ta thả ra, vạn nhất nó chạy mất thì phải làm sao bây giờ! Mau trói trở lại!”
Cho dù Lăng Mộ Ngôn luôn luôn khá yêu thích trẻ nhỏ, lúc này cũng nhịn không được, hắn đứng lên chắn ở phía trước Lăng Mặc Duệ, khuôn mặt dĩ vãng luôn mang theo tươi cười sáng sủa lúc này kéo căng, “Lăng gia thời điểm nào giáo dục các cậu như vậy? Ông nội rõ ràng đã nói qua, anh em trong nhà phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau a, các cậu dựa vào cái gì đối xử với Mặc Duệ như vậy?”
Lăng Doanh lập tức xụ mặt, “Lăng Mộ Ngôn, mày đừng tưởng rằng bản thân là đứa cháu được lão gia chủ yêu thương nhất liền tài trí hơn người có thể dạy bảo bọn tao, nói cho mày biết, bọn tao làm gì còn chưa tới lượt mày quản lý! Cho mày một lần cơ hội, mau mau đem dã chủng kia trói lại cho tao!”
Lăng Mộ Ngôn bất vi sở động, hắn lạnh lùng nói, “Tớ không làm!”
* bất vi sở động:không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Lăng Doanh uy hiếp nói, “Vậy mày về sau đừng hòng chơi chung với bọn tao, Lăng Mộ Ngôn!”
Lăng Mộ Ngôn hừ một tiếng, nghiêng đầu lộ ra biểu tình khinh thường, “Tớ cũng không muốn chơi với các cậu đâu! Về sau tớ sẽ chơi cùng Mặc Duệ!”
Lăng Thanh do dự, cô bé nhìn nhìn Lăng Doanh, lại nhìn nhìn Lăng Mộ Ngôn đang tràn ngập tức giận, chần chờ nửa ngày vẫn mở miệng khuyên nhủ, “Mộ Ngôn, vì cái dã… vì nó cùng bọn tớ tuyệt giao không đáng a, cậu hay là nghe lời của Lăng Doanh đi.”
Lăng Mộ Ngôn mím chặt môi, hắn mở ra hai tay, chặt chẽ đem Lăng Mặc Duệ bảo vệ ở phía sau, “Các cậu bắt nạt cậu ấy chính là các cậu không đúng, tuyệt giao thì tuyệt giao!”
Hắn như vậy xem như được trải nghiệm thời thơ ấu đã qua từ lâu rồi đi? Lăng Mộ Ngôn trên mặt cố gắng giả bộ nghiêm túc, trong lòng lại có vui sướng trong khổ sở bất đắc dĩ thầm nghĩ.
[…] 001 đầu sỏ gây nên mọi chuyện tỏ vẻ trầm mặc.
“Đây là tự mày nói đó Lăng Mộ Ngôn, chúng ta tuyệt giao!” Lăng Doanh ngăn cản Lăng Thanh đang muốn tiếp tục khuyên bảo, trừng mắt liếc Lăng Mộ Ngôn một cái, hừ nói, “Tốt nhất đừng như trẻ con khóc lóc chạy đi cáo trạng!”
* cáo trạng: ở đây là mách với người lớn
Lăng Mộ Ngôn kỳ quái chớp chớp mắt vài cái, “Tớ vốn chính là trẻ con a, không phải sao?”
Lăng Doanh: “…”
Lăng Mặc Duệ nghe thấy lời nói của Lăng Mộ Ngôn, nhịn không được cong lên khóe môi, tuy rằng rất nhanh bởi vì đau đớn mà nhăn lại hàng lông mày.
“Hừ, chúng ta đi!” Lăng Doanh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cầm đầu đám nhỏ xoay người bỏ đi.
Lăng Mộ Ngôn hướng bóng dáng của bọn nhỏ, đắc ý lè lưỡi, lại quay đầu đối với Lăng Mặc Duệ cười sáng lạn, “Đừng sợ, tớ đem bọn họ đuổi đi rồi nha.”
Nụ cười kia tựa hồ so với thái dương còn sáng lạn chói mắt hơn, suýt nữa chiếu mù đôi mắt của Lăng Mặc Duệ, y cúp mắt, cúi đầu ừ một tiếng.
…
“Ngôn Ngôn, không sao chứ?”
Nam tử ôn nhã như ngọc ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn tiểu thiếu niên đang khom người chống tay xuống đất thở hổn hển, lên tiếng hỏi.
“Không, không sao! Ba ba, người yên tâm đi!” Lăng Mộ Ngôn hướng Lăng Chính lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Con còn có thể kiên trì được!”
Lăng Chính đau lòng sờ sờ đầu con trai, “Bằng không chúng ta vẫn nên…”
Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, “Con cũng muốn tăng cường thể chất của chính mình, con không muốn mỗi ngày đều nằm trên giường uống thuốc đắng… Ừm, còn muốn cùng Mặc Duệ ra ngoài chơi!”
Quả nhiên vẫn là trẻ con. Lăng Chính bật cười, xoa nhẹ đầu hắn một phen, “Con thích chơi với Mặc Duệ như vậy? Trước kia không phải thích chơi với Thanh Thanh nhất sao?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêm mặt nói, “Thanh Thanh là con gái, con là con trai, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lăng Chính cười ha ha, “Con cũng biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân? Ai dạy con, ha ha ha!”
“Ma ma dạy a.” Lăng Mộ Ngôn mang ý xấu liếc mắt nhìn Lăng Chính đột nhiên nghẹn họng vẻ mặt xấu hổ, trong lòng cười thầm, trên mặt lại lộ ra biểu tình vô tội, “Ma ma nói, con phải làm một người nam nhân tốt, cho nên chỉ có thể thân mật với cô gái mà mình yêu thích. Ba ba, ma ma nói rất đúng, phải không?”
Lăng Chính sờ sờ cái mũi, khô cằn cười cười, “Đúng, đương nhiên là đúng, ma ma con nói vĩnh viễn đều là đúng, ha ha.”
“Ừm, con cũng biết ma ma nói đều là đúng.” Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, “Cho nên con quyết định con chỉ chơi cùng Mặc Duệ.”
“Vậy Tiểu Doanh thì sao? Mấy đứa nhỏ đó không phải đều là con trai sao? Vì sao con chỉ chơi cùng Mặc Duệ?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, lại bất mãn cau cau cái mũi, “Bởi vì bọn họ luôn bắt nạt Mặc Duệ, con khuyên bọn họ lại không chịu nghe, cho nên con cùng bọn họ… ừm, tuyệt giao, đúng, tuyệt giao.”
“Được rồi, không muốn chơi với bọn họ thì thôi, chúng ta tiếp tục luyện tập đi?” Lăng Chính đôi mắt nhu hòa vỗ vỗ đầu của hắn, đứa nhỏ này thật sự thiện lượng giống như Nhân Nhân a… Không hổ là đứa nhỏ của bọn họ =w=
“Dạ, được!” Lăng Mộ Ngôn đứng thẳng thân thể, vừa mới gật gật đầu dư quang đột nhiên phát hiện ra thân ảnh cách đó không xa đang chầm chậm đi tới, nhất thời kinh hỉ hướng bên kia vẫy vẫy cánh tay, “Mặc Duệ, Mặc Duệ! Tớ ở đây!”
Lăng Mặc Duệ cước bộ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lăng Mộ Ngôn nghiêng ngả chạy tới bên người Lăng Mặc Duệ, “Mặc Duệ, sao cậu lại ở đây? Cũng tới luyện tập sao?”
Lăng Mặc Duệ trầm mặc lắc lắc đầu.
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, “Chẳng lẽ bọn họ lại bắt nạt cậu? Bọn họ muốn cậu làm cái gì?”
Lăng Mặc Duệ còn chưa đáp lời, liền thấy Lăng Mộ Ngôn tức giận quay đầu hướng cha mình cáo trạng, “Ba ba, người xem, Lăng Doanh bọn họ lại bắt nạt Mặc Duệ!”
Lăng Chính cảm xúc không rõ nhìn thoáng qua Lăng Mặc Duệ, sau đó mang theo tươi cười ôn hòa đi tới, vô cùng thân thiết gõ gõ cái trán của Lăng Mộ Ngôn, “Đứa nhỏ ngốc, Mặc Duệ còn chưa đáp lời, con như thế nào lại biết thằng bé bị Tiểu Doanh bọn họ bắt nạt?”
Lăng Mộ Ngôn phồng mặt xoa xoa cái trán, bất mãn nói, “Hừ, con tự nhiên biết! Ba ba, người rốt cuộc có quan tâm hay không a!”
“Quan tâm, quan tâm.” Lăng Chính bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà con có nghĩ tới không, chúng ta lần này xen vào, chờ sau khi chúng ta rời đi rồi, Mặc Duệ phải làm sao bây giờ?”
Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt ngây thơ, “Rời đi? Ba ba, chúng ta đi đâu?”
“Bởi vì công tác của ba ba, chúng ta sắp phải chuyển ra nước ngoài, trước kia không phải đã nói rồi sao?”
“Nhưng mà…” Lăng Mộ Ngôn do dự nhìn thoáng qua Lăng Mặc Duệ gục đầu xuống không biết đang suy nghĩ cái gì, “Như vậy có phải hay không rất lâu sau cũng không thể quay trở lại?”
Lăng Chính cười nói, “Là luyến tiếc Mặc Duệ sao? An tâm đi, vài năm sau chúng ta sẽ trở lại.”
Lăng Mộ Ngôn chỉ có thể rầu rĩ không vui ‘vâng’ một tiếng.
Lăng Chính xoa xoa đầu con trai, “Chúng ta ba tháng sau mới xuất phát, cho nên trong khoảng thời gian này cùng Mặc Duệ thỏa thích chơi đùa đi, hửm?”
Lăng Mộ Ngôn nhu thuận gật đầu, lại ngẩng đầu lên hỏi, “Con hiện tại có thể cùng Mặc Duệ đi chơi sao?”
Lăng Chính cười, gật gật đầu.
…
Lăng Mộ Ngôn nắm tay Lăng Mặc Duệ, đi tới căn cứ bí mật mà trước kia bản thân phát hiện —– cũng chính là một gian phòng nhỏ sau gốc cây, nghiêm túc nhìn y, hỏi, “Mặc Duệ, nếu tớ đi rồi, cậu sẽ nhớ tớ sao?”
Lăng Mặc Duệ mím chặt môi, ánh mắt ảm đạm.
“Không nhớ tớ sao? Nhưng mà tớ sẽ rất nhớ cậu a.” Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, con ngươi màu đen có chút ẩm ướt.
Lăng Mặc không đành lòng nhìn hắn khổ sở, chỉ có thể hơi hơi gật gật đầu.
“Thật sự?” Lăng Mộ Ngôn mặt mày cong cong vươn ra ngón út, “Ngoắc tay nha, không được phép quên tớ!”
Lăng Mặc Duệ trầm mặc nửa ngày, cũng chần chờ vươn ra ngón út, ngoắc lấy ngón tay kia.
“Hứa rồi nhé, thời điểm tớ rời đi, Mặc Duệ nhất định phải nhớ đến tớ nha, bằng không cậu chính là con chó nhỏ!” Nói xong, Lăng Mộ Ngôn lại lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất đáng yêu.
Lăng Mặc Duệ đôi mắt màu lam nhu hòa cúi đầu lên tiếng.
Hai ngón tay gắt gao ngoắc lại cùng một chỗ, tượng trưng cho ký ức tuổi thơ tốt đẹp nhất giữa hai người.