[Đinh! Thế giới trừng phạt đã mở ra, thỉnh người chơi chú ý.]
Lăng Mộ Ngôn chịu đựng đau nhức của cơ thể, từ trên giường ngồi dậy, tùy ý đánh giá căn phòng khách sạn có chút hỗn độn này, nhăn nhăn mũi.
Hắn lựa chọn thế giới trừng phạt là thế giới tra công tiện thụ, nói cách khác, lúc này hắn chính là xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ngược tâm.
Tiểu thuyết ngược tâm chung quy luôn kể về một đoạn tình cảm lưu luyến rối rắm: ‘Anh không yêu tôi nhưng tôi lại yêu anh; anh yêu tôi nhưng vẫn lăng nhăng bên ngoài; tuy rằng tôi vẫn như trước yêu anh, anh lại còn muốn đá tôi đi; rốt cuộc chờ đến khi tôi hết hi vọng rồi, quyết định không yêu anh nữa, anh lại chạy đến theo đuổi vãn hồi tôi; cuối cùng dây dưa kéo dài triền miên, kết thúc happy ending’.
Tiểu thụ trong bộ tiểu thuyết này là Bách Hàm, một giáo viên dạy nhạc tiểu học, tính cách ôn nhu săn sóc, dung mạo thanh thuần tú lệ, khí chất thuần khiết, thưở nhỏ tâm tư mẫn cảm khiến cho cậu thập phần lương thiện nhu nhuận. Bởi vì tướng mạo như vậy, dẫn đến bị một phú nhị đại nhất kiến chung tình, do đó mở ra quá trình anh truy tôi trốn.
* phú nhị đại: con nhà giàu đời thứ hai
Nhưng xin chú ý, tra công trong cuốn tiểu thuyết này không phải là phú nhị đại, mà là Tịch tổng tài – Tịch Quân Duệ mãi đến tận sau chương 20 mới xuất hiện. Nghe nói đối phương tràn ngập khí chất vương giả, lạnh lùng tao nhã cao ngạo tôn quý, hơn nữa thế lực cũng rất mạnh.
Bách Hàm đối với Tịch Quân Duệ cũng là nhất kiến chung tình, vì thế bắt đầu thế công tử triền lạn đả để theo đuổi.
* thế công: đợt tấn công
* tử triền lạn đả: cuốn chết không tha
Sau khi hai người kết giao, Bách Hàm cảm thấy chưa thỏa mãn, bởi vì Tịch Quân Duệ vẫn không thay đổi thói quen hoa tâm, thường xuyên ở bên ngoài tìm người chơi đùa —– đương nhiên cũng có thể y cho rằng bản thân không cần thiết phải toàn tâm toàn ý đối với Bách Hàm, vì vậy Bách Hàm không khỏi cả ngày tự oán hối tiếc, khóc lóc sướt mướt.
Tịch Quân Duệ rốt cuộc chịu không nổi nói lời chia tay, Bách Hàm chịu đả kích lớn lại bắt đầu một lần nữa tử triền lạn đả, cuối cùng tại khi nhìn thấy đối phương cùng với vị học trưởng mà bản thân vẫn luôn ỷ lại quan hệ thân mật, rốt cuộc nản lòng thoái chí, chuẩn bị buông tha. Mà Tịch Quân Duệ lúc này lại cảm thấy không thoải mái, rõ ràng là người của mình, như thế nào có thể ở chung một chỗ với người khác? Vì vậy y quyết định quay đầu theo đuổi thụ. Mà lần tiến công theo đuổi này tại trong nguyên tác Tịch Quân Duệ chỉ mất có một chương, Bách Hàm liền tha thứ cho Tịch Quân Duệ.
Đến đây nếu cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, vậy liền sai lầm rồi, phải biết giữa hai người kia còn khuyết thiếu một nam thứ có sức chiến đấu cường đại a. Về phần vị học trưởng kia? Học trưởng sao có thể là nam thứ, nhiều nhất chỉ được xem như là vật hi sinh mà thôi a.
Qua vài chương, ngay tại thời điểm hai người đang ngọt ngào, nam thứ rốt cuộc cũng khoan thai lên sân khấu. Nam thứ này so với Bách Hàm càng thêm hấp dẫn, càng thêm thuần khiết, càng thêm lương thiện, càng thêm ôn nhu, càng thêm điềm đạm đáng yêu… Vì thế Tịch Quân Duệ liền không thể kiềm chế được mê luyến hắn.
* khoan thai: ung dung chậm rãi
Lúc này, rốt cuộc cũng tới lúc trình diễn tiết mục ngược luyến tình thâm.
Bách Hàm ở sau khi phát hiện ra Tịch Quân Duệ thay lòng đổi dạ, mặc dù tuyệt vọng nhưng chung quy vẫn không muốn rời y, vì thế liền lừa mình dối người, tin tưởng lời nói dối ‘chỉ là chơi đùa mà thôi, yêu nhất đương nhiên vẫn là em’ của Tịch Quân Duệ.
Mà cứ mỗi khi hai người hòa hảo, nam thứ chung quy sẽ xuất hiện để câu dẫn Tịch Quân Duệ, Tịch Quân Duệ cũng mỗi lần đều nhịn không được bị hấp dẫn, cùng đối phương lăn giường. Từng lần từng lần ‘bắt gian’, Bách Hàm rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, lựa chọn cùng Tịch Quân Duệ chia tay, Tịch Quân Duệ lần này lại sảng khoái đồng ý.
Ngay khi Bách Hàm quyết định đồng ý cùng vị phú nhị đại vẫn luôn yêu mình kia ở bên nhau… Tịch Quân Duệ lại một lần nữa xuất hiện.
Bởi vì Tịch Quân Duệ đột nhiên phát hiện ra hóa ra bản thân đã không thể rời xa Bách Hàm. Thời điểm cùng nam thứ ở chung một chỗ, trong lòng y vẫn luôn nhớ đến Bách Hàm, cho nên quyết định lại một lần nữa theo đuổi níu kéo.
Lần này tác giả lại chỉ dùng một chương, Bách Hàm liền đáp ứng trở về bên cạnh Tịch Quân Duệ, hai người rốt cuộc cũng HE.
Lăng Mộ Ngôn: “… Ha ha.” Hắn có thể hay không đổi một thế giới khác?
[Ai nha Ngôn Ngôn, cậu không nên buông tha cho nhiệm vụ!] 001 hầm hừ nói, [Cậu đã chọn trúng thế giới này, đương nhiên không thể sửa đổi. Trước đó không phải cậu đã nói, thà tới thế giới tra công tiện thụ còn hơn xuyên đến các thế giới khác hay sao?]
Đó là vì hắn không biết thế giới này lại kỳ ba đến như vậy có được hay không? Lăng Mộ Ngôn đỡ trán, được rồi, ít nhất thế giới này so với mấy cái thế giới thú nhân sinh tử gì đó thì quả thực tốt hơn rất nhiều, hắn không nên khủng hoảng.
* kỳ ba: ý chỉ sự quái đản, khác biệt so với bình thường
Lăng Mộ Ngôn ở trong lòng tự an ủi bản thân, đương nhiên, cho dù như vậy hắn cũng không hối hận vì trước kia đã buông tha cho nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ lần này không cần đạt được lời tỏ tình của Bách Hàm, chỉ cần thành công chia rẽ tra công tiện thụ, giúp Bách Hàm thanh tỉnh tìm được chân ái, lại đạt được 100 điểm giá trị ngược tâm cùng giá trị trung khuyển của Tịch Quân Duệ là được.]
[Chú ý: Tại khi giá trị ngược tâm gia tăng, đồng thời cũng có thể kéo theo giá trị hắc hóa, thỉnh cẩn thận công lược.]
Lăng Mộ Ngôn: “…” Hóa ra kỳ ba hơn cả nội dung tiểu thuyết chính là nhiệm vụ?
[Xin hỏi người chơi còn thắc mắc gì không?]
“Điều duy nhất ta muốn biết đó là, tại sao hiện tại cơ thể của ta lại đau nhức như vậy, thật giống như… cảm giác sau khi làm.” Lăng Mộ Ngôn cau mày, bực bội hỏi.
[Người chơi sắm vai chính là vị học trưởng được Bách Hàm thập phần ỷ lại, sau đó từng cùng Tịch Quân Duệ có quan hệ thân mật tại trong bộ truyện.]
“Cho nên…?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên có cảm giác không tốt.
[Lúc này tình tiết đã tới khi Tịch Quân Duệ cùng Bách Hàm chia tay, Tịch Quân Duệ cùng ‘Lăng Mộ Ngôn’ lần đầu lăn giường.]
“Nhưng người này không phải là học trưởng mà Bách Hàm tín nhiệm ỷ lại hay sao? Vì sao lại thông đồng ở chung một chỗ với Tịch Quân Duệ?” Lăng Mộ Ngôn lông mày càng thêm nhíu chặt lại, vì sao trong đầu của nguyên chủ không tìm thấy bất kỳ ký ức nào về việc này?
[Lần này vốn chỉ do ngoài ý muốn. ‘Lăng Mộ Ngôn’ tửu lượng kém, hắn vừa mới về nước cho nên bị bạn bè chuốc vài chén, say rượu đi nhầm phòng, âm soa dương thác liền cùng Tịch Quân Duệ dính vào với nhau.]
* âm soa dương thác: hay âm kém dương sai, ý chỉ sự lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người
Lăng Mộ Ngôn đen mặt, tên Tịch Quân Duệ kia quả thực không có chút tiết tháo nào, ai tới cũng đều hạ miệng được.
Ngay tại thời điểm Lăng Mộ Ngôn vừa mặc xong quần áo, cửa phòng tắm bị mở ra.
Hắn xoay người cài xong cúc áo, phượng mâu mang theo xoi mói liếc một cái nhìn về phía nam nhân được miêu tả là ‘lạnh lùng tao nhã cao ngạo tôn quý’ kia.
… Trừ bỏ so với mình cao hơn một chút ra, hoàn toàn không có cảm giác gì khác.
Lăng Mộ Ngôn nhất thời liền khó chịu, lớn lên cao như vậy làm gì, cũng chỉ là tra nhân!
* tra nhân: người xấu xa cặn bạ
… Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau a, Ngôn Ngôn? 001 đem mồ hôi lạnh lau đi, có chút囧囧.
“Tối hôm qua cậu biểu hiện rất khá, tôi nghĩ chúng ta đại khái có thể duy trì liên hệ lâu dài.” Thanh âm của nam nhân lạnh lùng cao ngạo, quả thực có mị lực khiến cho Bách Hàm trong nguyên tác mê đảo.
* mê đảo: si mê một thứ gì đó mất tâm trí
Lăng Mộ Ngôn buông tay, mi mắt hạ thấp tùy ý liếc về phía chi phiếu trong tay của Tịch Quân Duệ, khóe môi mỏng chậm rãi cong lên thành một nụ cười yếu ớt lạnh nhạt.
Trong đôi phượng mâu hẹp dài thanh lãnh mị hoặc kia tràn ngập lãnh ý, sóng mắt lưu chuyển tựa như toát ra vô hạn phong tình. Tịch Quân Duệ thấy vậy, đôi con ngươi màu đen không khỏi lóe lên một tia sáng.
“Liên hệ lâu dài?” Lăng Mộ Ngôn vươn hai ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu kia, như cười như không kéo dài âm cuối, mang theo tràn ngập mị hoặc không nói nổi nên lời.
Tịch Quân Duệ trên mặt thoáng hiện ra căng cứng, kiêu ngạo gật đầu.
Ngay sau đó, Lăng Mộ Ngôn biểu tình liền biến thành nổi giận, thuận tay vớ lấy bình hoa ở bên cạnh, ném về phía mặt y —–
“Liên hệ lâu dài cái X nhà anh đấy!”
(⊙o⊙)… ← đây là biểu tình của 001 lúc này.
Tịch Quân Duệ đứng gần đó chính là khó khăn lắm mới thoát khỏi hung khí. Y chật vật quay đầu lại, trên khuôn mặt cũng không giữ nổi vẻ kiêu căng, hung ác hướng về phía Lăng Mộ Ngôn đang ôm cánh tay mỉm cười lạnh như băng trừng mắt, “Cậu —–!”
“Tôi cái gì? Thực không rõ da của anh có bao nhiêu dày…” Lăng Mộ Ngôn ra hiệu cách xa, giọng cười tràn ngập mỉa mai, “Có phải hay không còn dày hơn tường thành, lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy.”
Tịch Quân Duệ lạnh mặt.
“Anh biết tôi là ai không?” Lăng Mộ Ngôn bình phục lại tâm tình, như cười như không hỏi.
Tịch Quân Duệ sửng sốt, không khỏi cười lạnh thành tiếng, có chút hưng trí hỏi ngược lại, “Bất kể cậu là ai, cậu có biết tôi là ai không?”
Ngoài dự kiến của Tịch Quân Duệ, thanh niên tuấn mỹ mị hoặc trước mặt này chỉ cười khẽ, không cho là đúng nói, “Tôi đương nhiên biết anh là ai.”
“Nếu đã biết tôi là ai, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy?”
“Chính bởi vì biết anh là ai, cho nên tôi mới kiêu ngạo như vậy!” Lăng Mộ Ngôn cười nhạo một tiếng, trong đôi con ngươi đen láy lộ ra chán ghét, “Thật không ngờ nam nhân mà Bách Hàm thích cũng chỉ có như vậy.”
Tịch Quân Duệ giật mình, y nghiêng người tựa vào trên tường phía sau, khẽ nâng cằm biểu tình cao ngạo: “Hóa ra cậu là bằng hữu của Bách Hàm, chẳng lẽ cậu không biết chúng tôi đã chia tay rồi sao?”
Lăng Mộ Ngôn biểu tình trong một thoáng hơi sững lại, mặc dù rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn bị Tịch Quân Duệ thu vào trong đáy mắt, nhất thời sáng tỏ.
“Bọn họ chia tay cùng với lời nói của ta có liên quan gì sao?” Lăng Mộ Ngôn ở trong lòng hỏi 001. Hắn nói rất rõ ràng, là ‘nam nhân mà Bách Hàm thích’ chứ không phải là ‘nam nhân mà Bách Hàm đang hẹn hò’ đi?
[… Người có địa vị càng cao thì lại càng thích bổ não, Ngôn Ngôn, cậu không cần để ý, khụ khụ.]
Lăng Mộ Ngôn: “…” Cho nên y đang bổ não cái gì?
“Nếu sự tình đã rõ ràng, tôi nghĩ chúng ta…”
“Kẻ cặn bã như anh, xem ở mặt mũi của Bách Hàm, không đá phế đã là nhân từ.” Lăng Mộ Ngôn lười biếng liếc mắt nhìn y một cái, đem tờ chi phiếu kia nhặt lên, sau đó tùy ý khua khua tay, “Đây coi như là phí tổn tinh thần cho tôi, không cần khách khí, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.”
Nói xong, hắn liền tiện tay đem chi phiếu nhét vào trong túi quần. Mặc dù thân thể có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn dứt khoát xoay người rời đi, để lại cho Tịch Quân Duệ còn đang ngây người vì tức giận một bóng lưng tiêu sái.
…
Quán bar Lam Dương.
“Lăng học trưởng, đã lâu không gặp.”
Thanh niên vẻ mặt ôn nhu một thân quần áo màu trắng, có chút câu nệ cầm lên ly nước, hơi ngượng ngùng nói.
“Phải a, Tiểu Bách Thụ, hình như đã hơn ba năm đi?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng người ngồi trên sopha, một tay tùy ý đặt lên tay vịn, nâng cằm biếng nhác nhìn về phía sân khấu đang biểu diễn. Nghe thấy Bách Hàm chào hỏi, không khỏi quay đầu lại, đối với cậu nở nụ cười ôn hòa.
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Bách Hàm tựa hồ thả lỏng hơn một chút, “Vâng, không ngờ học trưởng lại về nước… Em còn tưởng rằng anh sẽ định cư luôn tại nước ngoài.”
“Đây không phải là vì nhớ nhà hay sao. Hơn nữa anh chưa bao giờ có ý định định cư ở nước ngoài.” Lăng Mộ Ngôn không cho là đúng nói, lại làm như vô tình hỏi han, “Tiểu Bách Thụ, buổi tối hôm trước sao em không đi tụ họp cùng với bọn anh a?”
Bách Hàm sửng sốt, “Hôm trước? Lăng học trưởng là đang nói đến ngày anh mới về nước?”
“Ừ, vốn muốn cùng mọi người tụ họp một bữa, không ngờ Tiểu Bách Thụ em lại không đến.” Nói xong, Lăng Mộ Ngôn có chút nén giận liếc mắt nhìn Bách Hàm một cái, trong phượng mâu gợn sóng mênh mang, câu nhân tâm phách.
* câu nhân tâm phách: mê hoặc tâm hồn người ta
Bách Hàm không khỏi đứng ngồi không yên, sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt của cậu đỏ bừng, vội vàng một hơi uống sạch ly nước chanh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Vì sao ba năm không gặp, bản thân lại cảm thấy Lăng học trưởng càng ngày càng … yêu nghiệt chứ?
“Em, em hôm đó bận việc… thực sự không tới được, vô cùng xin lỗi Lăng học trưởng.”
Lăng Mộ Ngôn nâng cằm nhìn qua, “Không sao, không cần phải giải thích, chỉ là có chút tò mò mà thôi… Với lại, anh cũng không có ý tứ muốn trách em.”
“Vâng, Lăng học trưởng lần này về luôn sao?”
“A, đúng là có ý định này.” Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, “Có vài bệnh viện muốn anh tới phỏng vấn, bất quá anh vẫn đang cân nhắc.”
Bách Hàm con ngươi đen láy sáng bừng lên, có chút kích động nói, “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó muốn cùng Lăng học trưởng gặp mặt rất dễ dàng.”
Lăng Mộ Ngôn khóe môi chậm rãi cong lên, cười xấu xa nói, “Không ngờ Tiểu Bách Thụ lại muốn cùng anh gặp mặt như vậy a, học trưởng anh đây thực cảm động a ~”
Khuôn mặt thanh tú của Bách Hàm suýt chút nữa đỏ thành quả táo, cậu quẫn bách trừng mắt liếc hắn một cái, “Lăng học trưởng!”
Thật là, học trưởng vẫn như cũ thích xấu xa đùa giỡn người ta a!
May mà cậu đã sớm biết tính hướng của học trưởng bình thường, bằng không chỉ sợ lại một lần nữa bị rơi vào trong tay giặc đi? Bách Hàm cười khổ lắc đầu, sau đó đột nhiên sửng sốt giống như nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt không thể khống chế nổi trở nên ảm đạm.
Nếu là Lăng học trưởng… nhất định sẽ không giống với người kia đi?
Nếu bản thân hiện tại vẫn thích Lăng học trưởng… có bao nhiêu tốt đẹp a?
“Tiểu Bách Thụ ~”
Khuôn mặt tinh xảo đến yêu nghiệt đột ngột phóng đại xuất hiện tại trước mắt, dọa Bách Hàm nhảy dựng, theo bản năng tránh né ra sau.
Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, không khỏi buồn bực trừng mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn đang ôm bụng cười ha ha, “Lăng học trưởng, anh lại đùa dai nữa rồi! Thực sự quá đáng!”
“Ha ha, Tiểu Bách Thụ, em quả thực dễ bị chọc ghẹo ~ nhiều năm không gặp, em vì sao vẫn đáng yêu như cũ như vậy?” Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống bên cạnh Bách Hàm, đem cánh tay khoác lên phần lưng dựa sopha ở phía sau cậu, phượng mâu hơi nhướng, ánh mắt tràn ngập xấu xa nhìn cậu.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo gần lại, Bách Hàm sống lưng cứng đờ, theo bản năng ngồi thẳng lưng. Cậu giống như có thể cảm giác được tiếng hít thở như có như không, xung quanh thân thể được một cỗ hương chanh thoang thoảng thơm ngát bao phủ. Loại cảm giác này giống như được Lăng Mộ Ngôn ôm vào trong lòng, khiến cho Bách Hàm không hiểu vì sao lại cảm thấy không được tự nhiên.
Mà Bách Hàm không hề hay biết, tại một vị trí bọn họ không nhìn thấy, một đôi con ngươi màu đen tràn ngập lửa giận hừng hực thiêu đốt đang hung tợn nhìn chằm chằm về phía hai người họ.