“Nhiệm Nam Hoa không sao, đã đi làm thủ tục cùng mọi người trong gia đình rồi, cô yên tâm nhé.” Giọng nói trong trẻo truyền tới, thì ra là Ngụy Hoa Tịnh, anh ấy hôm nay chẳng phải đi tham dự lễ truy điệu của cụ Ngụy sao? Không phải là người trong dự tính, vì vậy Vệ Tử hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ treo trên tường - quái lạ, đã đến trưa rồi à!
“Thật không?” Vệ Tử có phần không dám tin, nếu không có chuyện gì, tại sao anh ta không đích thân gọi điện cho cô.
Trong giọng nói của Ngụy Hoa Tịnh dường như cố giấu một nụ cười: “Đúng là không có chuyện gì cả, chỉ có điều bị bố mẹ của cậu ấy giáo huấn cho một trận, bây giờ đang phải quay mặt vào tường để hối lỗi, đúng là trẻ con, đến bây giờ vẫn còn buồn”.
Câu nói đó rất nhẹ nhàng, Vệ Tử không thấy một chút lo lắng nào trong giọng nói của hắn, ngẫm nghĩ thấy giận dỗi đúng là việc thường thấy ở Nhiệm Nam Hoa, dần dần rồi anh ta cũng sẽ bình tâm, nhưng cô nói với vẻ vẫn áy náy: “Nếu anh ấy không muốn nói chuyện với tôi thì nhờ anh cảm ơn anh ấy hộ tôi, lần này tôi thực sự có lỗi với anh ấy”.
“Tôi sẽ chuyển lời tới cậu ấy, cô cứ yên tâm chăm sóc bản thân.” Giọng nói của Ngụy Hoa Tịnh dịu dàng ấm áp, ẩn chứa sự quan tâm lo lắng, khiến Vệ Tử tạm thời bình tâm trở lại như một kỳ tích. Nhiệm Nam Hoa không xảy ra chuyện gì lớn, bản thân Cát Minh Thăng không sai, chủ nhiệm Mã chắc cũng không tùy tiện giận cá chém thớt, Vệ Tử tự an ủi mình như vậy.
Điều mà Vệ Tử không biết là, khi Ngụy Hoa Tịnh vừa đặt điện thoại xuống thì nụ cười trên khuôn mặt hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nét mặt còn nghiêm túc hơn cả hôm Vệ Tử nhìn thấy ở trong quán cà phê.
“Xin cảm ơn”, đưa chiếc điện thoại cho Ngô Vị đang chắp tay trước ngực đứng bên cạnh, Ngụy Hoa Tịnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng lên nhìn Ngô Vị: “Có thể giúp tôi hẹn chú của anh không, tôi muốn nói chuyện với chú ấy”.
Ngô Vị bật cười: “Việc công hay việc riêng?”.
Ngụy Hoa Tịnh chớp mắt: “Nói rõ xem nào?”.
“Nếu là việc riêng, anh là cháu trai của cụ Ngụy, con trai của viện sĩ Ngụy, chú tôi đương nhiên phải sắp xếp thời gian gặp anh.”
“Nếu là việc công?” Ngụy Hoa Tịnh điềm tĩnh nói.
“Chú tôi là con người của công việc, hằng ngày phải giải quyết rất nhiều chuyện, lịch hẹn của anh phải chờ một thời gian nữa.” Ngô Vị thấy mình là người thật thà, có sao nói vậy.
“Vậy được rồi”, Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra không sốt ruột: “Tôi muốn gặp chú ấy vì việc riêng”.
“Nhiệm Nam Hoa đánh Mã Cường trọng thương, nói là án hình sự cũng không quá, làm sao có thể cho là việc riêng? Lẽ nào anh muốn chú ấy vì tình riêng mà phạm pháp?” Ngô Vị thấy Ngụy Hoa Tịnh trở lại vẻ mặt cười cợt, lại nghĩ đến chuyện Lâm Lâm khen người này “Rất xuất sắc”, trong lòng vô cùng khó chịu, không nén được bèn lên tiếng gây khó dễ.
“Chú của anh vốn có tiếng là Bao Công thời hiện đại, tôi đâu dám làm như vậy. Có điều, tôi nhớ tôi và em gái anh từng có lễ dạm ngõ, bây giờ đến nhà thăm chắc cũng không bị nói là đường đột đâu nhỉ?”.
Ngô Vị lắc đầu: “Tinh Tinh không phải gả cho anh, chú tôi có đồng ý thì tôi cũng sẽ không đồng ý”.
Ngụy Hoa Tịnh cười: “Tôi cho rằng anh coi tôi là bạn, cho dù không phải thế, ít nhất cũng không nên ghét bỏ tôi”.
Ngô Vị gật đầu: “Đúng vậy, không những không ghét bỏ, mà tôi còn rất quý mến anh”. Nếu như vứt bỏ câu khen ngợi đó của Lâm Lâm.
“Vậy câu nói này của anh là vì cái gì?”
“Bởi vì trái tim của anh rõ ràng không dành cho Tinh Tinh”. Ngô vị nói một cách chắc chắn: “Anh cũng không cần phí sức, lần này tôi trở về vẫn chưa gặp chú tôi, ngày mai đến thăm chú, tôi sẽ dẫn anh đi cùng”.
Tối hôm sau, Ngô Vị dẫn Ngụy Hoa Tịnh đến nhà của Ngô Quang Thái - người đứng đầu trong ngành pháp luật. Việc đến thăm của Ngụy Hoa Tịnh làm nhà họ Ngô có phần bất ngờ, đặc biệt khiến cho vợ của Ngô Quang Thái là bà Nhĩ Lan tỏ ra lúng túng: “Cái thằng Ngô Vị này thật là, có khách đến chơi cũng không báo trước”. Bà Nhĩ Lan quay đầu lại dặn dò người giúp việc: “Cô Lý này, làm thêm hai món ăn nữa nhé”, rồi lại nói tiếp: “Cuối tuần này trường của Tinh Tinh có hoạt động ngoại khóa, nó nói không về nhà”. Bà vừa như đang giải thích điều gì đó lại vừa như có ý cho là mình thất lễ một cách khách sáo.
Ngụy Hoa Tịnh cười: “Cô Nhĩ Lan đừng khách khí như thế, hôm nay cháu không được mời mà tự đến mới là đường đột, là cháu thất lễ mới đúng”.
Còn Ngô Quang Thái không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát mọi người, mãi đến khi ăn cơm xong, Ngô Vị mới đề xuất trước muốn cùng chú vào thư phòng nói chuyện.
Đây vốn là thông lệ của nhà họ Ngô, Nhĩ Lan lâu ngày cũng quen với việc chồng của mình coi trọng cháu trai hơn con gái nên không có phản ứng đặc biệt gì, huống chi trong phòng khách còn có Ngụy Hoa Tịnh là một người biết nói chuyện làm mọi người rất thích thú.
Ngụy Hoa Tịnh kể cho Nhĩ Lan nghe về những điều mắt thấy tai nghe trong thời gian du học, ngôn ngữ sinh động, hài hước dí dỏm, bà nghe rất chăm chú, thế rồi bất giác nói đến kế hoạch đi du học của con gái mình.
“Bởi vì không giống với hệ thống pháp luật trong nước, nếu muốn sang Mỹ học luật, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, như thế cũng có khó khăn nhất định”, Ngụy Hoa Tịnh đưa ra ý kiến cá nhân.
“Cô cũng nghe nói thế”, Nhĩ Lan chau mày lại: “Nhưng chuyển sang chuyên ngành khách thì không biết nên học cái gì, con bé này cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, chỉ thích đọc tiểu thuyết, cháu thấy đấy, như thế thì có tác dụng gì?”.
Ngụy Hoa Tịnh mỉm cười: “Thực ra mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng, sở thích cũng khác nhau, có khi cứ để phát triển tự nhiên là tốt nhất”.
“Ừ, nhưng phát triển thế nào mới là chuyện.” Nhĩ Lan nhìn vẻ nhã nhặn của Ngụy Hoa Tịnh, không giấu được sự ngưỡng mộ: “Tuy cùng là dòng dõi nhà có học, song con cháu sinh ra lại không giống nhau”.
Nhà họ Ngụy vốn chịu khó học hàng, cụ Ngụy xuất thân trong gia đình gia giáo, đến đời con trai con gái phần nhiều cũng là đi học, ít tham gia việc chính sự. Bố của Ngụy Hoa Tịnh - Ngụy Đông Hàng là học giả nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng là viện sĩ hiếm hoi trong lĩnh vực đó.
Còn về đời các cháu trai, hầu như đứa nào cũng thi đỗ vào các trường đại học có tiếng, sau đó đi du học nước ngoài học thạc sĩ tiến sĩ, không ít trường hợp chi phí sinh hoạt hoàn toàn dựa vào tiền học bổng, Ngụy Hoa Tịnh là một người trong số đó.
Ngược lại với gia đình mình, bà và Ngô Khang Thái đều lập thân từ quân ngũ, tính ngược về ba đời trước thì không là thương gia thì là nông dân, đến đời sau, Ngô Vị làm cảnh sát, còn Ngô Tinh Tinh sau khi được mọi người động viên mãi mới vào đại học, đến nay thành tích vẫn thấp nhất, so với người khác thì trình độ văn hóa không chỉ thua kém một chút!
Mà con người ta thường là thiếu cái gì thì muốn cái nấy, Nhĩ Lan tốt nghiệp trường Đảng thì rất thích học tập những người có văn hóa, nhưng bản thân không theo kịp người khác, vì thế muốn cố gắng bồi dưỡng con gái thành tài.
“Cháu có một đứa em họ là sinh viên tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học B, kết quả học tập rất tốt, năm ngoái vừa mới đi làm, em ấy có thể đưa ra ý kiến hay hơn.” Nói xong, Ngụy Hoa Tịnh liền lấy giấy bút viết cách liên hệ với cô em họ tên là Lý Bối Bối rồi đưa cho Nhĩ Lan, “Tinh Tinh và Bối Bối chỉ hơn kém nhau mấy tuổi, chắc có nhiều chuyện giống nhau để nói”.
Nhĩ Lan nghe nói vậy thì như bắt được của quý: “Thế thì tốt quá rồi!”. Đúng lúc bà đang định nói tiếp thì cánh cửa thư phòng mở ra, Ngô Vị bước vào nói với Ngụy Hoa Tịnh: “Chú tôi mời anh tới thư phòng nói chuyện”.
Ngụy Hoa Tịnh gật đầu đồng ý, rồi lễ phép chào Nhĩ Lan với vẻ bình tĩnh không vội vàng, khiến bà một lần nữa lại nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi.
Ngô Vị thấy mắt thím cứ nhìn theo Ngụy Hoa Tịnh, không nhịn được bật cười, tiếng cười của Ngô Vị làm cho Nhĩ Lan như bừng tỉnh, bà nói với vẻ hơi bối rối: “Ngô Vị, cháu có biết nhiều về cậu ấy không? Cháu thấy con người này thế nào?”.
Ngô Vị dựa vào tay vịn của ghế sô pha, một tay buông thõng, một tay xoa nhẹ cằm nói: “Không thể nói biết nhiều, nhưng cũng là chỗ bạn bè đã lâu, cháu rất thích con người này”.
“Mọi người đều nói, sau khi cụ Ngụy mất, nhà họ Ngụy đã mất đi một chỗ dựa vững chắc, địa vị giảm xuống, thím thấy anh chàng này có dáng làm chính trị đấy!” Có dòng dõi con nhà có học đương nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu cả nhà đều theo con đường nghiên cứu học vấn thì việc quan trường này khó tránh khỏi bị suy yếu.
“Rất phù hợp, xong trước mắt xem ra cậu ấy đang tập trung vào việc học hành, cậu ấy đang học tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu của Mỹ, bằng học bổng toàn phần, chậc chậc, nếu tham gia việc chính trị thì có phần lãng phí, biết đâu sau này nhà nước mình vì thế mà mất đi một viện sĩ”.
“Cháu nói thế cũng đúng”, Nhĩ Lan cảm thấy hơi khó xử.
Ngô Vị thấy nét mặt của Nhĩ Lan thật buồn cười, không nhịn được liền nói đùa: “Thím này, cậu ấy không phải là con rể của thím, tại sao thím lại quan tâm thế?”.
Nhĩ Lan không biết nói gì, mãi một lúc sau mới tìm được lời, mắng yêu: “Cháu học cái kiểu lắm điều này ở đâu thế!”. Một lúc sau lại nói tiếp: “Nhưng nói lại nhé, cháu thấy cậu ấy và Tinh Tinh rốt cuộc có khả năng không?”.
“Không có khả năng!” Ngô Vị nói chắc như đinh đóng cột.
Nhĩ Lan suýt nữa nghẹt thở, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”.
“Nói về tính cách, Tinh Tinh nhạy cảm, cẩn thận, hoạt bát, lại hơi bướng bỉnh, cần tìm một người độ lượng và có thể bao dung nó, còn Ngụy Hoa Tịnh thông minh, từng trải, khôn ngoan. Tinh Tinh và cậu ấy mà yêu nhau sẽ rất mệt.”
“Lẽ nào cháu thấy cậu ấy không đủ độ lượng, không có lòng bao dung”, Nhĩ Lan vẫn chưa chịu từ bỏ, thông minh và độ lượng có mâu thuẫn với nhau sao?
“Cái dở ở chỗ Tinh Tinh cũng là một cô bé thông minh, nó nhạy cảm, lại lắm điều, tính cách của Ngụy Hoa Tịnh chỉ có thể bao dung cho Tinh Tinh trong chốc lát, chứ không thể chiều chuộng làm cho cô bé hài lòng cả đời được.” Dù sao cũng không có việc gì, cho nên Ngô Vị tiếp tục nói chuyện gia đình với Nhĩ Lan.
“Theo như cháu nói, Ngụy Hoa Tịnh rất thông minh, thế thì phải tìm một cô gái ngốc nghếch, ngu đần?” Nhĩ Lan không đồng ý với cách nhận định của đứa cháu trai.
“Không đến nỗi ngu đần, nhưng Ngụy Hoa Tịnh bất luận là đi theo con đường tri thức hay tham gia chính trị cũng đều là một nhân tài xuất chúng. Tuyệt đối không có thời gian quan tâm đến tâm trạng, tình cảm của phụ nữ, làm bạn đời của cậu ấy trước hết phải có tính độc lập, hoặc là tự biết tìm niềm vui riêng cũng được, và không được quá nghi ngờ. Cho nên đối tượng hoặc là thông minh hoạt bát, hoặc là đơn giản hiền lành, còn Tinh Tinh thì không được, tính dựa dẫm ở nó quá lớn”. Nói đi nói lại thì Ngô Vị cũng không chịu nhận Ngụy Hoa Tịnh làm em rể của mình.
Nhĩ Lan bĩu môi: “Nói linh tinh, toàn là nói theo chủ nghĩa đàn ông!”. Phụ nữ làm sao không có lúc buồn lúc suy nghĩ, con người Ngụy Hoa Tịnh này xem ra rất nhã nhặn lễ phép, không trông có vẻ sẽ là kiểu người chồng chỉ biết có công việc với công việc!
Sau khi bị ăn mắng, Ngô Vị cũng không tức giận, cười ha ha rồi chuyển chủ đề: “Thím đoán xem chú của cháu nói với Ngụy Hoa Tịnh những gì?”.
Nhĩ Lan lườm Ngô Vị một cái: “Cháu chọc giận thím đúng không, chú của cháu chuyện gì cũng đều bàn bạc với thím hết!”. Cuộc đời này Nhĩ Lan đã phải chịu thiệt vì đàn ông nhà họ Ngô, ai cũng theo chế độ phụ hệ, không coi phụ nữ ra gì cả, bà quyết định rồi, nhất định phải chọn một người con rể hòa nhã và biết nghe lời!
Cái mà Nhĩ Lan không thể ngờ tới là, trong thư phòng, hình ảnh Ngụy Hoa Tịnh mà ba quý mến khi nói chuyện với chồng mình tuyệt nhiên không có vẻ gì là “hòa nhã nghe lời” cả.
“Cháu biết Mã Cường là người của ai, cũng biết ông ta có chức vị không thấp, muốn ông ta im lặng bỏ qua chuyện này đúng là một việc không thể làm nổi đâu.” Ngô Khang Thái chau mày lại.
“Nhưng cấp trên của ông ta cũng sẽ suy xét sự việc, nếu muốn lấy lại thể diện cho ông ta, không khéo khiến Nhiệm Nam Hoa có chuyện, như vậy sẽ đắc tội với cả một đại gia tộc gồm hai nhà họ Nhiệm và họ Ngụy. Trong dòng họ này dù chưa có nhân vật trung tâm nào nắm quyền hành, nhưng kết hợp lại vẫn có thể gây ra cho bọn họ phiền toái không nhỏ.”
Ngô Khang Thái gật đầu: “Đó là đương nhiên, cho nên khi bọn họ động thủ cũng sẽ tính đến những chuyện này, hiện tại Mã Cường đã thoát khỏi nguy hiểm, bản thân việc xảy ra chuyện này cũng không vẻ vang gì, chú nghĩ bọn họ sẽ thận trọng. Chỉ là...”.
“Chỉ là không động được đến Nhiệm Nam Hoa, thì sẽ động đến một nhân viên vừa mới thử việc của Bộ S, chuyện này rất dễ dàng, có đúng vậy không ạ?” Ngụy Hoa Tịnh cười tiếp lời hỏi Ngô Khang Thái.
Ngô Khang Thái cũng rất thản nhiên đáp: “Cháu nói đúng, theo người có mặt ở hiện trường nói, cô gái đó đã tát Mã Cường một cái ngay tại trận, em họ cháu sở dĩ động thủ cũng vì ra tay thay cho cô gái đó”.
“Thế nhưng chính xác người làm cho ông ta bị thương lại không phải là cô gái đó, hơn nữa căn nguyên của sự việc cũng là do Mã Cường đã làm một việc không mấy vẻ vang trước.” Ngụy Hoa Tịnh bình tĩnh kể lại chân tướng sự việc, nhưng vì ngữ điệu hơi lên cao nên đã bộc lộ hết những tình cảm trong lòng, khiến cho Ngô Khang Thái phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng thời đôi mắt chú ý đến hai bàn tay đặt ở phía dưới do gắng sức nắm chặt mà thành ra trắng bệch của Ngụy Hoa Tịnh.
“Chú không phải thẩm phán, cho dù chú là thẩm phán thì cũng có một số việc không thể dùng lý lẽ thông thường mà kết luận được.” Ngô Khang Thái nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: “Là một người làm trong chính trị và pháp luật, chú nói vậy vì cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cháu này, sự việc là như thế, nếu cháu không vừa lòng, trừ khi cháu có khả năng thay đổi, còn nếu không thì nên nghĩ cách để thích ứng với nó”.
Ngụy Hoa Tịnh chẳng phải không biết những điều này, những lời nói của Ngô Khang Thái chẳng qua một lần nữa muốn chứng tỏ rằng ông là một trưởng bối thật lòng thật dạ, đứng về phía Ngụy Hoa Tịnh, mà những điều này chính là mục đích mà Ngụy Hoa Tịnh muốn đạt được trong chuyến đi này.
“Chú Ngô, cháu hiểu rồi, sau này nhất định sẽ tiếp tục học hỏi chú”, thái độ của Ngụy Hoa Tịnh rất khiêm tốn, câu nào cũng thể hiện sự tôn kính: “Vậy thì lúc này chú có thể nói cho cháu biết cháu phải làm thế nào thì mới có thể cứu được Vệ Tử?”.
_________________