• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu thử tàn sinh? Không tệ không tệ, nhi tử đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã biết dùng thành ngữ rồi! Nên khen thưởng a!

Hoàng đế khuyên nhủ:

– Tiểu tam a, không có gì phải lo lắng, phụ hoàng ủng hộ ngươi! Không phải chỉ là nam sắc sao, phụ hoàng thưởng cho ngươi mười mỹ nam tử, ngươi tha hồ mà chơi đùa!

An Minh Hiên liếc mắt hoàng đế nói:

– Phụ hoàng, người vẫn không tin nhi tử, nhi tử không muốn làm đoạn tụ, tất cả là do bị người bức bách, nhi tử thích chính là những cô nương xinh đẹp! Quên đi, người như ta còn sống để làm gì? Không bằng chết đi, phụ hoàng, nhi thần đi trước một bước!

Hoàng đế vội vàng nói:

– Dân tộc Thổ Phiên mới tiến cống mười mỹ nữ, tất cả đều thưởng cho ngươi! Nhi tử, phụ hoàng còn có rất nhiều thứ tốt đều giữ lại cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần cũng đừng nghĩ quẩn!

An Minh Hiên nói:

– Phụ hoàng, lời ấy có thật không?

Hoàng đế cười nói:

– Tiểu tam, phụ hoàng đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?

Hoàng đế suy nghĩ một chút lại nói:

- Ngoại trừ một lần lừa ngươi làm thái tử, thì trẫm đã lừa gạt ngươi lần nào chưa?

An Minh Hiên hơi có chút khó xử nói:

– Phụ hoàng, nhi tử cũng thực luyến tiếc người, nếu như nhi tử chết, kiếp sau đi đâu mà tìm một phụ hoàng giống như người đây. Nhi tử quyết định rồi, nhi tử không chết nữa!

Nhìn An Minh Hiên tay không đến, khi về lại mang theo hai mươi mỹ nam mỹ nữ, hoàng đế đột nhiên ý thức được, chính mình lại bị nhi tử lừa gạt!

– Ngươi cái thằng nhãi con thỏ nhỏ!

– Hắt xì!

An Minh Hiên vừa mới ra khỏi cửa cung, đã đánh một cái hắt hơi, khẳng định là có người đang mắng mình.

Khi trở lại Vương phủ, quản gia lại càng hoảng sợ, mặc dù nói Vương gia mỗi lần tiến cung, khi về đều thuận thủ khiên dương (tiện tay dắt trộm dê) mang theo vài thứ trở lại, thế nhưng lần này không ngờ lại dẫn về hai mươi người!

Mấy gã sai vặt vội vàng tiến lên, dắt tọa kỵ của Vương gia vào.

An Minh Hiên đem mã tiên (roi ngựa) đưa cho quản gia, thuận miệng nói:

– Nhìn xem kỹ viện nhà ai gần đây thiếu nhân thủ, đem vài người này đưa qua! Nhớ kỹ phải bán với giá tốt nhất!

Quản gia kính cẩn lễ phép nói:

– Nô tài tuân mệnh!

An Minh Hiên suy nghĩ một chút lại nói:

– Mấy ngày bản vương không có ở nhà, tám cái thu tàng phẩm (bảo vật cất giấu/ thu thập) kia tình hình thế nào?

Quản gia đi theo phía sau An Minh Hiên, lời ít mà ý nhiều báo cáo:

– Phỉ Thúy cô nương đoạt gấm vóc của Mã Não cô nương, Mã Não cô nương đi tìm Phỉ Thúy cô nương tranh cãi kết quả thất bại thảm hại, do Trân Châu cô nương cùng với Mã Não cô nương quan hệ rất tốt cho nên Trân Châu cô nương muốn giúp đỡ Mã Não cô nương đi tranh cãi, tin tức này lọt vào tai Kim Tử cô nương, Kim Tử cô nương liền đi nói cho Phỉ Thúy cô nương, hậu quả là cả bốn người đánh nhau loạn xạ. Mân Thụy Đông cô nương từ tới nay vẫn luôn không thích cùng người khác giao tiếp, thế nhưng có một ngày, Xuân Thảo cô nương cùng với a hoàn của Thụy Đông cô nương bởi vì chuyện đánh bài mà ầm ĩ, cuối cùng về sau thành Thụy Đông cô nương cãi lộn với Xuân Thảo cô nương. Bất quá mọi người đều khỏe, không ai bị trọng thương.

(Dịch đoạn này ta chảy cả mồ hôi ròng ròng ak~ =.=…..loạn hết cả lên. Ta đã cố gắng thay đổi, dùng từ ngữ để mọi ng có thể dễ hiểu rồi đấy)

An Minh Hiên càng nghe mồ hôi trên trán lại càng nhiều, hắn suy nghĩ một chút cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hỏi:

– Kỳ Hạ cùng Mộ Thu đâu?

Quản gia vội vàng nói:

– Kỳ Hạ cô nương cùng Mộ Thu cô nương vốn là một đôi mâu thuẫn rất kịch liệt. Các nàng ấy đều có xuất thân từ giang hồ, đều mang một thân công phu, một ngày, nhị vị cô nương lúc luận võ, Kỳ Hạ cô nương không cẩn thận làm bị thương Mộ Thu cô nương, hậu quả là nhị vị cô nương từ luận võ biến thành quyết đấu. Nhưng mà Vương gia không cần lo lắng, hiện tại nhị vị cô nương đã không có gì nguy hiểm tới tính mạng rồi!

An Minh Hiên cảm thấy mới vừa rồi trên đỉnh đầu chỉ có mây đen rậm rạp, hiện giờ đã bão chớp sấm giật đùng đùng từng trận, bản thân mang về nhiều nữ tử như vậy, rốt cuộc là có phải một hành động đúng đắn hay không? Nữ nhân quả thật là chỉ cần dùng một chữ ‘Phiền’ đơn giản để hình dung.

Thực ra không phải là nữ nhân phiền, mà do bây giờ hắn thích chính là nam nhân, cho nên hắn mới cảm thấy nữ nhân rất phiền, trước kia, hắn đối với tám vị cô nương này rất là ân cần, cho dù có đem hắn hành hạ đến không ngủ không nghỉ, hắn cũng cảm giác được đây mới là cuộc sống, đa vẻ đa sắc.

An Minh Hiên dừng cước bộ một chút, nói:

– Các nàng có biết ta đã trở về hay chưa?

Quản gia nói:

– Tuy rằng đã gạt tất cả, thế nhưng nô tài cảm thấy được vài vị cô nương kia đã biết rồi.

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nhìn quản gia.

Quản gia nói tiếp:

– Hiện tại ngoại trừ hai vị cô nương Kỳ Hạ cùng Mộ Thu không thể di chuyển ra, thì sáu vị cô nương khác mỗi ngày đều đi tìm vị bạch y nữ tử cùng trở về với Vương gia kia để gây phiền phức. Cho nên nô tài cảm thấy rằng, hiện giờ trong phủ có rất nhiều nhãn tuyến của tám vị cô nương. Vương gia người xem, có cần phải diệt trừ đi hay không?

An Minh Hiên nở nụ cười một chút, khoát khoát tay nói:

– Nô tài của ta, có người muốn thưởng cho họ, để cho bọn họ kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cũng tốt, chỉ cần không có gì động tác gì lớn, không nguy hại đến an toàn của ta, những cái khác tùy bọn họ đi!

An Minh Hiên đi đường vòng quay về biệt viện của mình, để cho Mạn Châu đi đối phó với mấy phu nhân kia đi, chính mình thanh tĩnh thật tốt.

Lai lịch của tám vị cô nương này không thể không nói đến, có một số là danh môn chi hậu, còn lại là thân gia bối cảnh.

Trước tiên là nói về vị thứ nhất đi tới Hiên Vương phủ – Thụy Đông cô nương, nữ nhân này chính là thiên kim tiểu thư của thừa tướng, sau khi tới Hiên vương phủ, An Minh Hiên cấp cho nàng tên gọi là Thụy Đông, nữ nhân ấy một thí (rắm =))) thành danh, (sự kiện này đã nhắc đến ở nh~ c trước) nếu không phải năm đó nàng đối với An Minh Hiên thả một cái thí, An Minh Hiên cũng sẽ không muốn thu thập nàng.

Thụy Đông là một người xinh đẹp, nhã nhặn trầm tĩnh ít lời, thế nhưng bộ dạng lạnh như băng của nàng khiến cho An Minh Hiên rất không thích. Vì vậy rất nhanh hắn liền đi du ngoạn, nhận thức vị thứ hai, cũng chính là Xuân Thảo.

Lúc mới gặp Xuân Thảo, An Minh Hiên vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, một ngày kia, hắn ở Lạc Dương, xuân phong mười dặm, gặp gỡ được vị cô nương Xuân Thảo xinh đẹp mà mạnh mẽ. Xuân Thảo vốn là nữ nhi của Cự thương nhân ở Lạc Dương, từ khi trông thấy An Minh Hiên vài lần ở sau bờ tường (:-?? thế là sao), Xuân Thảo cô nương đã yêu mến thiếu niên này, sau đó liền dứt khoát kiên quyết đi theo An Minh Hiên.

An Minh Hiên mang theo Xuân Thảo cùng nhau du ngoạn, khi đi ngang qua Tần Hoài, gặp được nữ tử khiến cho hắn ngưỡng mộ trong lòng, danh kỹ Tần Hoài – Kỳ Hạ, thu lấy được Kỳ Hạ, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, liền nhân tiện đem ca cơ nổi danh trên sông Tần Hoài – Mộ Thu đồng thời mang đi. (cái đồ hoa hoa công tử, bội bạc tình nghĩa, sắc lang .vv.v.vv …rút gọn đi khoảng 5000 từ)

Từ đó Xuân Hạ Thu Đông xem như là đã đông đủ.

An Minh Hiên thật không ngờ chính là, Thụy Đông cao ngạo, Xuân Thảo chua ngoa, cho nên đó là lí do mà hai người kia lúc nào cũng cãi lộn ẩu đả.

An Minh Hiên lại càng không nghĩ tới là, Kỳ Hạ cùng Mộ Thu ngoài thân phận vũ cơ ca cơ, thì còn một thân phận khác, chính là đệ tử của Thiết Kiếm môn cùng Phượng Hoàng đảo, mà thủ lĩnh của hai bang phái này lại bất hòa với nhau, người của hai cái bang phái này chỉ cần nhìn thấy nhau là không vừa mắt. Sau khi hắn đem hai nữ tử này mang về vương phủ, chỉ cần có thời gian rảnh là hai vị này đây sẽ lại cùng nhau ‘luận bàn võ nghệ’.

Kỳ thật, mỗi lần An Minh Hiên chứng kiến các nàng cãi nhau huyên náo, không thể ngờ hắn lại có cảm giác vui mừng, cảm thấy lúc này mới giống hình dạng của một gia đình.

Năm sau An Minh Hiên lại đi ra ngoài du ngoạn, lần lượt quen biết với Phỉ Thúy, tên này tự nhiên cũng là do An Minh Hiên đặt cho. Phỉ Thúy là nữ nhi của tri phủ Hàng Châu, tiểu gia bích ngọc (con gái rượu, con gái duy nhất),  nàng vốn là một người rất điềm tĩnh, thế nhưng sau khi gặp gỡ Mã Não, hai người liền có vẻ rất ưa thích việc đấu võ mồm, một chút chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đỗ cũng đều có thể cãi nhau ầm ĩ. Phỉ Thúy sở dĩ được gọi là Phỉ Thúy là bởi vì An Minh Hiên cho rằng khuôn mặt của nàng rất nộn hoạt (trơn nhẵn non nớt), mà cái tên Mã Não tồn tại là bởi vì khi cô nương kia cười lên, hai bên má sẽ đỏ bừng, nhìn rất là khả ái.

Tầm thường nhất chính là Kim Tử cùng Trân Châu, hai đồ vật khác nhau này vốn là không trân quý, nhưng để hình dung hai nữ tử này ngược lại lại có chút chuẩn xác.

Trân Châu là do Mã Não cô nương tiến cử tới, là biểu muội xa của Mã Não, bởi vì bản thân mỗi lần cãi nhau cùng Phỉ Thúy đều thua nàng ta, nàng lại đột nhiên cảm thấy đọc nhiều sách đúng là chuyện tốt, Phỉ Thúy nhất định là bởi vì đọc nhiều sách cho nên cãi nhau mới lợi hại như thế. Vì vậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là biểu muội của mình. Ngay sau đó Trân Châu đã được gọi đến Hiên Vương phủ.

Về phần Kim Tử cô nương, nàng là bạn của Phỉ Thúy, phụ thân của nàng là thuộc hạ của phụ thân Phỉ Thúy. Phỉ Thúy thấy Mã Não tìm người giúp đỡ bản thân đương nhiên cũng không thể thua kém, cho nên nàng dành cả một đêm viết một phong thư, nhờ phụ thân nàng đem Kim Tử cô nương đưa tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK