Người bị Dịch Phi Yên va phải lại khoát tay, cúi xuống nâng Dịch Phi Yên lên.
Người này là Chiếu tướng trấn thủ ở đây, Tô Mộc Dương, gia tộc của hắn đã là võ tướng nhiều đời, Tô Mộc Dương này cũng là một kẻ dũng mãnh thiện chiến, tướng mạo khôi ngô, không giống những võ tướng thô tục khác, hắn lại thập phần nho nhã, giống như một thư sinh.
Bất quá người này trời sinh tính phong lưu, lưu luyến khắp nơi, thế nhưng các cô nương ở thanh lâu đều không thích hắn, bởi vì trái ngược với vẻ ngoài nho nhã của mình, khi làm chuyện đó thì thủ đoạn bất đồng với thường nhân, hắn thường dùng một số công cụ khá cực đoan.
(Lời của Tiểu Hăc: Nói tóm lại đây là một thằng thích làm S, ta ức chế cho Yên ca từ mấy chương trước, mong các nàng thông cảm a)
Tô Mộc Dương ôm Dịch Phi Yên vào trong lòng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, nhếch môi cười nói, “Thực sự là một mỹ nhân, theo ta đi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hắn giống như đang hỏi, thế nhưng lời còn chưa dứt đã đem Dịch Phi Yên ôm đi mất.
“Ai, người đó là của chúng ta, ngươi còn chưa trả tiền đi?”
Có người bịt miệng hắn lại, “Không muốn sống nữa sao, lại dám đòi tiền của hắn?”
Tô Mộc Dương dừng lại, liếc mắt nhìn đám tùy tùng một cái, bọn chúng liền hiểu ý, ném một thỏi bạc cho mấy gã nam nhân kia.
Về tới Chiếu tướng phủ, Tô Mộc Dương không coi ai ra gì đem Dịch Phi Yên ôm vào trong phòng, thẳng tay ném hắn xuống dục dũng, khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Dịch Phi Yên giống như đã chết, một chút phản ứng cũng không có, cũng không giãy giụa, cứ như vậy lẳng lặng chìm vào trong nước.
Tô Mộc Dương một tay túm hắn lên, thẳng tay tát vào mặt hắn mấy cái, sau đó trầm giọng nói :
“Tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó tự lên giường nằm chờ bản tướng quân, đã hiểu chưa?”
Dịch Phi Yên xem như không nghe thấy, khuôn mặt tuyệt sắc không chút biểu tình, giống như hắn sớm đã là một cỗ thi thể, ngươi có chế nhạo chửi mắng hắn thế nào hắn cũng không hề phản ứng.
Nhưng mà chính bộ dạng này của hắn đã chọc giận Tô Mộc Dương. Tô Mộc Dương làm con nhà thế gia, lại là con độc nhất, tự nhiên là ngạo khí ngất trời a, nhiều năm tòng quân, hắn hầu như là bách chiến bách thắng, cho nên hắn luôn có chút cuồng vọng. Tự nhiên hắn sẽ không chịu nổi việc bị người khác coi thường, hắn liền nắm lấy cổ Dịch Phi Yên, “Khuôn mặt đẹp như vây, nếu cứ bị hủy như vậy, chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Ngươi chỉ cần cười với bản tướng quân một chút, chứ không cần ngươi bày ra bộ dạng người chết như vậy, vẻ mặt ngươi là cho ai nhìn hả?”
Hắn dùng toàn lực, khiến sắc mặt của Dịch Phi Yên nhanh chóng trở nên tái nhợt, nhưng Dịch Phi Yên vẫn không có một chút giãy giụa, vẫn là thần tình bình tĩnh, cứ như là cần cổ đang bị người khác khống chế này không phải là của hắn vậy.
Tô Mộc Dương đột nhiên buông tay, còn vòng tay nhấc Dịch Phi Yên vứt lên giường, sau đó nhanh chóng áp lên, chế trụ tay chân Dịch Phi Yên, “Ngươi thật sự là kẻ câm điếc sao?”
Hắn không nói, cũng không nhìn thấy bất luận một sự vật gì, thủy chung vẫn là bộ dạng bình tĩnh như vậy.
“Ngươi cũng không nhìn thấy cái gì sao? Ha ha, ngươi đúng là một kẻ đáng thương, nhìn bộ dáng ngươi như vậy chắc là đã bị không ít kẻ thượng qua rồi đúng không? Chậc chậc, thân thể đẹp như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.” Tô Mộc Dương thân thủ chạy loạn trên người Dịch Phi Yên rồi nói.
Bàn tay Tô Mộc Dương có rất nhiều vết chai, đây là kết quả của việc quanh năm tập võ tạo nên. Tay của Dịch Phi Yên thì lại không như vậy, tay hắn rất trắng, mười ngón tay thon dài, lại rất mịn màng. Da hắn cũng vô cùng tốt, cũng đồng dạng là trắng nõn, mềm mại, lại vô cùng săn chắc.
Tô Mộc Dương cúi đầu hôn lên môi Dịch Phi Yên một chút, nhưng đôi môi của Dịch Phi Yên khiến hắn muốn dừng mà không được. Hắn hung hăng cắn xé hai bờ môi của Dịch Phi Yên, hắn chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc, đối với Dịch Phi Yên tự nhiên cũng sẽ không có chút ôn nhu nào.
Một lúc lâu sau hắn mới buông Dịch Phi Yên ra, xoa xoa lên khóe miệng đang rớm máu, đây tất nhiên không phải máu của hắn, mà là máu của Dịch Phi Yên. Hắn nỉ non bên tai Dịch Phi Yên: “Ta chắc chắn ngươi không phải kẻ câm điếc. Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại làm ra vẻ thanh cao như vậy? Bản tướng quân nói chuyện với ngươi mà ngươi cũng dám phớt lờ? Ngươi cũng biết là là người phương nào? Ngươi nếu vẫn cố tình không nói lời nào, thì đừng có trách ta, bản tướng quân nhất định sẽ bắt ngươi phải mở miệng nói.”
Tô Mộc Dương liếc liếc mắt, sau đó liền cười cười đi tới lấy một ngọn nến.
Hắn hơi nghiêng ngọn nến một chút, sáp nến liền rơi xuống, sáp đỏ rơi xuống làn da trắng như bạch ngọc của Dịch Phi Yên, giống như một đóa hồng hạnh đang nở rộ. Bất quá chỉ trong nháy mắt, trên lưng Dịch Phi Yên đã được che phủ hoàn toàn bởi những đóa hồng hạnh đó.
Dịch Phi Yên cắn răng, vẫn như cũ không nói một lời.
“Không ngờ ngươi vẫn chịu được, ta cũng không tin, bản tướng quân không thể bắt ngươi mở miệng ra được.”
Cả người nóng bừng như bị bỏng, hậu huyệt bị hung hăng đâm chọc liền đau đớn như bị xé rách.
Dịch Phi Yên vẫn là cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tô Mộc Dương cười cười, cố sức đâm ngọn nến vào trong thân thể hắn, rút ra tận gốc, sau đó lại dùng lực đâm vào, làm vậy nhiều lền, Tô Mộc Dương ngày càng vui vẻ khi nhìn thấy người khác chịu đựng thống khổ. Áp lực trên chiến trường khiến Tô Mộc Dương triệt để biến thành một kẻ biến thái, hắn thích dằn vặt người khác, khi làm như vậy, hắn vô cùng thống khoái, giống như đang trút đi áp lực.
Thân thể Dịch Phi Yên sớm đã không chịu nổi dằn vặt như vậy, không được bao lâu liền ngất đi, nhắm chặt hai mắt, hai bờ môi bị cắn đến bật máu.
Tô Mộc Dương thấy vết máu trên miệng hắn, liền mở miệng hắn ra, mới thấy hắn đã cắn nát má trong của mình, nhưng vẫn tuyệt đối không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tô Mộc Dương đột nhiên đình chỉ động tác, cảm thấy bản thân có gì đó không thoải mái như mọi khi.
Hắn hô lớn một tiếng, “Người đâu?”
Không bao lâu sau, một nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt nhẹ nhàng tiến vào, dịu dàng cúi đầu nói, “Nô tỳ tham kiến Chiếu tướng.”
Tô Mộc Dương đứng lên, nha hoàn vội vàng chỉnh lý lại y phục cho hắn. Tô Mộc Dương thản nhiên nói: “Ngươi lưu lại chiếu cố hắn.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn nhìn theo bóng hắn đi ra ngoài.
Nàng quay lại nhìn người đang lõa thể nằm trên giường chiếu tướng, dù sao nha đầu này cũng chỉ là một cô bé mới lớn, lần đầu gặp phải tình huống này. Do tỷ tỷ nàng bị bệnh nên hôm nay nàng mới phải tới làm thay. Tuy rằng nàng đã sớm nghe nói Chiếu thướng có một số đam mê đặc thù, thế nhưng không nghĩ tới ngài ấy lại có thể dằn vặt một người ra cái bộ dạng này.
Ghé vào trên giường nhìn khuôn mặt của Dịch Phi Yên, nàng chưa từng thấy qua một người đẹp đến thế này, nhất thời nhìn đến ngây dại. Thế nhưng khi nhìn đến những vết thương trên người Dịch Phi Yên, nàng có thế nào cũng không thể cười nổi. Lưng của người này vốn là tuyệt mỹ đến thế, vậy mà nay lại bị những vệt sáp lớn nhỏ bao trùm, vết thương sưng đỏ lên, thương tích đầy mình. Nàng chuẩn bị một chậu nước nóng, nhẹ nhàng xử lý vết thương trên lưng hắn.
Hậu đình của hắn vẫn đang bị cắm một ngọn nến, nàng có chút do dự, nhưng sau đó thì vẫn cố lấy lại dũng khí, nhẹ nhàng rút ngọn nến đó ra khỏi cơ thể Dịch Phi Yên.
Dịch Phi Yên vẫn là đau đến mê man, tuyệt đối chưa thể tỉnh lại.
Nàng không đành lòng, tuy nàng không biết hắn là người phương nào, thế nhưng chỉ dựa vào tướng mạo như vậy, nàng biết rằng hắn nhất định không phải là kẻ xấu.
Nàng dùng khăn mặt lau khô thân thể của hắn, thượng dược vào vết thương cho hắn, sau đó đổi một cái chăn mới cho hắn rồi liền túc trực ở một bên.