Hạnh hoa bay lượn khắp nơi, vương vào bạch y cùng hồng y của hai người bọn họ.
Mái tóc bạc trắng của hắn nay đã biến thành hắc sắc, phiêu tán trong không trung, mái tóc rối loạn nhưng lại vô cùng hoàn mỹ. Dung nhan của hắn tựa hồ một điểm cũng không hề cải biến, vẫn là diễm lệ động nhân, khuynh quốc khuynh thành.
Hắn vươn tay, mỉm cười nhìn bạch y nam tử đang ngồi trên tường kia, “Tiểu tam nhi, mau đến đây với ta!”
An Minh Hiên cười khúc khích, nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân kia thì liền nhảy xuống, lao ngay vào lòng hắn, giống như tiểu sủng vật đang làm nũng cọ sát vào thân thể hắn.
“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi đã trở về.” Hắn vẫn như cũ, cười khúc khích, cố sức ôm lấy hồng y mỹ nhân này.
“Đúng vậy, ta đã trở về.” Dịch Phi Yên gắt gao ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói. Y ngậm một viên dược hoàn rồi cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi An Minh Hiên, đem viên dược hoàn đó đưa vào trong miệng hắn.
An Minh Hiên giật mình, liền đem viên dược hoàn kia nuốt xuống dưới, Dịch Phi Yên không dừng lại, vẫn như cũ tiếp tục hôn hắn, cố sức mút lấy hai phiến môi của hắn, bọn họ đã chia ly lâu lắm rồi, hắn cũng đã mong nhớ tiểu tam nhi của hắn đến cực hạn rồi.
Mười năm trước, khi Dịch Phi Yên tu luyện thành công Diệu hoa thập tứ, hắn chỉ biết, trên đời này nguyên lai không có thiên hạ đệ nhất, cho dù là võ công lợi hại đến mức nào thì cũng phải có chỗ thiếu hụt, hắn cùng với Huỳnh Hoặc đánh một trận tròn bảy ngày bảy đêm, không chỉ so tài về võ công, mà còn phải tính đến nghị lực.
Hắn đã từng giam giữ Huỳnh Hoặc, chặt đứt toàn bộ kinh mạch của hắn, thế nhưng dường như Huỳnh Hoặc đã luyện được một loại võ công đặc thù nào đó, không chỉ hồi phục được kinh mạch, mà võ công cũng đột nhiên tăng mạnh.
Giao đấu quyết liệt một hồi, liền trở thành liều chết, hắn chính là nhờ có lòng tin mà liều mạng như vậy. Huỳnh Hoặc dĩ nhiên là thua cuộc, kiệt sức mà chết. Mà hắn cũng bị Diệu hoa thập tứ phản phệ, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cho nên hắn lệnh cho Ân Ngữ Tình mang hai viên dược hoàn đó cho Minh Hiên, một viên là giải dược, một viên là thuốc khiến cho người ta trở nên ngây dại.
Không nghĩ tới chính là hắn bị thương nhưng lại không chết, Thanh Lãnh tiên nhân đã cứu hắn một mạng, cái giá phải trả là mười năm. Phương pháp Thanh Lãnh tiên nhân cứu hắn thập phần đơn giản, chỉ là đặt hắn vào trong một quan tài bằng băng, mỗi ngày lại cho hắn ăn một ít đan dược. Điều dưỡng như vậy mười năm, thương thế của hắn dĩ nhiên là khỏi hẳn. Mà lỗ tai của hắn thì lại như bị đâm thủng.
Thanh Lãnh tiên nhân, đích thực là thế ngoại cao nhân, mà thế ngoại cao nhân dĩ nhiên là vô cùng tịch mịch, cho nên hắn mỗi ngày đều đến tìm Dịch Phi Yên nói chuyện phiếm, mỗi lần trò chuyện đều mất bảy, tám canh giờ. Dịch Phi Yên quả thực là muốn phát điên rồi, cái lão đầu này, sao lại cứ thích dùng ngôn ngữ dằn vặt người khác thế không biết!
Cho nên khi thương thế của hắn đã hồi phục, hắn liền lập tức trốn đi, nếu còn tiếp tục ở lại đó, chắc chắc hắn không chết cũng bị điên.
Dịch Phi Yên nói thì vô cùng đơn giản, thế nhưng An Minh Hiên biết trong đó nhất định rất mạo hiểm, chỉ cần là tiểu Hồng Hạnh giao đấu cùng Huỳnh Hoặc, nhất định sẽ là thập tử nhất sinh.
Dược của Thanh Lãnh tiên nhân cấp cho, dĩ nhiên là thuốc tốt, chỉ mất nửa nén hương, thần trí An Minh Hiên liền thanh tỉnh trở lại. Mà Dịch Phi Yên lúc này cũng đã nói xong mọi chuyện lúc trước, liền ôm chặt lấy An Minh Hiên, tùy tiện tìm một gian phòng, vận công khiến y phục của hai người nhanh chóng biến thành tro tàn. Ôm lấy An Minh Hiên đặt lên giường, hai thân thể xích lõa gắt gao ôm lấy nhau.
An Minh Hiên sửng sốt một chút, “Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn làm gì?”
Dịch Phi Yên xấu xa cười, “Y phục đều cởi hết, còn nằm trên giường, ngươi nói ta muốn làm gì?”
“Mười năm rồi, ngươi sao mà một chút cũng không thay đổi, vẫn còn háo sắc như vậy?”
“Sai rồi, ta thay đổi, trở nên đói bụng ăn quàng a!” Dịch Phi Yên nói xong, liền nâng hông lên, cố sức mang phân thân sớm đã trướng đại cố sức cắm vào tiểu cúc hoa xinh xắn đáng yêu của ái nhân.
“A!” An Minh Hiên hét lớn một tiếng, hắn lâu lắm rồi không có hoan ái, mà cái tên kia lại đột ngột tiến nhập như vậy, khiến hắn đau đến toát mồ hôi hột. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Dịch Phi Yên, chợt phát giác, hắn vừa nói gì? Bụng đói ăn quàng?
“Dịch Phi Yên! Ngươi có ý gì?” An Minh Hiên phẫn nộ hét lên.
Dịch Phi Yên cười cười, hạ thân không hề đình chỉ, nhanh chóng luật động, “Không sai, không sai, xem ra cũng biết bụng đói ăn quàng là có ý tứ này, tiểu tam nhi hình như mười năm này đã bắt đầu đọc sách a!”
“Ngươi cái đồ hỗn đản này!” An Minh Hiên cố sức kẹp chặt hạ thể của mình lại.
Dịch Phi Yên nhe răng nhếch miệng, hắn bị kẹp rất đau. Dịch Phi Yên hắn là đèn dầu sắp cạn sao? Đương nhiên không phải, An Minh Hiên đã dám kẹp hắn lại, chắc đã tự dự đoán được kết quả rồi đi. Dịch Phi Yên dùng tay cố sức bài khai hai tiểu thí thí của An Minh Hiên, đem nơi tư mật của hắn bày ra trước mặt, lại đem phân thân của mình kiên quyết rút ra, rồi lại hung hăng đi vào, khiến An Minh Hiên rất nhanh co rúm cả người, phát ra tiếng rên rỉ mê người. Hắn gật đầu cười cười với An Minh Hiên, vẻ mặt kiểu như đang hỏi, ngươi có thể làm khó dễ được ta hay sao?
An Minh Hiên bị hắn chọc giận, dùng chân đạp hắn một cái, Dịch Phi Yên không phòng bị nên bị hắn đạp ra ngoài, An Minh Hiên liền vội vã nhào tới, há mồm cắn lên môi Dịch Phi Yên.
Dịch Phi Yên có thể để hắn tùy ý lộng hành sao? Khẳng định là không thể, gã cũng há mồm ra cắn lại. Hai người không ai nhường ai, nháo qua nháo lại không ngừng.
Bọn họ cắn nhau đến lúc mệt mỏi mới thôi, ngoại trừ hai đôi môi sưng đỏ lên thì cũng không thể có kết quả nào khác. Dịch Phi Yên đẩy hắn ra, căm tức nhìn hắn, “Đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn cứ là cẩu hay sao hả? Ngươi nhìn xem ngươi cắn môi ta thành cái dạng gì rồi?”
“Ngươi không phải cẩu chắc, chẳng lẽ ngươi không có cắn ta hay sao?”
“Là ai cắn trước? Ta chỉ là tự vệ mà thôi!”
“Có kiểu tự vệ như ngươi hay sao? Thương thế của ta so với ngươi thì nghiêm trọng hơn nhiều có nhìn thấy chưa? Tiểu Hồng Hạnh, răng của ngươi khẳng định là có thể sánh với răng chó săn!”
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Ta đã nói rồi, ngươi chính là chó săn!”
“Ngươi có tin là ta cắn ngươi hay không hả?”
“Lẽ nào vừa rồi ngươi không cắn ta?”
“Ta đây cho ngươi nửa năm cũng không xuống giường được!”
An Minh Hiên không dám lỗ mãng nữa, hắn tin tưởng Dịch Phi Yên nói được thì làm được, đành cười khan vài tiếng, “Cái kia, tiểu Hồng Hạnh, ta hỏi ngươi một vấn đề. Trước đây ngươi dùng cửu chuyển tục mệnh đan là xảy ra chuyện gì ? Lại xuất hiện đột ngột như vậy a?”
Dịch Phi Yên cũng không có dừng hành vi “công thành chiếm đất” của hắn lại, “Là ta sớm đã phái bọn Ngữ Tình đi tìm. Còn có vấn đề gì nữa không? Hỏi luôn một thể đi, sau đó đừng hòng đánh trống lảng như vậy!”
Bị hắn phát hiện rồi?
“Tiểu tam nhi, ta sẽ dẫn ngươi đi, đi đến một nơi chỉ có hai người chúng ta. Bất quá hiện tại, ngươi phải thỏa mãn cho mười năm trống rỗng của ta trước đã.”
“Vậy không phải là ta sẽ không thể bước đi được hay sao?”
“Ta sẽ ôm ngươi đi!” Dịch Phi Yên giảo hoạt nở nụ cười, ôn nhu tiến nhập nơi hậu đình của hắn.
An Minh Hiên có thể nói không sao? Hiển nhiên không thể, vậy thừa nhận đi, thụ chính là rèn luyện như vậy mà.
Danh Sách Chương: