• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại điện của tổng đàn Minh giáo xây ở trên đỉnh núi, mà viện tử của Dịch Phi Yên chính là ở trong khe núi. Hôm nay sắc trời đã tối, tuy nói trên đường có đèn lồng, thế nhưng vẫn đang có chút hôn ám. An Minh Hiên không quen thuộc nơi này, bị va vấp cũng là chuyện bình thường.

“Ai u!” Đây là lần thứ ba An Minh Hiên bị trẹo chân, tuy là không nghiêm trọng, hắn cũng chỉ hơi đau một chút, nhưng vẫn chửi bới nói: ”Tiểu Hồng Hạnh ngươi không thể sửa chữa lại đường đi một chút sao?”

Dịch Phi Yên nâng hắn dậy, khiến hắn nửa nằm trong lòng mình, có chút buồn cười nói: “Vì sao ta không có bị vấp?”

An Minh Hiên muốn nói ngươi nhân phẩm có vấn đề, thế nhưng lại nghĩ, mình đang cần cầu cạnh hắn, liền ngậm miệng.

Dịch Phi Yên thấy hắn tức giận một hồi, lại liên tục lắc đầu, cuối cùng đành ôm lấy hắn, vận khinh công bay lên trời.

An Minh Hiên kinh hãi ôm chặt lấy cổ Dịch Phi Yên, này là loại khinh công gì chứ, dọc theo đường đi không thấy hắn đạp cước vào chỗ nào lấy điểm tựa cả, cứ như vậy ôm hắn xẹt qua tầng tầng sơn lâm.

Bởi vì đêm tối, An Minh Hiên cũng không có thấy rõ, bọn họ rốt cuộc đã đi bao xa, chỉ là chẳng được bao lâu, Dịch Phi Yên liền vững vàng đáp xuống đất, An Minh Hiên vừa nhìn lại, hóa ra là đã về tới viện tử của hắn.

Dịch Phi Yên nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích nói: ”Theo đường nhỏ trở về a.”

Thảo nào, mới vừa rồi nghĩ dọc theo đường đi xa lạ như vậy.

Theo lệ cũ là hai người cùng nhau tắm rửa. Dịch Phi Yên thoát hạ y phục, thân thể như bạch ngọc lại hiện ra, hắn chậm rãi tiêu sái đi xuống ôn tuyền, ngồi ở bên trong.

An Minh Hiên nhăn nhó đứng ở trên bờ, chậm chạp không chịu hạ thủy, như vậy rất giống đêm tân hôn, cô vợ trẻ lần đầu thấy tướng công.

Dịch Phi Yên chớp chớp mi nói: ”Thế nào còn không xuống nước? Đừng bảo là đang chờ ta ôm ngươi xuống?”

An Minh Hiên vội vã cởi áo choàng, tiến vào trong nước. Nhưng vẫn cẩn trọng ngồi cách xa nhân vật nguy hiểm kia.

Dịch Phi Yên vẫy tay: “Đến bên cạnh ta này.”

An Minh Hiên nhớ tới lần trước hai người tầm hoan trong ôn tuyền này, hậu đình của mình suýt chút nữa đã bị nhiễm trùng, hắn có chút sợ, chần chừ không di chuyển.

“Thực sự không sang đây sao?” Thanh âm của Dịch Phi Yên dường như có chút từ tính, vô cùng mê hoặc.

An Minh Hiên có chút rối loạn, lắc đầu, không cho bản thân rơi vào sự dụ dỗ của hắn.

Dịch Phi Yên nhìn ra sự do dự của hắn, đứng lên, nước trong ôn tuyền chỉ cao tới phần eo của hắn, bày ra đường cong hoàn mỹ trên thân thể, tiểu phúc tráng kiện, trồi lên mặt nước, hắn từng bước một bước về phía trước.

An Minh Hiên nuốt nước bọt, xoay người bỏ chạy.

Thế nhưng sao hắn có thể thoát khỏi ma chưởng của Dịch Phi Yên. Dịch Phi Yên nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cổ chân hắn, dùng sức kéo hắn vào trong lòng mình.

Cổ chân An Minh Hiên bị nắm chặt, hắn vốn lại không biết bơi, hiện nay bị mất thăng bằng, thoáng cái liền ngã sấp xuống, rơi vào trong lòng Dịch Phi Yên. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, hắn không dám lộn xộn nữa, khuôn mặt cũng cứng nhắc không có chút cảm xúc.

Dịch Phi Yên còn trêu tức hắn: ”Sợ ta như vậy sao?”

“Con bà ngươi, ai nói lão tử  sợ ngươi? Bất quá…. Ta chỉ là muốn tắm rửa thay y phục, nên muốn vào trong phòng lấy một kiện y phục mà thôi.”

An Minh Hiên có một tật xấu, chính hắn cũng không có phát hiện, mỗi lần hắn khẩn trương hoặc là xấu hổ, đều tự xưng là lão tử, rồi nói ra những lời thô tục.

Dịch Phi Yên có chút ái muội nhìn hắn, ngón tay làm như vô ý xẹt qua phân thân của hắn, sau đó song chưởng gắt gao quấn trụ thân thể An Minh Hiên, nói nhỏ bên tai hắn: ”Ta không nghĩ tối nay còn có thể để ngươi mặc y  phục vào.”

”Con bà ngươi, Dịch Phi Yên ngươi là lưu manh, ngươi là kẻ lưu manh nhất trong đám lưu manh.”

Rõ ràng hắn đang rất căng thẳng.

Dịch Phi Yên thích nhìn cái dạng này của hắn, trêu chọc hắn. Ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng trêu chọc hậu đình của hắn, lưu luyến ở bên ngoài, rồi lại chậm rãi tiến vào, dùng ngón tay làm loạn tại nơi tư mật của hắn.

An Minh Hiên bị hắn chiến tiện nghi, cả thân thể liền căng thẳng không thôi.

Dịch Phi Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục đối An Minh Hiên động tay đông chân, vuốt ve đồn bộ của hắn, đồng thời đem dục vọng sớm đã ngẩng cao đầu của mình nhắm ngay hậu đình của An Minh Hiên, nhưng lại chỉ ở bên ngoài ma sát, không có tiến nhập.

Thân thể An Minh Hiên như bị vỡ tan, hắn đây là đang bị Dịch Phi Yên đùa giỡn! Lý trí nói cho hắn, không thể bị Dịch Phi Yên ăn tươi dễ dàng như vậy, thế nhưng thân thể hắn đã sớm không nghe lời mà làm ra những phản ứng tự nhiên của nó.

“Ân………..” Hắn rên rỉ một tiếng thật dài, khuôn mặt nhàn nhạt đỏ ửng, dưới ánh trăng lại càng làm hắn thêm tiêu hồn, đôi mắt như ngọc lưu ly mê hoặc dụ nhân.

“Đi vào, ngươi đi vào.” Hắn táo bạo hô, cũng không biết mình đang nói gì, hắn chỉ là nghĩ dục hỏa khó nhịn.

Dịch Phi Yên khẽ cười ra tiếng, hôn lên môi hắn, đem dục vọng đã trướng tới cực đại của mình cắm vào trong hậu đình của An Minh Hiên.

Hai người giống như cá nước gặp nhau, hoan ái chơi đùa, giống như là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dịch Phi Yên xoa nắn từng thốn da một trên cơ thể An Minh Hiên, dường như đang tẩy đi hết thảy mọi thứ phàm trần thế tục, bọn họ cũng có thể sống cuộc sống tiên lữ kỳ duyên.

An Minh Hiên lúc này tuy rằng đầu óc hỗn độn, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ một chuyện rất trọng yếu, thừa dịp hai người thân mật, An Minh Hiên năn nỉ nói: ”Tiểu Hồng Hạnh, sắc trời không còn sớm, ta mệt mỏi, sớm đi ngủ đi.”

Dịch Phi Yên rút dục vọng của chính mình ra, ôm hắn vào trong phòng. Dùng một tấm chăn bao lấy thân thể xích lõa của hai người. Hắn liếc mắt, xem ra đã nhìn thấu mánh lới của An Minh Hiên, vì vậy cười nói: “Ngươi không phải nói ngươi bài phẩm tốt, nguyện đánh cược chứ không chịu thua sao?”

An Minh Hiên cười cười lấy lòng: “Người ta thân thể khó chịu mà.”

Nói xong câu đó, chính hắn cũng suýt nữa phun ra, xem ra cái chuyện làm nũng không phải ai cũng có thể làm được.

Dịch Phi Yên nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: “Lẽ nào ngươi cũng đến ngày quỳ thủy (1) rồi?”

An Minh Hiên vội vã gật đầu nói: ”Đúng vậy đúng vậy, ta đang có quỳ thủy, ngày hôm nay không được, ngày khác.”

Dịch Phi Yên ha hả đích cười ra tiếng: ”Ngươi cho ta kẻ ngu si sao, nam nhân sao lại có quỳ thủy được.”

An Minh Hiên ý thức được bản thân bị đùa giỡn lập tức tức giận, cũng không quản cái gì bài phẩm với không bài phẩm, lăn lộn trên giường một cái, xả chăn ra như muốn đi ngủ.

“Tướng công không ngủ, làm nương tử sao có thể ngủ một mình a? Ngươi vẫn còn thiếu ta tám lần mà!”

An Minh Hiên không thèm đếm xỉa đến hắn mà nói: “Ngươi nói gì cũng mặc kệ! Lão tử bất phụng bồi, ngươi thích thì đi tìm nữ nhân khác đi!”

Dịch Phi Yên lật hắn lại, hắn giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, vì vậy căm tức lườm Dịch Phi Yên.

“Ngươi biết rõ ta thích nam tử, vẫn còn bảo ta đi tìm nữ nhân?”

An Minh Hiên tức giận nói: “Vậy ngươi liền đi tìm nam nhân, có ngay hai huynh đệ Ân gia đó.”

Dịch Phi Yên thở dài, nằm xuống bên cạnh An Minh Hiên, ôm hắn vào trong ngực: ”Sao lại giận dỗi giống như hài tử thế? Mới vừa rồi vẫn còn hoàn hảo, sao đột nhiên lại làm ra cái dạng này.”

Có thể không tức giận sao, tám lần a, với sức lực của Dịch Phi Yên, ta còn không bị làm đến chết sao, có thể trốn thì phải trốn, chứ cần gì quản đây là phương pháp nào.

Dịch Phi Yên lại nói: “Ta sẽ không ép buộc ngươi.”

Ngươi còn không ép buộc ta? Ta chỉ cường bạo ngươi một lần, ngươi thì sao? Hiển nhiên đây là An Minh Hiên nói thầm trong lòng, hắn cũng không dại gì mà nói những lời đó ra.

Dịch Phi Yên vùi mặt vào cổ hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ hắn mà nói: “Vậy sau này đều tùy ngươi có được hay không?”

An Minh Hiên khó tin nói: “Ta ở mặt trên cũng có thể sao?”

Dịch Phi Yên nói: “Ngoại trừ cái này, những cái khác đều tùy ngươi.”

An Minh Hiên lại nói: “Vậy giờ nào, ở đâu, số lần, đều tùy ta?”

Dịch Phi Yên tự nhiên minh bạch hắn nói là cái gì, vì vậy lắc đầu nói: “Cái này cũng ngoại trừ, cái khác đều tùy ngươi.”

An Minh Hiên hừ lạnh một tiếng: “Vậy còn lại cái gì? Một điểm thành ý cũng không có!”

Dịch Phi Yên nói: “An Minh Hiên ngươi một điểm bài phẩm cũng không có!”

“Ngươi nói ai không bài phẩm?” Hắn trừng mắt.

Dịch Phi Yên tỉnh bơ nói: “Chưa nói ngươi.”

An Minh Hiên trợn tròn mắt, người này bản lĩnh nói dối càng ngày càng cao a!

Dịch Phi Yên thấy hắn không để ý tới mình, liền muốn xoa dịu hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về mà nói: ”Đáp ứng ta một việc, chuyện đánh bài, coi như chưa phát sinh qua, có được hay không?”

Hắn cư nhiên lui bước a! Việc này khiến An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc, hắn, Dịch Phi Yên cũng sẽ nhường nhịn người khác, quả thực là kỳ tích.

An Minh Hiên nói: “Ngươi nói thật?”

Dịch Phi Yên nở nụ cười: “Kỳ thực ngươi cũng đang chờ ta thỏa hiệp không phải sao, ngày hôm nay ta sẽ nhường ngươi, ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới thắng rồi sẽ làm gì ngươi. Bất quá là trêu chọc ngươi một chút mà thôi. Đáp ứng ta một việc, chúng ta liền bỏ qua hết tất cả.”

“Chuyện gì? Ngươi không phải là không muốn cùng ta đi điều tra chuyện của Cầu Kiếm sơn trang nữa đấy chứ?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, việc ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm đến cùng, chỉ là gần đây ta có một số chuyện cần phải giải quyết, đợi mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ đi cùng ngươi. Ta hôm nay muốn ngươi nhận lời ta một việc, ngày khác ngươi phải làm được.”

“Chuyện gì, ngươi nói, nếu có thể làm, ta cũng không nuốt lời.”

Dịch Phi Yên cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: “Hiện tại không muốn nói.”

An Minh Hiên cười nhạt: “Ngươi là chưa nghĩ ra chứ gì?”

“Tùy ngươi nghĩ thế nào liền thế ấy. Ta đây coi như ngươi đã đồng ý rồi đấy.”

An Minh Hiên trầm mặc, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Dịch Phi Yên cũng không buồn bực, xốc chăn lên, bắt đầu hôn môi hắn, xoa nắn thân thể xích lõa của hắn, vuốt ve hai tiểu thí thí của hắn.

An Minh Hiên đẩy hắn ra, có chút không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, ta đáp ứng, ngủ đi! Thật hết cách với ngươi mà!”

“Lời này phải là ta nói mới đúng, ta mới là người hết cách với ngươi a.”

Sáng sớm hôm sau, An Minh Hiên vừa bị đánh thức, liền mở to mắt nhìn Dịch Phi Yên, thấy Vân Cẩm đang thay y phục cho hắn, y phục màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn.

Thấy hắn nhìn mình, Dịch Phi Yên cười cười nói: “Ngươi tỉnh?”

An Minh Hiên ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm liền tuột xuống.

“Ngươi ầm ỹ như vậy, ta nếu như không tỉnh thì có khác gì trư đâu.”

Dịch Phi Yên cúi đầu cười nói: “Ta vẫn nghĩ ngươi vốn là….”

“Ngươi!” An Minh Hiên trừng mắt.

Dịch Phi Yên cúi đầu hôn hắn một chút, ôn nhu cười nói: ”Đứng dậy nhanh lên một chút, ta mang ngươi đi ra ngoài.”

An Minh Hiên phát hỏa không được, lúc nào tên đó cũng vừa đấm vừa xoa như vậy.

Tố Cẩm mang một chồng y phục đến, Dịch Phi Yên nhìn nhìn một chút, rồi đưa cho An Minh Hiên một cái áo choàng màu trắng. Hắn thích nhìn An Minh Hiên mặc y phục màu trắng, rất trong sáng.

Tố Cẩm và Vân Cẩm lui ra ngoài.

An Minh Hiên mặc quần vào, lúc hắn đang định mặc áo thì Dịch Phi Yên tiến đến nói: ” Để ta.”

Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên Dịch Phi Yên làm, nên An Minh Hiên cứ  để mặc Dịch Phi Yên tùy ý thay hắn xuyên y, rửa mặt chải đầu đâu vào đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK