Nguyễn Hoàng Anh nhìn khuôn mặt lo lắng pha chút sợ sệt của Trần Hà My đến là buồn cười, lại còn sợ đến mức giữ nguyên không dám di chuyển, bèn lên tiếng trêu chọc.
– Em vừa làm gì thế?
Nguyễn Hoàng Anh khuôn mặt tò mò hỏi, như thể là không biết người kia vừa làm gì với mình, Trần Hà My liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó chối đây đẩy.
– Em không làm gì cả, em chỉ nhìn thôi thật đấy.
– Nhìn thôi sao phải sợ thế?
– Thế.. Thế chị nghĩ em làm gì? Thôi ngủ tiếp đi em cũng đi ngủ đây.
Trần Hà My nhanh chóng đánh trống lảng, sau đó trở về một bên mép giường nằm, tim vẫn đang đập thình thịch.
Nguyễn Hoàng Anh thấy người kia trốn tránh thật giỏi, thầm nghĩ, được lắm, dám làm không dám nhận, hôm nay phải xử không tha. Nghĩ rồi liền ngay lập tức ngồi bật dậy, kéo Trần Hà My bên mép giường kia lại đè xuống.
– Làm việc xấu không chịu nhận lại còn dám nói dối à?
Nguyễn Hoàng Anh đè trên người Trần Hà My, đùa cợt nói, cái vẻ này, có lẽ chỉ xuất hiện khi trêu chọc Trần Thiên Hương, nhưng lần này lại là trêu chọc Trần Hà My.
– Em có làm gì đâu.
Trần Hà My đến chết vẫn không chịu nhận, nhìn Nguyễn Hoàng Anh thật là ghê gớm, nhìn gương mặt đùa cợt này so với lúc lạnh lùng trông còn đáng sợ hơn, khai ra rồi đêm nay mình tử nạn mất.
– Nói mau.
Nguyễn Hoàng Anh tiếp tục truy vấn, hôm nay nhất định phải bắt con bé này nhả ra từng chữ, lần sau thôi mấy cái trò im ỉm hành động này đi.
– Chị không ngủ bao giờ đâu, nghịch nhầm người rồi nhá, từ nãy đến giờ My làm gì chị biết hết đấy, không tự giác nói ra thì..
Trần Hà My nghe lời đe doạ, sợ đến run cả người.
– Rồi rồi rồi, em vừa mới hôn trộm, nhưng chỉ chạm môi thôi, thật đấy thật đấy.
Trần Hà My nói xong nhắm tịt mắt, chuẩn bị chờ đòn giáng xuống, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, liền mở mắt ra nhìn, chỉ thấy ánh mắt Nguyễn Hoàng Anh đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt có rất nhiều ý, làm cô không hiểu hết được. Nguyễn Hoàng Anh nhìn cô gái dưới thân mình một lúc lâu, thực sự ngoài mẹ và Trần Thiên Hương, cô chưa từng đem vẻ đẹp của người nào để vào mắt, dù người có đẹp tới chói loá như Vũ Hương Ly, cũng chỉ liếc qua, không hề để tâm, càng không có thành ý muốn ngắm. Nhưng lần này, lại chăm chú nhìn khuôn mặt Trần Hà My, tất cả đều để lọt vào ánh mắt, nước da trắng hồng, kia đôi mắt ướt, sống mũi cao cao, đôi môi đầy đặn, khuôn mặt trái xoan, tất cả đều hài hoà, không quá chói mắt, nhưng mặn mà, khiến mình nhìn không thể rời đi. Nguyễn Hoàng Anh tự nhiên xao xuyến, cũng có chút động lòng, tại sao người đẹp đẽ như thế này, đến bây giờ mới chịu đặt vào mắt?
Nguyễn Hoàng Anh nhẹ nhàng đặt môi lên trán Trần Hà My. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy, bàn tay vuốt ve mái tóc đen óng mềm mượt.
– Ừ. Ngủ đi.
Sau đó liền nhắm mắt lại. Chỉ có Trần Hà My đang không hiểu gì, Nguyễn Hoàng Anh đã không giận, lại còn nhẹ nhàng, thật khiến mình hơi sợ đi, nhưng được ôm vậy cảm thấy cũng ấm áp quá, liền vòng tay ôm lại, dụi mặt vào cần cổ Nguyễn Hoàng Anh mà ngủ.
***
3 tháng sau.
Chuông cửa reo lên, Trần Thiên Hương liền nhanh chóng đến mở cửa, ngay trước mắt là hai người vừa lạ vừa quen. Nhìn mãi, cuối cùng đôi môi mới mấp máy được hai chữ.
– Bố, mẹ.
Đứng trước mặt Trần Thiên Hương, mẹ đại nhân – Nguyễn Hiền. Một thân là quần áo sang trọng, đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng dáng người hết sức gọn gàng, nước da trắng ngần, khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Thiên Hương chính là từ người này đúc ra. Chỉ cần nhìn đã có thể đoán ra ngay bộ dáng sau này của Trần Thiên Hương ở độ trung niên. Đứng ngay sau là bố, ông Trần Thái Hưng, bố Trần Thiên Hương dáng người tuy cao nhưng khá mảnh khảnh, có lẽ tổng giám đốc thừa hưởng nét này từ bố. Nhìn có vẻ lãng tử, khác xa hẳn so với vẻ khí chất của bố Vũ Hương Ly. Thoạt nhìn có thể thấy, bố Trần Thiên Hương có vẻ yếu đuối, hay bị mẹ bắt nạt.
– Không mời bố mẹ vào nhà à?
Nguyễn Hiền lên tiếng, lâu rồi không gặp con gái, nó học đâu ra cái kiểu đứng nhìn lâu không thèm mời vào nhà không biết, có lẽ phải giáo huấn lại.
– Có có, mẹ, bố, vào nhà đi ạ.
Trần Thiên Hương mở rộng cánh cửa, kính mời quý phụ huynh vào nhà. Cũng thật quá bất ngờ, những lần trước bố mẹ về nước lúc nào cũng gọi điện thoại báo trước, nếu không gọi được thì sẽ gọi đến công ty báo, bằng được nằng nặc đòi con gái ra đón, lần này lại về không báo, lại còn không gọi ra đón, hay là có vấn đề gì?
Nguyễn Hiền bước vào nhà, nhìn xung quanh một chút, sau đó ngồi xuống sofa, Trần Thái Hưng nhìn thấy vợ đã ngồi xuống mới nhẹ nhàng ngồi theo.
– Dạo này khoẻ không con? Một tháng ốm mấy lần? Vẫn ở một mình à? Bao giờ bố mẹ được ăn cưới?
Nguyễn Hiền kéo tay con gái yêu ngồi xuống, sau đó vừa vuốt vuốt tóc Trần Thiên Hương vừa hỏi.
– Con vẫn khoẻ, đã ba tháng rồi chưa ốm, chuyện đám cưới mẹ không cần tính.
– Thế con với Hoàng Anh cãi nhau gì mà nó bỏ đi?
– không có gì, em nó muốn đi, con cũng không cản, thế thôi.
– Thế là hai chị em bây giờ không thèm nhìn mặt nhau nữa?
Nguyễn Hiền xoa xoa trán, không ngờ con gái ngoan ngoãn gương mẫu của mình lại đi xích mích với đứa nhỏ mười bảy tuổi.
– Không ạ, con với Hoàng Anh quan hệ tốt lắm, hôm nọ hai chị em còn nói chuyện rất vui, con gọi em là em ngoan đấy.
Trần Thiên Hương đem toàn bộ sự thật thuật lại ẹ nghe.
– Ừ, chẳng qua Hoàng Anh nó cũng lớn, mẹ mới cho qua vụ con để em đi chỗ khác ở, bằng không ngay từ lúc đấy mẹ đã về nước rồi.
– Rồi rồi, thế không phải bố mẹ về vì nhớ con à?
– Ai mà thèm nhớ, nếu sợ nhớ con bố mẹ đã không để con lại Việt Nam từ năm mười tuổi rồi.
Nguyễn Hiền đùa vui nói, công nhận thật sự rất nhớ Trần Thiên Hương, nhưng vì công việc bề bộn, mãi mới sắp xếp được thời gian để về, mà lần này muốn tạo bất ngờ cho con gái nên mới im lặng trở về như vậy.
– Sao em lại nói thế.
Trần Thái Hưng lúc này mới lên tiếng, vẫn là không chịu được Nguyễn Hiền tính hay thích trêu đùa con gái.
– Anh làm sao? Có ý kiến gì hả? Bây giờ anh muốn làm chồng em hay bố con Hương?
Nguyễn Hiền chống nạnh nói, không cho phép bố về phe con gái. Mà Trần Thái Hưng cũng không dám trái ý, nhanh chóng mỉm cười.
– Không là chồng em sao làm bố nó được chứ?
– Được đấy anh yêu.
– Khiếp bố mẹ nói chuyện nghe ghê răng quá.
Trần Thiên Hương ở bên cạnh nhăn mặt, cô ghét nhất nghe bố mẹ tâm sự chuyện tình cảm.
– Ừ, phải rồi, con đã có đối tượng chưa? Nếu chưa có thì để bố mẹ sắp xếp có được không?
Nguyễn Hiền đối với vấn đề này quan tâm nhất, con gái bây giờ công việc và sự nghiệp ổn định, đương nhiên nên lập gia đình đi.
– Không mà.
Trần Thiên Hương cau mày.
– Thế có ai thì phải nói chứ.
Nguyễn Hiền đang chất vấn con gái, tự nhiên nghe tiếng cửa mở.
– Chị ơi, em về rồi này.
Vũ Hương Ly vừa mở cửa liền gọi to, nhưng sau đó mới nhìn thấy hai vị khách lớn ngồi giữa nhà, đặc biệt là người phụ nữ, đôi mắt kia, so với trưởng phòng Hồng Hoa còn sắc xảo hơn, khiến cho Vũ Hương Ly có chút sợ hãi. Nhưng dùng đầu ngón chân quan sát cũng biết đây là mẹ Trần Thiên Hương, giống hệt đúc mà, vậy người bên cạnh có lẽ là bố, Vũ Hương Ly nhận biết xong liền cúi gập đầu.
– Cháu chào hai bác ạ.
Danh Sách Chương: