• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyễn Hoàng Huy nằm trên giường, ôm lấy cô gái nằm bên cạnh mình, tâm trạng của anh rất không tốt.
Nguyễn Thiên Hương áp má vào ngực anh, người đàn ông này là người cô dùng cả trái tim để yêu thương, rất tiếc, anh đối với cô mà nói quá xa vời, có lẽ cả đời này cô cũng chỉ có thể không chính đáng ở bên cạnh anh, thế nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần thỉnh thoảng Nguyễn Hoàng Huy nhớ về cô, đã là đủ lắm rồi.
– Hương, em lấy anh nhé?
Nguyễn Hoàng Huy dùng âm lượng nho nhỏ nói, giọng nói trầm ấm còn có chút ngọt ngào khiến cho Nguyễn Thiên Hương giật mình. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, cô có nghe nhầm không?
– Huy, anh nói cái gì thế?
Nguyễn Hoàng Huy hơi tách người ra, để một khoảng cách để hai người có thể nhìn thấy nhau, anh nhìn khuôn mặt cô, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt trong veo. Nguyễn Thiên Hương rất hiền lành, nhu mì đến nỗi ai nhìn cô cũng không muốn nặng lời. Thế nhưng khuôn mặt này so ra vẫn không thể xinh đẹp bằng Trần Thiên Hương, Trần Thiên Hương gương mặt đẹp hoàn hảo, lại nhã nhặn, có khí thế làm cho Nguyễn Hoàng Huy ngay từ lần đầu gặp mặt đã vô cùng thích cô, sau đó thì tìm cách theo đuổi, đến nay, trong lòng anh thực sự đã yêu Trần Thiên Hương.
– Anh nói thật đấy, em lấy anh có được không Hương?

Nguyễn Thiên Hương hơi nhăn mày.
– Nhưng mà, anh sắp kết hôn với người khác mà. Đừng đùa em nữa.
Nguyễn Hoàng Huy nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.
– Anh thực sự muốn lấy em, chuyện anh lấy người khác là do bố anh quyết định, cô ấy không hề thích anh, anh cũng không lấy cô ấy.
Nguyễn Thiên Hương nhìn vào mắt anh, trong tim cô khẽ rung động, Nguyễn Hoàng Huy muốn lấy cô, đây có lẽ là điều cô mong muốn nhất, nhưng chưa từng dám nói với anh, hiện nay anh lại nói điều này, mặc kệ lí do có là gì, cô vẫn thực sự rất hạnh phúc.
Nguyễn Thiên Hương lên sáu tuổi thì bố mẹ cô mất do tai nạn xe cộ, lúc đó cô cũng đi cùng trên chiếc xe đó nhưng may mắn thoát chết. Sau đó được gia đình cậu nhận nuôi, sau này cậu của cô qua đời vì bị bệnh, vợ của cậu cũng lấy người khác, lại gửi cô vào trại mồ côi. Nguyễn Thiên Hương từng được rất nhiều gia đình nhận nuôi, cho nên cuộc sống vô cùng lận đận, vui vẻ, đau thương, ấm ức, khổ sở, nhục nhã cô đều đã trải qua rồi. Ba năm trước cô gặp Nguyễn Hoàng Huy, lúc đó anh đi uống rượu ở bar, cô làm tiếp viên ở đó, chính anh là người lấy đi lần đầu tiên của cô, lúc đó cô chỉ mới mười chín tuổi, khuôn mặt trắng nõn khóc đến đỏ ửng nằm ở trên giường, hai bàn tay níu chặt ga giường. Nguyễn Hoàng Huy sau khi tỉnh dậy đã lấy rất nhiều tiền ném cho cô, sau đó rời đi. Nguyễn Thiên Hương cảm thấy nhục nhã vô cùng, vội mặc lại quần áo, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cô nghĩ lần đầu tiên của mình như thế là xong, trở thành một thứ rẻ tiền. Nào ngờ cánh cửa phòng lại bật tung, lại là khuôn mặt đẹp đẽ của anh, Nguyễn Hoàng Huy tiến đến nắm lấy bàn tay cô, kéo cô rời khỏi căn phòng kia. Sau đó, anh mua nhà cho cô, anh nói sẽ chịu trách nhiệm tất cả, từ đó trở đi cũng đối xử với cô rất tốt, cho cô tiền đi học, cho cô rất nhiều tiền để tiêu dùng, thỉnh thoảng anh cũng đến chỗ cô, hai người ngủ cùng nhau. Thế nhưng Nguyễn Hoàng Huy chưa bao giờ nói yêu cô, còn Nguyễn Thiên Hương, thực sự đã đem trái tin trao trọn cho anh rồi.
Biết anh sắp lấy vợ, lại là người xinh đẹp, tài giỏi, tuy trong lòng cô khổ sở, nhưng lại rất mừng cho anh, bởi vì anh từng kể, anh cũng yêu cô ấy.
– Hương, em lấy anh có được không?
Nguyễn Hoàng Huy thấy cô im lặng hồi lâu, liền lên tiếng hỏi lại.
Nguyễn Thiên Hương nhìn vào đôi mắt anh, tròng mắt màu cà phê rất đẹp, cô mỉm cười, nhẹ gật đầu.
– Em là của anh, từ ngày đầu tiên gặp mặt đã là của anh, em làm gì cũng được, miễn là được ở cạnh anh.
Nói rồi ôm lấy Nguyễn Hoàng Huy. Hít ngửi mùi hương quen thuộc bên người anh. Mọi người thực ra không hiểu Nguyễn Hoàng Huy, chỉ có một mình cô hiểu. Ai cũng nói Nguyễn Hoàng Huy chỉ biết ăn chơi trác táng, suốt ngày gái gú, thực sự không hẳn như vậy, anh rất thông minh, vẽ lại rất đẹp, anh rất hay vẽ tranh, cô cực kì thích, anh không bao giờ động đến công việc ở công ty bố mình, bởi vì bản thân anh không thích những công việc đó, còn về phần phong lưu đào hoa, kể từ khi Nguyễn Hoàng Huy quen cô, cô cũng biết, anh không ngủ cùng một người phụ nữ nào nữa, anh chỉ lên giường với một mình cô. Cách đây một thời gian, cô thấy anh đem về rất nhiều sách kinh doanh, chăm chỉ ngồi đọc, khuôn mặt rất hăng say, cô chưa từng thấy anh có hứng thú với mấy cuốn sách như thế, sau đó, lại thấy trong phòng tranh có rất nhiều bức vẽ của một cô gái, sau này cô biết được đó chính là Trần Thiên Hương, người mà anh sắp kết hôn cùng. Anh kể với cô hình như cô Thiên Hương kia rất ghét anh, bởi vì anh ăn chơi trác táng, anh vô dụng không biết gì về kinh doanh, ăn bám bố mẹ. Cô hiểu, thế nên anh dốc sức học tập kinh doanh, làm những cái mà anh ghét nhất. Bởi vì sao? Vì anh yêu Trần Thiên Hương mà. Cô thực sự đã rất ghen tị, nhưng trong lòng tự hiểu, dù sao Nguyễn Hoàng Huy đối với mình cũng chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm, cho nên chỉ cần mình cô yêu anh là đủ rồi.
– Có thể anh sẽ làm những việc khiến em phải ấm ức, em có đồng ý không?

– Em đã nói là như thế nào cũng được mà.
Nguyễn Hoàng Huy mỉm cười, ôm lấy cô vào lòng. Khẽ thở dài, cũng giống như Nguyễn Thiên Hương, anh mong muốn Trần Thiên Hương sẽ không phải khổ sở, càng không mong khổ sở đó do chính mình đem lại, cho nên anh sẽ không gượng ép cô lấy mình.
***
Vũ Hương Ly về nước, nơi đầu tiên đi chính là nhà Vũ Khánh, sau khi biết tất cả mọi chuyện ông liền báo tin ngay cho cô, Vũ Hương Ly càng rối bời hơn, tuy nhiên cô vẫn phải trở về.
– Bố, chuyện đó, là thật sao? Chị Hương không phản bội con?
Vũ Hương Ly đôi mắt sưng mọng, cô càng mừng vì cô ấy không phản bội cô lại càng đau lòng những chuyện mình đã làm. Đáng lẽ cô không nên nghi ngờ tình cảm của Trần Thiên Hương, phải tìm hiểu thật kĩ. Chuyện lại đi đến nước này, Vũ Hương Ly thật sự không biết dùng mặt nào nói chuyện với cô ấy.
– Không phải, Thiên Hương là đứa tốt, nó là bị ép tới đường cùng, bị ông Thái Hoàng kia đem mẹ nuôi ra uy hiếp.
Vũ Khánh nói, ông chợt thấy sắc mặt của con gái ngày càng tệ hơn, đáng lẽ nên vui mới phải chứ.
– Con sao thế? Đừng lo, chuyện này bố sẽ xử lí, không để đám cưới diễn ra.
Vũ Khánh Ly rơi nước mắt, chỉ gật đầu nói vâng. Cô thực sự cảm thấy rất khổ sở.

– Vậy con, có định gặp mặt Thiên Hương không?
Vũ Khánh hỏi, ông hơi lo lắng, ông biết Trần Thiên Hương không kết hôn nữa là chuyện tốt, có thể làm cho Vũ Hương Ly ổn hơn, nhưng mà ông không mong hai người gặp nhau vào thời điểm này, ông sợ Vũ Hương Ly sẽ không kiềm chế được mà dang dở việc học.
– Con không.
Vũ Hương Ly lắc đầu, mọi chuyện như thế đại thể thì là tốt rồi, nhưng mà cô cũng tự ý thức được, cô không thể gặp mặt Thiên Hương, cô sợ chỉ cần một lần gặp mặt thôi sẽ khiến tất cả những cố gắng ra đi của cô tan thành mây khói. Có điều… cô vuốt nhẹ nước mắt.
– Nhưng mà con vẫn muốn nhìn chị ấy một lần, chỉ là từ xa nhìn thôi, sẽ không nói gì hết, bố giúp con bố nhé?
Cô khẽ nói, trong lời nói có cầu xin, Vũ Khánh đau lòng, sau đó gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK