– Ly, dậy đi.
Trần Thiên Hương tỉnh dậy trước, vỗ vỗ nhẹ người bên cạnh, đánh thức người kia dậy.
– Dậy đi, hôm nay có chuyện cần phải làm.
Trần Thiên Hương từ trên giường đi xuống, trong phòng rất ấm, nhưng chung quy vẫn là mùa đông, ra khỏi tấm chăn bông dày có chút lạnh.
– Chuyện gì thế chị?
Vũ Hương Ly tỉnh ngủ, ngồi thẳng trên giường, tò mò hỏi.
– Đến bệnh viện.
Trần Thiên Hương nghiêm túc trả lời, vừa nói vừa lấy dây buộc tóc lên cao.
Vũ Hương Ly mở to mắt.
– Bệnh viện? Chị bị gì à?
– Không phải.
– Thế đến bệnh viện làm gì?
Vũ Hương Ly chưa hết ngạc nhiên, sáng sớm Trần Thiên Hương đã muốn lôi mình cùng đến bệnh viện làm gì.
– Vũ Hương Ly..
Trần Thiên Hương ngồi xuống giường, bên cạnh Vũ Hương Ly. Sau đó gọi tên cô ấy.
– Dạ.
Vũ Hương Ly không hiểu vì sao người kia lại gọi cả họ cả tên mình nữa, nhưng vẫn trả lời.
– Em muốn có con phải không?
Trần Thiên Hương nhìn thẳng vào mắt người kia, nghiêm túc hỏi.
– Ý chị là?
– Trả lời đi.
Vũ Hương Ly bất giác khựng lại, sau đó gật đầu.
– Phải.
– Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nhỏ.
– Chị điên rồi, em nói muốn, nhưng không phải bây giờ.
Vũ Hương Ly nắm lấy bàn tay Trần Thiên Hương, cô ấy nghĩ gì vậy? Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, sinh con gì chứ?
– Nghe này, chúng ta bây giờ cùng sinh một đứa nhỏ được không? Tin chị đi.
– Nhưng bố mẹ chị.
– Đừng lo gì cả, chỉ cần làm theo chị thôi.
Trần Thiên Hương quan sát sắc mặt của Vũ Hương Ly, thấy cô ấy đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
– Nhưng nếu em không muốn, chị sẽ không ép em.
Vũ Hương Ly nghe Trần Thiên Hương nói vậy, vội vàng trả lời.
– Không, em muốn. Chúng ta sinh con đi!
***
Trần Thiên Hương trước đây có người yêu làm ngành y, cho nên ở bệnh viện có quen biết khá nhiều. Bệnh viện hai người đang đứng đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, đều có đội ngũ bác sĩ giỏi, giàu kinh nghiệm. Trần Thiên Hương thầm nghĩ, ngày xưa Minh là do học đại học nổi tiếng ở nước ngoài về, rất giỏi, thành tích đáng nể, cho nên trẻ tuổi như vậy đã được nhận vào bệnh viện này, sau đó một thời gian đã lên làm trưởng khoa. Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly đến một khoa. Mở cánh cửa ra, bên trong phòng có một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, ngồi ở bàn, trên bàn còn có vài tập giấy trắng, trông rất trẻ trung, khuôn mặt lương thiện.
– Trần Thiên Hương.
Nữ bác sĩ mỉm cười gọi tên Trần Thiên Hương, như thể đã quen biết lâu lắm.
– Chị Mỹ.
Trần Thiên Hương vui vẻ cười, Thái Mỹ, là bạn thân của Minh, trước đây hai người từng gặp nhau rất nhiều, thỉnh thoảng còn rủ nhau đi ăn, Trần Thiên Hương rất thích người này, hiểu biết nhiều, thái độ dịu dàng, quan tâm nhưng không bao giờ soi mói. Mình chỉ cần nói một chút, chị ấy có thể hiểu ngay ý, rất sâu sắc. Giống bác sĩ tâm lí hơn là là bác sĩ khoa sản.
– Lâu rồi không gặp em, công việc tốt chứ hả?.
Thái Mỹ đứng dậy khỏi ghế, nắm tay Trần Thiên Hương nhẹ bắt, sau đó đi lấy hai cốc nước lọc đặt xuống bàn.
– Mời ngồi.
Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly ngồi trên ghế sofa giữa phòng. Thái Mỹ nhìn Trần Thiên Hương, sau đó nhìn Vũ Hương Ly, trông cô gái này thật quen mắt.
– Em hôm nay chạy đến khoa sản của chị làm gì thế?
– Nhớ chị nên đến thăm thôi, không được sao?
Trần Thiên Hương đùa vui nói.
– Ah, chỉ thế thôi à?
Thái Mỹ mỉm cười hỏi ngược lại, cô không tin Trần Thiên Hương đến đây chỉ để thăm mình, lại chuyển ánh mắt sang phía Vũ Hương Ly, nhẹ nhàng mỉm cười, thái độ rất ôn hoà, làm cho người ta dễ chịu.
– Thực ra em đến là có chuyện nhờ tư vấn.
Trần Thiên Hương đưa cốc nước kề môi, uống một ngụm nhỏ, sau đó đi vào vấn đề chính.
– Ừ, em nói đi.
– Chuyện là.. Em đang muốn sinh con.
– Sinh con? Em kết hôn rồi à?
Giọng vô cùng ngạc nhiên, không thể nào, Trần Thiên Hương như thế nào kết hôn rồi?
– Không phải, em chưa kết hôn.
– Em nói chị hiểu xem nào.
Khó hiểu quá, Thái Mỹ mím môi, sau đó chăm chú nhìn nhìn Trần Thiên Hương.
– Em là muốn sinh con với người này.
Trần Thiên Hương nói, ánh mắt chuyển về phía Vũ Hương Ly, Thái Mỹ cũng nhìn Vũ Hương Ly, cô đang đoán ra vấn đề. Ah, người này chẳng phải diễn viên Hương Ly sao, thảo nào ban đầu thấy thật quen mắt. Mấy tháng trước cô thấy báo chí rầm rộ vụ cô diễn viên này có dính líu đến gì đó, “tình đồng tính”. Nhưng không quan tâm lắm, sau đó đến bệnh viện cũng thấy mấy nữ y tá bàn tán chuyện này, cũng không quan tâm hỏi han, hôm nay mới biết hoá ra người cô diễn viên này dính líu là Trần Thiên Hương. Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên lắm, trước đây cô cũng từng gặp một vài trường hợp các cặp đôi đồng tính đến tìm cách sinh con, cho nên đối với vấn đề này không quá ngạc nhiên. Ngạc nhiên suy nhất chỉ là, Trần Thiên Hương đã quên Minh thật rồi hay sao?
– À, là vậy.
– Vâng.
Trần Thiên Hương nhẹ gật đầu
– Ừm cái này thực ra có nhiều cách, có một cách khá đơn giản, giống như những cặp vợ chồng bình thường không thể sinh con vẫn hay làm, là thụ tinh nhân tạo..
– Cách này em biết.
Trần Thiên Hương lên tiếng, trong lòng tự nhiên nghĩ, nếu là như thế, chẳng khác nào mang con của người khác, nghĩ đến liền không thích rồi.
– Cách này đơn giản, tỉ lệ thành công cũng cao. Em thấy sao?
Thái Mỹ quan sát sắc mặt của Trần Thiên Hương, sau đó hỏi.
– Trước đây em từng nghe anh Minh nói, có một phương pháp sinh con dành cho các cặp đồng tính nữ. Nhưng lần đó em nghe không có rõ lắm.
– Ah, có phải là lấy tế bào gốc, sau đó chiết tách vật chất di truyền, cuối cùng cấy vào tế bào trứng? Minh nói thế à?
– Phải phải, như vậy có phải là chân chính là con của cả hai không chị?
Trần Thiên Hương mỉm cười, Thái Mỹ biết cách này, vậy xem ra là có cơ hội.
– Nhưng mà em ạ cách này khó lắm, cần phải công nghệ, kĩ thuật hiện đại, chưa đủ còn phải là bác sĩ có trình độ ới làm được, mà chưa chắc đã thành công. Hơn nữa còn rất tốn kém.
Thái Mỹ hơi đăm chiêu nói, Trần Thiên Hương sao lại muốn chọn cách khó vậy chứ?
– Tốn kém thì không cần lo, phải thử mới biết thành công hay không chứ chị.
Trần Thiên Hương nghe Thái Mỹ nói, trong lòng cũng hơi lo, nhưng cô vẫn muốn thử.
– Ở trong nước chưa thực hiện ca nào như vậy, cái này, em phải ra nước ngoài.
– Nước ngoài?
– Ừ, đúng, chị có quen biết một người bạn ở bên đó, ngày trước học cùng khoa, sau đó anh ta quá xuất sắc nên được chuyển qua đâu đó, không còn học chung lớp nữa, nhưng vẫn liên lạc với nhau, anh ta nghiên cứu sâu về lĩnh vực này, nghe đâu còn nói đã thực hiện thành công một ca rồi. Nếu em cần, chị sẽ giới thiệu cho.
Thái Mỹ nhiệt tình giúp đỡ, ngày đó thấy Trần Thiên Hương và Minh yêu nhau, cô thật hâm mộ tình cảm của hai người, sau khi biết Minh gặp tai nạn qua đời, đến đám tang thì thấy Trần Thiên Hương khóc còn đau khổ hơn cả mẹ của anh ấy. Cô biết Trần Thiên Hương yêu Minh đến mức nào, càng có thiện cảm với Trần Thiên Hương, bây giờ cô ấy lại đến nhờ giúp, cô cũng muốn giúp đỡ một chút. Một cô gái tốt đẹp như vậy, thật không công bằng khi phải để cô ấy chịu đau khổ.
– Em cảm ơn chị.
Trần Thiên Hương cười thật tươi, sau đó cúi đầu cảm ơn Thái Mỹ.
– Ừ, không có gì đâu, chị em mà.
Thái Mỹ và Trần Thiên Hương nói chuyện thêm một chút nữa, cuối cùng Trần Thiên Hương và Hương Ly xin phép ra về.
Sau khi Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly đi khỏi, liền có một cô gái đi vào, cô gái này trên người cũng mặc áo blouse trắng, mái tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt rất thuỳ mị.
– Mỹ, sao chị không tư vấn kĩ cho hai cô gái kia mà đã hứa giới thiệu rồi?
Thật ra Thái Mỹ không phải chưa từng gặp qua những trường hợp như thế này, thế nhưng mỗi lần đều tư vấn, hỏi han rất kĩ, đưa ra đủ mọi tình huống rồi nói đến nhiều vấn đề sẽ phát sinh sau này, cuối cùng mới dẫn đến quyết định. Nhưng lần này chỉ nói đến cách làm liền đồng ý ngay.
– Em nhớ bác sĩ Minh không?
– Nhớ.
– Cô gái nói chuyện với chị tên là Trần Thiên Hương, là người yêu của cậu ấy. Chính chị là người cầm máu cho cậu ấy trước khi chết, nhưng mất máu quá nhiều nên chẳng cứu chữa được nữa.
– Chị là bác sĩ khoa sản, sao lại cầm máu cho anh ta trước khi chết?
– Lúc đấy xe cấp cứu đến, chị tình cờ đi qua, thấy cậu ấy gặp tai nạn lo quá nên chạy vào theo, cuối cùng là làm công việc đấy, đều được mà.
– Vậy thì liên quan gì?
– Trước khi chết cậu ấy nhờ chị, sau này Trần Thiên Hương có đến nhờ giúp đỡ gì thì hãy hộ cô ấy.
– Sao anh ta biết được cô Hương kia sẽ phải nhờ giúp đỡ? Nhỡ đâu cô ấy yêu người đàn ông khác thì sao?
Cô gái buộc tóc nhăn mày, chuyện này đến là khó hiểu mà, tuy nhiên bản thân mình cũng rất quan tâm. Thái Mỹ bất giác cúi đầu, khoé môi hơi nâng, cười khổ một tiếng, cuối cùng mới mở miệng nói.
– Bởi vì Trần Thiên Hương bị vô sinh!
Danh Sách Chương: