• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyễn Hiền đang bế đứa bé trên tay, Trần Thiên Hương tiến vào, đi đến đối diện trước mặt bà.
– Mẹ, từ giờ con sẽ chăm sóc đứa bé, mẹ đưa con cho con.
Ánh mắt cô kiên định nhìn Nguyễn Hiền, trong đáy mắt còn có tức giận. Lần đầu tiên kể từ hai mươi bảy năm qua cô có thái độ này với mẹ của mình. Bản thân Trần Thiên Hương rất kính trọng mẹ mình, cũng rất yêu thương bà, mặc dù hai mẹ con không sống cùng nhau suốt nhiều năm, nhưng trong lòng cô vẫn có vị trí nhất định dành cho bà. Thế nhưng lần này Nguyễn Hiền thực sự làm cho con gái mình phải thất vọng.
Môi hơi cong lên, trong mắt Nguyễn Hiền ánh lên ý cười, có lẽ con gái đã thực sự chấp nhận chuyện Vũ Hương Ly ra đi, đúng như mình dự đoán, tình yêu cái gì? Chẳng qua chỉ là một thời gian thôi, chỉ cần đưa tay can thiệp vào một chút, chẳng phải bây giờ đường ai nấy đi rồi hay sao? Vậy mà hai cô gái trẻ này sống chết đòi bên nhau, Vũ Hương Ly chỉ cần nói vài câu đã đủ khiến cho tự ti phải chạy đi, còn đứa con gái này, cũng được khoảng chục ngày đã trở lại như cũ. Nếu không phải Trần Thiên Hương không sinh được con, bà nhất định ngăn chặn chuyện này ngay từ đầu.
– Sao? Đã nghĩ lại rồi à? Mẹ đã nói ngay từ đầu rồi, tình yêu cái gì? Bây giờ đã sáng mắt ra chưa, cuối cùng thì con vẫn từ bỏ đấy thôi. Giờ thì không đi tìm nó nữa chứ gì?
Nguyễn Hiền ôm đứa bé trong vòng tay, miệng mỉm cười nói, Trần Thiên Hương nhìn đứa bé, đã cứng cáp hơn nhiều so với lúc mới sinh rồi, nhìn khuôn mặt rất sáng sủa, trong lòng cô khẽ cười, đó là con của cô và Hương Ly. Cô tiến đến, đón lấy đứa bé từ tay Nguyễn Hiền, bà vẫn mỉm cười. Trần Thiên Hương nhếch môi, lạnh lùng nói.
– Con đã sáng mắt rồi, nhưng mà, con nói ẹ biết. Con không từ bỏ, cũng không đi tìm nữa, mà là con sẽ chờ.

Cô ôm lấy đứa bé trong vòng tay, nó dụi dụi vào lòng cô ngủ ngon lành.
– Con… Mẹ đã nói thế rồi, sao con cứng đầu cứng cổ không chịu nghe? Con bé đó đã đi rồi, nó bảo không muốn có quan hệ gì với con và đứa bé này nữa, con chờ đợi có ích gì? Muốn làm ẹ phát điên con mới thích à?
Nguyễn Hiền đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn về phía con gái quát.
– Mẹ rốt cuộc định lừa con đến bao giờ? Con biết hết rồi, là mẹ ép Hương Ly đi, những lời mẹ nói với con là bịa đặt. Con phải công nhận là mẹ giỏi, mẹ thật sự rất giỏi, mẹ khôn khéo tách được chúng con ra. Nhưng mà mẹ thực sự không hiểu, con nói ẹ biết, mẹ có thể tách chúng con ra một năm, năm năm, mười năm thì chúng con vẫn có thể quay về với nhau, bởi vì cái thứ bị mẹ coi rẻ đấy, là tình yêu đấy.
Trần Thiên Hương lạnh lùng phát ra từng chữ, cô thực sự rất đau lòng, cũng rất tức giận, người mẹ cô rất thương yêu lại làm cho cô thất vọng đến như vậy, rốt cuộc vẫn chỉ tại bà không hiểu con gái mình.
– Con đừng có ăn nói như thế, càng ngày càng hỗn láo, mẹ dậy dỗ con kiểu gì để bây giờ con vì một đứa con gái mà ăn nói hỗn láo với mẹ? Con lấy cớ gì bảo mẹ nói dối con? Còn tiếp tục ăn nói như thế thì đừng trách mẹ.
Nguyễn Hiền tức giận, con gái thật sự quá sức tưởng tượng của mình.
– Mẹ thôi đi, nếu con không tìm được chiếc điện thoại của Hương Ly thì mẹ lại tiếp tục nói dối con thêm điều gì? Sao mẹ quá đáng thế? Con một mình ở Việt Nam từ năm mười tuổi cho đến lúc lập nghiệp, tất cả những gì con tạo nên ngày hôm nay con có ngửa tay lên xin bố mẹ một đồng nào không? Đã mặc con được suốt mười mấy năm tại sao không để cho con tự quyết định lấy chuyện của mình? Mẹ vốn dĩ chẳng hiểu gì cả, con gái của mẹ hàng năm sống ra sao, nó lập nghiệp vất vả như thế nào, nó từng khổ sở vì bao nhiêu chuyện như thế nào mẹ có quan tâm không? Hay lúc nào mẹ cũng mặc định rằng nó phải tự mình vượt qua những chuyện đấy, bởi vì nó là đứa con hoàn hảo của mình? Không có đâu! Con còn đáng thương hơn những người khác nhiều, bao nhiêu ngày tháng con khổ sở vì anh Minh chết đi, cuối cùng Hương Ly mới đến với nhau, chúng con mới chỉ vừa chạm đến hạnh phúc mẹ đã nhẫn tâm phá hủy đi. Bây giờ mẹ còn muốn lừa dối con thêm ạ? Mẹ không cảm thấy nợ con, nợ Hương Ly và cả đứa bé này một lời xin lỗi à? Mẹ cảm thấy sau tất cả những gì mẹ làm thì vài câu nói như thế của con gọi là hỗn láo sao?

Trần Thiên Hương nói, khóe mắt đỏ hoe. Nguyễn Hiền nhìn cô, bàn tay nắm chặt lại.
– Được, con giỏi. Mẹ tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, mẹ cũng không cảm thấy đã làm gì sai cả, nên đừng mong muốn mẹ xin lỗi ai. Mau bế con bé về đi. Còn nữa, mẹ nói cho con biết, chuyện này chưa dừng ở đây đâu, mẹ sẽ đưa con trở lại đúng quỹ đạo con cần đi.
Trần Thiên Hương ôm đứa bé trong tay, ánh mắt lạnh lùng, càng nói Nguyễn Hiền càng làm cho cô trở nên thất vọng.
– Tùy mẹ, con không quan tâm, cũng sẽ không làm theo mẹ bất cứ thứ gì đâu.
Cô ôm đứa bé, lấy đồ đạc của nó, rồi rời khỏi nhà Nguyễn Hiền.
***
Trần Thiên Hương đến nhà Nguyễn Lan, đã lâu rồi cô chưa đến thăm bà. Nguyễn Lan không thấy Vũ Hương Ly cùng đến, cũng hơi bất ngờ, vẫn hiền hậu nói.
– Xem nào, ngoan quá, để bà bế con nào.

Nguyễn Lan đón lấy đứa bé trong tay Trần Thiên Hương, cười vui vẻ. Cô im lặng nhìn bà, Nguyễn Lan cũng nhiều hơn mẹ mình không nhiều tuổi, nhưng dường như dấu hiệu tuổi tác quá rõ ràng, cô nhớ rõ, Nguyễn Hiền cũng không có nhiều nếp nhăn và tóc bạc như thế. Có lẽ do đời này bà đã phải chịu quá nhiều khổ sở, dấu vết đó theo thời gian in hằn lên mái tóc, làn da.
Cô ngắm bà lâu hơn, khuôn mặt bà rất hiền hậu, chân thật. Nguyễn Lan cũng là một người mẹ tâm lí, luôn vì con của mình. Có đôi khi Trần Thiên Hương mong muốn bà chính là mẹ ruột của mình, cô sẽ quấn lấy bên mẹ, cùng bà tâm sự, nói cho bà biết khi nào vui, khi nào buồn, khi nào khó khăn, trắc trở quá, hay là nói cho bà biết những suy nghĩ, tâm tư, sự bẽn lẽn của cô gái mới biết yêu. Như thế sẽ thật tốt, chứ không phải lâu lâu mới gặp mẹ, gặp nhau rồi thì nói mấy câu “Mẹ khỏe không?; Con khỏe chứ?; Công việc thuận lợi không?; Con làm tốt lắm.”
Có gì cũng phải giấu ở trong lòng, khó khăn, khổ sở gì cũng phải cắn răng mà vượt qua, lúc nào cũng phải giả vờ mình thật tài giỏi, hoàn hảo cả về sự nghiệp cũng như tình yêu, để mẹ nở mày nở mặt.
Nghĩ đến đây nước mắt Trần Thiên Hương rơi xuống thật nhiều, cô quỳ xuống, vùi mặt vào đầu gối bà khóc nức lên. Nguyễn Lan hơi bất ngờ, sau đó cũng mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô.
– Sao lại khóc rồi? Con là mẹ rồi mà vẫn muốn khóc à? Không sợ con gái cười sao?
Trần Thiên Hương ngước mắt lên nhìn, Nguyễn Lan ân cần vuốt đi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt cô, trong lòng còn có đứa bé đang nằm.
– Mẹ ơi, mẹ con quá đáng lắm, mẹ con chẳng hiểu cho con gì cả, suốt ngày chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình, mẹ con cứ làm như vậy con đau lòng lắm. Con chỉ mong bà ấy được một phần của mẹ.
Cô khóc nấc lên, đem uất ức trong lòng ra mách với Nguyễn Lan, chỉ mong giải phóng được một chút đau buồn, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Bà cũng không biết mẹ của Trần Thiên Hương đã làm gì, nhưng tại sao lại đau lòng?
– Con bé ngốc, mẹ nào mà chẳng muốn tốt cho con cái. Nói ẹ biết đã xảy ra chuyện gì đi?

Cô khóc càng lớn hơn.
– Mẹ con thật sự không hiểu con, bà ấy tìm cách ép Hương Ly đi rồi, con bây giờ không biết em ấy đang ở đâu, như thế nào. Con phải làm như thế nào đây mẹ? Mẹ con thật sự rất quá đáng mà.
Nguyễn Lan thở dài, ra là như vậy, quả thực Nguyễn Hiền làm như vậy có phần quá đáng, thế nhưng bà hiểu tâm trạng của một người mẹ, có ai mà không muốn con mình hoàn hảo đâu, cũng không ai muốn con mình yêu một người đồng giới cả, xét cho cùng Nguyễn Hiền cũng chỉ là một người mẹ yêu thương con, vì đứa con của mình, nhưng lại không thực sự hiểu nó, dẫn đến vô tình tổn thương nó.
– Ừ, nghe mẹ này, con đừng giận mẹ con quá, bà ấy cũng muốn tốt cho con, mẹ cũng là người mẹ, cũng hiểu tất cả những gì mẹ con làm chỉ là suy nghĩ cho con, chẳng qua mẹ con chưa hiểu hết mọi chuyện. Nghe mẹ đi, sau này khi con của con lớn lên, trưởng thành như con bây giờ, lúc đấy con sẽ hiểu được tâm trạng của bà ấy.
– Mẹ con còn nói sẽ tiếp tục làm thêm điều gì nữa, con không muốn đón nhận thêm chuyện gì nữa, như thế này là quá áp lực rồi, mẹ con còn tiếp tục nữa con không biết có thể làm trái lại được bao lâu. Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ?
Có lẽ khi ở trước mặt Nguyễn Hiền cô tỏ ra cứng rắn, nhưng đằng sau lại vô cùng yếu đuối, một cô gái trẻ cũng không thể chịu quá nhiều áp lực như thế. Những điều này, cũng chỉ dám nói với Nguyễn Lan.
– Đừng sợ, Thiên Hương của mẹ rất giỏi, rất kiên cường, mẹ tin con nhất định sẽ vượt qua thôi. Cũng giống như khi thằng Minh qua đời, con có thể vượt qua mà, con cố lên, nhất định có một ngày Ly nó quay về, ba người các con được hạnh phúc.
Bà mỉm cười, đôi mắt chan chứa yêu thương và nghị lực truyền đến cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK