• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới tĩnh mịch trong nháy mắt như hóa thành màu máu, Tần Khả Khanh đã không còn sức lực, tay cô nâng Phong Nguyệt Bảo Giám, trên trán tràn đầy mồ hôi, gương mặt xinh tươi tuyệt trần giờ đây đã tràn đầy mệt mỏi.

Cô cũng không biết mình thi pháp bao nhiêu lần, đóng băng bao nhiêu quái vật, giết chết bao nhiêu con, chỉ là cơ giới thi pháp không cần nhắm chuẩn, không cần điều khiển, vì quái vật nhiều lắm!

Tùy tiện ném một cái là có thể đánh trúng một mảng lớn!

Từ thuở mới đầu là một người sợ máu me và xác chết cho đến lúc mất hết cảm giác, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi, thật muốn đi vào cái phòng nhỏ nhìn cũ nát kia, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe một lát.

Nếu được tựa người vào bên cạnh Ngô Trì thì tốt biết bao, như thế sẽ cho cô có cảm giác an toàn......

- Mệt mỏi?

Ngô Trì quay đầu lại, cười cười,

Tần Khả Khanh gật đầu, trong mắt mang theo sự yếu đuối, thấp giọng nói:

- Công tử, dựa theo lệ cũ mấy ngày trước, chiến đấu chắc đã kết thúc.

Nghe vậy, ánh mắt của Ngô Trì khẽ động, nhìn về phía bên ngoài!

Tĩnh mịch trong sương mù, không hề thấy bóng dáng của quái vật!

- Chắc là......

- Không đúng, vẫn còn!

Ánh mắt Ngô Trì trầm xuống, rất đơn giản hệ thông chưa hề thông báo “Kết toán chiến đấu”!

Nhưng không đợi hắn trả lời, một giọng nói nhè nhàng vang lên.

- Đằng sau còn có đây này.

Từ dưới tường gỗ, Lâm Đại Ngọc nhảy lên một cái, nhảy tới bên hai người.

Trên người nàng dính đầy máu và bụi đất, ngọc trâm cũng không biết rớt ở đâu, nhìn có chút chật vật.

- Đại Ngọc muội muội, ngươi......

Tần Khả Khanh sợ hết hồn, lo lắng nói:

- Ngươi có bị thương không?

- Yên tâm đi, ta cũng không phải nữ tử mảnh mai vô lực!

Lâm Đại Ngọc xoa bóp nắm đấm, trên gương mặt xinh đẹp mang theo sắc thái vẫn còn tốt.

Sống lại một đời, cô hết sức hài lòng về bản thân hiện tại, lực lượng cường đại, hoàn toàn nghiền nát!

Cô lại nhìn về phía Ngô Trì, nói:

- Dựa theo lời công tử nói, ngày thứ 10 độ khó sẽ lại gia tăng, quái vật hôm nay luận thực lực hay số lượng, so với hôm qua đều vượt trội hơn, nhưng...... Nó vẫn chưa có kết thúc!

- Có lẽ là hoàng hôn, có lẽ là buổi tối, sẽ có làn sóng quái vật mới.

Cô thở ra một cái, vuốt bả vai.

- Công tử, nô gia muốn nghỉ ngơi một chút!

Nháy nháy mắt, Lâm muội muội trên gương mặt xinh đẹp mang theo một tia giận dỗi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm muội muội, khuôn mặt Ngô Trì co giật, không còn cách nào khác, đành nói:

- Được, ta cũng không phải bao công, không cần nháy mắt, các ngươi đi tắm đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, ta đi quét dọn chiến trường.

- Vâng! Vậy thì làm phiền công tử rồi!

Lâm Đại Ngọc cười nói tự nhiên, lập tức lại năng động đứng lên,

Tần Khả Khanh nhìn ra bên ngoài một chút, sau một hồi do dự, ấp úng nói:

- Nếu không thì, ta ở lại giúp công tử.

- Không cần, đi nghỉ ngơi!

Ngô Trì cười cười, Tần Khả Khanh bị Lâm Đại Ngọc lôi đi tắm.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Ngô Trì nhẹ nhàng thở ra, gọi đàn lợn rừng chồng chất vết thương trở về, sau đó xuống nhặt bảo rương.

Còn may là trên thực tế, Lãnh Chúa đi nhặt bảo rương cũng không cần động tác gì, lúc đi qua chỉ cần khẽ động tâm niệm là được rồi, khi băng ngang qua, hắn như đi vào trong núi thây biển máu, bước từng bước vào mảnh đất loang lổ đỏ thẫm, mỗi bước đi đều giẫm trên vũng máu, trong mũi xốc lên toàn là những mùi tanh hôi khiến hắn kinh tởm.

Một cái, một trăm cái, một ngàn cái......

Hơn nửa giờ sau đó, Ngô Trì cuối cùng cũng nhặt xong tất cả “Bảo rương đánh giết”, mang bản mặt khó chịu trở về.

- Tổng cộng 4320 cái!

- Moẹ nó, ngày thứ 10 đã xuất hiện nhiều quái vật như vậy, có phải quá đáng lắm rồi không?

Ngô Trì có chút đau răng, dựa theo hiểu biết ngày trước, thông thường Lãnh Chúa Mới đại khái ở ngày thứ 10 mới xuất hiện quái vật tinh anh!

Ở Vô Tận Hư Không, đặc biệt là bên trong Thí luyện Người mới, sức mạnh của làn sóng quái vật sẽ dựa trên sức mạnh tổng hợp của lãnh địa mà biến đổi, lãnh địa càng hùng mạnh thì quái vật xuất hiện sẽ càng hùng mạnh!

Trở về lãnh địa, Ngô Trì rửa mặt, bình tĩnh lại một chút, sau khi tinh thần dồi dào mới trở lại phòng nhỏ.

Bây giờ, hai mỹ nữ đã nằm ở trên giường.

Lâm muội muội sớm đã ngủ, chỉ mới tắm rửa xong thoạt trông nàng nguyên khí dạt dào, chỉ mặc một tiểu y màu trắng, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thản nhiên.

Dường như, cô còn rất ưa thích cuộc sống như vậy.

Tần Khả Khanh lại không ngủ, sau khi nhìn thấy Ngô Trì đi vào, cô vội vàng ngồi dậy, lại nghĩ tới mình bây giờ chỉ mặc tiểu y, vội vàng mặc vào một kiện áo khoác, xấu hổ và hấp dẫn nhìn về phía Ngô Trì.

Ánh mắt mỹ nhân này quá mức câu người, hai chân của Ngô Trì mềm nhũn, té lăn trên đất.

Hắn nuốt ngụm nước miếng, cố nén hỏa dục trong lòng, nói:

- Khả Khanh, giúp ta mở mấy cái rương.

- Vâng! Được!

Tần Khả Khanh vội vàng ngồi dậy,

Không đợi cô mang giày, Ngô Trì ngăn lại cô, ngồi ở bên cạnh cô, mở ra từng cái “Bảo rương đánh giết”.

Tần Khả Khanh nhìn nam tử bên cạnh, dường như ngửi thấy một cỗ hương vị đậm đà của nam nhân, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng,

Trong con ngươi mị ý sinh sôi, thân thể hơi hơi run rẩy.

Mặt mũi cô tràn đầy vẻ kiều nhược, trong lòng run sợ, mở ra từng cái bảo rương.

......

- Thu được: hư không kết tinh x1.

- Thu được: hư không kết tinh x7, nguyên thạch hư không x2.

- Thu được: hư không kết tinh x2.

- Thu được: hư không kết tinh x1.

- Thu được: hư không kết tinh x1, trang bị màu xám 【 Súng ngắn 】.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK